Quyển 5 - Chương 24: Sắc không.
Quan Kỳ
10/04/2013
Ở hai chỗ, huyết mưa đầy trời, lúc này ma yểm quân đoàn vô cùng cổ quái, người trước mặt bọn chúng càng ngày càng tàn bạo, tuy nhiên càng như vậy thì càng hấp dẫn bọn chúng tới gần.
Chung Sơn chém giết một hồi lâu thì lệ khí trong lòng tiết ra cũng ngày càng nhiều, hắn biết rằng tiếp tục như vậy cũng không hay lắm, đồng thời theo xu thế bản năng, khoảng cách của Chung Sơn và các hung hán ngày càng gần.
Chung Sơn tựa như là một cối xay thịt, hướng thẳng về phía hung hán phía trước.
Hung hán này khác với các hung hán khác, lý trí tốt hơn rất nhiều, một tay của hắn cầm lấy lục sắc tinh thể hấp thu hết hồn phách bốn phía, bàn tay kia lại cầm lấy một túi nhỏ màu đen bên hông. Đỉnh đầu của hắn khẽ run lên, túi nhỏ màu đen sau đó đột nhiên bay lên, miệng túi bị buông lỏng xuống.
Từ trong túi đột nhiên bay ra một điểm đen, trong thoáng chốc đã tràn ngập dơi ở trên bầu trời.
Vô số mạn thiên phi vũ xuất hiện ngày càng nhiều, khiến cho bốn phía hiện lên từng thanh âm ồn ào.
Máu tươi vô cùng vô tận xuất hiện, lập tức khiến cho túi nhỏ màu đen xoay tròn, sau đó hung hán này vung tay lên rồi lập tức xông về phía Chung Sơn.
Máu tươi vô cùng vô tận bắn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Ầm.
Trên đỉnh đầu Chung Sơn, lập tức xuất hiện vô cùng nhiều lôi vân.
Theo tiếng hừ lạnh của Chung Sơn, trong lôi vân xuất hiện rất nhiều lôi quang lóng lánh, điên cuồng bắn xuống dưới.
Phạm vi của lôi vân không lớn, nhưng bao phủ Chung Sơn phía xa xa vậy là đủ rồi.
Cuồng lôi trên trời giáng xuống lập tức nổ tung quanh thân thể của Chung Sơn, lôi điện vô hạn tựa như là mưa rơi xuống máu tươi bắn xuống.
Vô cùng lôi điện bắn xuống không biết đã oanh tạc bốn phía như thế nào, những con dơi chết ngay tại chỗ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, thiên lôi ầm ầm nổ chết. Chỉ có thực lực của hung hán cao cấp mới có thể đỡ được sự xâm nhập của lôi điện, tuy nhiên đại đao của Chung Sơn cũng không vừa, huy động một cái, thi huyết lập tức từ trên trời lao xuống.
Kiêm Ngạo ở phía xa xa nhìn thấy lôi điện đầy trời thì khóe miệng nở ra một nụ cười, dưới chân đạp mạnh một cái.
Ở trong chiến trường, có hơn mười chỗ thoát ra từng luồng kiếm khí, hoa kiếm nở ra, lập tức giết chết một lượng lớn mạng người.
Các hung hán không hề sợ chết, tựa như bọn họ không biết sợ vậy, bọn chúng thoáng giật mình một chút rồi lập tức dùng chân kẹp lấy ma yểm, thay đổi phương hướng mà trốn chạy.
Tuy nhiên, Chung Sơn đã đến gần, hơn nữa lôi vân ở trên trời, một lôi long vô cùng lớn đáp xuống.
- Hống.
Lôi hỏa long khổng lồ dưới sự khống chế của Chung Sơn đã bay vọt tới nơi này.
- Ầm.
Lôi long cường hãn lao tới, trước lôi quang, ma yểm như bị trọng thương vậy.
- Hống.
Bay đến gần Chung Sơn, sau đó một đao hung hăng chém thẳng xuống.
Thiên điều. Tê phong.
Chiêu thức này của Chung Sơn phóng xuống, lôi vân và lôi điện theo đao kia, hung hăng lao xuống.
- Ầm.
Không có gì lo lắng, ở trước mặt Chung Sơn, liên tục là những tiếng hét.
Những con dơi huyết sắc vô tận, dưới tựa như là bọn chúng thu được chỉ lệnh, như ong vỡ tổ xông về phía trước.
Chung Sơn lấy tay tiếp nhận lục sắc tinh thể.
ở cách đó không xa, Chung Sơn nhìn thấy Chung Sơn đình chỉ chiến đấu thì khóe môi nở ra một nụ cười ngoài ý muốn, hắn đem trường kiếm trong tay cắm xuống mặt đất.
Ở trên mặt đất lập tức xuất hiện ra hàng nghìn đạo kiếm khí khổng lồ, mà mấy trăm ma yểm hung hán đã bị giết sạch, chết hết.
- Kiếm ý thật mạnh, Nguyên Anh kỳ, Nguyên Anh kỳ có thể đạt tới trình độ này sao?
- Thật là hảo khí phách.
Niệm Du Du cũng thản nhiên.
- Khí phách?
Nam tử quái dị nhìn Niệm Du Du.
Vừa rồi chém giết mớ dơi kia, thật là có ý tứ.
Niệm Du Du cũng không thèm để ý tới sự cau mảy của nam tử kia.
Ở trên chiến trường, quân đoàn ma yểm đã được giải quyết sạch sẽ, Chung Sơn thở ra một hơi thật dài, sau đó lại khôi phục phong thái nho nhã.
Kiếm Ngạo cũng không nhắc tới trận chiến nữa, hai người nhập tâm vào, bất luận thắng thua.
Chung Sơn nhìn lục sắc tinh thể trong tay cùng với cái túi màu đen, hai thứ này đều không chứa được vào vòng tay trữ vật, đây là gì cửu phẩm pháp bảo? Không giống, không giống như là uy lực của pháp bảo cửu phẩm.
- Đây là pháp bảo gì vậy?
Sơ Cửu ngạc nhiên nhìn cái túi trong tay Chung Sơn.
Sơ Cửu không biết, Kiếm ngạo cũng không biết, tuy nhiên Thi tiên sinh thì hơi nheo mắt lại, tựa như là biết được đâ là vật gì vậy, tuy nhiên y vẫn tỏ ra một vẻ không thèm để ý.
Mặc dù không có bao nhiêu uy lực nhưng Chung Sơn đều thu cái túi này cùng với lục sắc tinh thể vào trong lồng ngực.
Tiểu trấn được cứu, dân chúng trong tiểu trấn lập tức lo âu, bốn người này so với ma yểm quân đoàn còn mạnh mẽ hơn, bọn họ liệu có giết chúng ta hay không?
- Đa tạ các vị đã cứu giúp.
Hoàng bào tăng nhân cảm kích nói, hơn nữa còn nhìn về phía ngực của Chung Sơn.
- Nguyên Anh kỳ, trong trấn này còn có cả hòa thượng Nguyên Anh kỳ?
Sơ Cửu cau mày nói.
- Tiểu tăng chính là phật cấm Thập Vạn đại sơn, trên đường đi qua nơi này không ngờ gặp phải quân đoàn ma yểm, nếu không phải là có chư vị thì tiểu tăng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Hòa thượng này hướng về phía mọi người hành lễ nói.
- Phật cấm thập vạn đại sơn?
Chung Sơn nhíu mày lại.
- Đúng thế, có phải một trong các vị muốn tiến vào phật cấm thập vạn đại sơn phải không?
Sắc không hòa thượng nhìn về phía bốn người mà nói.
- Ngươi có biết cực lạc tịnh thổ ở nơi nào không?
Kiếm Ngạo hỏi.
- Cực lạc tịnh thổ.
