Quyển 8 - Chương 25: Xoá tên Bất Lão Giới
Quan Kỳ
31/07/2014
- Trọng bảo ư? Để ta xem ngươi ở trong thông đạo Luân Hồi làm thế nào bắn ngược lực lượng của Luân Hồi!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Ngay lập tức phía dưới Vạn Tượng Kính Tháp xuất hiện một thông đạo Luân Hồi không lớn lắm.
Lực hút cường đại hút một cái, Vạn Tượng Kính Tháp không hề giãy giụa bị hút vào trong đó, ánh sáng lam ở bốn phía chợt tắt: Vạn Tượng Kính Tháp bị hút vào thông đạo Luân Hồi.
Vạn Tượng Kính Tháp bị thông đạo Luân Hồi cắn nuốt?
361 Kính Yêu Sư thân hình cứng đờ, đều cảm nhận được Vạn Tượng Kính Tháp biến mất, toàn bộ đều nhìn lại phương hướng kia, mất tiêu rồi! Vạn Tượng Kính Tháp khổng lồ, Vạn Tượng Kính Tháp bất diệt kia không có nữa rồi?
Trong mắt Kính Yêu Sư tràn ngập khó tin.
Đương nhiên, trong lòng Chung Sơn cũng vô cùng tiếc nuối, đương nhiên Chung Sơn biết được sự quý giá của Vạn Tượng Kính Tháp, một trọng bảo như thế, nếu để cho Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt thì tốt biết bao! Thật đáng tiếc, vì để đối phó Kính Yêu Sư, chỉ có thể chôn vùi nó trong Luân Hồi.
Luân Hồi lực là lực lượng của thiên đạo, dù Vạn Tượng Kính Tháp có chắc chắn mấy đi nữa cũng phải vỡ nát không thể nghi ngờ.
- Khốn nạn!
Vô số Kính Yêu Sư phóng vọt tới chỗ Chung Sơn đứng ở nơi đó.
“Ầm!”
Dưới tốc độ khủng bố, Chung Sơn kia chịu đựng đòn mênh mông nghiêm trọng, cả trăm Kính Yêu Sư đồng thời ra tay, Chung Sơn kia lập tức hóa thành bột mịn tan thành mây khói.
Đó chỉ là một ảnh phân thân của Chung Sơn mà thôi.
Nhìn thấy Chung Sơn sau khi vỡ nát vẫn chưa hóa thành mảnh vỡ tinh thể, tất cả Kính Yêu Sư đều co rụt đồng tử lại.
- Ta đã biết, ta đã biết!
Bỗng nhiên trong mắt một Kính Yêu Sư chợt lóe sáng lệ khí kêu lên.
- Biết cái gì?
- Công pháp của ngươi là mô phỏng theo thần thông của Tinh tộc ta! Hừ! Mô phỏng theo ư? Đại thế giới đích xác có một Thánh nhân từng sáng tạo loại công pháp này. Đáng tiếc, bất kể cải thiện cỡ nào, thời gian duy trì phân thân của ngươi, vĩnh viễn không đạt được nửa canh giờ, vĩnh viễn không đạt được hiệu quả của Tinh tộc ta!
Kính Yêu Sư trầm giọng nói.
- Phải không?
Chung Sơn cười lạnh một tiếng.
Nửa canh giờ? Ảnh phân thân của Vạn Ảnh Thiên Kinh có thể lâu hơn nửa canh giờ!
- Ta sẽ không cho các ngươi chết dễ dàng như vậy!
Một Kính Yêu Sư lạnh lùng nói.
Các Kính Yêu Sư phóng ào ào tới phía đám Chung Sơn.
May mà Chung Sơn tốc độ rất nhanh, đều nhanh chóng né tránh, từ lúc đầu Chung Sơn truy đuổi chặn đường Kính Yêu Sư, chớp mắt biến thành Kính Yêu Sư đuổi giết Chung Sơn.
Chung Sơn luôn duy trì một ảnh phân thân chống lại một Kính Yêu Sư.
Truy đuổi rất nhanh, Chung Sơn chỉ tránh né mà không chiến, bởi vì Chung Sơn biết rõ: trừ ưu thế về tốc độ, mỗi một ảnh phân thân đều không đánh lại Kính Yêu Sư, Chung Sơn cần phải kéo dài nửa canh giờ? Vậy sau nửa canh giờ, chính là ngày cuối cùng của ngươi!
