Quyển 7 - Chương 23: Nam nhân tóc tím kích động
Quan Kỳ
03/06/2014
Trải qua hai ngày rưỡi, trong lòng vô cùng bi thương, nam nhân tóc tím rốt cục cũng tìm được hy vọng, Phong Thủy Trận vốn vô cùng khó đối phó, giờ phút này không chỉ nhanh hơn trăm lần, liên tục ma sát làm hao mòn Phong Thủy Trận của đối phương.
Một canh giờ, một canh giờ vậy là đủ rồi, rốt cục có thể thoát khỏi trận pháp khó đối phó này, rốt cục có thể đi làm đại sự của Giới chủ rồi.
Một bên trong mắt Niệm Du Du hiện lên vẻ khó xử, Cổ Thiên U thật sự không ra được sao? Ta đây phải làm sao bây giờ?
Đang nghĩ đột nhiên, xa xa một đoàn mây trắng từ Phong Thủy Trận lao ra, cả người Niệm Du Du đều dại ra, bởi vì Chung Sơn đứng ở trước tiên trên đám mây trắng, mang theo một đám người ra ngoài đại trận.
Trái phải đều có một mỹ nữ ôm cánh tay hắn, nhìn Chung Sơn, trong đầu Niệm Du Du nổ vang một tiếng, cả người có chút ngây ngốc, tiếp đó, hai hàng nước mắt chảy xuống hai má.
Nhìn Chung Sơn, trong lòng Niệm Du Du trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên đối mặt như thế nào cho phải, chỉ có một cảm giác đau lòng.
Niệm Du Du lập tức trốn vào khe núi, chạy đến căn phòng của mình, núp vào phía sau cửa, khẽ cắn môi. Trong lòng vô cùng chua xót, đủ suy nghĩ hiện lên trong đầu.
- Ta chỉ (chỉ trỏ) không phải là mộ Phật, mà là tòa nhà nhỏ bên cạnh mộ Phật. Ngươi thấy sao?
- Sao?
- Đó là Phiêu Hương Viện, Phiêu Hương Bồ Tát ở bên trong, nàng phụ trách thủ mộ, cũng chính là trông coi mộ Phật, mà trong chỗ nàng ở, có hoa hồng bảy màu độc nhất vô nhị thiên hạ này, là Hoàng giả trong hoa hồng, toàn bộ thiên hạ chỉ có 3 đóa, tất cả đều ở trong viện của nàng, ngươi xem........
- Phiêu Hương Bồ Tát rất để tâm tới hoa hồng bảy màu sao?
- Quả thực như mạng của nàng, hơn nữa hàng ngày thủ mộ, chưa bao giờ cùng người nói chuyện. Tính tình cũng không tốt.
- Ngươi chừng nào thì mang tới cho ta a?
- Từ từ, ngươi quả nhiên ở trong này!
- Từ từ, ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?
- Ngươi không có việc gì, không có việc gì thì tốt rồi.
- 3 đóa hoa hồng mà thôi, đi vào vừa vặn nhìn xem Phiêu Hương Bồ Tát có vắng nhà hay không, ta sẽ ngắt lấy, căn bản không uổng công, ngươi sao lại kích động như vậy? Trước kia tặng hoa hồng cho ngươi, cũng không thấy ngươi kích động như vậy a.
Từng kỷ niệm lướt qua trong đầu Niệm Du Du, trong đó có vui mừng, có bi thương, có cảm động, có áy náy. Nghĩ lại những chuyện này, Niệm Du Du mắt chan lệ, nhưng mà khóe miệng lại mỉm cười, khóc và cười cùng xuất hiện trên mặt Niệm Du Du, đây là một phần tình, một phần tình vĩnh viễn không quên được!
Thái Thượng Vong Tình Quyết?
Vì sao phần tình này lại càng ngày càng sâu đậm? Vì sao một chút cũng không quên được chứ?
Bên ngoài, xa xa Chung Sơn mang theo một đám người bay ra.
Đánh giá bốn phía một chút, nhanh chóng phát hiện ra nam nhân tóc tím trên ngọn núi phía xa xa.