Sắc Không hòa thượng hơi bất ngờ, sau đó gật gật đầu nói:
- Dĩ nhiên là biết, gia sư may mắn chọn được một chỗ trong cực lạc tịnh thổ, tại hạ mặc dù chưa tiến vào cực lạc tịnh thổ nhưng đã theo gia sư tiên tới gần đó cho nên dĩ nhiên biết.
- Được rồi, hắn biết rõ.
Kiếm Ngạo hướng về phía Chung Sơn mà nói.
Sắc Không hòa thượng nghe thấy vậy thì lập tức thành khẩn nói:
- Tứ vị không phải là muốn tiến vào cực lạc tịnh thổ chứ? Được để tạ hạ dẫn đường, coi như là tạ ơn cứu mạng.
- Chung Sơn, vậy thì ta không tiễn, ngươi đi đường của ngươi đi.
- Đa tạ.
Chung Sơn thành khẩn gật đầu.
- Chúng ta không đi, ngươi dẫn bọn hắn đi tới Cực lạc tịnh thổ.
Kiếm Ngạo nói.
- Sao?
Sắc Không đầu tiên sững sờ, sau đó nhìn Kiếm Ngạo chỉ vào Chung Sơn rồi lập tức gật đầu cười.
- Sau này còn gặp lại.
Kiếm Ngạo nói.
- Chắc chắn.
Chung Sơn gật gật đầu cười nói.
Sau đó, Kiếm Ngạo cùng với Sơ cửu phi thiên, ngự phong mà đi, thoáng chốc đã rời khỏi trước mặt của Chung Sơn.
Dân chúng ở phía xa xa không dám tiến ra.
- Nhị vị, xin mời.
Sắc Không hòa thượng nói.
- Mời.
Chung Sơn gật gật đầu, cùng với Thi tiên sinh liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng bay về phía bắc.
ở một chỗ sơn lâm xa xa.
- Được chúng ta không ăn gian, ngươi truy theo người của ngươi ta truy theo người của ta.
Sau đó hai người cùng tách ra khỏi nhau.
Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh đi theo Sắc không hòa thượng, còn Niệm Du Du ở phía xa xa đuổi theo phía sau.
Sắc Không mang theo Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh xuyên qua từng đám mây, hướng về phía Phật cấm Thập Vạn đại sơn mà đi tới, trên đường đi, Sắc không có vẻ vô cùng nhiệt tình, không ngừng hỏi thăm Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh về lai lịch của bọn họ. Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh cũng nói ra danh tự của mình, tuy nhiên những điều khác thì không nói, Sắc Không cũng không hỏi nhiều.
Sau khi bay được khoảng nửa ngày, Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh dừng lại, đồng tử của bọn họ co rút lại.
- Ha ha, lúc này tiến vào Thập vạn đại sơn, ngoại trừ những người tu phật thì những người có tu vi khác nhất định sẽ bị chế ước, thực lực không thể tăng lên được.
Sắc không cười nói.
Chung Sơn cổ quái nhìn xung quanh một chút, bốn phía không có gì bất đồng tuy nhiên có một lực lượng quỷ dị áp chế mình.
Cái này gọi là phật cấm thập vạn đại sơn, bốn phương tám hướng đều là như vậy.
Chung Sơn nghi ngờ hỏi.
- Đều là như thế.
Sắc Không nói.
- Vậy độ cao có bị hạn chế.
Chung Sơn nhìn lên trời, bởi vì ngày xưa Nê bồ tát từng bày ra U Phủ Chuyển luân điện, sương trắng bao phủ khắp nơi, chỉ cần đến độ cao cần thiết thì sẽ không có hiệu quả nữa.
- Đây chính là ngã phật chi lực, tự nhiên là thượng đỉnh thương thiên.
Sắc Không giải thích.
Chung Sơn đột nhiên nhắm mắt lại, Hồng Loan Mi tâm lập tức chuyển động, sau đó lập tức Chung Sơn ở vào một trạng thái kỳ ảo, bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh, Chung Sơn tựa như nghe thấy một thanh âm mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.