Quyển 5 - Chương 26: Tổ Chức Thần Bí
Quan Kỳ
10/04/2013
- Đã có sát niệm với ta, ta cũng không cần khách khí với ngươi.
Theo phần sát ý này, Chung Sơn lập tức lao lên công kích.
Thiên Ma Thối Thể, tầng thứ năm!
Thiên Điều! Tê Phong!
- Hừ!
Sắc Không hừ lạnh một tiếng.
Bởi vì Sắc Không đx thấy qua Chung Sơn ra tay, uy lực của Chung Sơn tào thành, nhiều nhất chỉ có thể xem như Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, mặc dù thủ đoạn giết người vô cùng cường bạo, nhưng chênh lệch cảnh giới vĩnh viễn không thể vượt qua.
Sắc Không nghênh đón Chung Sơn, trong mắt lộ vẻ hung ác, đại đao va chạm với đại đao của Chung Sơn.
Keng.
Một đao mạnh mẽ của Chung Sơn, lập tức chém thanh đại đao của Sắc Không thành hai đoạn, uy lực cực lớn còn bỏ một góc ngọn núi cách đó không xa.
Ầm.
Đại đao hoành ngang, Chung Sơn chém về phía thiền viện đang vây khốn Thi tiên sinh phía sau. Vòng bảo hộ của thiền viện quá mạnh mẽ. Một đao của Chung Sơn không ngờ dẫn đến hiệu quả gì. Chẳng qua, trên mặt kia cũng xuất hiện một tia gợn sóng.
- Ngươi lúc trước không hết sức!
Sắc Không kinh hãi nói.
- Vù.
Chung Sơn quay đầu, vẻ mặt hung ác nhìn về phía Sắc Không.
- Giết cho ta.
Sắc Không hét lớn.
Toàn bộ tự (chùa) ước chừng chung sơn trăm tên tăng nhân, từ bốn phía nhanh chóng vây lại đây.
Trên trán tăng nhân đều có một chữ ‘yêu’ tản ra một chút hắc khí, hai mắt mở trừng, cầm đao xông lên.
Ầm ầm ầm.
Chung Sơn hung hãn ra sao? Dưới tình huống dùng hết toàn lực, những tăng nhân này soa có thể là đối thủ? Lục Đạo ngày xưa, cương giả Hợp Thể Kỳ chính tông, thậm chí còn dùng bí pháp thúc giục tiềm năng của mình, điên cuồng công kích, còn không phải thua ở dưới tay Chung Sơn? Hơn nữa thực lực của Chung Sơn so với trước kia đã mạnh hơn không ít.
Trừ phi là cường giả Hoàng Cực cảnh, người khác căn bản không làm gì được Chung Sơn, đương nhiên, không tính tuyệt thế thiên tài. Thật giống như Kiếm Ngạo, hoặc là Kiếm Hồng, mặc dù cảnh giới ngang nhau, nhưng thực lực tuyệt đối giống như Chung Sơn, không thể phân biệt theo lẽ thường.
Ba trăm tăng nhân giằng co với Chung Sơn, mà Sắc Không lại nhanh chóng lui về phía sau. Sắc Không mấy ngày trước đã thấy qua sự tàn bạo của Chung Sơn khi giết người. Lại nói, trong lòng Sắc Không vô cùng sợ hại, nhưng ỷ vào thần ấn chỗ m tâm, thực lực là Hợp Thể Kỳ, tuyệt đối có thể đánh bại Chung Sơn. Sắc Không mới can đảm đối mặt Chung Sơn, dù vậy còn dùng mê hương và tất cả tăng nhân nơi này.
Nhưng hiện tại vừa thấy, dường như không phải một việc như vậy, ngày ấy Chung Sơn căn bản không dùng hết toàn lực vừa hay tên Sắc Không kia mặc dù thực lực không bằng mình, nhưng chỉ kém một chút, sau khi thúc dục thần ấn, Hợp Thể sơ kỳ, ở trước mặt Chung Sơn còn không phải một đao bẻ gãy.
Ầm.
Khi Chung Sơn chém giết một gã tăng nhân cuối cùng. Núi lớn (đại sơn) đã bị Chung Sơn phá hư lung lay sắp đổ, dưới một đao cuối cùng của Chung Sơn, núi lớn ầm ầm sụp đổ. Thiền viện chỗ Thi tiên sinh, trận pháp cũng ầm ầm tán đi, hai người đều thoát ra.
Khổng Phong tự xem như bị hủy. Nhưng, Sắc Không lại chạy thoát, ngay ở trong không trung, bên ngoài đại trận Khổng Phong Tự.
Chung Sơn dũng mãnh vác đại đao, lạnh lùng nhìn Sắc Không bên ngoài đại trận vẻ mặt kinh nghi bất định. Nhưng, cho dù có đại trận thủ sơn vây khốn, lo lắng trong lòng rất nhiều.
Trước kia loại tình huống này cũng từng xảy ra, nhưng lần đó có thể giống như hiện tại? Chung Sơn này thật đáng sợ, ẩn giấu quá sâu.