Nhìn thấy nam nhân tóc tím kia, mọi người hơi hơi sửng sốt.
Nam nhân tóc tím vẻ mặt thâm độc, trong mắt hàn quang lóe lên, dường như đang nổi lên âm mưu kinh thiên vậy, vô cùng nhập tâm, ngay cả đám người Chung Sơn đi ra, cũng không phát hiện ra.
Nam nhân tóc tím đương nhiên đang dự tính một đại âm mưu đại trận, đối phương đang điên cuồng suy nhược, nam nhân tóc tím đã không ngừng ảo tưởng làm sao tra tấn những người làm xấu mặt mình.
Nhất định phải làm cho bọn họ không chết không được tử tế. Còn có nữ nhân Tốn Đỉnh kia nữa, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!
- Bệ hạ, muốn đi xử lý hắn không?
Thi tiên sinh rất trực tiếp hỏi.
Mọi người gật gật đầu, chính là hắn vây khốn mọi người, nếu không phải Chung Sơn đuổi tới đúng lúc, khẳng định mọi người đã xong rồi, bởi vậy vô cùng hận hắn.
Nhìn nam nhân tóc tím lúc này còn nhẹ nhàng vui vẻ một mình, Chung Sơn vẻ mặt cổ quái nhìn thoáng qua, cuối cùng lắc đầu nói:
- Quên đi, tự nhiên sẽ có người tìm hắn gây chuyện.
Nếu đúng theo như lời Nê Bồ Tát, lần này đại sự của Bất Lão Giới bị hỏng, nam nhân tóc tím nhất định sẽ xong rồi.
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
Chung Sơn mang theo mọi người nhanh chóng rời đi.
Chung Sơn bây giờ thực lực chỉ khôi phục có sáu thành, nếu lại có một tên Vu tộc tới, bất kể như thế nào cũng không đối phó được, hiện tại không đi, còn đợi tới khi nào?
Trong lúc mọi người từ khe hở khổng lồ bay ra khỏi đại trận, bỗng nhiên, một đốm lửa như một quả cầu lửa cũng từ chỗ cao khe hở rơi xuống, bắn thẳng tới một ngón núi xa xa.
Đương nhiên, nhìn như quả cầu lửa là do tốc độ quá nhanh, thiêu đốt bốn phía tạo thành hiệu quả này.
- Hả?
Chung Sơn hơi hơi nghi hoặc, cái gì từ bên trong bay ra vậy?
- Chung Sơn, kia là cái gì? Mau, mau đi xem một chút!
Tiên Tiên lập tức la lên.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ quả cầu lửa kia cực nhanh, trong nháy mắt đã rơi vào khe núi xa xa.
- Oanh...................
Khe núi nổ vang.
Đám người Chung Sơn vừa mới ra khỏi Nhập Úng Khốn Long Đại Trận, cách chỗ quả cầu lửa này rơi xuống mặt đất không còn xa, mọi người nhanh chóng bay qua.
Đảo mắt đã tới gần, trên mặt đất là một cái hố khổng lồ, núi lừng xung quanh cháy một mảng lớn.
Mà ở trung tâm cái hố, một nam nhân xiêm y vỡ nát, toàn thân vô số vết thương đang nằm trên đó. Trên người bị cháy một mảng đen, bên dưới có thể nhìn thấy làn da hoàn hảo, không nhìn rõ mặt.
- Hắn là từ chỗ rất cao ngã xuống? Dập như vậy?
Tiên Tiên kinh ngạc nói.
Thi tiên sinh nhanh chóng bay tới gần, dùng tay lật nam nhân kia lên.
- Nam Cung Thắng?
Lão già nát rượu cả kinh kêu lên.
Nam Cung Thắng? Lúc trước bằng vào mấy viên cờ vây kia đã đánh bại Giới chủ Bất Lão Giới, Nam Cung Thắng? Hắn sao lại biến thành như vậy? Chết như vậy, toàn thân phải nát rồi chứ.
