Chương 73: Lực sát thương của ngôn ngữ
Prologue
10/03/2013
“Chẳng hay hai vị Queen của trường sinh đảo nhân dịp gì ghé thăm tòa thánh nho nhỏ này của ta vậy !?” Giáo hoàng Marverick VII – biểu tượng tôn sùng của hơn 150 triệu tín đồ trên thế giới, khuôn mặt ôn hòa, dùng giọng trầm ấm hỏi.
Stellar ánh mắt trong suốt, nhìn thẳng vào đức ngài uy quyền này, khóe miệng cong lên thành nụ cười nửa miệng, từ tốn nói:
“Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng là cô em của ta vừa thu được hai mẩu giấy khá đẹp mắt này về, muốn nhờ giáo hoàng giám định thôi.”
Giáo hoàng nhíu mày, nhưng khi nhìn đến hai quyển trục khế ước trong tay Stellar thì ông ta chợt biến sắc. Giọng nói cũng không còn ôn hòa dễ nghe như trước, mà vô cùng âm trầm.
“Đi gọi Behemoth và Michael đến đây cho ta.”
“Khỏi đi, ta muốn nói chuyện với người có quyền quyết định.” Stellar lập tức cắt lời, giọng điệu vẫn từ tốn, nhưng mang theo hàn ý không cho người ta kháng cự.
Giáo hoàng nhăn nhó. Không ngờ cô gái này vừa đến đã trở mặt nhanh như vậy, trên thực tế việc hai thiên sứ Behemoth và Michael bị Ren phát hiện trên thực nghiệm đảo, rồi tống về cũng không tính là bí mật. Trường sinh đảo cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà trở mặt mới đúng. Nhưng hai tờ khế ước trên tay Queen đã động chạm đến vinh dự của giáo đình, việc này rất khó thương lượng. Mà càng làm cho ông thấy khó chịu hơn là, cô gái này không hề xem mình ra gì cả.
Nói cách khác, giáo hoàng phong quang vô hạn trong mắt cô ta, chỉ là con rối được dựng lên bởi thánh nữ mà thôi. Việc này cả giáo đình chỉ có ba người, giáo hoàng, thánh nữ và tổng trưởng thiên sứ biết. Vậy mà...
Lần đầu tiên sau ba mươi hai năm, giáo hoàng một lần nữa kiến thức được sự mạnh mẽ của trường sinh đảo. Ít nhất là trên phương diện tình báo.
“Lớn mật lắm, trường sinh đảo, ép thiên sứ phục vụ cho thượng đế ký khế ước bán mình, ngươi có thể không tin, nhưng không được phép khinh nhờn thượng đế. Đã như vậy, đừng trách ta đối xử với các người như lũ phản đồ dị giáo.” Một tiếng quát phẫn nộ từ trong nội đường văng vẳng vang lên. Giọng nói của nữ giới, thánh thót dễ nghe, nhưng làm cho những người bình thường như giáo hoàng và đám thần quan, cũng như các vệ sĩ giáo đình sinh ra niềm kính sợ vô hạn.
Tất cả không hẹn mà cùng quỳ mọp xuống.
“Ồ, ta cũng muốn xem cô làm như thế nào đây.” Stellar mặt không đổi sắc, khoanh tay trước ngực, hời hợt nói.
“Thánh quang sơ hiển.”
Một tia sáng thanh thế mãnh liệt, như từ hư không xuất hiện, thẳng đến chỗ Stellar. Khí thế mạnh mẽ sinh ra gió lốc cuốn theo, làm mái tóc màu vàng của cô tung bay phấp phới, càng thêm vẻ diễm lệ. Tựa như sinh mạng đạt đến tột đỉnh của nghệ thuật trước khi diệt vong. Dưới công kích mãnh liệt này, Stellar mắt cũng chẳng buồn chớp lấy một cái, tháu độ vẫn thong dong trấn tĩnh như trước.
Tia sáng chỉ còn cách chỗ Stellar đứng khoảng một mét bỗng chia thành hai luồng, lướt qua người cô. Sau đó hoàn toàn biến mất, chỉ để lại từng luông không khí nóng hổi, nói lên sự hiện hữu của chúng vốn không phải ảo giác.
Shaorin như một bóng ma, không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước Stellar, phượng hoàng kiếm trên tay vẫn còn lưu lại vài quang điểm li ti của quầng sáng vừa rồi.
Chỉ một kiếm, cắt đôi luồng sáng phủ đầu của thánh nữ, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của trường sinh đảo.
Theo sau đó, vách tường phía sau thánh đường tách sang làm hai, một cô gái dáng người uyển chuyển, mặc bộ váy trắng tinh, mái tóc màu bạc, cùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bọn họ. Khuôn mặt cô ta ẩn dưới lớp mạnh che mặt mỏng, nhưng chỉ từ đôi mắt và dáng người cũng có thể đoán ra, đây là một người đẹp tuyệt thế.
“Con người, năm xưa các người có thể đối kháng lại với thần giới vì có cả hành tinh này cùng ma giới trợ giúp, nay chỉ còn lại một mình, với chút lực lượng nhỏ nhoi đó mà muốn đấu với ta ư !?” Thái độ cô gái vừa xuất hiện tuy lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo sự tự tin vô cùng.
“Đánh được hay không thử đi sẽ biết. Ta cũng không hi vọng nói mấy câu cô sẽ ngoan ngoãn im miệng giúp ta làm việc.” Stellar cười lạnh đáp, phất phất tay. Tôn chỉ của Trường sinh đảo, đều như những gì King đã thể hiện, cứ đánh trước, làm việc sau.
Shaorin hiểu ý, thân hình như tan biến vào trong hư vô, chỉ một cái nhún chân đã xuất hiện sau lưng thánh nữ. Phượng hoàng kiếm vung nhẹ lên một đường rồi thong thả thu lại.
Thánh nữ vô cùng kinh ngạc nhìn vào vùng bụng mình, vết kiếm chém vẫn còn in hằn nơi đó, tốc độ của Shaorin vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, chỉ một cái chớp mắt đã xuất hiện sau lưng địch thủ, gần như thuấn di (teleport). Đến các pháp sư không gian cũng khó mà làm được việc này. Ngay sau đấy, thân hình thánh nữ khẽ run rẩy, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Thế thân ánh sáng à !?” Stellar có hơi tiếc nuối vì đột kích của Shaorin thất bại, nhưng nếu dễ dàng quá thì lực lượng này cô cũng chẳng cần đến nữa. Và cái giáo đình này đã bị hủy diệt từ lâu rồi.
Ánh sáng một lần nữa tụ tập lại thành hình dáng thánh nữ Monica trên không trung, khuôn mặt cô ta dưới lớp mạng che chỉ để lộ đôi mắt, ẩn chứa sự phẫn nộ cùng sát khí dày đặc. Hưởng thụ sự kính sợ của nhân gian đã lâu, lần đầu tiên có người dám động thủ với mình, cô ta cảm thấy bị súc phạm vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng giọng nói của cô ta lại mang lại cảm giác băng lãnh, bình tĩnh đến không ngờ:
“Light.”
Một đơn âm phát ra từ thánh nữ. Không ai nghe rõ là âm gì, nhưng tin tức được truyền vào tai mỗi người đều rõ mồn một:
“Ta nói thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy ánh sáng xuất hiện.”
Xoẹt.
Không gian sau đơn âm ấy lập tức phân giải rồi tổ hợp lại một cách nhanh chóng, chỉ một cái chớp mắt, mọi người đã đứng trong một vùng trắng xóa, nhìn từ đầu đến tận chân trời chỉ là một dải trắng mênh mông vô bờ bến.
“Hoàng kim kết giới, thần mạch – không gian của thần – lĩnh vực ánh sáng kiến tạo.”
Stellar có chút hưng phấn. Chính nó, chính là sức mạnh này, mục đích đến đây hôm nay đã thành công quá nửa rồi. Thánh nữ quả nhiên nắm giữ năng lực ánh sáng kiến tạo giống của Jesu, hẳn là cô ta đã được truyền thừa một bộ phận thần lực từ xa xưa.
Nghe thì dài dòng, nhưng thực chất thông tin của câu nói đã trực tiếp truyền vào đại não mỗi người. Ánh sáng kiến tạo của thánh nữ hiển hiện dưới dạng ngôn thuật – nói nôm na là chém gió cái gì, điều ấy sẽ lập tức trở thành sự thật. Không giống với King, ánh sáng hủy diệt của hắn ngưng tụ dưới dạng cây gậy, với lực phá hoại khó ai bì nổi, vì vậy với thể chất bạc nhược hiện tại, hắn vẫn có thể đập cho nhiều đối thủ kêu cha gọi mẹ liên tục.
Ngôn thuật dĩ nhiên cần phải nói. Thế nhưng cứ dài dòng cả câu đủ ý thì chưa nói hết đã bị người ta thông cho vài lỗ trên đầu rồi, vì vậy các ngôn thuật đều chỉ có một đơn âm, trong đó bao hàm đầy đủ tin tức câu nói. Để nghiên cứu ra thuật này, đã trải qua bao gian nan thử nghiệm của các tiền bối, nhất là những người thích ngồi không chỉ tay, miệng bốc phét. Ngôn ngữ luôn là vấn đề nan giải cho các sinh vật, để giao tiếp. Muốn một đơn âm thể hiện được đầy đủ hàm ý, có thể thấy đây là công trình to lớn đến bậc nào.
Và người đầu tiên hoàn thành việc nghiên cứu này, lại là một trong bốn thần hoàng của thần giới cũ – Jesu. Vì bị long thần đánh trọng thương, không còn sử dụng được thần lực bá đạo như xưa, buộc hắn phải nghĩ ra một cách khác để sử dụng sức mạnh. Ngôn thuật lấy tín ngưỡng người thường làm cơ sở cũng như nguồn lực vận chuyển, từ đây sinh ra.
