Quyển 8 - Chương 26: Vũ khí của Đế Huyền Sát, Quả Thế Kim Luân
Quan Kỳ
31/07/2014
Đại danh của Đế Huyền Sát rất vang dội.
Người từng nghiên cứu qua lý lịch của Chung Sơn, nếu bây giờ còn chưa đoán được người áo bào trắng là Đế Huyền Sát vậy thì hắn nghiên cứu rất không quá sâu. Ít nhất, Diệp Khuynh Thành với Thiên Hiểu Tử đều đã nhìn ra.
Người này là Đế Huyền Sát không thể nghi ngờ, chỉ có thiên tài Đế Huyền Sát mới có thể cường thế giống như vậy.
Nhìn ra Đế Huyền Sát, tự nhiên còn có một vài Thiên Cực Cảnh vây xem nữa, những Thiên Cực Cảnh đó trong khoảnh khác đoán ra là Đế Huyền Sát, đồng tử đều co rụt lại.
Đế Huyền Sát loại hung nhân nào?
Tu vi vừa mới đột phá Thiên Cực Cảnh đã có thể ép Chí Tôn Long tộc dương gian buộc phải phi thăng. Hung nhân như thế, chẳng lẽ còn không bằng Đao Cuồng và Hồng Kiếm?
Thậm chí nói, thực lực bản thân Đế Huyền Sát cũng không kém gì Diệp Khuynh Thành!
Cường giả Thiên Cực Cảnh hình như nhìn điều gì đó, phất phất tay, ý bảo các đệ tử của mình mau mau lui lại.
Thời điểm Diệp Khuynh Thành nhìn ra thân phận Đế Huyền Sát, liền lập tức nhìn về phía Chung Sơn xa xa.
Không thích hợp, cảm giác không tốt lúc trước lại lần nữa ào ào tiến vào trong lòng.
Đế Huyền Sát, Thần Nha Đạo Quân nhiều lần nói người này rất hung hãn, thực lực tương đương với mình. Tương đương với mình, Hắc Hải đấu cược căn bản không chút trì hoãn, Đế Huyền Sát rất nhanh có thể giải quyết hai Đạo Quân bên ta, nhưng, hắn đang làm gì? Dùng đạo đối phương rèn luyện mình?
Không đúng, hắn đang kéo dài thời gian? Hắn kéo làm cái quái gì?
Diệp Khuynh Thành không rõ, cho nên không rõ, hắn mới ngưng trọng nhìn về Chung Sơn phía xa xa, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo âu.
Đối diện Hắc Hải, Chung Sơn ngồi đựa tên long ỷ, tay đặt tay vịn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Nhìn thấy nụ cười nhạt này của Chung Sơn, Diệp Khuynh Thành càng ngày càng cảm giác không thích hợp, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Xa xa, Thiên Hiểu Tử ở bên bờ cũng nhìn ra kỳ diệu.
Không thích hợp, chính mình tính kế bọn họ, Chung Sơn cũng giống như cũng tính kế vậy, nếu không với tính cách của Đế Huyền Sát, không có khả năng chần chừ đến bây giờ?
Đế Huyền Sát cũng không phải là kẻ thiện lương, hắn chỉ điểm Đao Cuồng?
Không, không đúng, không đúng chỗ nào chứ? Thiên Hiểu Tử cũng có một dự cảm không tốt, hình như chính mình tính kế người khác, đồng dạng cũng bị người khác tính kế vậy.
Bốn phía, vô số cao thủ giờ phút này cũng không phải mọi người đều phát hiện dị thường, mà rất nhiều người đều đắm chìm ở trong trận đấu phấn khích này. Người áo bào trắng quá tiêu sái, quá mạnh mẽ, trận chiến ngày hôm nay, nhất định hội trở thành trí nhớ vĩnh cửu.
Chỉ có những Thiên Cực Cảnh vây xem nhận ra Đế Huyền Sát, giờ phút này có chút đứng ngồi không yên, bởi vì bọn họ cũng từ trong đó ngửi được mùi vị âm mưu dày đặc.
Diệp Khuynh Thành cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng phiền toái, không biết vì nguyên nhân gì.
Bỗng nhiên, Diệp Khuynh Thành nhìn về phía phù đảo xa xa, cái phù đảo có đặt Bất Hủ Phong Bi với Tổ Thần thú.
