Trường Sinh Đảo

Chương 61: Kị sĩ nhất kiếm

Prologue

10/03/2013

Trong rừng cây, bóng dáng của Linh yếu ớt dưới một gốc cổ thụ, thần tình tràn ngập sợ hãi, ánh mắt kinh hoảng nhìn chằm chằm vào đám ma quỷ đầu hói chây tay teo quắt, cái bụng trương mình cùng khuôn mặt méo mó đang vây quay minh với ánh mắt thèm thuồng.

Trải nghiệm nhiều điều kỳ quái từ khi lên đảo làm cô có khả năng miễn dịch nhất định với một số hiện tượng siêu nhiên. Nhưng điều kiện đầu tiên là những thứ đó không hại được đến mình. Còn giờ đây, dù nhìn kiểu gì cũng thấy đám quỷ này đang vô cùng đói khát, chúng thậm chí còn gầm ghè, cảnh giác lẫn nhau tránh bị tranh đoạt miếng mồi nữa. Nhìn kiểu gì cũng không còn cách nào.

Linh cắn răng, bám lên cành cây gần đó, hai tay nhanh thoăn thoắt trèo lên gốc cây cổ thụ đằng sau. Lúc nhỏ cô và Trung Thành vẫn thường hay chơi trò này. Thể lực của cả hai anh em vốn cũng rất tốt, ít nhất là so với bạn cùng lứa.

Đám quỷ thấy con mồi hành động mới đầu cũng ngạc nhiên nhao nhao muốn xông lên, nhưng khi nhìn Linh trèo được lên đến giữa thân cây, bẻ một cành cây làm vũ khí tự vệ thì mấy con này quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu. Khuôn mặt chúng dại ra rồi cả lũ thay nhau ôm cái bụng bèo nhèo, lăn lộn ra cười.

Trốn trên cành cây thấy cảnh này, mý mắt Linh không khỏi giật giật mấy cái.

“Bọn chúng đang cười nhạo mình sao !?” Trán cô gái tràn đầy vạch đen, một cỗ nộ khí âm ỷ dâng lên rõ ràng. Hôm nay thật quá nhiều chuyện bực mình.

Nhưng cô cũng không vì vậy mà dừng lại, nhanh chóng trèo lên cao hơn. Lúc này không ai rảnh mà cứu mình, thà làm trò cười cho người khác còn hơn mất mạng. Mạng của mình phải tự do mình gánh lấy. Sống trong gia đình quân nhân, Linh rất rõ ràng một điểm này, vì vậy mà dù gặp nhiều nguy hiểm trên đảo, cô vẫn chưa hề kêu cứu King một lần nào.

Thấy con mồi khuất khỏi tầm mắt, đám quỷ mới thôi ôm bụng cười, ma khí quanh người chúng nó dày đặc đẩy cả lũ phiêu diêu lên trông trung, tuy hơi chậm, nhưng thực sự là bay được.

Nhưng cả đám lúc này mới ngớ ra, chúng không bay tới chỗ cô gái kia trèo đến. Cây cổ thụ này quá cao, cũng có những con thử trèo lên, nhưng vụng về không biết cách, lại ngã xuống, lăn lông lốc nhìn rất thảm hại.

Cả đám nhìn nhau rồi đấm ngực dữ tợn. Tất nhiên cái cơ thể gày còm của chúng làm cho sau vài tiếng đấm ngực, con nào con nấy ho sù sụ, hệt như đám xì ke nghiện nặng thiếu thuốc lâu ngày vừa phải tập xong một bài thể dục vất vả.

Có lẽ do cả đám bị bỏ đói quá lâu.

Cảm nhận được sự đau đớn từ mấy cú đấm, lũ quỷ tức giận, gào lên mấy tiếng thể hiện sự bất mãn rồi thi nhau tràn đến gốc cây cổ thụ kia. Ma binh thực chất trên tay không ngừng chém vào gốc cây đáng thương.

Dù cây cối trên thực nghiệm đảo có cứng gấp chục lần ở trái đất, cũng không chịu được công kích mạnh như vậy, bắt đầu ùn ùn đổ xuống.

Linh ở trên cao lại càng kinh hoảng, lúc này cô mới chân chính thể hội được cái câu mà cổ nhân đã dạy theo nghĩa đen:

“Trèo cao ngã đau.”

