Chương 60: Những người còn lại
Prologue
10/03/2013
“Ôi ! Đừng đùa chứ, con này thì đánh làm sao !?” Robert tái mặt, bên cạnh hắn Frozen và Claude biểu cảm cũng chẳng khá hơn là bao.
Lão Bat hai mắt đỏ ngầu, thần thái dữ tợn, lông tóc dựng đứng lên, đang hướng về bọn họ quả ra uy áp khủng khiếp của một sinh vật hùng mạnh.
Chưa hết, xung quanh dày đặc ma khí, dù là Frozen hay Claude đều không thể phát ra siêu năng lực cách bản thân ngoài một mét.
Ma khí dày đặc sẽ lập tức ăn mòn và triệt tiêu đi siêu năng lực của bọn họ.
Vì thế mà Frozen tay cầm băng kiếm, cùng lưỡi lửa dài trên tay Claude, dựa lưng vào Robert, hình thành thế đối kháng bất đắc dĩ.
Trong lớp ma khí dày đặc kia, lấp lánh những điểm sáng trắng, xanh, đỏ đủ thể loại. Nương theo đó nhìn vào có thể dễ dàng thấy mặt của từng con quỷ đói đang nhìn vào bọn họ một cách thèm khát.
“A ha, ngài to lớn kia ơi, chúng ta có thể thương lượng chút không !? Bọn này không cùng phe với con bé kia đâu ạ.” Robert rút ra một cái khăn lau lau mồ hôi đổ thành từng hột lớn trên trán, tay chỉ vào Ren đang chiến đấu với Orochi đằng xa gian nan nói.
Graoo...o
Đáp lại hắn là một tiếng gào đinh tai nhức óc từ miệng lão Bat, cùng tiếng reo hò phấn khích của đám quỷ đói. Robert cuống quýt xoa mặt, câm như hến. Hắn sợ mình mà tiếp tục mở mồm thì bãi nước dãi to đùng của con dơi này sẽ lọt vào mồm mình mất.
“Sao số chúng ta đen quá vậy !? Chiến đấu thì chắc chắn thành thịt nát. Còn đầu hàng thì dễ thành thịt hầm mất. Hình như chúng nó đang nhóm lửa đun nước đúng không !?” Claude mặt dại ra nói. Hắn rất mẫn cảm với lửa, hình như đám quỷ đói này đang đốt lửa thật.
“Mẹ, quỷ mà cũng văn minh vậy sao !?” Robert chửi thầm. Hắn cũng bó tay hết cách với trường hợp này.
“Frozen, cô còn dùng được cánh đồng băng nữa không vậy !?” Claude run giọng nói. Thứ này mà không có nữa thì họ chết chắc rồi.
“Ở đây không có nguồn nước, trừ khi quay trở lại suối nước nóng lúc nãy.” Frozen khó khăn đáp. Tình cảnh này thì mọc cánh cũng đừng mong thoát chứ nói gì đến chạy về suối nước nóng.
Có vẻ như đám ma quỷ cũng không có ý định làm thịt họ ngay. Chúng đang tận hưởng khoái cảm từ từ bao vây, vờn rồi khủng bố con mồi. Vậy nên dưới dáng vẻ đắc chí của đám quỷ, ba người vẫn có cơ hội bàn bạc mà tán ngẫu.
Lão Bat khinh thường giao tiếp với giống loài thấp hèn này. Chỉ là cú đánh vừa rồi của King làm lão bị tổn thương khá nặng nề. Cộng thêm lượng máu tiêu hao cực nhiều sau trận chiến với Ji Won lần trước. Lão giờ đây suy yếu khá nhiều. Lần này muốn khôi phục còn cần chút thời gian.
Nếu không ba người đã bị lão lao vào xé xác ngay rồi.
...
Tanker ầm ầm lao tới phía Trung Thành, những cây cổ thụ lâu năm trên đảo mọc trên đường không hề cản trở hắn chút nào. Chỉ thấy hắn đặt tay lên chuôi đao sau lưng, và ánh sáng đỏ chớp lóe, cây cối phía trước đã ầm ầm đổ xuống.