Vừa nhìn thấy, Diệp Khuynh Thành đồng tử co rụt lại, Tổ Thần thú đâu?
Tổ Thần thú đâu, sao không thấy?
Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Khuynh Thành hướng về phương hướng phù đảo phóng đi. Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Thành, thấy Diệp Khuynh Thành hành động, Chung Sơn cũng đạp bước bay đi.
- Diệp Khuynh Thành, ngươi làm gì? Thua không chịu nổi muốn đổi ý sao?
Chung Sơn kêu lên.
Hai người trong chớp mắt gần tới phù đảo, lại giằng co với nhau.
- Tổ Thần thú của ngươi đâu? Không có Tổ Thần thú mà cũng muốn đấu cược? Ngươi muốn đấu cược không thành sao?
Diệp Khuynh Thành trong lòng rất phiền toái, lập tức lạnh lùng nói.
Mọi người đột nhiên đưa mắt nhìn lại đây, trong lúc nhất thời, mọi người đều hơi hơi kinh ngạc, cảm giác không thích hợp.
- Oanh.................!
Xa xa Đế Huyền Sát một đao chém xuống, Đao Cuồng chết ngay dưới đao pháp của mình.
Mọi người lại lần nữa quay đầu lại, quá nhanh, một màn quỷ dị quá nhanh. Căn bản không kịp nhìn thấy sao lại như thế.
Vừa rồi hai người còn đánh nhau chết sống, đảo mắt Đao Cuồng đã bị Đế Huyền Sát chém chết?
- Hiện tại ngươi có gì để nói?
Chung Sơn lật tay bắt lấy Bất Hủ Phong Bi.
Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên lấy Lục Tiên Kiếm ra, kiếm chỉ Chung Sơn.
- Ngươi muốn làm gì?
Chung Sơn giận dữ trợn tròn nhìn.
Xa xa, Thiên Hiểu Tử chậm rãi bay tới, Đế Huyền Sát cũng rất nhanh bay tới.
Đảo mắt đã tới bên cạnh.
Giờ khắc này, Lục Tiên Kiếm của Diệp Khuynh Thành chỉ vào Chung Sơn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng đờ đẫn, hình như đang thể hội cái gì đó.
- Không có khả năng, không có khả năng, Chung Sơn, là ngươi?
Diệp Khuynh Thành hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ rực nhìn về phía Chung Sơn.
Bên ngoài vô số người vây xem đều hơi hơi kinh ngạc, Diệp Khuynh Thành đang làm gì? Hắn thua rồi không chịu nổi sao? Hắn muốn đoạt lại Bất Hủ Phong Bi? Giờ khắc này, mọi người không lo lắng Tổ Thần thú chạy đi đâu nữa, mà lại lo lắng Diệp Khuynh Thành đổi ý, rất không chút nhân phẩm rồi chứ.
Cho dù Thiên Hiểu Tử, giờ phút này cũng vô cùng nghi hoặc, cảm giác lúc trước cũng càng ngày càng đậm, đồng dạng nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn tươi cười nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Bất Lão Giới xoá tên ở âm phủ!
Thanh âm Chung Sơn không lớn, nhưng lại truyền khắp bốn phương tám hướng.
Nghe những lời này của Chung Sơn, gần như tất cả người vây xem đều không khỏi cổ quái, Chung Sơn hắn nói cái gì? Hắn điên rồi? Nói mê sảng cái gì vậy? Xoá tên Bất Lão Giới?
Thiên Hiểu Tử đột nhiên hiểu ra, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, không thể nào, Hắc Hải đấu cược, Chung Sơn chỉ là kéo dài thời gian? Hắn huỷ diệt Bất Lão Giới?
Làm sao có thể, hắn chỉ có một cái Đế triều, làm sao có thể huỷ diệt Bất Lão Giới?
Nhưng mà, nếu không phải như thế, vì sao Diệp Khuynh Thành lại phản ứng manh như vậy, hắn thân là Giới chủ, nhất định là cảm nhận được vô lượng công đức của Bất Lão Giới xảy ra vấn đề cho nên sắc mặt mới đại biến như thế.
Chẳng lẽ là sự thật? Trong nháy mắt Thiên Hiểu Tử hoảng sợ nhìn về phía Chung Sơn.