Đám quỷ thì hú lên sung sướng, ùn ùn kéo nhau về phía ngọn cây vừa đổ xuống. Nước dãi chảy dài, vẻ thèm khát lộ rõ.

...

Ba người kị sĩ đang thi nhau chạy chối chết, lúc này danh dự hay tinh thần chiến đấu gì gì đó cũng đều bị quăng sạch sang một bên.

Trước thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng.

Đẳng cấp của đối thủ cách bọn họ quá xa. Một mình con dơi trong trạng thái cuồng hóa đó, Frozen lúc toàn thịnh nhất cũng nhắm đánh không lại, vậy thì Robert và Claude càng khỏi cần phải nghĩ. Hơn thế nữa, đám ma quỷ bộ dáng xấu xí cầm dao cầm kiếm kia vừa nhìn cũng biết không phải là dễ chọc.

Nếu không phải đột nhiên con hổ trắng đó nhảy ra quần thảo với con dơi to đầu, một cơ hội để chạy trốn bọn họ cũng không có. Nhưng bám sát sau đó vẫn là đám âm binh chân đạp khói đen, lướt đi như gió, một chút cũng không dời.

Frozen lẩm nhẩm mấy từ, sau đó nhanh chóng xoay người lại, một vòng tròn chuyển hóa hình sao sáu cánh hiện ra, hơi nước trong không khí lập tức ngưng kết lại thành những mũi tên nhọn hoắt, bắn vào đám truy binh phía sau.

Bầy ma quỷ đang cơn đói khát điên cuồng, nên mặc kệ ba bảy hai mốt, tùy ý để mưa tên cắm lên người. Dù sao chúng da thô thịt dày, nếu không phải trúng đầu thì tốc độ lướt đến vẫn không mấy thay đổi. Đây cũng là một trong những lợi thế của số đông. Cả đám như một dòng chảy đen ngòm, ùn ùn cuốn tới. Trên đường cây cối khô héo đi nhanh chóng, tràng cảnh rất đáng sợ.

Những mũi tên cắm vào chúng chỉ để lại một lỗ máu rồi nhanh chóng tan chảy ra thành nước thường, còn vết thương thì nhanh chóng khép lại. Bị xây xát một chút chỉ càng kích thích hung tính của chúng. Tốc độ đuổi theo vậy mà có chút tăng lên.



“Chậc, cứ thế này không phải là cách.” Robert tặc lưỡi một cái nói.

“Cố gắng một chút, sắp đến suối nước nóng rồi, chỉ cần chúng vào hồ nước, ta sẽ cho chúng thành tượng điêu khắc hết.” Frozen cắn răng nói. Cô ta vẫn không ngừng huy động tên băng bắn vào đám truy binh phía sau, dù rằng cũng chẳng có hiệu quả mấy. Nhưng nhờ đôi cánh băng sương, cô ta có thể coi như là người rảnh rang nhất, không nghĩ ra việc mà làm cũng hơi phí.

“Nhưng vẫn còn một đoạn nữa, mà với vận tốc này, một hai phút nữa là chúng ta lại bị bao vây thôi, đến lúc đó có liều mạng cũng khó thắng...” Claude lo lắng nói.

Hai người kia trầm mặc, hiển nhiên họ cũng nhận ra tình hình lúc này chẳng tốt đẹp gì.

“Ài, mình đúng là số khổ.” Robert lẩm bẩm một câu rồi quay sang nói với hai người còn lại:

“Frozen, cô mang nhóc lò sưởi đi trước. Tôi sẽ cầm chân chúng một lát.”

“Không vấn đề gì, nhưng ngươi làm được không !?” Frozen thoáng ngạc nhiên một chút, phải biết rằng ở lại tám phần là chết chắc. Dù rằng tiếp tục chạy cũng chẳng khá hơn, nhưng ai lại ngại mình sống lâu một chút chứ !?

“Anh Robert...” Claude hoảng hốt. Hắn cho rằng Robert thấy không có hi vọng nên định xông vào đâm chém với lũ kia một trận để xả stress sau đâu đấy kiêu hãnh mà lên thiên đường đây mà.