- Năng lượng hồn phách vô cùng suy yếu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể chết vậy.
Thi tiên sinh lập tức nói.
- Chết? Hắn chính là tiên nhân cơ mà, sao lại thảm như vậy?
Tiên Tiên lập tức kêu lên.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Nam Cung Thắng, bỗng nhiên, Chung Sơn vẻ mặt biến đổi, quay đầu nhìn về phía Cổ Thiên U.
Quả nhiên, Cổ Thiên U cũng ý thức được điều gì, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Trong chốc Chung Sơn đoán ra vấn đề kia, vội vột lên phía trước.
Lật tay một cái, Chung Sơn lấy ra một quả phù lục màu đen, đúng là chí bảo của Chung Sơn, Mặc Ngọc Phù Lục!
Nhìn thấy Chung Sơn lấy ra Mặc Ngọc Phù Lục, người khác có lẽ còn không rõ ràng lắm, nhưng mà hai người Cổ Thiên U và Thi tiên sinh lại nhướng mày lên, bởi vì hai người cũng biết sự cường đại của Mặc Ngọc Phù Lục này.
Chung Sơn lật tay một cái, Mặc Ngọc Phù Lục đột nhiên phát ra một cỗ ánh sáng tối nhè nhẹ, lật tay, dán Mặc Ngọc Phù Lục lên trán Nam Cung Thắng.
Lập tức, phong cấm hồn phách Nam Cung Thắng dao động, một chút khí tức cũng không tiết ra.
- Nhanh, chúng ta đi!
Chung Sơn mang theo Nam Cung Thắng, cùng mọi người nhanh chóng bay về phía xa.
Tìm 1 cái khe núi bí mật, Thi tiên sinh nhanh chóng lấy ra một cỗ quan tài, đặt Nam Cung Thắng vào trong, sau đó mới chôn xuống đất.
Trong lúc mọi người làm tốt tất cả mọi chuyện, du ngoạn trong khe núi thì tên Vu tộc đuổi theo lúc trước rốt cục cũng đuổi tới đây, nhìn thấy Thiên địa chi úng không ngờ lại có khe hở lớn như vậy, tên Vu tộc kia cũng hơi hơi sửng sốt, quay đầu vừa vặn nhìn thấy nam nhân tóc tím trên ngọn núi xa xa, tên Vu tộc kia càng ngày càng cổ quái.
Tiếp đó, hắn mặc kệ chuyện khác, bay thẳng tới chỗ Nam Cung Thắng rơi xuống đất.
Tới nơi, Nam Cung Thắng lại biến mất không thấy. Nam Cung Thắng đi đâu rồi? Tên Vu tộc lập tức thi triển năng lực cảm ứng đặc biệt, hồn lực nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Rất nhanh phát hiện ra đoàn người Chung Sơn đang du ngoạn trong khe núi, hồn lực kiểm tra, cũng không tìm thấy Nam Cung Thắng muốn tìm. Cho rằng nhóm người này đúng là tới đây du ngoạn.
Đúng lúc này, cách đó không xa, 1 bóng đen chợt lóe lên một cái rồi biến mất, chạy trốn về phía xa.
- Còn muốn chạy!
Tên Vu tộc kia quát to một tiếng đuổi theo.
Bóng đen kia là gì? Là ảnh phân thân Chung Sơn, dùng một cái ảnh phân thân dụ tên Vu tộc đi.
Thấy Vu tộc bị dẫn đi, Chung Sơn không chút do dự. Từ trong lòng đất đào quan tài ra, mang theo mọi người chọn một hướng khác chạy đi. Đảo mắt đã không còn tăm hơi.
Về phần ảnh phân thân tên Vu tộc kia truy đuổi. Ảnh phân thân tốc độ cực nhanh, ngay cả Thiên Cực Cảnh cũng không theo kịp, tuy nhiên, cuối cùng vẫn bị tên Vu tộc kia đuổi kịp.
Bị tên Vu tộc kia bức đến một khe núi, nhưng mà vào khe núi, không thấy đi ra, mà ngay cả tên Vu tộc kia cũng tìm không thấy, cứ như vậy quỷ dị biến mất.