- Đúng thật là ngươi? Ta giết ngươi!
Diệp Khuynh Thành điên cuồng gầm rú lên.
Bất Lão Giới bị diệt! Bất Lão Giới bị huỷ diệt? Diệp Khuynh Thành chưa từng nghĩ tới, bởi vì đó là không có khả năng, Chung Sơn cố ý, hắn có ý dụ mình tới đây, chỉ vì muốn huỷ diệt Bất Lão Giới?
Nam Cung Thắng cũng chưa tới, Hạo Mỹ Lệ cũng không, thì ra là cùng đi Bất Lão Giới, nhưng, có hai đại yêu sư tọa trấn, làm sao có thể? Cũng không có cảm ứng công đức, vậy đó là sự thật rồi!
Bất Lão Giới bị hủy diệt trong tay mình?
Trong nháy mắt Diệp Khuynh Thành trở nên cực kỳ hung giận.
Trong tay Lục Tiên Kiếm một kiếm hung hăng chém về phía Chung Sơn. Kiếm thế quá nhanh!
Đáng tiếc, giờ phút này Đế Huyền Sát lại ở ngay trước mặt.
- Oanh.................!
Trên không trung vang lên một tiếng nổ, 1 đạo kim quang chói mắt xung quanh Đế Huyền Sát bắn ra bốn phương tám hướng. Đế Huyền Sát đỡ một kích của Lục Tiên Kiếm, va chạm mạnh mẽ khiến không gian bốn phía ầm ầm vỡ nát.
Thân hình Thiên Hiểu Tử bạo lui, mà Chung Sơn cũng thừa thế thu 11 khối Bất Hủ Phong Bi lại.
Không gian vỡ nát, một hắc động cường đại bao phủ Chung Sơn, Diệp Khuynh Thành và Đế Huyền Sát.
Bên ngoài không gian điên cuồng chấn động.
Đợi hắc động khôi phục, lại lần nữa lộ ra ba người.
Chung Sơn đứng phía sau, Đế Huyền Sát và Diệp Khuynh Thành đối chiến.
Vũ khí của Diệp Khuynh Thành là Lục Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm huyết sát xông lên tận trời, Lục Tiên vừa ra, một phương thiên địa phía Diệp Khuynh Thành đều bị nhiễm đỏ, khí tức giết chóc cường đại bức thẳng tới Đế Huyền Sát.
Mà Đế Huyền Sát cũng lần đầu tiên lộ ra vũ khí của hắn. Đại đao trong tay đã sớm không còn thấy.
Ở trước mặt Đế Huyền Sát, là một cái Kim Luân hình trăng tròn thật lớn. giống như Nguyệt Kim Luân màu vàng khổng lồ trong truyền thuyết của Thục Sơn. Xung quanh bắn ra vô tận ánh sáng vàng, xung quanh ánh sáng vàng mây mù lượn lờ, trên kim luân có lượng lớn ký hiệu quỷ dị, ngoài hình tròn phát ra hàn khí kinh người, bên trong hình tròn là chín cái gai nhọn bắn ra hàn khí sắc nhọn.
Kim luân khổng lồ, đường kín cao tới bằng hai người, thân thể Đế Huyền Sát ở bên trong hình tròn.
Một góc kim luân cùng với Lục Tiên Kiếm va chạm vào nhau, đồng thời dùng sức xoay tròn. Bên ngoài hình tròn va chạm vào Lục Tiên Kiếm cũng không phải phát ra hồ quang, mà là một hắc động.
- Ca ca ca ca ca ca!
Vũ khí của Đế Huyền Sát cùng với Lục Tiên Kiếm mạnh mẽ va chạm vào nhau, bình thường Pháp bảo cửu phẩm căn bản không địch lại Lục Tiên Kiếm, nhưng mà cái kim luân này lại có thể cản được.
Ánh sáng vàng lóe lên, nhìn qua vô cùng hung hãn, người bình thường cho dù nhìn thấy đều phát lạnh.
- Đây là cái gì?
Diệp Khuynh Thành kinh hãi nói.
- Quả Thế Kim Luân!
Đế Huyền Sát trầm giọng nói.
- Quả Thế Kim Luân? Chưa nghe nói qua!
Trên trán Diệp Khuynh Thành chảy xuống một giọt mồ hôi.
- Đây là lần đầu tiên hiện thế!