“Mẹ, coi thương người ta vừa thôi. Ông đây còn tuyệt kĩ chưa dùng lần nào cơ. Lúc chạy thì ngoái lại, mở mắt ra xem không phí.” Trước ánh mắt “bi thương” của Claude, và tràn ngập sự không tin tưởng của Frozen, Robert cáu lên.

“Được rồi, vậy bọn ta đi trước.”

Dứt lời, Frozen nhanh chóng nắm lấy áo Claude, kéo hắn đi thật nhanh, tên này vẫn còn đang giàn dụa nước mắt, đầy vẻ bi phẫn...

“Khốn thật, một câu kêu mình bảo trọng hay cẩn thận cũng không có.” Robert lẩm bẩm bất mãn. Frozen cũng coi như là người quyết đoán. Trái ngược hẳn với Claude, chả hiểu sao hai đứa này đi chung với nhau được.

Hắn thở dài một cái rồi nhìn về phía đám âm binh đang đuổi đến, ánh mắt lập tức thu hồi vẻ tùy ý như trước. Khuôn mặt cợt nhả lúc này trông vô cùng nghiêm túc. Khi thế toàn thân bộc phát, ánh sáng đấu khí màu lục phảng phất quanh cơ thể trông vô cùng trang nghiêm và thành kính.

Nắm chắc thanh trường kiếm đi cùng mình bao năm nay, đây là món quà ông nội tặng cha hắn trước khi tham gia kháng thần chiến năm đó, đến lúc hắn sử dụng thì đã cũ nát không chịu nổi. Nhưng từ khi xuất đạo đến giờ, hắn chưa bao giờ có ý định thay thế nó.

“Chỉ sợ đây là lần cuối cùng nhìn thấy mày rồi.” Robert thầm nghĩ.

Khí thế cả người hắn rực rỡ bùng phát, nghỉ ngơi mấy ngày, lượng đấu khí đã hồi phục hoàn toàn. Thậm chí còn ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá. Nói chung, chưa bao giờ Robert cảm thấy mình sung sức như lúc này. Hắn gác kiếm ngang ngực, nhỏ giọng nguyện cầu:

“Vinh quang của kị sĩ, thánh kiếm của vua Athurn vĩ đại, xin hãy để kẻ bề tôi này mượn một tia quyền năng của người.”

Trường kiếm trên tay rực rỡ quang hoa, ánh sáng từ những vết nứt cũ rỉ trên thân kiếm trào ra như muốn phá vỡ lớp vỏ bọc xấu xí cổ lỗ này. Đấu khí toàn thân điên cuồng vận chuyển, quán trú hoàn toàn vào thanh kiếm dựng thẳng đứng trước ngực. Mỗi một lời nguyện cầu vang lên, thanh kiếm càng lúc càng rung động, tiếng nứt vỡ cũng ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng, toàn bộ lưỡi kiếm sau khi rung ông ông lên một tiếng cuối cùng, hoàn toàn vỡ nát, thành trăm ngàn mảnh nhỏ, lấp lánh như kim cương. Từ đốc kiếm, một luồng ánh sáng màu vàng rực rỡ thay thế cho lưỡi kiếm dần dần hiện ra.

Một thanh kiếm ánh sáng bằng vàng ròng. Từng mảnh kiếm vỡ bóng như gương lấp lánh lúc này làm cho tràng cảnh càng thêm khoa trương, tráng lệ.

Robert dậm chân. Nguyện cầu những tiếng cuối cùng.

“Vinh quang của kị sĩ, trách nhiệm của vị vua, gánh nặng của kẻ được trọn. Tất cả đều bao phủ trên người ta. Với tượng trưng linh vật: Hoàng kim thánh kiếm khải hoàn.”

Kị sĩ nhấc thanh kiếm lên quá đỉnh đầu, ánh sáng vàng nồng đậm, tỏa sáng cả một góc khu rừng, đấu khí toàn thân đã tập trung đến cực điểm. Hắn hét lớn:



“Ex...Calibur”

Một tiếng Xoẹt vang lên từ giữa hư không, tựa như người ta dùng sức xé rách một tờ giấy mỏng manh. Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ cả hiện trường, không khí như tách ra, nhường đường cho một kiếm mãnh liệt này.