Mang theo vẻ không cam lòng, tên Vu tộc kia chỉ có thể bay trở về.
Mà lúc này, bên trong đại trận, tên Vu tộc nghìn trượng cùng với Hoàng Long 5 vạn trượng cũng đã chiến đấu rất lâu, lúc đầu tên Vu tộc nghìn trượng bị Hoàng Long điên cuồng áp chế, nhưng mà Hoàng Long 5 vạn trượng trong chiến đấu lại quỷ dị thu nhỏ lại, lực lượng cũng càng ngày càng yếu, dần dần, không còn là đối thủ của tên Vu tộc nghìn trượng.
Rốt cục, Địa Thư bị tên Vu tộc nghìn trượng cướp được.
Địa Thư tới tay, tên Vu tộc nghìn trượng không tiếp tục ham chiến, thân hình nhoáng lên một cái bay về phía xa.
Không bao lâu, đã tới khe núi phía xa nam nhân tóc tím kia.
Vừa vặn gặp vẻ mất hứng của tên Vu tộc kia.
- Nam Cung Thắng đâu?
Tên Vu tộc nghìn trượng hỏi.
- Chạy! Phụ thân, hay là người tự tới tìm đi.
- Không được, không khỏi đêm dài lắm mộng, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi đây, về đại thế giới trước. Tiểu thế giới này thật quá quỷ dị, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ lão tổ tông giao cho rồi nói sau!
- Vâng!
Lúc hai cha con Vu tộc đạp bước chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị một thanh âm run run cắt ngang.
- Trận diệt...................
Xa xa nam nhân tóc tím điên cuồng cao giọng nói. Sương trắng trong đại trận đột nhiên triệt hồi.
Hai tên Vu tộc quái dị nhìn hắn một cái sau đó không tiếp tục để ý tới, những người này lải nha lải nhải, hình như phải nhanh rời xa cho thỏa đáng.
Hai tên Vu tộc biến mất, nam nhân tóc tím nhìn cả đám đệ tử Bất Lão Giới, còn có chỗ thành nhỏ Cổ Thiên U ở lúc trước.
- Tốt lắm, các ngươi không cần đi, quay đầu lại thu thập bọn họ, trước tiên bày trận, hoàn thành đại sự của Giới chủ!
Nam nhân tóc tím ra lệnh nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Bất Lão Giới lập tức đáp.
Cả đám đệ tử Bất Lão Giới rất nhanh thao luyện bày trận.
Bên trong Thiên địa chi úng, tinh khí của Hoàng Long khổng lồ rốt cục cũng bị tiết tới khi sụp đổ.
- Thình thịch...................
Hoàng Long ầm ầm nổ tung, vô số cường giả như hạt mưa đầy trời rơi khắp bốn phương tám hướng, khôi phục lại nguyên dạng.
Thần Tú từ phía nam tìm tới phía bắc, sắc mặt sầm xuống. Hắn biết sự tình lần này hỏng rồi, Phong Thủy Đại Trận hoàn toàn mất đi tác dụng. Trước mắt vẫn nên cùng Diệp Khuynh Thành hội họp lại rồi nói sau.
Tiếp tục bay vòng quanh lồng lớn, lúc bay tới chỗ bị thủng, Thần Tú Đại sư và Diệp Khuynh Thành gặp nhau, hai người lại thấy được một màn vô cùng quen thuộc.
Một đạo ánh sáng vàng xông lên tận trời, đỉnh trên trời, trụ dưới đất, tiếp đó tỏa ra vố số mảng sáng bóng như gốm sư, tiếp đó men theo tường thành tản ra hai bên.
- Oanh........
- Oanh........
Dính liền với tường thành, Nhập Úng Khốn Long Đại Trận lại không chút tỳ vết nào, toàn bộ tám tám 64 phương vị đúng chỗ.
- Rốt cục hoàn thành!
Nam nhân tóc tím hú dài một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Vừa quay đầu, vẻ mặt nam nhân tóc tím cứng lại.