Đế Huyền Sát trầm giọng nói.
- Ầm!
Hai người lại lần nữa bật ra.
Quả Thế Kim Luân lấy Đế Huyền Sát làm trung tâm, quỷ dị nhanh chóng xoay tròn, vừa cuốn tới, vừa xoay tròn, nhìn qua vây quanh Đế Huyền Sát không hề có chút sơ hở, nơi nào hình tròn đi qua, đều lưu lại một cái khe nứt không gian.
Diệp Khuynh Thành kinh hãi nhìn về phía Đế Huyền Sát, không có khả năng, làm sao có thể có Pháp bảo có thể so sánh được với Lục Tiên Kiếm?
Mà giờ khắc này, Đế Huyền Sát một ngón tay điểm ra, Quả Thế Kim Luân vô cùng khổng lồ tốc độ xoay tròn khủng bố cấp tốc vọt tới Diệp Khuynh Thành, nơi đi qua, lưu lại một mặt cát màu đen.
Giờ khắc này, bên ngoài vô số cường giả đã ngây người, Đế Huyền Sát và Diệp Khuynh Thành chiến một trận, đó mới là một trận chiến kinh thế hãi tục, một trận chiến này mới chân chính khiến cho người xem nhiệt huyết sôi trào.
Xa xa trên một đỉnh núi, trong mắt Thiên Hiểu Tử vô cùng kinh ngạc nhìn hai người trên không trung, mày nhăn lại. Đúng lúc này, bên cạnh Thiên Hiểu Tử lại xuất hiện một gã nam nhân.
- Gia chủ, khi nào thì động thủ?
- Chờ một chút, khỏi cần ta xúi giục, bọn họ đã bắt đầu tự giết lẫn nhau, dựa theo nguyên kế hoạch, chúng ta chắc là giúp Chung Sơn một lần hành động diệt Diệp Khuynh Thành, khiến cho Bất Lão Giới chịu đả kích lớn nhất, nhưng, Bất Lão Giới không ngờ bị Chung Sơn phái người đi diệt, Chung Sơn này thật là đáng sợ, cho nên kế hoạch có chút cải biến, chờ lát nữa, chờ lát nữa nghe ta hạ lệnh!
Thiên Hiểu Tử hạ lệnh nói.
- Vâng!
Người kia gật gật đầu, tiếp đó thân hình nhoáng lên một cái rời khỏi tòa núi cao kia.
Mà ngay tại lúc này, một thân ảnh vô cùng chật vật vọt tới chỗ Thiên Hiểu Tử.
- Gia chủ!
Một giọng nữ khàn khàn khó nghe vang lên.
- Thiên lão? Ngươi sao lại như vậy?
Thiên Hiểu Tử kinh hãi nhìn về phía Thiên lão.
Thiên lão giờ phút này, tóc khô trắng, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
- Ta bị Phong Thủy Sư của Đại Tranh Đế triều ám toán, hắn phá Bát Ti Võng Thiên Đại Trận của ta, hơn nữa Tiêu Vong lại làm phản!
Nữ Thiên lão vô cùng chật vật nói.
- Cái gì?
- Không có khả năng, Tiêu Vong không có khả năng làm phản!
Thiên Hiểu Tử cả kinh kêu lên.
- Gia chủ, là sự thật, nếu không Phong Thủy Sư của Đại Tranh Đế triều không có khả năng tìm được chỗ của ta!
Thiên lão vô cùng cừu hận nói.
- Không có khả năng, ta tuyệt đối không tin, Tiêu Vong đã bị ta thu phục, hắn không có khả năng làm phản, không có khả năng!
Thiên Hiểu Tử gầm rú lên.
Xa xa, Diệp Khuynh Thành đánh với Đế Huyền Sát càng ngày càng khủng bố, Quả Thế Kim Luân thật sự quá hung hãn, Lục Tiên Kiếm, đó chính là Lục Tiên Kiếm a, không ngờ đến bây giờ đều giữ được thế bất bại?
- Ta xem kim luân của ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Diệp Khuynh Thành mang theo vẻ điên cuồng nói.
Lục Tiên Kiếm lại lần nữa một kiếm nhanh chóng đâm tới Đế Huyền Sát, khóe miệng Đế Huyền Sát vểnh lên, hình như đang chờ đợi cơ hội này vậy.
