Quyển 5 - Chương 25: Thần ấn .
Quan Kỳ
10/04/2013
Mây mù tràn ngập không gian ở đây, xuyên thấu qua lớp mây mù có thể nhìn thấy một tòa núi cao, đường kính gần năm nghìn mét, phạm vi còn lớn hơn cả Thái cổ thánh đô.
Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh liếc nhìn nhau hơi ngạc nhiên.
Từ năm ngày trước khi tiến vào Phật cấm thập vạn đại sơn xong, Chung Sơn thông qua Hồng Loan phấn liên đã nghe được chân ngôn của phật dạy, cơ hồ phật cấm thập vạn đại sơn này, bốn phương tám hướng mơ hồ đều vang lên phật âm.
Người khác cũng không nghe được, chỉ có Chung Sơn với Hồng Loan phấn liên tương thông cùng với Không Linh châu mới nghe được, tuy nhiên, Chung Sơn cũng không nói nhiều, chỉ dám đem hoài nghi này khắc ghi trong lòng mà thôi.
- Sư huynh, có khách đến.
Sắc Không hướng về phía trước trận mà kêu lên, trên khuôn mặt lộ ra một vẻ vui mừng.
Theo tiếng kêu to của Sắc không, bên trong trận hiện ra một lượng kim hoàng quang, phật quang bao phủ vô cùng khí khái.
Mây mù từ từ tan đi, sau đó lập tức xuất hiện phong cuồng chi cảnh.
Trên một ngọn núi xây dựng ở khổng phong tự, nhiều chỗ rất bằng phẳng, tạo thành những cung điện không giống nhau, phía dưới cung điện thì có một lượng hoàng bào tăng nhân đang ở đó.
Lúc này, ở trong một đại điện, đột nhiên có ba hòa thượng mặc hoàng bào bay tới, cách ăn mặc rất giống nhau.
-
- Ra mắt ba vị đại sư.
Chung Sơn hơi nghi hoặc nhìn ba người bọn họ.
- Ba vị sư huynh, nhị vị này chính là ân nhân cứu mạng của ta, lúc ta bị ma yểm quân đoàn tấn công, bọn họ chính là người đã cứu ta, còn tiêu diệt tất cả Ma Yểm quân đoàn. Ngày mai ta muốn mang nhị vị ân nhân này tới trước Cực Lạc tịnh thổ, hôm nay phiền Nhị Vị ân nhân nghỉ ngơi trong thiền viện của sư tôn vậy.
Sắc Không nói.
- Được.
Ba vị hòa thượng này lập tức nói, sau đó bọn họ nhìn lướt qua Chung Sơn cùng với thi tiên sinh một lượt.
- Nhị vị ân nhân, xin mời.
- Không sao.
Chung Sơn khẽ cười cười.
Nhanh chóng sau đó, bốn vị hòa thượng đưa Chung Sơn cùng với Thi tiên sinh tới một sườn núi, ở một thiền viện vô cùng sạch sẽ.
Ba sư huynh của Sắc không cáo lỗi rồi rời đi, chỉ còn Sắc không ở lại nhiệt tình đưa Chung Sơn vào trong thiền viện.
- Lâu rồi chưa được nghỉ ngơi, ta có hơi mệt mỏi.
Chung Sơn cắt đứt sự giới thiệu nhiệt tình của sắc Không.
- Hậu viện có suối nước nóng, các vị có thể nghỉ ngơi vào lúc chạng vạng tối, tại hạ không quấy rầy hai vị nữa.
Sắc Không nói.
- Đa tạ.
Chung Sơn lễ phép nói.
Sắc Không từ từ thóai lui, mãi cho khi rời khỏi thiền viện rồi, đồng tử của Chung Sơn mới co rút lại.
- Thi tiên sinh, ở đây có mê hương, cần phải chú ý.
Chung Sơn nhíu lông mày lại.
- Ừm.
Thi tiên sinh gật gật đầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều hiện ra một vẻ ngưng trọng.
- Bệ hạ phát hiện ra khi nào?
Thi tiên sinh nhìn về phía Chung Sơn hỏi.
- Vừa rồi ta đã hoài nghi, chỉ là không xác định lắm, không ngờ Sắc Không này nhìn bên ngoài thiện lương lại không có hảo ý.
Chung Sơn thở dài nói.
- Sao?
Thi tiên sinh nhìn về phía Chung Sơn.
- Tiểu tông môn? Tiểu tông môn cho dù nhỏ đi chăng nữa cũng không thể có một Sắc Không Nguyên Anh kỳ như vậy, sư huynh đệ của hắn cũng lân, còn cả sư tôn của bọn chúng nữa, những cường giả này tuy rằng thực lực kém cỏi, tuy nhiên không thể là một tiểu tông môn được. Trừ phi bọn họ căn bản không phải là tông môn gì cả, vừa rồi biểu lộ của ba vị sư huynh kia không phải là nhạt, bọn họ có một chút gì đó khác lạ. Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán, mãi đến khi ta ngửi thấy mê hương ta mới biết được bọn họ thật sự không có hảo ý.
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Đây chính là thâm hải mê tử tán vô sắc vô vị, tại sao bệ hạ lại phát hiện ra được vậy?
Thi tiên sinh khó hiểu nhìn về phía Chung Sơn.
- À..
Chung Sơn tính toán rồi nhìn về phía thi tiên sinh.
Chuyện mình phát hiện mê hương nhờ Hồng Loan phấn liên, Thi tiên sinh làm sao có thể biết được, hơn nữa danh tự cũng biết.
- Ngươi làm sao biết được rằng ta làm sao mà biết.
Chung Sơn lắc đầu cười cười, Chung Sơn cũng không có ý định nói ra nguyên nhân, cũng không tìm hiểu tại sao Thi tiên sinh vì sao mà biết rõ.
Thi tiên sinh lắc đầu nhìn Chung Sơn rồi khẽ cười cười, y cũng không nói thêm.
- xem ra bọn chúng để ý đến hai bảo bối trong người của bệ hạ.
Thi tiên sinh nói.
Chung Sơn lấy từ trong túi ra lục sắc tinh thể.
- Ngươi nhận ra hai vật này.
Chung Sơn nhìn chằm chằm về phía Thi tiên sinh.
- Đã từng thấy qua.
Thi tiên sinh gật gật đâu.
- Thật sao?
- Lục sắc tinh thể này còn gọi là hồn thạch, có thể chứa đựng hồn phách trong ngàn ngày.
Thi tiên sinh nói.
- Ngàn ngày?
- Không sai, ngàn ngày, hồn phách bình thường ở dương gian kéo dài không được bao lâu, dương khí quá lâu thì sẽ có hại với chúng, mà sưu hồn thạch có thể tránh được dương khí, làm cho hồn phách của thể duy trì được trong một thời gian khá lâu, bên trong có hồn phách cho nên dĩ nhiên không thể chứa vào trong vòng tay trữ vật.
Thi tiên sinh giải thích.
- Hồn phách dùng để làm gì?
Chung Sơn hỏi.
- Luyện chế một số pháp bảo ác độc, tựa như bách quỷ dạ yến đổ, vạn quỷ phệ cốt phiên, hoặc các pháp bảo khác.
Thi tiên sinh giải thích nói.
Trong khi Thi tiên sinh nói ra, đồng tử của Chung Sơn co rút lại, ở quanh thân hắn không tự giác mà phát sinh một số sát khi, làm cho Thi tiên sinh nghi hoặc không thôi.
- Hiện tại không thể cất vào vòng tay trữ vật, đợi một nghìn ngày sau những hồn phách này đã hòa thành hồn thạch thì có thể chứa vào.
Thi tiên sinh giải thích nói.
- Nó làm thế nào để chứa đựng được hồn phách?
Chung Sơn hỏi.
- Chỉ cần đem hồn phách đặt ở gần đó thì hồn phách sẽ không chịu nổi dương khí sẽ bay vào trong này, còn muốn lấy hồn phách từ bên trong ra thì cần phương pháp khác.
Thi tiên sinh giải thích nói.
Chung Sơn nhíu mày dừng lại hồi lâu rồi thở ra một hơi.
- Về phần cái túi này ta không thể nói được, chỉ có thể nói rằng bệ hạ tốt nhất không nên dùng nó trước mặt người khác, nó rất mẫn cảm.
Thi tiên sinh lắc lắc đầu nói, tựa như lai lịch cúa túi này liên quan đến bí mật của Thi tiên sinh vậy.
Chung Sơn bất ngờ nhìn về phía Thi tiên sinh rồi gật gật đầu, sau đó cất nó vào trong người.
- Hiện tại thì làm như thế nào?
Thi tiên sinh nhìn về phía Chung Sơn mà nói.
- Sắc Không chắc chắn đang để ý tới hai món đồ này, bằng không thì cũng không diễn trò cùng chúng ta tận nơi này. Nơi này cũng không nên ở lâu, chúng ta nên nghĩ biện pháp mà rời khỏi ra bên ngoài.
Chung Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Trước thiền viện là một đại trận, không dùng thần thức dò xét được.