Khổng Phong tự, hiện tại đã trở thành một đống đổ nát hoang tàn. Mây mù thủ sơn đại trận ban đầu tán đi, chỉ có một tầng màu hoàng kim bao phủ phạm vi ban đầu.
Thiên điều! Tê phong!
Chung Sơn chém một đao lên trời.
Ầm.
Thủ sơn đại trận lóe ra một chút gợn sóng, sau đó vững vàng ngăn cách trong ngoài, một đao của Chung Sơn căn bản không có chút hiệu quả.
- Sắc Không. Mở thủ sơn đại trận ra, việc hôm nay, ta sẽ không truy cứu.
Chung Sơn trầm giọng nói.
Thấy Chung Sơn không phá được thủ sơn đại trận. Sắc Không cũng dần dần khôi phục điềm tĩnh, đứng ở trên mặt đất cách đại trận không xa, nhìn về phía hai người bên trong, vẻ mặt âm hàn nói:
- Không truy cứu? Đã giết nhiều người của chúng ta như vậy. Ngươi dùng một câu không truy cứu liền xong việc? Hừ, gia sư hẳn là sẽ lập tức trở về, các ngươi chờ chết đi!
Khi nói chuyện, thần ấn chữ yêu trên mi tâm Sắc Không dần dần tối đi, sau đó rốt cuộc nhìn không thấy.
Phía xa, Niệm Du Du cầm một cây roi da, đứng trên sườn của một ngọn núi, có chút thú vị nhìn về phía Chung Sơn xa xa.
- Đó là một Nhị Thập Tứ Sơn Trận, chỉ cần trước sau đánh chiếm bốn phương vị Thân, Tử, Vị, Khôn là có thể phá vỡ!
Thi tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói với Chung Sơn.
- Hả?
Chung Sơn đầu tiên nhìn Thi tiên sinh, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Sắc Không.
Sắc Không nghe được lời nói của Thi tiên sinh, thấy Chung Sơn nhìn tời, cũng lạnh lùng cười.
Chung Sơn nâng đao, lập tức bốn đạo đao khí thật lớn, trước sau hướng về bốn phương vị bất đồng, mạnh mẽ chém tới.
Ầm ầm ầm ầm.
Thanh âm vang dội, màn hào quang màu vàng lập tức giống như bị phá nát, trong tiếng nổ nứt ra, sau đó giữa không trung lập tức tán ra một trận sương khói.
Trong khoảng khắc Chung Sơn phá vỡ thủ sơn đại trận, Sắc Không liền mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hoảng sợ. Chung Sơn này là Phúc Tinh sao, hay là vận khí quá tốt? Ngay cả thủ sơn đại trận này cũng biết được.
- Chạy?
Thân hình Chung Sơn nhoáng lên một cái, lấy một loại tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở trước mặt Sắc Không đang chạy trốn, đồng thời một đao mạnh mẽ chém xuống.
Ầm.
Sắc Không lật tay một đao nghênh kháng, nhưng lực đạo của Chung Sơn quá mạnh mẽ. Dưới một đao, Sắc Không giống như đạn pháo, đập vào mặt đất phía dưới, đập ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Thần ấn lại lần nữa thức dục, nhưng, vẫn như trước không phải đối thủ của Chung Sơn, hắn quá khủng bố rồi.
Đứng giữa không trung, Chung Sơn lạnh lùng liếc mắt nhìn Sắc Không một cái, đao trong tay lại lần nữa chém xuống.
Thiên điều! Tê Phong!
Lôi Cơ **! Vạn lôi tập kích!
Ầm ầm ầm.
Vô cùng lôi điện theo một đao Tê Phong này, mạnh mẽ chém về phía Sắc Không.
Uy lực to lớn, khí thế mạnh mẽ, khiến cho Sắc Không ngay cả chạy trốn đều vô lực, cũng không còn kịp rồi.
- Không.
Sắc Không hoảng sợ kêu lên.
Một kích cường thế của Chung Sơn, ở trong không trung liền nổ ầm ầm.
Chung Sơn và Thi tiên sinh nhanh chóng đề phòng bời vì bên cạnh Sắc Không, bỗng nhiên xuất hiện một gã nam tử hoàng bào. Nam tử hoàng bào, lông mi màu vàng, chỗ mi tâm đồng dạng có một chữ ‘yêu’ tối đen. Là hắn chặn một kích cường thế của Chung Sơn.
- Sư tôn, sư tôn, người đã trở lại!
Sắc Không vẻ mặt vui mừng kêu lên.
- Sao lại thế này?
Nam tử hoàng bào trầm giọng nói.
- Là hắn. Hắn gọi là Chung Sơn. Hắn đã giết một vạn qua yểm quân đoàn của chủ nhân, cướp lấy Sưu Hồn Thạch và Túi dơi (bức đại: túi đựng dơi). Ta vốn lừa hắn đến trú điểm này, mọi người cùng nhau chém giết hắn, nhưng, tất cả người của chúng ta đều bị hắn giết.
Sắc Không sợ hãi nói.
- Hả?
Nam tử hoàng bào thanh âm lạnh lùng nói.
- Sư tôn, người phải cẩn thận, Chung Sơn này rất tà môn, rất tà môn!
Sắc Không còn sợ hãi nói.
Nam tử hoàng bào lạnh lùng nhìn Chung Sơn và Thi tiên sinh.
Chung Sơn và Thi tiên sinh nhìn đến người bỗng nhiên xuất hiện này, chỉ biết sự tình càng thêm nghiêm trọng rồi. Có thể nhẹ nhàng đỡ một kích của Chung Sơn như thế, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Chỉ là hai người Nguyên Anh kỳ này? Đã giết tất cả người của chúng ta?
Nam tử hoàng bào kia có chút không tin nhìn Sắc Không.
- Đúng vậy, sư tôn cẩn thận. Người ngàn vạn lần không nên kinh thường hắn.
Sắc Không sợ hãi nói.
- Mà Chung Sơn trong lòng cũng khẩn trương. ‘Chỉ là hai người Nguyên Anh kỳ này?’ Nam tử hoàng bào vừa nhìn đã biết tu vi của mình và Thi tiên sinh, vậy hắn chẳng phải ít nhất cũng cao hơn mình hai cảnh giới sao, Hoàng Cực cảnh?
Làm sao bây giờ? Hồng Loan phấn liên không đổi sắc, chứng minh mình không việc gì, bởi vì có Mặc Ngọc phù triện? Nhưng Thi tiên sinh làm sao bây giờ? Bởi vì thi triển Mặc Ngọc Phù Triện, phải ở trong hoàn cảnh phong bế, hiện tại ở ra ở bên ngoài. Mặc Ngọc Phù Triện có thể bảo vệ mình, nhưng không thể bảo vệ Thi tiên sinh. Mình mới vất vả mời Thi tiên sinh đến, làm sao có thể chết ở chỗ này?
Chung Sơn vô cùng ngưng trọng nhìn về phía Nam tử hoàng bào đối diện.
Cái này phiền phức lớn rồi.
Thi tiên sinh hai mắt nheo lại, hơi có chút âm lãnh, bên trong tay áo dài, ngón trỏ và ngón giữa tay phải gấp khúc, giống như động tác khởi thủ của một loại pháp thuật nào đó.
Chung Sơn che ở trước mặt Thi tiên sinh, bởi vì Chung Sơn xác định mình không có việc gì, vậy mình cuốn lấy nam tử hoàng bào đi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Chung Sơn chưa biết, vẫn như trước bộ dáng chiến ý dào dạt, Nam tử hoàng bào cười lạnh. Mà Sắc Không lại run run, trong mắt kinh nghi bất định, giống như đang quyết định một điều gì đó.
- Sư tôn, bọn họ rất tà môn, đệ tử đi mời sư thúc hỗ trợ.
Sắc Không lập tức nói.
- Khốn kiếp, hai người Nguyên Anh kỳ, vi sư không đối phó được bọn họ?
Nam tử hoàng bào cả giận nói.
- Sư tôn. Đại sự của chủ nhân quan trọng hơn, không thể để xảy ra sai sót, Sưu Hồn Thạch và Túi Dơi đều ở trong tay Chung Sơn .
Sắc Không nói xong, lập tức bay lên trời. Một chỗ này, sẽ không bao giờ muốn đợi nữa, cho dù có cường thế của sư tôn, nhưng Sắc Không vẫn bị Chung Sơn dọa sợ. Cảnh Chung Sơn giết chóc mấy ngày trước tái hiện, trong lòng Sắc Không có một loại dự cảm phi thường không tốt, thà rằng cãi lời sư tôn cũng phải rời khỏi. Đương nhiên, đối với Sắc Không mà nói, sư tôn này cũng chỉ nghe lời chủ nhân dạy một ít công phu tu hành cho mình, vũng không có loại tình cảm sư đồ. Nhìn thấy Sắc Không hoảng sợ chạy trốn, Nam tử hoàng bào lạnh lùng nhìn một cái.
‘Hừ’ lạnh một tiếng. Nam tử hoàng bào lại lần nữa nhìn về phía hai người Nguyên Anh kỳ trước mắt.
- Ngươi đi, ta ngăn cản hắn!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Đi? Giết nhiều thủ hạ của ta như vậy, ai cũng đừng mong chạy! Hừ!
Nam tử hoàng bao lạnh giọng nói.
Ầm ầm ầm.
Theo một tiếng hừ lạnh của Nam tử hoàng bào, chỗ đống đổ nát xung quanh, vô số đá vụn bay lên trời, mau chóng bay lên, nổi ở xung quanh ba người, hình thành một hoàn cảnh đá vụn đầy trời, đá vụn xoay tròn trên không trung, ngăn trở lộ tuyến chạy trốn của Chung Sơn và Thi tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.