- - - - - oOo- - - - -
Người từng nghiên cứu qua lý lịch của Chung Sơn, nếu bây giờ còn chưa đoán được người áo bào trắng là Đế Huyền Sát vậy thì hắn nghiên cứu rất không quá sâu. Ít nhất, Diệp Khuynh Thành với Thiên Hiểu Tử đều đã nhìn ra.
Người này là Đế Huyền Sát không thể nghi ngờ, chỉ có thiên tài Đế Huyền Sát mới có thể cường thế giống như vậy.
Nhìn ra Đế Huyền Sát, tự nhiên còn có một vài Thiên Cực Cảnh vây xem nữa, những Thiên Cực Cảnh đó trong khoảnh khác đoán ra là Đế Huyền Sát, đồng tử đều co rụt lại.
Đế Huyền Sát loại hung nhân nào?
Tu vi vừa mới đột phá Thiên Cực Cảnh đã có thể ép Chí Tôn Long tộc dương gian buộc phải phi thăng. Hung nhân như thế, chẳng lẽ còn không bằng Đao Cuồng và Hồng Kiếm?
Thậm chí nói, thực lực bản thân Đế Huyền Sát cũng không kém gì Diệp Khuynh Thành!
Cường giả Thiên Cực Cảnh hình như nhìn điều gì đó, phất phất tay, ý bảo các đệ tử của mình mau mau lui lại.
Thời điểm Diệp Khuynh Thành nhìn ra thân phận Đế Huyền Sát, liền lập tức nhìn về phía Chung Sơn xa xa.
Không thích hợp, cảm giác không tốt lúc trước lại lần nữa ào ào tiến vào trong lòng.
Đế Huyền Sát, Thần Nha Đạo Quân nhiều lần nói người này rất hung hãn, thực lực tương đương với mình. Tương đương với mình, Hắc Hải đấu cược căn bản không chút trì hoãn, Đế Huyền Sát rất nhanh có thể giải quyết hai Đạo Quân bên ta, nhưng, hắn đang làm gì? Dùng đạo đối phương rèn luyện mình?
Không đúng, hắn đang kéo dài thời gian? Hắn kéo làm cái quái gì?
Diệp Khuynh Thành không rõ, cho nên không rõ, hắn mới ngưng trọng nhìn về Chung Sơn phía xa xa, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo âu.
Đối diện Hắc Hải, Chung Sơn ngồi đựa tên long ỷ, tay đặt tay vịn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Nhìn thấy nụ cười nhạt này của Chung Sơn, Diệp Khuynh Thành càng ngày càng cảm giác không thích hợp, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Xa xa, Thiên Hiểu Tử ở bên bờ cũng nhìn ra kỳ diệu.
Không thích hợp, chính mình tính kế bọn họ, Chung Sơn cũng giống như cũng tính kế vậy, nếu không với tính cách của Đế Huyền Sát, không có khả năng chần chừ đến bây giờ?
Đế Huyền Sát cũng không phải là kẻ thiện lương, hắn chỉ điểm Đao Cuồng?
Không, không đúng, không đúng chỗ nào chứ? Thiên Hiểu Tử cũng có một dự cảm không tốt, hình như chính mình tính kế người khác, đồng dạng cũng bị người khác tính kế vậy.
Bốn phía, vô số cao thủ giờ phút này cũng không phải mọi người đều phát hiện dị thường, mà rất nhiều người đều đắm chìm ở trong trận đấu phấn khích này. Người áo bào trắng quá tiêu sái, quá mạnh mẽ, trận chiến ngày hôm nay, nhất định hội trở thành trí nhớ vĩnh cửu.
Chỉ có những Thiên Cực Cảnh vây xem nhận ra Đế Huyền Sát, giờ phút này có chút đứng ngồi không yên, bởi vì bọn họ cũng từ trong đó ngửi được mùi vị âm mưu dày đặc.
Diệp Khuynh Thành cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng phiền toái, không biết vì nguyên nhân gì.
Bỗng nhiên, Diệp Khuynh Thành nhìn về phía phù đảo xa xa, cái phù đảo có đặt Bất Hủ Phong Bi với Tổ Thần thú.
Vừa nhìn thấy, Diệp Khuynh Thành đồng tử co rụt lại, Tổ Thần thú đâu?