“Ầm... Ầm... Ầm...”
Thỉnh thoảng, có ảnh phân thân bị Kính Yêu Sư đánh nổ nát.
Kính Yêu Sư quay nhìn chung quanh tìm kiếm bản thể Chung Sơn, đáng tiếc, bản thể Chung Sơn đâu có dễ dàng để hắn tìm ra như vậy? Khắp nơi mấy trăm Chung Sơn, không có một người nào là bản thể Chung Sơn.
Chiến đấu, cũng cần có sách lược.
Sau một nén nhang, Kính Yêu Sư cau chân mày lại.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng Kính Yêu Sư cảm giác càng ngày càng không ổn. Như thế nào có thể? Nhiều Chung Sơn như vậy? Hơn nữa không ngờ đến tận lúc này phân thân hắn còn không tiêu tán?
Mắt thấy sắp qua nửa canh giờ, 361 Kính Yêu Sư bỗng nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi kinh sợ.
Không đúng, không thích hợp!
Chính mình là nửa canh giờ, tính thời gian từ khoảnh khắc Vạn Tượng Kính Tháp biến mất, đã nửa canh giờ.
Thế nhưng Chung Sơn trước mắt thì sao? Hắn không phải tính thời gian giống như mình đâu? Mà ngay từ đầu, từ lúc vẫn còn Vạn Tượng Kính Tháp đã bắt đầu tính thời gian rồi! Nói cách khác, phân thân của Chung Sơn đã duy trì vượt qua nửa canh giờ rồi.
Ta phán đoán sai lầm rồi ư?
Từ sâu trong nội tâm Kính Yêu Sư bốc lên hơi lạnh tỏa lan cả người: có thể tưởng tưởng, không bao lâu nữa phân thân của mình biến mất, thì mình một người phải đối mặt với mấy trăm Thiên Cực Cảnh?
Nghĩ đến đây, Kính Yêu Sư ngẩng đầu nhìn phía các Chung Sơn cách đó không xa. Từ trong ánh mắt bọn họ, Kính Yêu Sư thấy được ý trêu tức.
- Không xong!
Kính Yêu Sư biết đại sự không ổn.
Các Kính Yêu Sư quay đầu bỏ chạy đi khắp bốn phương tám hướng, cấp bách lủi đi. Đáng tiếc tốc độ của họ gần như tương đương với Chung Sơn, mỗi một Chung Sơn đều theo sát phía sau.
“Ầm...”
Liên tiếp vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, vô số Kính Yêu Sư đột nhiên bị tiêu tan, chỉ còn lại một người, còn đang vọt chạy ở phía xa xa. Đó chính là bản thể của Kính Yêu Sư.
Dần dần, 6 Chung Sơn vây quanh Kính Yêu Sư ở giữa.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Kính Yêu Sư nuốt nuốt nước miếng nói.
Một ngày này hết thảy đều vượt qua nhận biết của Kính Yêu Sư! Quá quỷ dị, quá tà môn mà! Dường như hết thảy thủ đoạn của Kính Yêu Sư đều gặp phải khắc tinh.
6 Chung Sơn phân ra đông nam tây bắc trên dưới, 6 phương hướng vây quanh bản thể Kính Yêu Sư.
- Thông đạo Luân Hồi! Mở!
6 Chung Sơn cùng một lúc kêu lên.
- Không...”
- - - - - - - - - - -
Ở lối vào Bất Lão Giới, các cường giả kiên nhẫn chờ đợi.
- Nam Cung Thắng! Thế nào rồi?
Chung Thiên lo lắng quay qua hỏi Nam Cung Thắng.
Những người khác cùng nhau nhìn về phía Nam Cung Thắng. Nam Cung Thắng điểm điểm đầu ngón tay, bắn ra mấy cái pháp quyết thẳng lên trời cao.
- Lúc sắp chạy đi, ta lưu lại một trận nhỏ ở trong Thập Tuyệt Trận, để tiện tra xét khí tức bên trong!
Nam Cung Thắng nhìn về phía trời cao.
Trên trời cao có một trận pháp, dường như kết nối với chỗ Thánh sơn xa xa.
- Như thế nào?
Niệm Du Du lo lắng hỏi.
Nam Cung Thắng trên mặt vui vẻ nói:
- Chỉ còn lại có khí tức của bệ hạ, khí tức Kính Yêu Sư tiêu tán sạch rồi! Kính Yêu Sư đã chết!
Nam Cung Thắng nói xong, mọi người đều vô cùng mừng rỡ.
- Đi! Đi gặp phụ hoàng!
Chung Thiên hưng phấn kêu lên.
- Đi thôi!
Ở một bên, Hạo Mỹ Lệ tâm tình rất tốt!
Dưới vô số công đức của Bất Lão Giới, Chung Sơn đang khoanh chân ngồi, hình như để khôi phục tiêu hao vừa rồi.
Mãi tới lúc mọi người tới trước mặt, Chung Sơn mới chậm rãi mở mắt.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
Các trọng thần Đại Tranh tung hô một tràng.
Chung Sơn mở to mắt, khẽ nhíu mày nói:
- Niệm Du Du đâu?
Bởi vì trong đám người tới, cũng không có bóng dáng Niệm Du Du.
- Nàng đi rồi!
Chung Thiên nói.
- Đi ư?
Chung Sơn khẽ nhíu mày.
- Ngay lúc biết được phụ hoàng đánh bại Kính Yêu Sư, nàng đã bỏ đi, bảo con chuyển cho phụ hoàng một câu!
Chung Thiên nhăn mặt nhíu mày nói.
- Cái gì?
- Nàng nói: nàng thực xin lỗi phụ hoàng, không đáng để phụ hoàng thương yêu! Nói xong liền hóa thành một đống cát vàng bay ra ngoài Bất Lão Giới, sau đó cát vàng bay tản ra khắp bốn phương tám hướng, chúng ta cũng không biết nàng đi hướng nào!
- Đi rồi ư? Ôi!
Chung Sơn khẽ thở dài.
Chung Sơn biết: Niệm Du Du còn không vượt qua được rào chắn kia. Nếu không qua được, cũng không thể tiếp tục lưu lại! Khó trách lúc trước khi tặng cho nàng đóa hoa hồng công đức, biểu hiện của nàng lại kỳ quái như vậy!
Khe khẽ thở dài, Chung Sơn cũng không có ý định đi ngăn lại, loại chuyện này chỉ có chính Niệm Du Du tự mình hiểu rõ mới được, cho dù hiện tại tìm nàng trở lại cũng vô dụng.
Hơn nữa trong lòng Chung Sơn cũng biết rõ: tình cảm đối với Niệm Du Du, cũng không thâm sâu như với các hoàng hậu của mình. Và tình cảm của Niệm Du Du, chủ yếu là tình cảm ba năm vợ chồng của ‘Hứa Tiên’ với ‘Bạch Tố Trinh’ trong trí nhớ, tuy không đúng thực mà lại khắc sâu trong trí nhớ, cho nên rất phức tạp. Hết thảy cứ chờ xem duyên phận đi!
- Bệ hạ! Trong Bất Lão Giới đã diệt sạch toàn bộ Thiên Cực Cảnh, Đế Cực Cảnh cũng tiêu diệt hơn phân nửa, hơn một nửa thừa dịp loạn chạy ra ngoài Bất Lão Giới. Tuy nhiên, có Tiên Tiên mang theo rất nhiều Đế Cực Cảnh vây quanh ở xa xa, hẳn là cũng không ai trốn thoát!
Nê Bồ Tát nói.
- Ừm! Bắt đầu từ hôm nay, xoá tên Bất Lão Giới ở âm phủ!
Chung Sơn đứng dậy gật gật đầu.
- Chúc mừng bệ hạ!
Mọi người lập tức chúc tụng.
- Bệ hạ! Bất Lão Giới này phải xử lý ra sao?
Nam Cung Thắng hỏi.
Bất Lão Giới? Chung Sơn nhìn lại thế giới bên trong: hồi tưởng lại khi ba đại Thiên triều vây công Cực Lạc Tịnh Thổ, cuối cùng Cực Lạc Tịnh Thổ bị hủy diệt, Cổ Thần Thông thu được nguyên hình ‘Hậu Thổ’ của Cực Lạc Tịnh Thổ.
- Bất Lão Giới này từ đâu mà thành?