Trung Thành tất nhiên cảm thấy được nguy hiểm, trực giác hắn vẫn luôn rất tốt. Nhưng cự ly để Tanker chạy đến chỗ hắn còn một khoảng khá xa nữa. Mà với khẩu TIMI trong tay, hắn vẫn còn tự tin.
Đổi đạn thường vào súng. Đạn TIMI chỉ còn có ba viên cuối cùng. Lúc nãy vì cứu em gái, hắn không do dự lấy một viên ra bắn vào Richard. Nào ngờ không xi nhê với ma đầu đó.
Thế nhưng Richard có lẽ là ngoại lệ duy nhất không chết dưới súng ngắm của Trung Thành rồi. Còn tên này, nhìn đi nhìn lại vẫn còn là con người.
Chỉ cần là con người. Ăn đạn chắc chắn là thăng.
Trung thành bình tĩnh tra viên đạn vào khẩu súng. Động tác linh hoạt mà thành thạo. Từ khi gia nhập quân đội, tháo lắp súng đã thành bài tập đầu tiên của hắn. Sau đó là thay băng, đổi đạn. Những thứ này hắn còn làm nhiều hơn cơm ăn ba bữa của mình.
Hít hơi, điều tiết nhịp thở. Vị trí đứng của Trung Thành bây giờ đã cách xa chỗ cũ cả trăm mét. Nhưng hắn vẫn không ngừng di động. Khẩu súng trên tay giương lên, nòng tâm ống ngắm không một giây nào dời khỏi khối sọ của Tanker. Nhìn bên ngoài cứ như nửa thân trên của hắn bị đông cứng vậy. Hai chân vẫn chạy băng băng, nhưng khẩu súng trên tay vẫn lặng yên, không dao động chút nào.
Vừa chạy vừa ngắm bắn đã thành một phong cách đặc trưng của hắn. Từ cái lần đầu tiên ở chiến trường trở về. Càng ngày, Trung Thành càng cố gắng hoàn thiện cách chiến đấu này. Xạ thủ bắn tỉa trên chiến trường luôn là đích ngắm đầu tiên của kẻ địch. Vì thế thường rất đoản mệnh. Nhưng Trung Thành đã ra vào chiến trường không dưới trăm lần, mà chỉ bị vài vết thương nhẹ. Phần lớn là nhờ kỹ năng này.
Hơn nữa, giờ đây hắn còn một khả năng khác.
Lách cách.
Từng tia lửa điện hiện ra nơi đôi tay Trung Thành, dòng điện chạy quanh khẩu súng rồi quấn lấy viên đạn bên trong. Lực từ trường sinh ra làm nó xoay tít.
“Dòng điện có thể sinh ra từ trường. Nếu sử dụng đúng cách, có thể tăng phúc cho uy lực viên đạn của cậu, không cần phải lãng phí những viên TIMI này.”
Nheo nheo mắt, lời nói của King hiện ra ngày càng rõ ràng. Hắn cuối cùng cũng nắm được phương pháp. Một tia hưng phấn nhàn nhạt hiện ra trong mắt Trung Thành. Thế nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh cần có của một xạ thủ.
Tanker cuối cùng cũng chạy gần đến vị trí Trung Thành đứng lúc bắn Richard. Nhưng chỗ đó trống không. Thị lực của Tanker được tăng lên rất nhiều từ khi hấp thu vô số thiên tài trên đảo. Cách xa vài km hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Vì vậy còn ở khá xa hắn đã phát hiện tên xạ thủ đã chạy mất rồi. Nhưng tốc độ của kẻ này cũng thật nhanh chóng. Tanker thoáng khựng lại một chút để dò phương hướng.
Chính là lúc này.
Trung Thành luôn bình tĩnh như một con báo rình mồi cuối cùng cũng gia tay. Dòng điện bao quanh viên đạn làm nó điên cuồng quay tròn trong nòng súng, nóng lên đỏ rực. Ngay khi hắn bóp cò, lực đẩy mãnh liệt của khẩu TIMI làm viên đạn bắn ra với tốc độ cùng uy lực không thể tưởng tượng. Thậm chí còn có phần nhỉnh hơn viên đạn TIMI vốn có.