- Giới chủ, Thần Tú Đại sư, các ngươi sao lại đến đây?
........
- - - - - oOo- - - - -
Một canh giờ, một canh giờ vậy là đủ rồi, rốt cục có thể thoát khỏi trận pháp khó đối phó này, rốt cục có thể đi làm đại sự của Giới chủ rồi.
Một bên trong mắt Niệm Du Du hiện lên vẻ khó xử, Cổ Thiên U thật sự không ra được sao? Ta đây phải làm sao bây giờ?
Đang nghĩ đột nhiên, xa xa một đoàn mây trắng từ Phong Thủy Trận lao ra, cả người Niệm Du Du đều dại ra, bởi vì Chung Sơn đứng ở trước tiên trên đám mây trắng, mang theo một đám người ra ngoài đại trận.
Trái phải đều có một mỹ nữ ôm cánh tay hắn, nhìn Chung Sơn, trong đầu Niệm Du Du nổ vang một tiếng, cả người có chút ngây ngốc, tiếp đó, hai hàng nước mắt chảy xuống hai má.
Nhìn Chung Sơn, trong lòng Niệm Du Du trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên đối mặt như thế nào cho phải, chỉ có một cảm giác đau lòng.
Niệm Du Du lập tức trốn vào khe núi, chạy đến căn phòng của mình, núp vào phía sau cửa, khẽ cắn môi. Trong lòng vô cùng chua xót, đủ suy nghĩ hiện lên trong đầu.
- Ta chỉ (chỉ trỏ) không phải là mộ Phật, mà là tòa nhà nhỏ bên cạnh mộ Phật. Ngươi thấy sao?
- Sao?
- Đó là Phiêu Hương Viện, Phiêu Hương Bồ Tát ở bên trong, nàng phụ trách thủ mộ, cũng chính là trông coi mộ Phật, mà trong chỗ nàng ở, có hoa hồng bảy màu độc nhất vô nhị thiên hạ này, là Hoàng giả trong hoa hồng, toàn bộ thiên hạ chỉ có 3 đóa, tất cả đều ở trong viện của nàng, ngươi xem........
- Phiêu Hương Bồ Tát rất để tâm tới hoa hồng bảy màu sao?
- Quả thực như mạng của nàng, hơn nữa hàng ngày thủ mộ, chưa bao giờ cùng người nói chuyện. Tính tình cũng không tốt.
- Ngươi chừng nào thì mang tới cho ta a?
- Từ từ, ngươi quả nhiên ở trong này!
- Từ từ, ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?
- Ngươi không có việc gì, không có việc gì thì tốt rồi.
- 3 đóa hoa hồng mà thôi, đi vào vừa vặn nhìn xem Phiêu Hương Bồ Tát có vắng nhà hay không, ta sẽ ngắt lấy, căn bản không uổng công, ngươi sao lại kích động như vậy? Trước kia tặng hoa hồng cho ngươi, cũng không thấy ngươi kích động như vậy a.
Từng kỷ niệm lướt qua trong đầu Niệm Du Du, trong đó có vui mừng, có bi thương, có cảm động, có áy náy. Nghĩ lại những chuyện này, Niệm Du Du mắt chan lệ, nhưng mà khóe miệng lại mỉm cười, khóc và cười cùng xuất hiện trên mặt Niệm Du Du, đây là một phần tình, một phần tình vĩnh viễn không quên được!
Thái Thượng Vong Tình Quyết?
Vì sao phần tình này lại càng ngày càng sâu đậm? Vì sao một chút cũng không quên được chứ?
Bên ngoài, xa xa Chung Sơn mang theo một đám người bay ra.
Đánh giá bốn phía một chút, nhanh chóng phát hiện ra nam nhân tóc tím trên ngọn núi phía xa xa.
Nhìn thấy nam nhân tóc tím kia, mọi người hơi hơi sửng sốt.