Ở thần giới thì việc này hơi khó khăn, chứ ở nhân giới, tín ngưỡng lại rất dễ kiếm. Hãy thử tượng tượng, có ngày bạn gặp một ông già vu vơ nói một câu như sau: “ta nói, hôm nay trời đổ mưa.” Thế là trời mưa. Bạn sẽ bán tín bán nghi, có phần khiếp sợ. Xong đâu đấy, lại nghe ông ta chép miệng: “mưa to quá, ta nói, ta muốn thấy trời nắng.” Thế là trời nắng. Bạn lại chẳng quỳ xuống xin chúa ban phước ngay ấy chứ.
Người nay còn thế, người xưa càng khỏi phải nói. Vì thế giáo đình cứ như vậy thành lập, càng lúc càng phát triển, quy mô cứ như quả cầu tuyết lớn dần lớn dần, lực ảnh hưởng thậm chí còn mạnh hơn mấy cường quốc trên thế giới. Nếu không phải cố kỵ phương đông đang bị tiên giới khai thác, giáo đình ngày nay chỉ sợ còn to lớn hơn nữa. Vì vậy, lực lượng tín ngưỡng thánh nữ có thể sử dụng vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đạt đến mức 40% sức mạnh cube. Tuy vậy, ngôn thuật này có một giới hạn là chỉ có thể tác động được đến ngoại vật trong không gian này, các tinh thể ánh sáng sẽ thực hiện ước vọng của thánh nữ, nếu chúng không thể làm được, thì cô ta cũng bó tay. Không thể ngứa mắt đứa nào, rồi chỉ vào đứa đó kêu lên “Chết đi” là người ta phun máu lăn ra chết tươi được.
Trở lại chiến trường, trong lúc mọi người còn đang phải nheo mắt để thích nghi với không gian trắng xóa này...
Lại một đơn âm nữa phát ra.
“Ta nói, những kẻ khinh nhờn thần linh, đều phải chết trong loạn kiếm.”
Như đã nói, trong không gian này, mỗi lời của thánh nữ đều là luật, lập tức sẽ thành hiện thực. Hàng loạt tinh thể ánh sáng nhanh chóng tổ hợp thành đủ loại đao kiếm.
Sắc bén, tinh xảo, từng cây kiếm như có linh tính, cùng rung lên, bay loạn trong không gian trắng xóa này, nhưng lại xảo diệu không hề va chạm vào nhau, giống như một đàn cá lớn vài nghìn con, di chuyển thành bầy giữa biển rộng.
Tất cả đều nhắm vào Shaorin phóng tới. Bóng kiếm như hòa vào không gian trắng xóa này, rất khó để nhận biết có bao nhiêu thanh, nhưng chỉ sợ cũng không ít hơn mấy ngàn. Dày đặc như một đàn kiến, thanh thế bay tới vô cùng dọa người, từ bốn phương tám hướng, góc độ lại vô cùng quỷ dị.
Shaorin không đón đỡ, nhiều thế này, chém mỏi tay sợ cũng chẳng hết, mà đối thủ buồn mồm lại cho thêm một câu nữa chỉ sợ cô sẽ thành thịt xiên thật cũng nên. Đôi khi, tấn công lại là cách phòng thủ tốt nhất.
Phập Phập Phập...
Shaorin lại biến mất, hàng loạt đao kiếm cắm xuống nền sàn chẳng mấy chốc đã hình thành một rừng gươm, trông vô cùng khí thế.
Đã kiến thức qua tốc độ khó lường của Shaorin, thánh nữ cũng không thấy làm kỳ quái khi cô dễ dàng tránh được loạn kiếm.
“ Ta nói, dưới ánh mắt thần linh, mọi thứ đều rõ ràng.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, tiếp tục phát ra một đơn âm nữa, lập tức Shaorin vốn đang trong tốc độ tuyệt đối, thân ảnh như quỷ mị, nhưng lại được thể hiện rõ ràng trong mắt từng người, kể cả là người thường. Tốc độ vẫn nhanh như vậy, nhưng không còn sinh ra hiệu ứng biến mất nữa.
Shaorin lúc này đang đạp lên hàng loạt lưỡi kiếm, thân thể nhẹ như lông hồng, mỗi cú điểm chân cả cơ thể như nhẹ bẫng, hòa cùng làn gió lao tới chỗ thánh nữ, tay cầm kiếm hoa lên những đường lả lướt, làn mưa kiếm bắn tới đều bị gạt ra rất nhẹ nhàng. Giống như một tảng đá trôi ngược dòng nước chảy siết. Nghịch lý, nhưng tràn đầy một loại mỹ cảm đặc biệt.
“Bắt được rồi nhé, chuột con.”
Thánh nữ cười lạnh, dưới lớp màng che mặt, đôi mắt của cô ta lúc này hẹp như một đường chỉ dài. Sát khí không chút che giấu tỏa ra lẫm liệt.
“Dưới ánh sáng của thần, mọi vật đều phải bất động.”
Một ngôn thuật khác lập tức phát ra.
Không gian xung quanh Shaorin chợt rung lên, cô cảm thấy cơ thể chợt nặng hơn trước rất nhiều, cử động một chút cũng khó khăn. Dường như đang đi vào một vũng lầy lớn. Ngôn thuật trong lĩnh vực ánh sáng lập tức phát huy công hiệu, không gian sinh ra sự trói buộc cực lớn với Shaorin. Nhưng chỉ là trói buộc, cô vẫn không hoàn toàn mất đi khả năng hành động. Đôi mắt luôn khép hờ của Shaorin thoáng mở ra một chút, miệng lẩm nhẩm:
“Tâm nguyệt kiếm pháp. Thức thứ nhất – trảm nguyệt.”
Không biết có phải ảo giác hay không, trước mắt mọi người đều như hiện rõ một ánh trăng gợn sóng, như bóng trăng trong nước, rồi bị một đường thẳng chia làm hai nữa bằng nhau, mặt nước động, hai nửa trăng lập tức tan rã.
Đến khi ảo giác kết thúc, Shaorin đã chỉ còn cách thánh nữ có vài mét.
“Không thể nào.”
Thánh nữ khiếp sợ. Không ngờ có người có thể cắt đứt được ngôn thuật của mình trong lĩnh vực ánh sáng. Trong lĩnh vực của mình không còn có sự hạn chế của cube, cô ta có thể sử dụng đến 40% năng lượng của định giới bảo vật. Năng lực trói buộc phải nói là vô cùng mạnh mẽ, vậy mà chỉ bị một kiếm cắt đứt !?
Thanh kiếm đó, là thứ gì chứ !?
Hiển nhiên, truyền thừa của Jesu không hề đề cập đến phượng hoàng kiếm, vì bị Long Thần cho về vườn từ sớm, trong ký ức của Jesu với những gì trường sinh đảo có sau này cũng chẳng được là bao. Và Vatican không tham gia kháng thần chiến 32 năm trước. Nên lại càng không biết về bốn bảo vật của hòn đảo này.
Cái giá phải trả là sự khiếp sợ của thánh nữ lúc này đây.
Nhưng cô ta nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, một đơn âm nữa lập tức phát ra.
“Ta nói, khoảng cách giữa con người và thần thánh là vô tận.”
Lập tức vị trí giữa Shaorin và thánh nữ bị kéo dài ra mấy trăm mét. Dù vậy, một luồng kiếm khí cũng kịp quét qua, xé rách lớp màng che mặt của cô ta, để lộ dung nhan tuyệt thế. Thánh nữ có khuôn mặt tinh sảo, vừa giống phương đông, lại vừa giống phương tây, làn da trắng nõn, đôi môi hồng thuận, cặp mắt long lanh như nước mùa thu, tương phản, toàn thể khuôn mặt lại hiển lộ vẻ cao quý không thể chạm tới. Làm bất cứ người đàn ông nào cũng phải thấy kinh diễm, nhưng không hề có ý dám khinh nhờn. Lúc này khuôn mặt ấy thoáng ngẩn ngơ một chút, rồi từ ngạc nhiên trở thành khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ vô cùng. Ánh mắt như dao sắc nhìn về phía hai vị Queen của trường sinh đảo.
Shaorin cũng không tấn công nữa. Thu kiếm trở lại bên cạnh Stellar, thử khả năng của thánh nữ như thế là đủ, đánh nữa song phương sẽ trở mặt không chết không thôi. Mục đích của họ tới đây không phải chỉ để làm vậy.
...
“Ta nghĩ, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được rồi chứ !?” Stellar vẻ mặt thong dong, nhẹ giọng nói với thánh nữ.
“Hừ.”
Thánh nữ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục giơ cao tấm biển thần là vô đối, không thèm nói chuyện với người phàm nữa, mà thu hồi lĩnh vực ánh sáng lại, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống, trước con mắt thành kính của giáo hoàng và các tín đồ.
“Nói đi, các người muốn gì !?”
“Có hai chuyện.” Stellar khoanh tay, nhắm một mắt, mở một mắt, tươi cười nói.
“Thứ nhất, bọn ta muốn mượn con đường ánh sáng của cô.”
Thánh nữ trầm ngâm, cái này cũng không quá khó, nhưng có thứ nhất, chắc còn có thứ hai, nên cô ta vẫn yên lặng đợi nghe.
“Thứ hai, ta muốn cô trở thành Queen thứ tư của trường sinh đảo.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều như bị sét đánh ngang tai, ngay cả Shaorin bên cạnh Stellar cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên không ngớt. Không nói đến khuôn mặt khiếp sợ của giáo hoàng cùng các vệ sĩ giáo đình. Thánh nữ lần đầu tiên trong đời hoài nghi liệu có phải mình sinh ra có khiếm khuyết gì ở lỗ tai hay không, khuôn mặt cao ngạo cũng thoáng ngây ra một chút.
Đôi khi ngôn ngữ cũng có sức sát thương chẳng kém gì đao thật kiếm thật.
Stellar ánh mắt trong suốt, nhìn thẳng vào đức ngài uy quyền này, khóe miệng cong lên thành nụ cười nửa miệng, từ tốn nói:
“Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng là cô em của ta vừa thu được hai mẩu giấy khá đẹp mắt này về, muốn nhờ giáo hoàng giám định thôi.”
Giáo hoàng nhíu mày, nhưng khi nhìn đến hai quyển trục khế ước trong tay Stellar thì ông ta chợt biến sắc. Giọng nói cũng không còn ôn hòa dễ nghe như trước, mà vô cùng âm trầm.
“Đi gọi Behemoth và Michael đến đây cho ta.”
“Khỏi đi, ta muốn nói chuyện với người có quyền quyết định.” Stellar lập tức cắt lời, giọng điệu vẫn từ tốn, nhưng mang theo hàn ý không cho người ta kháng cự.
Giáo hoàng nhăn nhó. Không ngờ cô gái này vừa đến đã trở mặt nhanh như vậy, trên thực tế việc hai thiên sứ Behemoth và Michael bị Ren phát hiện trên thực nghiệm đảo, rồi tống về cũng không tính là bí mật. Trường sinh đảo cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà trở mặt mới đúng. Nhưng hai tờ khế ước trên tay Queen đã động chạm đến vinh dự của giáo đình, việc này rất khó thương lượng. Mà càng làm cho ông thấy khó chịu hơn là, cô gái này không hề xem mình ra gì cả.
Nói cách khác, giáo hoàng phong quang vô hạn trong mắt cô ta, chỉ là con rối được dựng lên bởi thánh nữ mà thôi. Việc này cả giáo đình chỉ có ba người, giáo hoàng, thánh nữ và tổng trưởng thiên sứ biết. Vậy mà...
Lần đầu tiên sau ba mươi hai năm, giáo hoàng một lần nữa kiến thức được sự mạnh mẽ của trường sinh đảo. Ít nhất là trên phương diện tình báo.
“Lớn mật lắm, trường sinh đảo, ép thiên sứ phục vụ cho thượng đế ký khế ước bán mình, ngươi có thể không tin, nhưng không được phép khinh nhờn thượng đế. Đã như vậy, đừng trách ta đối xử với các người như lũ phản đồ dị giáo.” Một tiếng quát phẫn nộ từ trong nội đường văng vẳng vang lên. Giọng nói của nữ giới, thánh thót dễ nghe, nhưng làm cho những người bình thường như giáo hoàng và đám thần quan, cũng như các vệ sĩ giáo đình sinh ra niềm kính sợ vô hạn.
Tất cả không hẹn mà cùng quỳ mọp xuống.
“Ồ, ta cũng muốn xem cô làm như thế nào đây.” Stellar mặt không đổi sắc, khoanh tay trước ngực, hời hợt nói.
“Thánh quang sơ hiển.”
Một tia sáng thanh thế mãnh liệt, như từ hư không xuất hiện, thẳng đến chỗ Stellar. Khí thế mạnh mẽ sinh ra gió lốc cuốn theo, làm mái tóc màu vàng của cô tung bay phấp phới, càng thêm vẻ diễm lệ. Tựa như sinh mạng đạt đến tột đỉnh của nghệ thuật trước khi diệt vong. Dưới công kích mãnh liệt này, Stellar mắt cũng chẳng buồn chớp lấy một cái, tháu độ vẫn thong dong trấn tĩnh như trước.
Tia sáng chỉ còn cách chỗ Stellar đứng khoảng một mét bỗng chia thành hai luồng, lướt qua người cô. Sau đó hoàn toàn biến mất, chỉ để lại từng luông không khí nóng hổi, nói lên sự hiện hữu của chúng vốn không phải ảo giác.
Shaorin như một bóng ma, không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước Stellar, phượng hoàng kiếm trên tay vẫn còn lưu lại vài quang điểm li ti của quầng sáng vừa rồi.
Chỉ một kiếm, cắt đôi luồng sáng phủ đầu của thánh nữ, thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của trường sinh đảo.
Theo sau đó, vách tường phía sau thánh đường tách sang làm hai, một cô gái dáng người uyển chuyển, mặc bộ váy trắng tinh, mái tóc màu bạc, cùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bọn họ. Khuôn mặt cô ta ẩn dưới lớp mạnh che mặt mỏng, nhưng chỉ từ đôi mắt và dáng người cũng có thể đoán ra, đây là một người đẹp tuyệt thế.
“Con người, năm xưa các người có thể đối kháng lại với thần giới vì có cả hành tinh này cùng ma giới trợ giúp, nay chỉ còn lại một mình, với chút lực lượng nhỏ nhoi đó mà muốn đấu với ta ư !?” Thái độ cô gái vừa xuất hiện tuy lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại mang theo sự tự tin vô cùng.
“Đánh được hay không thử đi sẽ biết. Ta cũng không hi vọng nói mấy câu cô sẽ ngoan ngoãn im miệng giúp ta làm việc.” Stellar cười lạnh đáp, phất phất tay. Tôn chỉ của Trường sinh đảo, đều như những gì King đã thể hiện, cứ đánh trước, làm việc sau.
Shaorin hiểu ý, thân hình như tan biến vào trong hư vô, chỉ một cái nhún chân đã xuất hiện sau lưng thánh nữ. Phượng hoàng kiếm vung nhẹ lên một đường rồi thong thả thu lại.
Thánh nữ vô cùng kinh ngạc nhìn vào vùng bụng mình, vết kiếm chém vẫn còn in hằn nơi đó, tốc độ của Shaorin vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, chỉ một cái chớp mắt đã xuất hiện sau lưng địch thủ, gần như thuấn di (teleport). Đến các pháp sư không gian cũng khó mà làm được việc này. Ngay sau đấy, thân hình thánh nữ khẽ run rẩy, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Thế thân ánh sáng à !?” Stellar có hơi tiếc nuối vì đột kích của Shaorin thất bại, nhưng nếu dễ dàng quá thì lực lượng này cô cũng chẳng cần đến nữa. Và cái giáo đình này đã bị hủy diệt từ lâu rồi.
Ánh sáng một lần nữa tụ tập lại thành hình dáng thánh nữ Monica trên không trung, khuôn mặt cô ta dưới lớp mạng che chỉ để lộ đôi mắt, ẩn chứa sự phẫn nộ cùng sát khí dày đặc. Hưởng thụ sự kính sợ của nhân gian đã lâu, lần đầu tiên có người dám động thủ với mình, cô ta cảm thấy bị súc phạm vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng giọng nói của cô ta lại mang lại cảm giác băng lãnh, bình tĩnh đến không ngờ:
“Light.”
Một đơn âm phát ra từ thánh nữ. Không ai nghe rõ là âm gì, nhưng tin tức được truyền vào tai mỗi người đều rõ mồn một:
“Ta nói thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy ánh sáng xuất hiện.”
Xoẹt.
Không gian sau đơn âm ấy lập tức phân giải rồi tổ hợp lại một cách nhanh chóng, chỉ một cái chớp mắt, mọi người đã đứng trong một vùng trắng xóa, nhìn từ đầu đến tận chân trời chỉ là một dải trắng mênh mông vô bờ bến.
“Hoàng kim kết giới, thần mạch – không gian của thần – lĩnh vực ánh sáng kiến tạo.”
Stellar có chút hưng phấn. Chính nó, chính là sức mạnh này, mục đích đến đây hôm nay đã thành công quá nửa rồi. Thánh nữ quả nhiên nắm giữ năng lực ánh sáng kiến tạo giống của Jesu, hẳn là cô ta đã được truyền thừa một bộ phận thần lực từ xa xưa.
Nghe thì dài dòng, nhưng thực chất thông tin của câu nói đã trực tiếp truyền vào đại não mỗi người. Ánh sáng kiến tạo của thánh nữ hiển hiện dưới dạng ngôn thuật – nói nôm na là chém gió cái gì, điều ấy sẽ lập tức trở thành sự thật. Không giống với King, ánh sáng hủy diệt của hắn ngưng tụ dưới dạng cây gậy, với lực phá hoại khó ai bì nổi, vì vậy với thể chất bạc nhược hiện tại, hắn vẫn có thể đập cho nhiều đối thủ kêu cha gọi mẹ liên tục.
Ngôn thuật dĩ nhiên cần phải nói. Thế nhưng cứ dài dòng cả câu đủ ý thì chưa nói hết đã bị người ta thông cho vài lỗ trên đầu rồi, vì vậy các ngôn thuật đều chỉ có một đơn âm, trong đó bao hàm đầy đủ tin tức câu nói. Để nghiên cứu ra thuật này, đã trải qua bao gian nan thử nghiệm của các tiền bối, nhất là những người thích ngồi không chỉ tay, miệng bốc phét. Ngôn ngữ luôn là vấn đề nan giải cho các sinh vật, để giao tiếp. Muốn một đơn âm thể hiện được đầy đủ hàm ý, có thể thấy đây là công trình to lớn đến bậc nào.
Và người đầu tiên hoàn thành việc nghiên cứu này, lại là một trong bốn thần hoàng của thần giới cũ – Jesu. Vì bị long thần đánh trọng thương, không còn sử dụng được thần lực bá đạo như xưa, buộc hắn phải nghĩ ra một cách khác để sử dụng sức mạnh. Ngôn thuật lấy tín ngưỡng người thường làm cơ sở cũng như nguồn lực vận chuyển, từ đây sinh ra.