Viên đạn phá không bắn đi kéo theo cả một vùng gió xoáy sắc bén, hiện rõ ràng trong tầm mắt Trung Thành, chuẩn xác lách qua từng khe hởn của cây cối đảm bảo gia tốc lớn nhất bắn về phía Tanker.
Thắng thua quyết định bởi một chiêu.
...
Ren và Orochi càng đánh càng kịch liệt, trong vòng một trăm mét xung quanh hai người, làn gió sinh ra do dao động năng lượng dễ dàng hủy diệt mọi thứ trên đường đi của nó.
Đất đá bắn lên tứ tung, từ trường nhiễu loạn. Mặt đất bao phủ bởi một loạt hố sâu đen ngòm không thấy đáy, cùng những vệt cắt nham nhở.
Thế nhưng hai thủ phạm tạo lên cảnh tượng này lại hoàn hảo, không có chút thương tích gì. Dẫu thanh kiếm của Orochi có là thứ sắc bén nhất, muốn đột phá qua huyền vũ thủ đã ở trạng thái bảo vệ 100% cũng không dễ dàng gì.
Còn Ren, từ sau cú đấm đầu tiên, đến vạt áo của Orochi cô còn chưa chạm đến được. Dù đã giảm nhẹ thể trọng cơ thể hết mức, lúc này cả người cô thật sự là nhẹ như lông hồng đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tốc độ đã được đẩy cao nhất có thể. Thậm chí nếu không có thực nghiệm đảo giới hạn năng lượng, đây cũng là tốc độ cao nhất cô có thể đạt tới rồi.
Thế nhưng Orochi vẫn trơn trượt như một con rắn. Thân pháp quỷ dị mà xảo quyệt, mỗi lần Ren tưởng như tóm được hắn, tích lực đấm ra một quyền thật mạnh, là y như rằng hắn có thể linh hoạt lách qua một đòn này, sau đó giáng trả bằng một nhát chém sắc bén.
Mỗi lần Ren tấn công, lực phòng hộ của Huyền vũ Thủ lại giảm đi một chút. Orochi tận dụng cực kỳ chính xác kẽ hở này.
Thế nhưng hắn cũng không làm gì được Ren. Dù huyền vũ có giảm đi năng lực lúc Ren tấn công, thì với sức mạnh bị hạn chế như hiện tại, muốn cắt xuyên qua nó, trừ khi Ren đứng yên để Orochi chém mấy chục nhát vào một điểm.
“Cứ đánh tiếp thế này thật vô nghĩa.” Orochi lẩm bẩm. Hắn bắt đầu cảm thấy chán.
...
Toàn bộ quang cảnh chiến trường đều được hệ thống quét hình 3D cực kỳ tiên tiến của robot Omega thu lại. Ji Won ngồi trong phòng điều khiển như đang xem một bộ phim chiến đấu đặc sắc. Không chỉ có hắn, thông qua sóng tín hiệu, trong hang đá bí mật được vô số tiền bối trước đây kiến tạo, Ji Jine cũng không rời mắt khỏi màn hình.
Thậm chí cô còn mở một lúc vài cái laptop để coi rõ cận cảnh trận chiến của từng người.
“Wa, Frozen, Claude, Thần tiễn !? Ba người này sao cùng ở chung một chỗ được vậy !?” Ji Jine bật thốt lên kinh ngạc.
“Claude thích Frozen, hắn bám đuôi cô ta cả chục năm nay rồi. Còn Thần tiễn đi cùng Queen của IMI, tất nhiên là ở đây.” Ji Won lạnh nhạt đáp.
“Cái chính là sao Frozen đi cùng với Thần tiễn được !? “ Ji Jine bĩu môi nói. Mấy người đứng đầu trong số các thiếu niên thiên tài luôn hầm hè, cạnh tranh nhau, kể cả kẻ không được xếp số là Claude cũng vậy. Chỉ có Ji Won của cô là khác. Dường như chí hướng của anh ấy không đặt ở việc so đo với đám trẻ con này. Ji Jine vẫn luôn nghĩ như vậy.
“Có lẽ King muốn mở thứ đó giống hai tên kia.Vậy hắn cũng cần bốn loại siêu năng lực khác nhau để mở cửa. Nhìn ba người kia chiến đấu không tình nguyện chút nào. Có lẽ bị ép buộc thôi.”
“Vậy bảo con dơi đó tha cho họ nhé.” Ji Jine nhanh nhảu nói. Ý cô đang nói đến lão Bat.
“Nó không nghe chúng ta đâu.” Ji Won lạnh nhạt đáp rồi tiếp tục chăm chú vào màn hình.
...
Tất cả dường như quên mất một cô gái bình thường giữa một đống thứ bất thường này. Linh lúc này đã chạy được một quãng kha khá xa khỏi chiến trường. Nhưng đằng sau cô, đám âm binh ma quỷ vẫn đang hô hào đuổi giết. Cô không dám chạy về phía Trung Thành, sợ mang thêm gánh nặng cho anh trai. Vậy nên đành một mình rời khỏi. Trước khi đi còn ra hiệu với Trung Thành là hãy cứ yên tâm. Em ổn.
Giờ mới thấy mình sai lầm thế nào.” Ổn cái búa á !” Linh khổ sở kêu lên.
“Hộc, sau quả này, về nhà nhất định phải đi chạy marathon mỗi sáng, dù có chân to ngực xệ cũng được.” Linh cắn răng thầm nhủ.
Đột nhiên có một nhánh rễ cây nhô lên đúng bước chạy của cô. Linh ngã nhoài trên mặt đất, trượt dài ra đó đau điếng.
Ngẩng đầu nhìn lại, đám quỷ đói đã chạy tới. cặp mắt của chúng như muốn lồi ra, nước dãi chày ròng ròng vì mỹ thực trước mắt.
“Cuộc sống tràn ngập những nỗi bất hạnh không tên.” Linh cảm thán.
Tiêu rồi.
Lão Bat hai mắt đỏ ngầu, thần thái dữ tợn, lông tóc dựng đứng lên, đang hướng về bọn họ quả ra uy áp khủng khiếp của một sinh vật hùng mạnh.
Chưa hết, xung quanh dày đặc ma khí, dù là Frozen hay Claude đều không thể phát ra siêu năng lực cách bản thân ngoài một mét.
Ma khí dày đặc sẽ lập tức ăn mòn và triệt tiêu đi siêu năng lực của bọn họ.
Vì thế mà Frozen tay cầm băng kiếm, cùng lưỡi lửa dài trên tay Claude, dựa lưng vào Robert, hình thành thế đối kháng bất đắc dĩ.
Trong lớp ma khí dày đặc kia, lấp lánh những điểm sáng trắng, xanh, đỏ đủ thể loại. Nương theo đó nhìn vào có thể dễ dàng thấy mặt của từng con quỷ đói đang nhìn vào bọn họ một cách thèm khát.
“A ha, ngài to lớn kia ơi, chúng ta có thể thương lượng chút không !? Bọn này không cùng phe với con bé kia đâu ạ.” Robert rút ra một cái khăn lau lau mồ hôi đổ thành từng hột lớn trên trán, tay chỉ vào Ren đang chiến đấu với Orochi đằng xa gian nan nói.
Graoo...o
Đáp lại hắn là một tiếng gào đinh tai nhức óc từ miệng lão Bat, cùng tiếng reo hò phấn khích của đám quỷ đói. Robert cuống quýt xoa mặt, câm như hến. Hắn sợ mình mà tiếp tục mở mồm thì bãi nước dãi to đùng của con dơi này sẽ lọt vào mồm mình mất.
“Sao số chúng ta đen quá vậy !? Chiến đấu thì chắc chắn thành thịt nát. Còn đầu hàng thì dễ thành thịt hầm mất. Hình như chúng nó đang nhóm lửa đun nước đúng không !?” Claude mặt dại ra nói. Hắn rất mẫn cảm với lửa, hình như đám quỷ đói này đang đốt lửa thật.
“Mẹ, quỷ mà cũng văn minh vậy sao !?” Robert chửi thầm. Hắn cũng bó tay hết cách với trường hợp này.
“Frozen, cô còn dùng được cánh đồng băng nữa không vậy !?” Claude run giọng nói. Thứ này mà không có nữa thì họ chết chắc rồi.
“Ở đây không có nguồn nước, trừ khi quay trở lại suối nước nóng lúc nãy.” Frozen khó khăn đáp. Tình cảnh này thì mọc cánh cũng đừng mong thoát chứ nói gì đến chạy về suối nước nóng.
Có vẻ như đám ma quỷ cũng không có ý định làm thịt họ ngay. Chúng đang tận hưởng khoái cảm từ từ bao vây, vờn rồi khủng bố con mồi. Vậy nên dưới dáng vẻ đắc chí của đám quỷ, ba người vẫn có cơ hội bàn bạc mà tán ngẫu.
Lão Bat khinh thường giao tiếp với giống loài thấp hèn này. Chỉ là cú đánh vừa rồi của King làm lão bị tổn thương khá nặng nề. Cộng thêm lượng máu tiêu hao cực nhiều sau trận chiến với Ji Won lần trước. Lão giờ đây suy yếu khá nhiều. Lần này muốn khôi phục còn cần chút thời gian.
Nếu không ba người đã bị lão lao vào xé xác ngay rồi.
...
Tanker ầm ầm lao tới phía Trung Thành, những cây cổ thụ lâu năm trên đảo mọc trên đường không hề cản trở hắn chút nào. Chỉ thấy hắn đặt tay lên chuôi đao sau lưng, và ánh sáng đỏ chớp lóe, cây cối phía trước đã ầm ầm đổ xuống.
Trung Thành tất nhiên cảm thấy được nguy hiểm, trực giác hắn vẫn luôn rất tốt. Nhưng cự ly để Tanker chạy đến chỗ hắn còn một khoảng khá xa nữa. Mà với khẩu TIMI trong tay, hắn vẫn còn tự tin.
Đổi đạn thường vào súng. Đạn TIMI chỉ còn có ba viên cuối cùng. Lúc nãy vì cứu em gái, hắn không do dự lấy một viên ra bắn vào Richard. Nào ngờ không xi nhê với ma đầu đó.
Thế nhưng Richard có lẽ là ngoại lệ duy nhất không chết dưới súng ngắm của Trung Thành rồi. Còn tên này, nhìn đi nhìn lại vẫn còn là con người.
Chỉ cần là con người. Ăn đạn chắc chắn là thăng.
Trung thành bình tĩnh tra viên đạn vào khẩu súng. Động tác linh hoạt mà thành thạo. Từ khi gia nhập quân đội, tháo lắp súng đã thành bài tập đầu tiên của hắn. Sau đó là thay băng, đổi đạn. Những thứ này hắn còn làm nhiều hơn cơm ăn ba bữa của mình.
Hít hơi, điều tiết nhịp thở. Vị trí đứng của Trung Thành bây giờ đã cách xa chỗ cũ cả trăm mét. Nhưng hắn vẫn không ngừng di động. Khẩu súng trên tay giương lên, nòng tâm ống ngắm không một giây nào dời khỏi khối sọ của Tanker. Nhìn bên ngoài cứ như nửa thân trên của hắn bị đông cứng vậy. Hai chân vẫn chạy băng băng, nhưng khẩu súng trên tay vẫn lặng yên, không dao động chút nào.
Vừa chạy vừa ngắm bắn đã thành một phong cách đặc trưng của hắn. Từ cái lần đầu tiên ở chiến trường trở về. Càng ngày, Trung Thành càng cố gắng hoàn thiện cách chiến đấu này. Xạ thủ bắn tỉa trên chiến trường luôn là đích ngắm đầu tiên của kẻ địch. Vì thế thường rất đoản mệnh. Nhưng Trung Thành đã ra vào chiến trường không dưới trăm lần, mà chỉ bị vài vết thương nhẹ. Phần lớn là nhờ kỹ năng này.