Nam nhân tóc tím vẻ mặt thâm độc, trong mắt hàn quang lóe lên, dường như đang nổi lên âm mưu kinh thiên vậy, vô cùng nhập tâm, ngay cả đám người Chung Sơn đi ra, cũng không phát hiện ra.
Nam nhân tóc tím đương nhiên đang dự tính một đại âm mưu đại trận, đối phương đang điên cuồng suy nhược, nam nhân tóc tím đã không ngừng ảo tưởng làm sao tra tấn những người làm xấu mặt mình.
Nhất định phải làm cho bọn họ không chết không được tử tế. Còn có nữ nhân Tốn Đỉnh kia nữa, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!
- Bệ hạ, muốn đi xử lý hắn không?
Thi tiên sinh rất trực tiếp hỏi.
Mọi người gật gật đầu, chính là hắn vây khốn mọi người, nếu không phải Chung Sơn đuổi tới đúng lúc, khẳng định mọi người đã xong rồi, bởi vậy vô cùng hận hắn.
Nhìn nam nhân tóc tím lúc này còn nhẹ nhàng vui vẻ một mình, Chung Sơn vẻ mặt cổ quái nhìn thoáng qua, cuối cùng lắc đầu nói:
- Quên đi, tự nhiên sẽ có người tìm hắn gây chuyện.
Nếu đúng theo như lời Nê Bồ Tát, lần này đại sự của Bất Lão Giới bị hỏng, nam nhân tóc tím nhất định sẽ xong rồi.
- Vâng!
Mọi người gật gật đầu.
Chung Sơn mang theo mọi người nhanh chóng rời đi.
Chung Sơn bây giờ thực lực chỉ khôi phục có sáu thành, nếu lại có một tên Vu tộc tới, bất kể như thế nào cũng không đối phó được, hiện tại không đi, còn đợi tới khi nào?
Trong lúc mọi người từ khe hở khổng lồ bay ra khỏi đại trận, bỗng nhiên, một đốm lửa như một quả cầu lửa cũng từ chỗ cao khe hở rơi xuống, bắn thẳng tới một ngón núi xa xa.
Đương nhiên, nhìn như quả cầu lửa là do tốc độ quá nhanh, thiêu đốt bốn phía tạo thành hiệu quả này.
- Hả?
Chung Sơn hơi hơi nghi hoặc, cái gì từ bên trong bay ra vậy?
- Chung Sơn, kia là cái gì? Mau, mau đi xem một chút!
Tiên Tiên lập tức la lên.
- Ừ!
Chung Sơn gật gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ quả cầu lửa kia cực nhanh, trong nháy mắt đã rơi vào khe núi xa xa.
- Oanh...................
Khe núi nổ vang.
Đám người Chung Sơn vừa mới ra khỏi Nhập Úng Khốn Long Đại Trận, cách chỗ quả cầu lửa này rơi xuống mặt đất không còn xa, mọi người nhanh chóng bay qua.
Đảo mắt đã tới gần, trên mặt đất là một cái hố khổng lồ, núi lừng xung quanh cháy một mảng lớn.
Mà ở trung tâm cái hố, một nam nhân xiêm y vỡ nát, toàn thân vô số vết thương đang nằm trên đó. Trên người bị cháy một mảng đen, bên dưới có thể nhìn thấy làn da hoàn hảo, không nhìn rõ mặt.
- Hắn là từ chỗ rất cao ngã xuống? Dập như vậy?
Tiên Tiên kinh ngạc nói.
Thi tiên sinh nhanh chóng bay tới gần, dùng tay lật nam nhân kia lên.
- Nam Cung Thắng?
Lão già nát rượu cả kinh kêu lên.
Nam Cung Thắng? Lúc trước bằng vào mấy viên cờ vây kia đã đánh bại Giới chủ Bất Lão Giới, Nam Cung Thắng? Hắn sao lại biến thành như vậy? Chết như vậy, toàn thân phải nát rồi chứ.
- Năng lượng hồn phách vô cùng suy yếu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể chết vậy.
Thi tiên sinh lập tức nói.
- Chết? Hắn chính là tiên nhân cơ mà, sao lại thảm như vậy?