Chung Sơn nhìn về phía Nam Cung Thắng.
Nam Cung Thắng khẽ nhăn mặt, lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm, loại tiểu thế giới này rất kỳ lạ!
- Bệ hạ! Thần biết một ít!
Vương Khô bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Hả?
Mọi người cùng nhìn về phía Vương Khô.
- Thần từng nghe nói, loại tiểu thế giới này kỳ thật là ‘vận số’ dung nhập vào bảo vật nào đó mà thành!
Vương Khô nói.
- Cái gì? Vận số?
Chung Sơn nheo mắt hỏi.
- Đúng! Bảo vật không nhất định! Ta từng xem ở trong một tư liệu cổ xưa: muốn hình thành loại tiểu thế giới này, ít nhất phải có vận số nhất nguyên, tiếp đó dung hợp với bảo vật nào đó, mới có thể hình thành. Chất liệu quý báu, xác định phồn thịnh của tiểu thế giới, mà vận số ít nhiều thì quyết định lớn nhỏ của tiểu thế giới. Ít nhất phải vận số nhất nguyên, còn có gì khác ta cũng không biết!
Vương Khô lắc đầu nói.
Chung Sơn nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu.
- Chung Thiên! Thu lấy tất cả công đức của Bất Lão Giới!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Dạ!
- Vừa rồi trẫm đối phó với Kính Yêu Sư, hơi có hao tổn! Vương Khô, Nam Cung Thắng, Nê Bồ Tát, ba người các ngươi phụ trách bứng lên Bất Lão Giới!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Ba người lập tức đáp.
Sau khi Chung Thiên mạnh mẽ thu lấy công đức, mọi người rời khỏi Bất Lão Giới. Đứng trên một đỉnh núi, cùng nhau nhìn về phía Bất Lão Giới.
Thời điểm ba đại cường giả bứng lên Bất Lão Giới, bốn phía thiên địa lắc lư rung chuyển dữ dội.
Chỗ ngọn núi Chung Sơn cũng không ngừng lay động, dường như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hạo Mỹ Lệ trong mắt đầy bực tức, hét lớn:
- Chấn cái gì? Không được chấn!
Một tiếng quát, trời lay đất chuyển ở bốn phía lập tức ngưng lại! Cứ như vậy mạnh mẽ ngừng lại!
Mấy người Chung Sơn, Thi tiên sinh, Chung Thiên... há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ: có cần khoa trương như vậy hay không?
Hạo Mỹ Lệ tự đắc một trận. Diệt Bất Lão Giới, tự tay giết Chú Yêu Sư, tâm tình Hạo Mỹ Lệ lúc này rất tốt.
Không bao lâu, ba đại cường giả đi ra Bất Lão Giới, mà cửa vào Bất Lão Giới khổng lồ, lập tức hóa thành một đoàn quang cầu, quang cầu có màu vàng óng.
Chung Sơn lấy tay nắm lấy, rất nhẹ, dường như không có sức nặng.
Vận số? Đây là vận số? Chung Sơn hơi kích động trong lòng, Thiên Thần Tử cưỡng ép nạp vận số vào thân thể, khi đó Chung Sơn rất tò mò vận số như thế nào, hiện giờ trong tay mình chính là một đoàn vận số ư?
Tuy nhiên, đáng tiếc vận số này cũng không phải thuộc về Đại Tranh, mà là một loại vận số vô chủ. Trở về hãy nghiên cứu tiếp vậy!
- Hồi triều!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
----------------
Tại Hắc Hải.
Trận đấu cược thứ hai, Đế Huyền Sát đấu chiến với Đao Cuồng! Đế Huyền Sát không hỗ là có tài kinh thế: một lần đao pháp của Đao Cuồng bổ xuống, Đế Huyền Sát lại lần nữa ghi nhớ toàn bộ. Rồi bắt đầu một vòng mới liền dùng đạo của người đánh lại với người.
Ở bên bờ, giờ khắc này rốt cục Thiên Hiểu Tử nghĩ tới một cái tên.
- Dương gian, Đế Huyền Sát?
Thiên Hiểu Tử co rụt đồng tử lại.
Trên mặt Hắc Hải, Diệp Khuynh Thành đồng dạng cũng nghĩ tới người áo bào trắng là ai, là Đế Huyền Sát?