Hơn nữa, giờ đây hắn còn một khả năng khác.
Lách cách.
Từng tia lửa điện hiện ra nơi đôi tay Trung Thành, dòng điện chạy quanh khẩu súng rồi quấn lấy viên đạn bên trong. Lực từ trường sinh ra làm nó xoay tít.
“Dòng điện có thể sinh ra từ trường. Nếu sử dụng đúng cách, có thể tăng phúc cho uy lực viên đạn của cậu, không cần phải lãng phí những viên TIMI này.”
Nheo nheo mắt, lời nói của King hiện ra ngày càng rõ ràng. Hắn cuối cùng cũng nắm được phương pháp. Một tia hưng phấn nhàn nhạt hiện ra trong mắt Trung Thành. Thế nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh cần có của một xạ thủ.
Tanker cuối cùng cũng chạy gần đến vị trí Trung Thành đứng lúc bắn Richard. Nhưng chỗ đó trống không. Thị lực của Tanker được tăng lên rất nhiều từ khi hấp thu vô số thiên tài trên đảo. Cách xa vài km hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Vì vậy còn ở khá xa hắn đã phát hiện tên xạ thủ đã chạy mất rồi. Nhưng tốc độ của kẻ này cũng thật nhanh chóng. Tanker thoáng khựng lại một chút để dò phương hướng.
Chính là lúc này.
Trung Thành luôn bình tĩnh như một con báo rình mồi cuối cùng cũng gia tay. Dòng điện bao quanh viên đạn làm nó điên cuồng quay tròn trong nòng súng, nóng lên đỏ rực. Ngay khi hắn bóp cò, lực đẩy mãnh liệt của khẩu TIMI làm viên đạn bắn ra với tốc độ cùng uy lực không thể tưởng tượng. Thậm chí còn có phần nhỉnh hơn viên đạn TIMI vốn có.
Viên đạn phá không bắn đi kéo theo cả một vùng gió xoáy sắc bén, hiện rõ ràng trong tầm mắt Trung Thành, chuẩn xác lách qua từng khe hởn của cây cối đảm bảo gia tốc lớn nhất bắn về phía Tanker.
Thắng thua quyết định bởi một chiêu.
...
Ren và Orochi càng đánh càng kịch liệt, trong vòng một trăm mét xung quanh hai người, làn gió sinh ra do dao động năng lượng dễ dàng hủy diệt mọi thứ trên đường đi của nó.
Đất đá bắn lên tứ tung, từ trường nhiễu loạn. Mặt đất bao phủ bởi một loạt hố sâu đen ngòm không thấy đáy, cùng những vệt cắt nham nhở.
Thế nhưng hai thủ phạm tạo lên cảnh tượng này lại hoàn hảo, không có chút thương tích gì. Dẫu thanh kiếm của Orochi có là thứ sắc bén nhất, muốn đột phá qua huyền vũ thủ đã ở trạng thái bảo vệ 100% cũng không dễ dàng gì.
Còn Ren, từ sau cú đấm đầu tiên, đến vạt áo của Orochi cô còn chưa chạm đến được. Dù đã giảm nhẹ thể trọng cơ thể hết mức, lúc này cả người cô thật sự là nhẹ như lông hồng đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tốc độ đã được đẩy cao nhất có thể. Thậm chí nếu không có thực nghiệm đảo giới hạn năng lượng, đây cũng là tốc độ cao nhất cô có thể đạt tới rồi.
Thế nhưng Orochi vẫn trơn trượt như một con rắn. Thân pháp quỷ dị mà xảo quyệt, mỗi lần Ren tưởng như tóm được hắn, tích lực đấm ra một quyền thật mạnh, là y như rằng hắn có thể linh hoạt lách qua một đòn này, sau đó giáng trả bằng một nhát chém sắc bén.