Thi tiên sinh lắc đầu cười khổ nói.
- Đúng thế, lúc mới tiến vào, trận pháp chưa mở ra, mới đầu ta còn cho rằng thiền viện bố trí ngăn cản thần thức từ trước nhưng xem ra đây không phải là thiền viện của sư tôn Sắc Không mà là một lồng giam mới đúng.
- Chung Sơn.
- Thi tiên sinh.
Ở bên ngoài truyền đến hai tiếng gọi.
- Sắc Không? Nhanh như vậy mà đã quay lại kiểm tra mê hương rồi sao?
- Chờ hắn tiến tới thừa cơ thoát ra khỏi lồng giam.
Chung Sơn nói.
Chung Sơn cùng Thi Tiên Sinh chú ý đề phòng.
Thiền Viện Môn bỗng vang lên một tiếng.
- Bùm.
Chung Sơn vung đao một phát hung hăng chém xuống, theo cửa bay ra ngoài.
Đúng là Sắc Không đang ở bên ngoài, Sắc Không cho rằng hai người bị mê đảo, lúc này mới đẩy cửa vào, không ngờ hai người không những không bị mê đảo mà còn đang chờ hắn mở cửa để thoát ra.
Sắc Không và Chung Sơn cùng nhau bay ra.
Chung Sơn đến thấy Khổng Phong Tự tất cả tăng nhân đều cầm lấy trường đao, người thì bay lên, người thì đứng cách đó không xa. Giờ phút này, tất cả tăng nhân ai nấy trên mặt tràn đầy vẻ hung ác. Mắt phóng lục quan chằm chằm vào Chung Sơn.
- Hống kỷ
Bị Sắc Không đánh lén, ở giữa không trung, một tiếng rống kéo dài, xung quanh đột nhiên hắc khí bốc lên nghi ngút, lập tức đã ngừng lại thân hình, đầu uốn éo. Vẻ mặt hung ác như nhìn về phía chung sơn.
Giờ phút này Chung Sơn mới phát hiện, trên trán Sắc Không đột nhiên có nhiều ấn ký đen kịt, có chút hắc khí.
- Yêu Tự
Chúng Tăng vây quanh, trên người đều bốc ra hắc khí, đồng thời trên trán nổi lên Yêu Tự.
Ma yểm quân đoàn? Ma yểm quân đoàn khiến tất cả những người mắc phải, trên trán đều có một chữ “Yêu Tự”
Chung Sơn mỉm cười nói.
- Sắc Không ngươi dùng ma yểm quân đoàn à.
Không đúng, trong lúc này tất cả tăng nhân đều bị ma yểm quân đoàn.
Phía sau Thiền Viện một lần nữa được dàn sẵn trận pháp, chỉ có Chung Sơn thoát ra được, Thi Tiên Sinh còn bị giữ lại, chỉ có thể trông thấy thế giới bên ngoài qua cánh cửa ra vào. Chứng kiến tất cả tăng nhân trên trán đều có một chữ “Yêu Tự”, Thi Tiên Sinh trong lòng tuyệt vọng.
Trước kia chỉ có Sắc Không nảy lòng tham, hiện tại xem ra không hề đơn giản như vậy.
- Các ngươi nghĩ có thể thoát sao?
Sắc Không vẻ mặt âm hàn nói.
- Ngươi đã dùng ma yểm quân đoàn?
Chung sơn ngưng trọng nói.
Sớm phát hiện ma yểm quân đoàn đúng là phi thường, không ngờ ở phía sau còn có quỷ dị, sau đám quỷ dị là một đám ma yểm quân đoàn, có nội ứng, có tổ chức giết chóc chăng?
- Giao ra bức túi cùng Sưu Hồn Thạch.
Sắc Không lạnh lùng nói.
-Sao hả? Sắc Không, ngươi chỉ là Nguyên Anh Kỳ tu vi. Lúc trước ở chiến trường, ngươi cũng thấy đấy, Ngươi nghĩ ta bị đại đao chém nát? Chính là các ngươi tất cả mọi người không đủ ta giết
Chung Sơn lạnh giọng nói ra.
- Đó là do đám kia ngu xuẩn, không thể mở ra thần ấn, mở ra thần ấn giả, thực lực có thể bạo tăng thêm một cảnh giới, ta hiện tại Hợp Thể kỳ thực lực, những người ở đây đều có thể mở ra thần ấn, giao ra bức túi cùng Sưu Hồn Thạch nếu không đừng hòng thoát được.
- Sắc Không cười lạnh nói.
Thần ấn? Chung Sơn nhìn về phía Sắc Không.
hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.