- - - - - oOo- - - - -
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Ngay lập tức phía dưới Vạn Tượng Kính Tháp xuất hiện một thông đạo Luân Hồi không lớn lắm.
Lực hút cường đại hút một cái, Vạn Tượng Kính Tháp không hề giãy giụa bị hút vào trong đó, ánh sáng lam ở bốn phía chợt tắt: Vạn Tượng Kính Tháp bị hút vào thông đạo Luân Hồi.
Vạn Tượng Kính Tháp bị thông đạo Luân Hồi cắn nuốt?
361 Kính Yêu Sư thân hình cứng đờ, đều cảm nhận được Vạn Tượng Kính Tháp biến mất, toàn bộ đều nhìn lại phương hướng kia, mất tiêu rồi! Vạn Tượng Kính Tháp khổng lồ, Vạn Tượng Kính Tháp bất diệt kia không có nữa rồi?
Trong mắt Kính Yêu Sư tràn ngập khó tin.
Đương nhiên, trong lòng Chung Sơn cũng vô cùng tiếc nuối, đương nhiên Chung Sơn biết được sự quý giá của Vạn Tượng Kính Tháp, một trọng bảo như thế, nếu để cho Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt thì tốt biết bao! Thật đáng tiếc, vì để đối phó Kính Yêu Sư, chỉ có thể chôn vùi nó trong Luân Hồi.
Luân Hồi lực là lực lượng của thiên đạo, dù Vạn Tượng Kính Tháp có chắc chắn mấy đi nữa cũng phải vỡ nát không thể nghi ngờ.
- Khốn nạn!
Vô số Kính Yêu Sư phóng vọt tới chỗ Chung Sơn đứng ở nơi đó.
“Ầm!”
Dưới tốc độ khủng bố, Chung Sơn kia chịu đựng đòn mênh mông nghiêm trọng, cả trăm Kính Yêu Sư đồng thời ra tay, Chung Sơn kia lập tức hóa thành bột mịn tan thành mây khói.
Đó chỉ là một ảnh phân thân của Chung Sơn mà thôi.
Nhìn thấy Chung Sơn sau khi vỡ nát vẫn chưa hóa thành mảnh vỡ tinh thể, tất cả Kính Yêu Sư đều co rụt đồng tử lại.
- Ta đã biết, ta đã biết!
Bỗng nhiên trong mắt một Kính Yêu Sư chợt lóe sáng lệ khí kêu lên.
- Biết cái gì?
- Công pháp của ngươi là mô phỏng theo thần thông của Tinh tộc ta! Hừ! Mô phỏng theo ư? Đại thế giới đích xác có một Thánh nhân từng sáng tạo loại công pháp này. Đáng tiếc, bất kể cải thiện cỡ nào, thời gian duy trì phân thân của ngươi, vĩnh viễn không đạt được nửa canh giờ, vĩnh viễn không đạt được hiệu quả của Tinh tộc ta!
Kính Yêu Sư trầm giọng nói.
- Phải không?
Chung Sơn cười lạnh một tiếng.
Nửa canh giờ? Ảnh phân thân của Vạn Ảnh Thiên Kinh có thể lâu hơn nửa canh giờ!
- Ta sẽ không cho các ngươi chết dễ dàng như vậy!
Một Kính Yêu Sư lạnh lùng nói.
Các Kính Yêu Sư phóng ào ào tới phía đám Chung Sơn.
May mà Chung Sơn tốc độ rất nhanh, đều nhanh chóng né tránh, từ lúc đầu Chung Sơn truy đuổi chặn đường Kính Yêu Sư, chớp mắt biến thành Kính Yêu Sư đuổi giết Chung Sơn.
Chung Sơn luôn duy trì một ảnh phân thân chống lại một Kính Yêu Sư.
Truy đuổi rất nhanh, Chung Sơn chỉ tránh né mà không chiến, bởi vì Chung Sơn biết rõ: trừ ưu thế về tốc độ, mỗi một ảnh phân thân đều không đánh lại Kính Yêu Sư, Chung Sơn cần phải kéo dài nửa canh giờ? Vậy sau nửa canh giờ, chính là ngày cuối cùng của ngươi!
“Ầm... Ầm... Ầm...”