Mỗi lần Ren tấn công, lực phòng hộ của Huyền vũ Thủ lại giảm đi một chút. Orochi tận dụng cực kỳ chính xác kẽ hở này.
Thế nhưng hắn cũng không làm gì được Ren. Dù huyền vũ có giảm đi năng lực lúc Ren tấn công, thì với sức mạnh bị hạn chế như hiện tại, muốn cắt xuyên qua nó, trừ khi Ren đứng yên để Orochi chém mấy chục nhát vào một điểm.
“Cứ đánh tiếp thế này thật vô nghĩa.” Orochi lẩm bẩm. Hắn bắt đầu cảm thấy chán.
...
Toàn bộ quang cảnh chiến trường đều được hệ thống quét hình 3D cực kỳ tiên tiến của robot Omega thu lại. Ji Won ngồi trong phòng điều khiển như đang xem một bộ phim chiến đấu đặc sắc. Không chỉ có hắn, thông qua sóng tín hiệu, trong hang đá bí mật được vô số tiền bối trước đây kiến tạo, Ji Jine cũng không rời mắt khỏi màn hình.
Thậm chí cô còn mở một lúc vài cái laptop để coi rõ cận cảnh trận chiến của từng người.
“Wa, Frozen, Claude, Thần tiễn !? Ba người này sao cùng ở chung một chỗ được vậy !?” Ji Jine bật thốt lên kinh ngạc.
“Claude thích Frozen, hắn bám đuôi cô ta cả chục năm nay rồi. Còn Thần tiễn đi cùng Queen của IMI, tất nhiên là ở đây.” Ji Won lạnh nhạt đáp.
“Cái chính là sao Frozen đi cùng với Thần tiễn được !? “ Ji Jine bĩu môi nói. Mấy người đứng đầu trong số các thiếu niên thiên tài luôn hầm hè, cạnh tranh nhau, kể cả kẻ không được xếp số là Claude cũng vậy. Chỉ có Ji Won của cô là khác. Dường như chí hướng của anh ấy không đặt ở việc so đo với đám trẻ con này. Ji Jine vẫn luôn nghĩ như vậy.
“Có lẽ King muốn mở thứ đó giống hai tên kia.Vậy hắn cũng cần bốn loại siêu năng lực khác nhau để mở cửa. Nhìn ba người kia chiến đấu không tình nguyện chút nào. Có lẽ bị ép buộc thôi.”
“Vậy bảo con dơi đó tha cho họ nhé.” Ji Jine nhanh nhảu nói. Ý cô đang nói đến lão Bat.
“Nó không nghe chúng ta đâu.” Ji Won lạnh nhạt đáp rồi tiếp tục chăm chú vào màn hình.
...
Tất cả dường như quên mất một cô gái bình thường giữa một đống thứ bất thường này. Linh lúc này đã chạy được một quãng kha khá xa khỏi chiến trường. Nhưng đằng sau cô, đám âm binh ma quỷ vẫn đang hô hào đuổi giết. Cô không dám chạy về phía Trung Thành, sợ mang thêm gánh nặng cho anh trai. Vậy nên đành một mình rời khỏi. Trước khi đi còn ra hiệu với Trung Thành là hãy cứ yên tâm. Em ổn.
Giờ mới thấy mình sai lầm thế nào.” Ổn cái búa á !” Linh khổ sở kêu lên.
“Hộc, sau quả này, về nhà nhất định phải đi chạy marathon mỗi sáng, dù có chân to ngực xệ cũng được.” Linh cắn răng thầm nhủ.
Đột nhiên có một nhánh rễ cây nhô lên đúng bước chạy của cô. Linh ngã nhoài trên mặt đất, trượt dài ra đó đau điếng.
Ngẩng đầu nhìn lại, đám quỷ đói đã chạy tới. cặp mắt của chúng như muốn lồi ra, nước dãi chày ròng ròng vì mỹ thực trước mắt.
“Cuộc sống tràn ngập những nỗi bất hạnh không tên.” Linh cảm thán.
Tiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.