Tiên Tiên lập tức kêu lên.
Chung Sơn nhìn chằm chằm Nam Cung Thắng, bỗng nhiên, Chung Sơn vẻ mặt biến đổi, quay đầu nhìn về phía Cổ Thiên U.
Quả nhiên, Cổ Thiên U cũng ý thức được điều gì, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Trong chốc Chung Sơn đoán ra vấn đề kia, vội vột lên phía trước.
Lật tay một cái, Chung Sơn lấy ra một quả phù lục màu đen, đúng là chí bảo của Chung Sơn, Mặc Ngọc Phù Lục!
Nhìn thấy Chung Sơn lấy ra Mặc Ngọc Phù Lục, người khác có lẽ còn không rõ ràng lắm, nhưng mà hai người Cổ Thiên U và Thi tiên sinh lại nhướng mày lên, bởi vì hai người cũng biết sự cường đại của Mặc Ngọc Phù Lục này.
Chung Sơn lật tay một cái, Mặc Ngọc Phù Lục đột nhiên phát ra một cỗ ánh sáng tối nhè nhẹ, lật tay, dán Mặc Ngọc Phù Lục lên trán Nam Cung Thắng.
Lập tức, phong cấm hồn phách Nam Cung Thắng dao động, một chút khí tức cũng không tiết ra.
- Nhanh, chúng ta đi!
Chung Sơn mang theo Nam Cung Thắng, cùng mọi người nhanh chóng bay về phía xa.
Tìm 1 cái khe núi bí mật, Thi tiên sinh nhanh chóng lấy ra một cỗ quan tài, đặt Nam Cung Thắng vào trong, sau đó mới chôn xuống đất.
Trong lúc mọi người làm tốt tất cả mọi chuyện, du ngoạn trong khe núi thì tên Vu tộc đuổi theo lúc trước rốt cục cũng đuổi tới đây, nhìn thấy Thiên địa chi úng không ngờ lại có khe hở lớn như vậy, tên Vu tộc kia cũng hơi hơi sửng sốt, quay đầu vừa vặn nhìn thấy nam nhân tóc tím trên ngọn núi xa xa, tên Vu tộc kia càng ngày càng cổ quái.
Tiếp đó, hắn mặc kệ chuyện khác, bay thẳng tới chỗ Nam Cung Thắng rơi xuống đất.
Tới nơi, Nam Cung Thắng lại biến mất không thấy. Nam Cung Thắng đi đâu rồi? Tên Vu tộc lập tức thi triển năng lực cảm ứng đặc biệt, hồn lực nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.
Rất nhanh phát hiện ra đoàn người Chung Sơn đang du ngoạn trong khe núi, hồn lực kiểm tra, cũng không tìm thấy Nam Cung Thắng muốn tìm. Cho rằng nhóm người này đúng là tới đây du ngoạn.
Đúng lúc này, cách đó không xa, 1 bóng đen chợt lóe lên một cái rồi biến mất, chạy trốn về phía xa.
- Còn muốn chạy!
Tên Vu tộc kia quát to một tiếng đuổi theo.
Bóng đen kia là gì? Là ảnh phân thân Chung Sơn, dùng một cái ảnh phân thân dụ tên Vu tộc đi.
Thấy Vu tộc bị dẫn đi, Chung Sơn không chút do dự. Từ trong lòng đất đào quan tài ra, mang theo mọi người chọn một hướng khác chạy đi. Đảo mắt đã không còn tăm hơi.
Về phần ảnh phân thân tên Vu tộc kia truy đuổi. Ảnh phân thân tốc độ cực nhanh, ngay cả Thiên Cực Cảnh cũng không theo kịp, tuy nhiên, cuối cùng vẫn bị tên Vu tộc kia đuổi kịp.
Bị tên Vu tộc kia bức đến một khe núi, nhưng mà vào khe núi, không thấy đi ra, mà ngay cả tên Vu tộc kia cũng tìm không thấy, cứ như vậy quỷ dị biến mất.
Mang theo vẻ không cam lòng, tên Vu tộc kia chỉ có thể bay trở về.