Tổ Thần thú đâu, sao không thấy?
Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Khuynh Thành hướng về phương hướng phù đảo phóng đi. Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Thành, thấy Diệp Khuynh Thành hành động, Chung Sơn cũng đạp bước bay đi.
- Diệp Khuynh Thành, ngươi làm gì? Thua không chịu nổi muốn đổi ý sao?
Chung Sơn kêu lên.
Hai người trong chớp mắt gần tới phù đảo, lại giằng co với nhau.
- Tổ Thần thú của ngươi đâu? Không có Tổ Thần thú mà cũng muốn đấu cược? Ngươi muốn đấu cược không thành sao?
Diệp Khuynh Thành trong lòng rất phiền toái, lập tức lạnh lùng nói.
Mọi người đột nhiên đưa mắt nhìn lại đây, trong lúc nhất thời, mọi người đều hơi hơi kinh ngạc, cảm giác không thích hợp.
- Oanh.................!
Xa xa Đế Huyền Sát một đao chém xuống, Đao Cuồng chết ngay dưới đao pháp của mình.
Mọi người lại lần nữa quay đầu lại, quá nhanh, một màn quỷ dị quá nhanh. Căn bản không kịp nhìn thấy sao lại như thế.
Vừa rồi hai người còn đánh nhau chết sống, đảo mắt Đao Cuồng đã bị Đế Huyền Sát chém chết?
- Hiện tại ngươi có gì để nói?
Chung Sơn lật tay bắt lấy Bất Hủ Phong Bi.
Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên lấy Lục Tiên Kiếm ra, kiếm chỉ Chung Sơn.
- Ngươi muốn làm gì?
Chung Sơn giận dữ trợn tròn nhìn.
Xa xa, Thiên Hiểu Tử chậm rãi bay tới, Đế Huyền Sát cũng rất nhanh bay tới.
Đảo mắt đã tới bên cạnh.
Giờ khắc này, Lục Tiên Kiếm của Diệp Khuynh Thành chỉ vào Chung Sơn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng đờ đẫn, hình như đang thể hội cái gì đó.
- Không có khả năng, không có khả năng, Chung Sơn, là ngươi?
Diệp Khuynh Thành hai mắt bỗng nhiên trở nên đỏ rực nhìn về phía Chung Sơn.
Bên ngoài vô số người vây xem đều hơi hơi kinh ngạc, Diệp Khuynh Thành đang làm gì? Hắn thua rồi không chịu nổi sao? Hắn muốn đoạt lại Bất Hủ Phong Bi? Giờ khắc này, mọi người không lo lắng Tổ Thần thú chạy đi đâu nữa, mà lại lo lắng Diệp Khuynh Thành đổi ý, rất không chút nhân phẩm rồi chứ.
Cho dù Thiên Hiểu Tử, giờ phút này cũng vô cùng nghi hoặc, cảm giác lúc trước cũng càng ngày càng đậm, đồng dạng nhìn về phía Chung Sơn.
Chung Sơn tươi cười nói:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Bất Lão Giới xoá tên ở âm phủ!
Thanh âm Chung Sơn không lớn, nhưng lại truyền khắp bốn phương tám hướng.
Nghe những lời này của Chung Sơn, gần như tất cả người vây xem đều không khỏi cổ quái, Chung Sơn hắn nói cái gì? Hắn điên rồi? Nói mê sảng cái gì vậy? Xoá tên Bất Lão Giới?
Thiên Hiểu Tử đột nhiên hiểu ra, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, không thể nào, Hắc Hải đấu cược, Chung Sơn chỉ là kéo dài thời gian? Hắn huỷ diệt Bất Lão Giới?
Làm sao có thể, hắn chỉ có một cái Đế triều, làm sao có thể huỷ diệt Bất Lão Giới?
Nhưng mà, nếu không phải như thế, vì sao Diệp Khuynh Thành lại phản ứng manh như vậy, hắn thân là Giới chủ, nhất định là cảm nhận được vô lượng công đức của Bất Lão Giới xảy ra vấn đề cho nên sắc mặt mới đại biến như thế.
Chẳng lẽ là sự thật? Trong nháy mắt Thiên Hiểu Tử hoảng sợ nhìn về phía Chung Sơn.
- Đúng thật là ngươi? Ta giết ngươi!
Diệp Khuynh Thành điên cuồng gầm rú lên.
Bất Lão Giới bị diệt! Bất Lão Giới bị huỷ diệt? Diệp Khuynh Thành chưa từng nghĩ tới, bởi vì đó là không có khả năng, Chung Sơn cố ý, hắn có ý dụ mình tới đây, chỉ vì muốn huỷ diệt Bất Lão Giới?
Nam Cung Thắng cũng chưa tới, Hạo Mỹ Lệ cũng không, thì ra là cùng đi Bất Lão Giới, nhưng, có hai đại yêu sư tọa trấn, làm sao có thể? Cũng không có cảm ứng công đức, vậy đó là sự thật rồi!
Bất Lão Giới bị hủy diệt trong tay mình?
Trong nháy mắt Diệp Khuynh Thành trở nên cực kỳ hung giận.
Trong tay Lục Tiên Kiếm một kiếm hung hăng chém về phía Chung Sơn. Kiếm thế quá nhanh!
Đáng tiếc, giờ phút này Đế Huyền Sát lại ở ngay trước mặt.
- Oanh.................!
Trên không trung vang lên một tiếng nổ, 1 đạo kim quang chói mắt xung quanh Đế Huyền Sát bắn ra bốn phương tám hướng. Đế Huyền Sát đỡ một kích của Lục Tiên Kiếm, va chạm mạnh mẽ khiến không gian bốn phía ầm ầm vỡ nát.
Thân hình Thiên Hiểu Tử bạo lui, mà Chung Sơn cũng thừa thế thu 11 khối Bất Hủ Phong Bi lại.
Không gian vỡ nát, một hắc động cường đại bao phủ Chung Sơn, Diệp Khuynh Thành và Đế Huyền Sát.
Bên ngoài không gian điên cuồng chấn động.
Đợi hắc động khôi phục, lại lần nữa lộ ra ba người.
Chung Sơn đứng phía sau, Đế Huyền Sát và Diệp Khuynh Thành đối chiến.
Vũ khí của Diệp Khuynh Thành là Lục Tiên Kiếm, Lục Tiên Kiếm huyết sát xông lên tận trời, Lục Tiên vừa ra, một phương thiên địa phía Diệp Khuynh Thành đều bị nhiễm đỏ, khí tức giết chóc cường đại bức thẳng tới Đế Huyền Sát.
Mà Đế Huyền Sát cũng lần đầu tiên lộ ra vũ khí của hắn. Đại đao trong tay đã sớm không còn thấy.
Ở trước mặt Đế Huyền Sát, là một cái Kim Luân hình trăng tròn thật lớn. giống như Nguyệt Kim Luân màu vàng khổng lồ trong truyền thuyết của Thục Sơn. Xung quanh bắn ra vô tận ánh sáng vàng, xung quanh ánh sáng vàng mây mù lượn lờ, trên kim luân có lượng lớn ký hiệu quỷ dị, ngoài hình tròn phát ra hàn khí kinh người, bên trong hình tròn là chín cái gai nhọn bắn ra hàn khí sắc nhọn.
Kim luân khổng lồ, đường kín cao tới bằng hai người, thân thể Đế Huyền Sát ở bên trong hình tròn.
Một góc kim luân cùng với Lục Tiên Kiếm va chạm vào nhau, đồng thời dùng sức xoay tròn. Bên ngoài hình tròn va chạm vào Lục Tiên Kiếm cũng không phải phát ra hồ quang, mà là một hắc động.
- Ca ca ca ca ca ca!
Vũ khí của Đế Huyền Sát cùng với Lục Tiên Kiếm mạnh mẽ va chạm vào nhau, bình thường Pháp bảo cửu phẩm căn bản không địch lại Lục Tiên Kiếm, nhưng mà cái kim luân này lại có thể cản được.
Ánh sáng vàng lóe lên, nhìn qua vô cùng hung hãn, người bình thường cho dù nhìn thấy đều phát lạnh.
- Đây là cái gì?
Diệp Khuynh Thành kinh hãi nói.
- Quả Thế Kim Luân!
Đế Huyền Sát trầm giọng nói.
- Quả Thế Kim Luân? Chưa nghe nói qua!
Trên trán Diệp Khuynh Thành chảy xuống một giọt mồ hôi.
- Đây là lần đầu tiên hiện thế!
Đế Huyền Sát trầm giọng nói.
- Ầm!
Hai người lại lần nữa bật ra.
Quả Thế Kim Luân lấy Đế Huyền Sát làm trung tâm, quỷ dị nhanh chóng xoay tròn, vừa cuốn tới, vừa xoay tròn, nhìn qua vây quanh Đế Huyền Sát không hề có chút sơ hở, nơi nào hình tròn đi qua, đều lưu lại một cái khe nứt không gian.
Diệp Khuynh Thành kinh hãi nhìn về phía Đế Huyền Sát, không có khả năng, làm sao có thể có Pháp bảo có thể so sánh được với Lục Tiên Kiếm?
Mà giờ khắc này, Đế Huyền Sát một ngón tay điểm ra, Quả Thế Kim Luân vô cùng khổng lồ tốc độ xoay tròn khủng bố cấp tốc vọt tới Diệp Khuynh Thành, nơi đi qua, lưu lại một mặt cát màu đen.
Giờ khắc này, bên ngoài vô số cường giả đã ngây người, Đế Huyền Sát và Diệp Khuynh Thành chiến một trận, đó mới là một trận chiến kinh thế hãi tục, một trận chiến này mới chân chính khiến cho người xem nhiệt huyết sôi trào.
Xa xa trên một đỉnh núi, trong mắt Thiên Hiểu Tử vô cùng kinh ngạc nhìn hai người trên không trung, mày nhăn lại. Đúng lúc này, bên cạnh Thiên Hiểu Tử lại xuất hiện một gã nam nhân.
- Gia chủ, khi nào thì động thủ?
- Chờ một chút, khỏi cần ta xúi giục, bọn họ đã bắt đầu tự giết lẫn nhau, dựa theo nguyên kế hoạch, chúng ta chắc là giúp Chung Sơn một lần hành động diệt Diệp Khuynh Thành, khiến cho Bất Lão Giới chịu đả kích lớn nhất, nhưng, Bất Lão Giới không ngờ bị Chung Sơn phái người đi diệt, Chung Sơn này thật là đáng sợ, cho nên kế hoạch có chút cải biến, chờ lát nữa, chờ lát nữa nghe ta hạ lệnh!
Thiên Hiểu Tử hạ lệnh nói.
- Vâng!
Người kia gật gật đầu, tiếp đó thân hình nhoáng lên một cái rời khỏi tòa núi cao kia.
Mà ngay tại lúc này, một thân ảnh vô cùng chật vật vọt tới chỗ Thiên Hiểu Tử.
- Gia chủ!
Một giọng nữ khàn khàn khó nghe vang lên.
- Thiên lão? Ngươi sao lại như vậy?
Thiên Hiểu Tử kinh hãi nhìn về phía Thiên lão.
Thiên lão giờ phút này, tóc khô trắng, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
- Ta bị Phong Thủy Sư của Đại Tranh Đế triều ám toán, hắn phá Bát Ti Võng Thiên Đại Trận của ta, hơn nữa Tiêu Vong lại làm phản!
Nữ Thiên lão vô cùng chật vật nói.
- Cái gì?
- Không có khả năng, Tiêu Vong không có khả năng làm phản!
Thiên Hiểu Tử cả kinh kêu lên.
- Gia chủ, là sự thật, nếu không Phong Thủy Sư của Đại Tranh Đế triều không có khả năng tìm được chỗ của ta!
Thiên lão vô cùng cừu hận nói.
- Không có khả năng, ta tuyệt đối không tin, Tiêu Vong đã bị ta thu phục, hắn không có khả năng làm phản, không có khả năng!
Thiên Hiểu Tử gầm rú lên.
Xa xa, Diệp Khuynh Thành đánh với Đế Huyền Sát càng ngày càng khủng bố, Quả Thế Kim Luân thật sự quá hung hãn, Lục Tiên Kiếm, đó chính là Lục Tiên Kiếm a, không ngờ đến bây giờ đều giữ được thế bất bại?
- Ta xem kim luân của ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Diệp Khuynh Thành mang theo vẻ điên cuồng nói.
Lục Tiên Kiếm lại lần nữa một kiếm nhanh chóng đâm tới Đế Huyền Sát, khóe miệng Đế Huyền Sát vểnh lên, hình như đang chờ đợi cơ hội này vậy.
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.