Thỉnh thoảng, có ảnh phân thân bị Kính Yêu Sư đánh nổ nát.
Kính Yêu Sư quay nhìn chung quanh tìm kiếm bản thể Chung Sơn, đáng tiếc, bản thể Chung Sơn đâu có dễ dàng để hắn tìm ra như vậy? Khắp nơi mấy trăm Chung Sơn, không có một người nào là bản thể Chung Sơn.
Chiến đấu, cũng cần có sách lược.
Sau một nén nhang, Kính Yêu Sư cau chân mày lại.
Theo thời gian trôi qua, trong lòng Kính Yêu Sư cảm giác càng ngày càng không ổn. Như thế nào có thể? Nhiều Chung Sơn như vậy? Hơn nữa không ngờ đến tận lúc này phân thân hắn còn không tiêu tán?
Mắt thấy sắp qua nửa canh giờ, 361 Kính Yêu Sư bỗng nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi kinh sợ.
Không đúng, không thích hợp!
Chính mình là nửa canh giờ, tính thời gian từ khoảnh khắc Vạn Tượng Kính Tháp biến mất, đã nửa canh giờ.
Thế nhưng Chung Sơn trước mắt thì sao? Hắn không phải tính thời gian giống như mình đâu? Mà ngay từ đầu, từ lúc vẫn còn Vạn Tượng Kính Tháp đã bắt đầu tính thời gian rồi! Nói cách khác, phân thân của Chung Sơn đã duy trì vượt qua nửa canh giờ rồi.
Ta phán đoán sai lầm rồi ư?
Từ sâu trong nội tâm Kính Yêu Sư bốc lên hơi lạnh tỏa lan cả người: có thể tưởng tưởng, không bao lâu nữa phân thân của mình biến mất, thì mình một người phải đối mặt với mấy trăm Thiên Cực Cảnh?
Nghĩ đến đây, Kính Yêu Sư ngẩng đầu nhìn phía các Chung Sơn cách đó không xa. Từ trong ánh mắt bọn họ, Kính Yêu Sư thấy được ý trêu tức.
- Không xong!
Kính Yêu Sư biết đại sự không ổn.
Các Kính Yêu Sư quay đầu bỏ chạy đi khắp bốn phương tám hướng, cấp bách lủi đi. Đáng tiếc tốc độ của họ gần như tương đương với Chung Sơn, mỗi một Chung Sơn đều theo sát phía sau.
“Ầm...”
Liên tiếp vang lên tiếng thủy tinh vỡ nát, vô số Kính Yêu Sư đột nhiên bị tiêu tan, chỉ còn lại một người, còn đang vọt chạy ở phía xa xa. Đó chính là bản thể của Kính Yêu Sư.
Dần dần, 6 Chung Sơn vây quanh Kính Yêu Sư ở giữa.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Kính Yêu Sư nuốt nuốt nước miếng nói.
Một ngày này hết thảy đều vượt qua nhận biết của Kính Yêu Sư! Quá quỷ dị, quá tà môn mà! Dường như hết thảy thủ đoạn của Kính Yêu Sư đều gặp phải khắc tinh.
6 Chung Sơn phân ra đông nam tây bắc trên dưới, 6 phương hướng vây quanh bản thể Kính Yêu Sư.
- Thông đạo Luân Hồi! Mở!
6 Chung Sơn cùng một lúc kêu lên.
- Không...”
- - - - - - - - - - -
Ở lối vào Bất Lão Giới, các cường giả kiên nhẫn chờ đợi.
- Nam Cung Thắng! Thế nào rồi?
Chung Thiên lo lắng quay qua hỏi Nam Cung Thắng.
Những người khác cùng nhau nhìn về phía Nam Cung Thắng. Nam Cung Thắng điểm điểm đầu ngón tay, bắn ra mấy cái pháp quyết thẳng lên trời cao.
- Lúc sắp chạy đi, ta lưu lại một trận nhỏ ở trong Thập Tuyệt Trận, để tiện tra xét khí tức bên trong!
Nam Cung Thắng nhìn về phía trời cao.
Trên trời cao có một trận pháp, dường như kết nối với chỗ Thánh sơn xa xa.
- Như thế nào?
Niệm Du Du lo lắng hỏi.
Nam Cung Thắng trên mặt vui vẻ nói:
- Chỉ còn lại có khí tức của bệ hạ, khí tức Kính Yêu Sư tiêu tán sạch rồi! Kính Yêu Sư đã chết!
Nam Cung Thắng nói xong, mọi người đều vô cùng mừng rỡ.
- Đi! Đi gặp phụ hoàng!
Chung Thiên hưng phấn kêu lên.
- Đi thôi!
Ở một bên, Hạo Mỹ Lệ tâm tình rất tốt!
Dưới vô số công đức của Bất Lão Giới, Chung Sơn đang khoanh chân ngồi, hình như để khôi phục tiêu hao vừa rồi.
Mãi tới lúc mọi người tới trước mặt, Chung Sơn mới chậm rãi mở mắt.
- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!
Các trọng thần Đại Tranh tung hô một tràng.
Chung Sơn mở to mắt, khẽ nhíu mày nói:
- Niệm Du Du đâu?
Bởi vì trong đám người tới, cũng không có bóng dáng Niệm Du Du.
- Nàng đi rồi!
Chung Thiên nói.
- Đi ư?
Chung Sơn khẽ nhíu mày.
- Ngay lúc biết được phụ hoàng đánh bại Kính Yêu Sư, nàng đã bỏ đi, bảo con chuyển cho phụ hoàng một câu!
Chung Thiên nhăn mặt nhíu mày nói.
- Cái gì?
- Nàng nói: nàng thực xin lỗi phụ hoàng, không đáng để phụ hoàng thương yêu! Nói xong liền hóa thành một đống cát vàng bay ra ngoài Bất Lão Giới, sau đó cát vàng bay tản ra khắp bốn phương tám hướng, chúng ta cũng không biết nàng đi hướng nào!
- Đi rồi ư? Ôi!
Chung Sơn khẽ thở dài.
Chung Sơn biết: Niệm Du Du còn không vượt qua được rào chắn kia. Nếu không qua được, cũng không thể tiếp tục lưu lại! Khó trách lúc trước khi tặng cho nàng đóa hoa hồng công đức, biểu hiện của nàng lại kỳ quái như vậy!
Khe khẽ thở dài, Chung Sơn cũng không có ý định đi ngăn lại, loại chuyện này chỉ có chính Niệm Du Du tự mình hiểu rõ mới được, cho dù hiện tại tìm nàng trở lại cũng vô dụng.
Hơn nữa trong lòng Chung Sơn cũng biết rõ: tình cảm đối với Niệm Du Du, cũng không thâm sâu như với các hoàng hậu của mình. Và tình cảm của Niệm Du Du, chủ yếu là tình cảm ba năm vợ chồng của ‘Hứa Tiên’ với ‘Bạch Tố Trinh’ trong trí nhớ, tuy không đúng thực mà lại khắc sâu trong trí nhớ, cho nên rất phức tạp. Hết thảy cứ chờ xem duyên phận đi!
- Bệ hạ! Trong Bất Lão Giới đã diệt sạch toàn bộ Thiên Cực Cảnh, Đế Cực Cảnh cũng tiêu diệt hơn phân nửa, hơn một nửa thừa dịp loạn chạy ra ngoài Bất Lão Giới. Tuy nhiên, có Tiên Tiên mang theo rất nhiều Đế Cực Cảnh vây quanh ở xa xa, hẳn là cũng không ai trốn thoát!
Nê Bồ Tát nói.
- Ừm! Bắt đầu từ hôm nay, xoá tên Bất Lão Giới ở âm phủ!
Chung Sơn đứng dậy gật gật đầu.
- Chúc mừng bệ hạ!
Mọi người lập tức chúc tụng.
- Bệ hạ! Bất Lão Giới này phải xử lý ra sao?
Nam Cung Thắng hỏi.
Bất Lão Giới? Chung Sơn nhìn lại thế giới bên trong: hồi tưởng lại khi ba đại Thiên triều vây công Cực Lạc Tịnh Thổ, cuối cùng Cực Lạc Tịnh Thổ bị hủy diệt, Cổ Thần Thông thu được nguyên hình ‘Hậu Thổ’ của Cực Lạc Tịnh Thổ.
- Bất Lão Giới này từ đâu mà thành?
Chung Sơn nhìn về phía Nam Cung Thắng.