Ở thần giới thì việc này hơi khó khăn, chứ ở nhân giới, tín ngưỡng lại rất dễ kiếm. Hãy thử tượng tượng, có ngày bạn gặp một ông già vu vơ nói một câu như sau: “ta nói, hôm nay trời đổ mưa.” Thế là trời mưa. Bạn sẽ bán tín bán nghi, có phần khiếp sợ. Xong đâu đấy, lại nghe ông ta chép miệng: “mưa to quá, ta nói, ta muốn thấy trời nắng.” Thế là trời nắng. Bạn lại chẳng quỳ xuống xin chúa ban phước ngay ấy chứ.
Người nay còn thế, người xưa càng khỏi phải nói. Vì thế giáo đình cứ như vậy thành lập, càng lúc càng phát triển, quy mô cứ như quả cầu tuyết lớn dần lớn dần, lực ảnh hưởng thậm chí còn mạnh hơn mấy cường quốc trên thế giới. Nếu không phải cố kỵ phương đông đang bị tiên giới khai thác, giáo đình ngày nay chỉ sợ còn to lớn hơn nữa. Vì vậy, lực lượng tín ngưỡng thánh nữ có thể sử dụng vô cùng mạnh mẽ, thậm chí đạt đến mức 40% sức mạnh cube. Tuy vậy, ngôn thuật này có một giới hạn là chỉ có thể tác động được đến ngoại vật trong không gian này, các tinh thể ánh sáng sẽ thực hiện ước vọng của thánh nữ, nếu chúng không thể làm được, thì cô ta cũng bó tay. Không thể ngứa mắt đứa nào, rồi chỉ vào đứa đó kêu lên “Chết đi” là người ta phun máu lăn ra chết tươi được.
Trở lại chiến trường, trong lúc mọi người còn đang phải nheo mắt để thích nghi với không gian trắng xóa này...
Lại một đơn âm nữa phát ra.
“Ta nói, những kẻ khinh nhờn thần linh, đều phải chết trong loạn kiếm.”
Như đã nói, trong không gian này, mỗi lời của thánh nữ đều là luật, lập tức sẽ thành hiện thực. Hàng loạt tinh thể ánh sáng nhanh chóng tổ hợp thành đủ loại đao kiếm.
Sắc bén, tinh xảo, từng cây kiếm như có linh tính, cùng rung lên, bay loạn trong không gian trắng xóa này, nhưng lại xảo diệu không hề va chạm vào nhau, giống như một đàn cá lớn vài nghìn con, di chuyển thành bầy giữa biển rộng.
Tất cả đều nhắm vào Shaorin phóng tới. Bóng kiếm như hòa vào không gian trắng xóa này, rất khó để nhận biết có bao nhiêu thanh, nhưng chỉ sợ cũng không ít hơn mấy ngàn. Dày đặc như một đàn kiến, thanh thế bay tới vô cùng dọa người, từ bốn phương tám hướng, góc độ lại vô cùng quỷ dị.
Shaorin không đón đỡ, nhiều thế này, chém mỏi tay sợ cũng chẳng hết, mà đối thủ buồn mồm lại cho thêm một câu nữa chỉ sợ cô sẽ thành thịt xiên thật cũng nên. Đôi khi, tấn công lại là cách phòng thủ tốt nhất.
Phập Phập Phập...
Shaorin lại biến mất, hàng loạt đao kiếm cắm xuống nền sàn chẳng mấy chốc đã hình thành một rừng gươm, trông vô cùng khí thế.
Đã kiến thức qua tốc độ khó lường của Shaorin, thánh nữ cũng không thấy làm kỳ quái khi cô dễ dàng tránh được loạn kiếm.
“ Ta nói, dưới ánh mắt thần linh, mọi thứ đều rõ ràng.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, tiếp tục phát ra một đơn âm nữa, lập tức Shaorin vốn đang trong tốc độ tuyệt đối, thân ảnh như quỷ mị, nhưng lại được thể hiện rõ ràng trong mắt từng người, kể cả là người thường. Tốc độ vẫn nhanh như vậy, nhưng không còn sinh ra hiệu ứng biến mất nữa.
Shaorin lúc này đang đạp lên hàng loạt lưỡi kiếm, thân thể nhẹ như lông hồng, mỗi cú điểm chân cả cơ thể như nhẹ bẫng, hòa cùng làn gió lao tới chỗ thánh nữ, tay cầm kiếm hoa lên những đường lả lướt, làn mưa kiếm bắn tới đều bị gạt ra rất nhẹ nhàng. Giống như một tảng đá trôi ngược dòng nước chảy siết. Nghịch lý, nhưng tràn đầy một loại mỹ cảm đặc biệt.
“Bắt được rồi nhé, chuột con.”
Thánh nữ cười lạnh, dưới lớp màng che mặt, đôi mắt của cô ta lúc này hẹp như một đường chỉ dài. Sát khí không chút che giấu tỏa ra lẫm liệt.
“Dưới ánh sáng của thần, mọi vật đều phải bất động.”
Một ngôn thuật khác lập tức phát ra.