Mà lúc này, bên trong đại trận, tên Vu tộc nghìn trượng cùng với Hoàng Long 5 vạn trượng cũng đã chiến đấu rất lâu, lúc đầu tên Vu tộc nghìn trượng bị Hoàng Long điên cuồng áp chế, nhưng mà Hoàng Long 5 vạn trượng trong chiến đấu lại quỷ dị thu nhỏ lại, lực lượng cũng càng ngày càng yếu, dần dần, không còn là đối thủ của tên Vu tộc nghìn trượng.
Rốt cục, Địa Thư bị tên Vu tộc nghìn trượng cướp được.
Địa Thư tới tay, tên Vu tộc nghìn trượng không tiếp tục ham chiến, thân hình nhoáng lên một cái bay về phía xa.
Không bao lâu, đã tới khe núi phía xa nam nhân tóc tím kia.
Vừa vặn gặp vẻ mất hứng của tên Vu tộc kia.
- Nam Cung Thắng đâu?
Tên Vu tộc nghìn trượng hỏi.
- Chạy! Phụ thân, hay là người tự tới tìm đi.
- Không được, không khỏi đêm dài lắm mộng, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi đây, về đại thế giới trước. Tiểu thế giới này thật quá quỷ dị, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ lão tổ tông giao cho rồi nói sau!
- Vâng!
Lúc hai cha con Vu tộc đạp bước chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị một thanh âm run run cắt ngang.
- Trận diệt...................
Xa xa nam nhân tóc tím điên cuồng cao giọng nói. Sương trắng trong đại trận đột nhiên triệt hồi.
Hai tên Vu tộc quái dị nhìn hắn một cái sau đó không tiếp tục để ý tới, những người này lải nha lải nhải, hình như phải nhanh rời xa cho thỏa đáng.
Hai tên Vu tộc biến mất, nam nhân tóc tím nhìn cả đám đệ tử Bất Lão Giới, còn có chỗ thành nhỏ Cổ Thiên U ở lúc trước.
- Tốt lắm, các ngươi không cần đi, quay đầu lại thu thập bọn họ, trước tiên bày trận, hoàn thành đại sự của Giới chủ!
Nam nhân tóc tím ra lệnh nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Bất Lão Giới lập tức đáp.
Cả đám đệ tử Bất Lão Giới rất nhanh thao luyện bày trận.
Bên trong Thiên địa chi úng, tinh khí của Hoàng Long khổng lồ rốt cục cũng bị tiết tới khi sụp đổ.
- Thình thịch...................
Hoàng Long ầm ầm nổ tung, vô số cường giả như hạt mưa đầy trời rơi khắp bốn phương tám hướng, khôi phục lại nguyên dạng.
Thần Tú từ phía nam tìm tới phía bắc, sắc mặt sầm xuống. Hắn biết sự tình lần này hỏng rồi, Phong Thủy Đại Trận hoàn toàn mất đi tác dụng. Trước mắt vẫn nên cùng Diệp Khuynh Thành hội họp lại rồi nói sau.
Tiếp tục bay vòng quanh lồng lớn, lúc bay tới chỗ bị thủng, Thần Tú Đại sư và Diệp Khuynh Thành gặp nhau, hai người lại thấy được một màn vô cùng quen thuộc.
Một đạo ánh sáng vàng xông lên tận trời, đỉnh trên trời, trụ dưới đất, tiếp đó tỏa ra vố số mảng sáng bóng như gốm sư, tiếp đó men theo tường thành tản ra hai bên.
- Oanh........
- Oanh........
Dính liền với tường thành, Nhập Úng Khốn Long Đại Trận lại không chút tỳ vết nào, toàn bộ tám tám 64 phương vị đúng chỗ.
- Rốt cục hoàn thành!
Nam nhân tóc tím hú dài một tiếng, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Vừa quay đầu, vẻ mặt nam nhân tóc tím cứng lại.
- Giới chủ, Thần Tú Đại sư, các ngươi sao lại đến đây?
........
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.