Nam Cung Thắng khẽ nhăn mặt, lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm, loại tiểu thế giới này rất kỳ lạ!
- Bệ hạ! Thần biết một ít!
Vương Khô bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Hả?
Mọi người cùng nhìn về phía Vương Khô.
- Thần từng nghe nói, loại tiểu thế giới này kỳ thật là ‘vận số’ dung nhập vào bảo vật nào đó mà thành!
Vương Khô nói.
- Cái gì? Vận số?
Chung Sơn nheo mắt hỏi.
- Đúng! Bảo vật không nhất định! Ta từng xem ở trong một tư liệu cổ xưa: muốn hình thành loại tiểu thế giới này, ít nhất phải có vận số nhất nguyên, tiếp đó dung hợp với bảo vật nào đó, mới có thể hình thành. Chất liệu quý báu, xác định phồn thịnh của tiểu thế giới, mà vận số ít nhiều thì quyết định lớn nhỏ của tiểu thế giới. Ít nhất phải vận số nhất nguyên, còn có gì khác ta cũng không biết!
Vương Khô lắc đầu nói.
Chung Sơn nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu.
- Chung Thiên! Thu lấy tất cả công đức của Bất Lão Giới!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Dạ!
- Vừa rồi trẫm đối phó với Kính Yêu Sư, hơi có hao tổn! Vương Khô, Nam Cung Thắng, Nê Bồ Tát, ba người các ngươi phụ trách bứng lên Bất Lão Giới!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
Ba người lập tức đáp.
Sau khi Chung Thiên mạnh mẽ thu lấy công đức, mọi người rời khỏi Bất Lão Giới. Đứng trên một đỉnh núi, cùng nhau nhìn về phía Bất Lão Giới.
Thời điểm ba đại cường giả bứng lên Bất Lão Giới, bốn phía thiên địa lắc lư rung chuyển dữ dội.
Chỗ ngọn núi Chung Sơn cũng không ngừng lay động, dường như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hạo Mỹ Lệ trong mắt đầy bực tức, hét lớn:
- Chấn cái gì? Không được chấn!
Một tiếng quát, trời lay đất chuyển ở bốn phía lập tức ngưng lại! Cứ như vậy mạnh mẽ ngừng lại!
Mấy người Chung Sơn, Thi tiên sinh, Chung Thiên... há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ: có cần khoa trương như vậy hay không?
Hạo Mỹ Lệ tự đắc một trận. Diệt Bất Lão Giới, tự tay giết Chú Yêu Sư, tâm tình Hạo Mỹ Lệ lúc này rất tốt.
Không bao lâu, ba đại cường giả đi ra Bất Lão Giới, mà cửa vào Bất Lão Giới khổng lồ, lập tức hóa thành một đoàn quang cầu, quang cầu có màu vàng óng.
Chung Sơn lấy tay nắm lấy, rất nhẹ, dường như không có sức nặng.
Vận số? Đây là vận số? Chung Sơn hơi kích động trong lòng, Thiên Thần Tử cưỡng ép nạp vận số vào thân thể, khi đó Chung Sơn rất tò mò vận số như thế nào, hiện giờ trong tay mình chính là một đoàn vận số ư?
Tuy nhiên, đáng tiếc vận số này cũng không phải thuộc về Đại Tranh, mà là một loại vận số vô chủ. Trở về hãy nghiên cứu tiếp vậy!
- Hồi triều!
Chung Sơn nói.
- Dạ!
----------------
Tại Hắc Hải.
Trận đấu cược thứ hai, Đế Huyền Sát đấu chiến với Đao Cuồng! Đế Huyền Sát không hỗ là có tài kinh thế: một lần đao pháp của Đao Cuồng bổ xuống, Đế Huyền Sát lại lần nữa ghi nhớ toàn bộ. Rồi bắt đầu một vòng mới liền dùng đạo của người đánh lại với người.
Ở bên bờ, giờ khắc này rốt cục Thiên Hiểu Tử nghĩ tới một cái tên.
- Dương gian, Đế Huyền Sát?
Thiên Hiểu Tử co rụt đồng tử lại.
Trên mặt Hắc Hải, Diệp Khuynh Thành đồng dạng cũng nghĩ tới người áo bào trắng là ai, là Đế Huyền Sát?
- - - - - oOo- - - - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.