Không gian xung quanh Shaorin chợt rung lên, cô cảm thấy cơ thể chợt nặng hơn trước rất nhiều, cử động một chút cũng khó khăn. Dường như đang đi vào một vũng lầy lớn. Ngôn thuật trong lĩnh vực ánh sáng lập tức phát huy công hiệu, không gian sinh ra sự trói buộc cực lớn với Shaorin. Nhưng chỉ là trói buộc, cô vẫn không hoàn toàn mất đi khả năng hành động. Đôi mắt luôn khép hờ của Shaorin thoáng mở ra một chút, miệng lẩm nhẩm:
“Tâm nguyệt kiếm pháp. Thức thứ nhất – trảm nguyệt.”
Không biết có phải ảo giác hay không, trước mắt mọi người đều như hiện rõ một ánh trăng gợn sóng, như bóng trăng trong nước, rồi bị một đường thẳng chia làm hai nữa bằng nhau, mặt nước động, hai nửa trăng lập tức tan rã.
Đến khi ảo giác kết thúc, Shaorin đã chỉ còn cách thánh nữ có vài mét.
“Không thể nào.”
Thánh nữ khiếp sợ. Không ngờ có người có thể cắt đứt được ngôn thuật của mình trong lĩnh vực ánh sáng. Trong lĩnh vực của mình không còn có sự hạn chế của cube, cô ta có thể sử dụng đến 40% năng lượng của định giới bảo vật. Năng lực trói buộc phải nói là vô cùng mạnh mẽ, vậy mà chỉ bị một kiếm cắt đứt !?
Thanh kiếm đó, là thứ gì chứ !?
Hiển nhiên, truyền thừa của Jesu không hề đề cập đến phượng hoàng kiếm, vì bị Long Thần cho về vườn từ sớm, trong ký ức của Jesu với những gì trường sinh đảo có sau này cũng chẳng được là bao. Và Vatican không tham gia kháng thần chiến 32 năm trước. Nên lại càng không biết về bốn bảo vật của hòn đảo này.
Cái giá phải trả là sự khiếp sợ của thánh nữ lúc này đây.
Nhưng cô ta nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, một đơn âm nữa lập tức phát ra.
“Ta nói, khoảng cách giữa con người và thần thánh là vô tận.”
Lập tức vị trí giữa Shaorin và thánh nữ bị kéo dài ra mấy trăm mét. Dù vậy, một luồng kiếm khí cũng kịp quét qua, xé rách lớp màng che mặt của cô ta, để lộ dung nhan tuyệt thế. Thánh nữ có khuôn mặt tinh sảo, vừa giống phương đông, lại vừa giống phương tây, làn da trắng nõn, đôi môi hồng thuận, cặp mắt long lanh như nước mùa thu, tương phản, toàn thể khuôn mặt lại hiển lộ vẻ cao quý không thể chạm tới. Làm bất cứ người đàn ông nào cũng phải thấy kinh diễm, nhưng không hề có ý dám khinh nhờn. Lúc này khuôn mặt ấy thoáng ngẩn ngơ một chút, rồi từ ngạc nhiên trở thành khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ vô cùng. Ánh mắt như dao sắc nhìn về phía hai vị Queen của trường sinh đảo.
Shaorin cũng không tấn công nữa. Thu kiếm trở lại bên cạnh Stellar, thử khả năng của thánh nữ như thế là đủ, đánh nữa song phương sẽ trở mặt không chết không thôi. Mục đích của họ tới đây không phải chỉ để làm vậy.
...
“Ta nghĩ, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được rồi chứ !?” Stellar vẻ mặt thong dong, nhẹ giọng nói với thánh nữ.
“Hừ.”
Thánh nữ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục giơ cao tấm biển thần là vô đối, không thèm nói chuyện với người phàm nữa, mà thu hồi lĩnh vực ánh sáng lại, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống, trước con mắt thành kính của giáo hoàng và các tín đồ.
“Nói đi, các người muốn gì !?”
“Có hai chuyện.” Stellar khoanh tay, nhắm một mắt, mở một mắt, tươi cười nói.
“Thứ nhất, bọn ta muốn mượn con đường ánh sáng của cô.”
Thánh nữ trầm ngâm, cái này cũng không quá khó, nhưng có thứ nhất, chắc còn có thứ hai, nên cô ta vẫn yên lặng đợi nghe.
“Thứ hai, ta muốn cô trở thành Queen thứ tư của trường sinh đảo.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều như bị sét đánh ngang tai, ngay cả Shaorin bên cạnh Stellar cũng mang vẻ mặt ngạc nhiên không ngớt. Không nói đến khuôn mặt khiếp sợ của giáo hoàng cùng các vệ sĩ giáo đình. Thánh nữ lần đầu tiên trong đời hoài nghi liệu có phải mình sinh ra có khiếm khuyết gì ở lỗ tai hay không, khuôn mặt cao ngạo cũng thoáng ngây ra một chút.
Đôi khi ngôn ngữ cũng có sức sát thương chẳng kém gì đao thật kiếm thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.