Tất cả vật cản trên đường đều bị thổi bay không còn một vết tích.

Trước mắt mỗi âm binh đều là một mảng trắng xóa, mắt không nhìn được gì, bên tai là tiếng nổ vang, giống như cực độ yên lặng lại như cực độ ầm ĩ, nhưng không ai có thể nghe rõ được gì cả. Rất nhiều con không kìm được há hốc mồm, một ít có trực giác tốt thì cố gắng tỉnh táo lại, bọn chúng nhận ra nguy hiểm đang chầm chậm tiến tới.

Sau khoảnh khắc cực lặng cực tĩnh, tiếng không khí vỡ vụn cực vang xuất hiện.

Đám âm binh ma quỷ lập tức hoảng sợ, chúng đồng loạt hét lên, tự cắm binh khí vào người mình, máu tươi màu đen tung tóe, nhưng cũng nhanh chóng diễn sinh ra từng luồng ma khí mới. Khói đen đậm đặc nhanh chóng ngưng tụ thành hình một con rắn lớn. Đại xà vừa xuất hiện, ánh mắt đã lộ hung quang, khè lên một tiếng dữ tợn, xông về phía ánh sáng vàng đang ùn ùn bắn tới.

Một tiếng nổ vang trời.

Sóng khí dày đặc như thép, giống như một con thái cổ cự thú với tốc độ cực nhanh ầm ầm lướt qua nghiền nát tất cả!

Bán kính một km từ vong giao tranh của hai lực lượng đều bị hủy diệt. Robert toàn thân xụi lơ, cầm một cán kiếm không lưỡi, bắn đi như con diều đứt dây, để lại một tràng huyết vụ suốt trặng đường.

Đám âm binh ma quỷ cũng không khá hơn, toàn quân số chúng như miếng bánh bị người ta thô bạo cắn đi một mảng lớn, hoảng sợ hồi lâu.

Ma khí có thể ăn mòn mọi loại lực lượng diễn sinh từ sức mạnh cube, nên chúng mới tránh khỏi cảnh toàn quân bị diệt. Nhìn Robert toàn thân đầy máu, đang vô lực dựa vào gốc cây đại thụ thở dốc đằng xa. Trong mắt chúng hiện lên sự kiêng kị sâu sắc. Cả đám đành chạy đường vòng qua chỗ hắn đứng.

Theo một hướng khác đuổi theo Frozen và Claude. Lúc này ánh mắt hai người nhìn nhau, chỉ thấy được một điều từ đối phương. Ngoài trừ chấn kinh, chỉ còn có chấn kinh.

Quá... bá đạo rồi.

...

Ren và Orochi cũng chấn động. Vội vàng tách nhau ra, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra tiếng nổ. Ánh mắt phức tạp, không hiểu đang nghĩ gì.

King cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng hắn lại vô cùng quen thuộc với loại dao động năng lượng này.

Excalibur. Chiêu bảo mệnh, và cũng là niềm tự hào cuối cùng của các kị sĩ. Hắn vẫn còn nhớ rõ kháng thần chiến trước đây, khi mà mười ba kị sĩ bàn tròn cùng đánh ra chiêu này, tràng cảnh rực rỡ như thế nào.

Làm cho đại quân thần tộc tổn hao nặng nề. Trường sinh đảo cũng theo sau ánh sáng màu vàng này mà tiến thẳng vào thông đạo thần giới. Không một vật cản.

Nhưng người đứng đầu trong mười ba kị sĩ, sau khi lập hợp lực lượng những người còn lại, lập tức bị phân giải, kiếm hủy người mất. Chỉ còn một vệt sáng màu vàng như sao băng quét ngang chiến trường.

Tình huống bên kia không tốt. King lập tức dẵm lên cây cậy, toàn lực trở lại với tốc độ nhanh nhất.

...

“Xem ra lên được trên đảo này, không có ai là vô dụng. Nhất là người của mấy thế lực lớn.” Ji Won nói với vẻ ngưng trọng.

Đám âm binh đang đuổi theo Linh cũng bị tiếng nổ này làm cho giật thót, cả lũ ôm đầu kêu réo không ngừng.

Chiến trận vì một chiêu kinh diễm này của Robert mà chậm lại một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook