Trường Sinh Bất Tử

Quyển 10 - Chương 94: Trận chiến cuối cùng

Quan Kỳ

24/12/2014

- Không phải ta, ngươi cảm thấy là ai chứ?

Chung Sơn nhàn nhạt cười nói.

Vô Tướng Thánh Vương vốn đâu đâu cũng thấy lửa giận, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên khuôn mặt tức giận kia bình tĩnh trở lại. Cẩn thận nhìn Chung Sơn.

Đây là một năng lực của Đế Vương đủ tư cách đứng trên thiên hạ mới có, nếu là cường giả bình thường, giờ phút này khẳng định càng ngày càng giận, giận tới choáng váng đầu óc, nhưng mà Đế Vương đứng trên thiên hạ, lại có thể dưới tình huống bị dồn vào tử địa mà hồi sinh, bọn họ quan tâm nhất thế lực mình có, cũng không quan tâm nhất ngoại vật của mình.

Vô Tướng Thánh Vương trong nháy mắt này dường như siêu thoát vậy, tâm lặng như nước, không hề có chút tạp niệm, vô cùng bình tĩnh lại lần nữa đánh giá Chung Sơn.

Giờ khắc này, Vô Tướng Thánh Vương mới chợt phát hiện, Chung Sơn đứng ở trong hư không, vô số năng lượng chảy hỗn loạn căn bản không thể ảnh hưởng được tới Chung Sơn, dường như vô số năng lượng xuyên qua thân thể Chung Sơn, Chung Sơn không chút bị quấy nhiễu.

Thấy một màn như vậy, Vô Tướng Thánh Vương đồng tử co rụt lại.

- Lợi hại! Không hổ là thiên hạ đệ nhất nhân tiểu thế giới, ngay cả đám lão quái vật của Trường Sinh Giới đều bị ngươi dọn dẹp! Khó trách trong thời gian ngắn ngủi hơn mười năm có thể một lần thay đổi toàn bộ quan viên thủ lĩnh Vô Tướng Thánh, huỷ diệt Vô Tướng Thánh đình ta!

Vô Tướng Thánh Vương bỗng nhiên hít vào một hơi nói.

Vô Tướng Thánh Vương sắc mặt rất bình thản, nhưng hai mắt lại biến thành cực kỳ lợi hại, một cỗ ý tranh phong từ trong ánh mắt bắn ra. Cỗ tranh phong này không có chán nản vì Thánh đình bị huỷ diệt, mà là một loại hưng phấn.

Một bên Dạ Thánh Vương vô cùng kinh ngạc, cái gì? Trong mười mấy năm này, Đại Tranh huỷ diệt Vô Tướng Thánh đình? Thay đổi toàn bộ quan viên?

Dạ Thánh Vương đầy mặt khó tin, làm sao có thể, cướp lấy lãnh thổ quốc gia làm sao có thể chỉ vẻn vẹn trong mười mấy năm? Nào có chuyện thoải mái như vậy?

Chung Sơn không chỉ dùng Thiên đế mật cảnh tính kế chúng ta? Còn tính kế lãnh thổ quốc gia xung quanh?

Dạ Thánh Vương nhìn Chung Sơn, mí mắt không tự chủ nhảy lên.

Chung Sơn nghe được lời nói hưng phấn kia của Vô Tướng Thánh Vương, đồng tử co rụt lại, tiếp đó hiểu ý tưởng của Vô Tướng Thánh Vương.

Khóe miệng lộ ra nu cười nhạt, Chung Sơn nói:

- Ngươi muốn dùng ta làm đá mài dao của ngươi?

- Ta thừa nhận, ta trước kia xem nhẹ ngươi, nhưng mà, ta hiện tại sẽ không, chúng ta ở tiểu thế giới kia, chỉ cần là thiên hạ đệ nhất nhân, không có một người là người đơn giản, cho dù là ngươi chỉ có hơn một ngàn tuổi, ngươi có tư cách. Ta đã hơn một vạn năm không đột phá, ta có loại cảm giác, chỉ cần đánh bại ngươi, ta có thể đột phá, cho dù là ngươi chỉ là Cổ Tiên. Về phần lãnh thổ quốc gia mất đi, chỉ cần ta có thể đánh bại ngươi, lãnh thổ quốc gia mất đi nhất định còn có thể lấy trở về.

Vô Tướng Thánh Vương trịnh trọng nói.

- Ta cũng có ý này!

Chung Sơn trịnh trọng nói.

- Ngươi muốn dùng ta mài Đế tâm của ngươi? Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh kia hay không!

Vô Tướng Thánh Vương ngưng trọng nói.



- A!

Xa xa bỗng nhiên một tiếng hét thảm truyền đến.

Mọi người nhìn lại, cũng là lão thái giám hư nhược kia, rốt cục không chịu nổi môi trường ác liệt của đại trận, bị ba cỗ năng lượng chảy loạn khiến cho hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Vô Tướng Thánh Vương biến sắc, trên mặt lộ ra một cỗ tiếc hận sâu đậm, trong mắt bất tri giác hiện lên lửa giận.

Nhìn thấy lửa giận trong mắt Vô Tướng Thánh Vương, Chung Sơn nở nụ cười, bởi vì lửa giận này liền đánh vỡ tâm cảnh lúc này của Vô Tướng Thánh Vương, nếu thất bại, nguyên nhân lớn nhất chính là một tia lửa giận này.

Về phần Dạ Thánh Vương cách đó không xa, giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt hơi hưng phấn. Lão thái giám cũng đã chết, đấu, các ngươi tiếp tục đấu đi!

- Vô Tướng Thánh Vương, một khi đã như vậy, vậy trước khi ta ngươi tranh phong ma luyện Đế tâm, có phải làm một chuyện phải làm trước hay không?

Chung Sơn bỗng nhiên liếc một cái nói.

Gần như đồng thời, Vô Tướng Thánh Vương và Chung Sơn đều nhìn về Dạ Thánh Vương! Trong ánh mắt hai người đều trở nên lạnh lùng!

Nhìn thấy ánh mắt hai người, Dạ Thánh Vương biến sắc, ý thức được không ổn.

- Các ngươi muốn làm cái...!

Dạ Thánh Vương cả kinh kêu lên.

Cũng đúng lúc này, một hằng tinh to lớn vọt tới, Dạ Thánh Vương kéo ra một cái bóng dáng to lớn. Thần kiếm múa lên chém về phía Hằng tinh.

- Ầm!

Sau lưng Dạ Thánh Vương, trong bóng của hắn bỗng nhiên hiện ra một tên Chung Sơn. Một chưởng đánh lên kiếm của Dạ Thánh Vương, đánh cho hắn chao đảo.

- Huyết Hải cửu thức!

- Đại thông đạo Luân Hồi!

Vô Tướng Thánh Vương và Chung Sơn gần như đồng thời ra tay, cường thế xông về phía Dạ Thánh Vương!

- Ầm!

Dưới tinh không chảy loạn, lại va chạm to lớn, không gian dần dần không còn ổn định. Toàn thân Dạ Thánh Vương ướt đẫm máu tươi bay ra, thần kiếm rời khỏi tay.

- Điên rồi, hai kẻ điên các ngươi!

Dạ Thánh Vương hét lớn.

Hai người liên thủ? Dạ Thánh Vương làm sao cũng nghĩ không thông, hai người này không phải tử địch sinh tử sao? Làm sao bỗng nhiên liên thủ? Vì sao? Đều đối phó ta?

Dạ Thánh Vương không rõ, có thể tất cả không cần hắn hiểu được, Chung Sơn và Vô Tướng Thánh Vương lại lần nữa ra tay.



Một nén nhang sau.

Dưới Thiên đạo va chạm, Dạ Thánh Vương hoàn toàn bị oanh kích thành mảnh vụn. Hoàn toàn bỏ mình!

Lúc tới rất nhiều cường giả, giờ phút này, trong trận thứ sáu chỉ còn lại Chung Sơn và Vô Tướng Thánh Vương!

Hai người đều muốn dùng đối phương mài Đế tâm của mình, là đối tượng ma luyện, Đế Vương có dũng khí khi khai thiên lập địa, có quyết đoán khi nghênh chiến thiên hạ, có bá đạo khi tranh phong chư hùng. Bọn họ là chưa bao giờ là hạng người lùi bước, biết rõ trước có đại nạn, quyết tâm dứt khoát đạp phá, đây là Đế Vương!

Hai người lăng không mà đứng, khí thế quanh thân Vô Tướng Thánh Vương kéo lên, khí thế kinh khủng thậm chí ép mở không gian chảy loạn ra.

Mà Chung Sơn cũng lạnh lùng đối diện Vô Tướng Thánh Vương, Vô Tướng Thánh Vương mặc dù bị trọng thương, nhưng đây vẫn một trong những trận chiến khó khăn nhất từ trước tới nay.

- Chung Sơn, ngươi xem ta là ai!

Vô Tướng Thánh Vương bỗng nhiên thản nhiên nói.

Khi nói chuyện, thân hình Vô Tướng Thánh Vương chợt thay đổi, dần dần hóa thành một nữ tử, chỉ là nữ tử này vẫn mặc Đế Vương bào mà thôi.

Nữ nhân!

Nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt Chung Sơn khẽ biến.

Khóe miệng cô gái đối diện lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

- Dùng ta làm kính, soi ra bí ẩn sâu nhất trong nội tâm ngươi, người ta hóa hình này là ai vậy?

Nữ nhân Vô Tướng Thánh Vương thuận lợi biến thành cười nói.

Giờ khắc này biến hóa, quả nhiên khiến trống ngực Chung Sơn phập phồng, thần thông này của Vô Tướng Thánh Vương lại có hiệu quả nhiễu loạn lòng người lớn như vậy!

- Ngươi không biết là ai?

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Ta chỉ là tò mò, rốt cuộc là người nào mà có thể để cho ý chí rắn chắc kia cảu ngươi sinh ra dao động lớn như vậy? Dưới cảm xúc như thế, ngươi làm sao có thể đấu với ta!

Nữ nhân thản nhiên nói.

- Thì ra, ngươi cũng không biết nhìn thấy là dạng gì, thần thông của ngươi chỉ là sinh ra một loại ảo giác Hình Ý mà thôi, chỉ có ta mới có thể nhìn thấy, mà ngươi hay là bộ dáng bản thể, muốn dùng bí ẩn chỗ sâu nhất trong nội tâm ta quấy nhiễu ta?

- Đối mặt với hình tượng này, ngươi còn có thể toàn lực ra tay sao?

- Quấy nhiễu ta? Ngươi làm xong rồi, nhưng mà lại khiến ta càng thêm quyết tâm giết chết ngươi, không chỉ là ta, còn có quyết tâm của Quỳ Nhi, bất kể Quỳ Nhi có còn trở về hay không, ngươi cũng không nên biến thành nàng!

Trong mắt Chung Sơn lóe lên một cỗ hàn quang lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Bất Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook