Chương 252: Đảm đại bao thiên
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Giờ phút này, tin tức thân phận Tiêu Thần bị bại lộ giống như tiếng biển gầm, trong nháy mắt đã truyền đi khắp Diễn Vũ tràng, làm cho chúng nhân phải há mồm trợn mắt. Hoàn toàn không thể ngờ rằng Tiêu Thệ Thủy chính là Tiêu Thần.
Ba năm trước, Thiên Đế Thành một đêm máu chảy, năm tên bán thần bỏ mạng, tuyết bạch tiểu thú Kha Kha biến mất khiến cho trời đất cũng phải than khóc. Một đêm đó hai chữ Tiêu Thần đã truyền đi khắp Nam Hoang.
Ba năm sau, Tiêu Thệ Thủy hoành không xuất thế, đại chiến điên cuồng, quét ngang các thế gia đệ tử tại Ân đô, khó gặp đối thủ. Còn có truyền thuyết cách đây không lâu còn giao thủ với một tên bán thần của Hổ gia tại Ân đô Tây giao, danh chấn đại Thương quốc đô thành.
Không nghĩ tới hai người này lại chính là một người, điều này không làm cho người ta khiếp sợ ư? Rất nhiều người trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
“Tiêu Thệ Thủy chính là Tiêu Thần”
“Dĩ nhiên là hắn, dĩ nhiên là hắn”
Tin tức vừa phát ra đã dẫn khởi một đợt thủy triều, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bên này mà nghị luận.
Đương nhiên là cũng có một số người biết thân phận chân chính của hắn, có nhiều người đã sớm hoài nghi. Thậm chí trong thập đại cao thủ của Thương quốc thì truyền nhân của phi đao đã sớm biết được.
Mở miệng lẩm bẩm : « Quả nhiên là ngươi ! »
Yến Khuynh Thành sau một lúc thất thần thì ánh mắt trở nên phức tạp
« Sao có thể như vậy, sao lại là hắn ? »
Thánh nữ của Thái Dương giáo Triệu Lâm Nhi thì hơi nhíu mày, cắn răng nói : « Tên gia hỏa này … bị nhận ra như vậy ... thì rất khó khống chế đây »
Bên cạnh nàng, Tiểu Thiên mã chớp chớp nhãn thần để lộ ra ánh mắt thân thiết cẩn thận đánh giá Tiêu Thần. Nếu bàn về trình tự quen biết thì Tiểu Thiên mã trước khi gặp Triệu Lâm Nhi thì đã từng ở cùng Tiêu Thần mấy ngày, lại cứu Tiêu Thần một mạng dưới trảo của bạo long. Nên nó cũng là một ân nhân của hắn.
Cách đó không xa, Sở Hành Cuồng từng bại dưới tay Tiêu Thần thở dài : « Hóa ra là hắn, hiện tại mới biết là ta chân chính bại dưới tay ai, bất quá bại cũng không oan !»
Ân đô thế gia đệ tử cùng quý tộc tiểu thư đến lúc này mới bừng tỉnh, khi tin tức lộ ra thì tất cả đều đã rõ ràng, vị bán thần đã chết kia của Hổ gia cùng Tiêu Thệ Thủy có liên quan bởi vì hắn chính là Tiêu Thần !
Ba năm trước đã dám giết bán thần, ba năm sau giết thêm một tên thì có gì lạ. Không ít thanh niên tu giả đều cho là vậy. Trong mắt bọn họ thì Tiêu Thần chính là một cường giả cực mạnh, khi nhắc đến tên hắn thì tất cả đều phải run rẩy.
Kim Tử bên cạnh Tam công chúa Ân Oánh nhe răng trợn mắt, căm giận nhìn Tiêu Thần. Con vật thiên thần này dưới đại thần thức nhạy cảm không gì sánh được. Lần đầu thấy Tiêu Thần thì đã phát hiện có mánh khóe, bất quá lúc đó bị Tiêu Thần che giấu rất tốt. Mà nó lúc đó cũng không quan tâm lắm.
Hiện tại. Đột nhiên minh bạch chân tướng, khiến nó cáu giận không gì sánh được, còn nhớ rõ lúc trước tiểu thú đưa nó đến cảnh thập tử nhất sinh nên đối với Tiêu Thần cũng tràn ngập địch ý.
Tam công chúa Ân Oánh trấn an Kim Tử. Trong mắt toát ra quang mang. Phải lôi kéo bằng được người này, tiềm lực có thể so với thập đại cao thủ không nói, then chốt chính là hắn sở hữu tuyết bạch tiểu thú mà các thế lực lớn đều đỏ mắt. Tuyệt đối là nghịch thiên tiểu thú. Thành tựu tương lai là vô pháp tưởng tượng.
La Mã đế quốc thập đại cao thủ, toàn bộ tập trung tại Tiêu Thần. Đối với thanh niên cường giả nổi danh trên đại lục này, bọn họ chăm chú phân tích nghiên cứu tư liệu trước đây, hiện tại thấy được tận mắt thì thấy được người này không đơn giản. So với thần của những tôn giáo này trong thời gian tới chưa chắc là yếu hơn.
Mười nữ tử phong tư xuất trần, tóc vàng sáng lạn như ánh dương quang, phất phơ nhẹ nhàng theo gió, xuất ra từng đạo quang thải kim sắc. Dung nhan tuyệt thế như ẩn như hiện trong làn vụ khí. Các nàng thận trọng đánh giá kết quả đối chiến bằng thần quang giữa Tiêu Thần và phi đao truyền nhân, qua đó biết được thực lực chân chính cua Tiêu Thần.
Đại thương quốc nhất phương thập đại cao thủ thì không cần phải bàn, bọn họ càng quan tâm đến thực lực của Tiêu Thần, bọn họ dù sao cũng là Đông Phương tộc nhân, đều biết rõ phi đao truyền nhân. Hắn vừa rồi đã liều mạng cùng Tiêu Thần.
Tiên tử của Từ Hàng kiếm trai và yêu nữ Thiên Ma cung đều có suy tính trong lòng, mấy người khác cũng đã có tính toán riêng.
Về phần các lão bối nhân vật thì tâm tư càng thêm phức tạp. Đại đa số đều nghĩ đến các loại thủ đoạn để mời Tiêu Thần gia nhập vào gia tộc của mình, dù sao thì đây cũng là một người có tiềm lực vô hạn trong lớp cao thủ hậu bối, còn nguyên nhân trọng yếu hơn nữa là nghịch thiên tuyết bạch tiểu thú của hắn sẽ trở về. Chào mời hắn chẳng khác nào mời một chí tôn vương trong thời gian tới. Tuyết bạch tiểu thú lớn lên tuyệt đối sẽ là một người có thể hoành tảo thiên hạ.
Tiêu Thần đứng tại một mảnh đất trống. Tứ phương tràn ngập sát khí. Hổ gia cao thủ đã vây kín xung quanh khu vực này.
Thế nhưng hai tiểu la lỵ ngây thơ hoạt bát vẫn như cũ không có buông tay, vẫn gắt gao ôm lấy tay Tiêu Thần không tha.
Lúc này, không riêng gì Tiêu Thần, một số người đứng xung quanh cũng nhìn ra được hai tiểu la lỵ trắng nõn tuyệt đối không phải là người bình thường.
Tiêu Thần vài lần cố sức cũng không thoát khỏi các nàng, đương nhiên, nếu hắn đem toàn lực thì có thể tự tin đánh văng các nàng ra nhưng chỉ có điều là không cần làm như vậy.
"Tiểu muội muội các ngươi vì sao nắm ta không tha?"
Tiểu cô nương bảy tám tuổi mà có thực lực như vậy lai lịch nhất định bất phàm, Tiêu Thần có tám phần khẳng định các nàng không phải nhân tộc, nên không muốn đắc tội với người người đứng sau các nàng.
"Suất ca ca( đoạn này nó dịch là suất quắc quắc, quắc là con dế nên ta dịch thành ca ca cho nó quen) chúng ta muốn bắt ngươi về nhà!" Hai tiểu la lỵ da trắng hồng, trong suốt, sáng bóng. Trong mắt tràn ngập quang mang giảo hoạt. Hình dạng khả ái, trắng nõn, căn bản khiến người ta không thể tức giận đối với các nàng.
"Các ngươi tên là gì?"
"Ta là Linh Lung"
"Còn ta là Thố Thố"
"Linh Lung Thố Thố, đúng là cái tên rất dễ thương"
Tiêu Thần cười nói: :"Các ngươi buông tay được không, lát nữa ta đến nhà các ngươi làm khách."
"Không buông!" hai khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ láu cá, ranh mãnh.
Tiêu Thần âm thầm cân nhắc, hai tiểu nha đầu khẳng định không phải vì hắn đẹp trai mà không tha hắn. Đây là có chuẩn bị mà đến, nên sẽ không phải là một thế lực nào đó muốn bắt hắn a?
Thế nhưng … đưa hai tiểu la lỵ khả ái đến đây, vạn nhất các nàng có chuyện gì xảy ra thì không phải tiếc nuối cả đời sao?
Hổ gia cao thủ tuy không lập tức hành động, thế nhưng sát khí càng ngày càng nặng, người chung quanh đều rút lui, Ngưu Nhân nhảy lên, hắn cũng nhìn ra hai tiểu la lỵ bất phàm, tựa hồ Tiêu Thần vô pháp thoát thân.
Lay động đôi sừng trâu to lớn. Ngưu Nhân vẻ mặt đầy tiếu ý ngồi chồm hổm xuống nói: " Hai vị tiểu muội muội..."
"Cứu mạng a, Ngưu Ma vương đến!"
Xoát.
Linh Lung cùng Thố Thố cùng kêu to, hai đạo thần quang phát ra, khiến Ngưu Nhân bay ra ngoài.
Mà ở phía sau, Kim Tam Ức cũng đã đi tới, không để ý đến Hổ gia cao thủ cách đó không xa, tựa hồ chứng minh hắn là sát thủ dưới ánh mặt trời.
Bất quá. Không ai ngoài mấy người Tiêu Thần biết nam nhân hèn mọn này là Kim Tam Ức. Hắn xuất hiện trước Hổ gia, vô luận như thế nào cũng không bị bọn họ liên tưởng đến là khắc tinh của thanh niên gia tộc.
“Thúc ... Thúc thúc ...Đưa đưa ... Mang bọn ngươi đi ...đi đi ...xem Kim Ngư có được hay không?
"Quái thúc thúc"
"Hèn mọn"
Hai tiểu la lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn. Như là ảo thuật, không biết từ nơi nào móc ra một đống mứt quả, sơn tra phiến, thịt tẩm bột rán, cao dán ...tất cả đều đem dính trên mặt Kim Tam Ức.
" Ta ta ta ... " Nam tử hèn mọn ảo não phủi đi các thứ trên mặt, lộng một tay dính toàn đồ ăn vặt.
" Ta ta ta ... Ta không không không ...không với các ngươi ... Nhất nhất nhất ... Không chấp nhặt. Ta ta ... Ta tự mình đi xem Kim Ngư"
Hai tiểu la lỵ cười tới cười lui, tựa hồ phi thường hài lòng, mà ở phía sau, Tiêu Thần quanh thân bộc phát ra một cổ cường quang, trong sát na đẩy lui các nàng, sau đó phóng lên cao.
Nhưng ngay lúc đó thì hai tiểu cô nương lại có thể phi hành như điện quang theo đuôi vọt lên.
Tiêu Thần triển khai bát tướng thế giới, thân pháp cực nhanh, liên tục biến hóa phương vị, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là hai tiểu la lỵ lại có thể miễn cưỡng theo đuôi Tiêu Thần, bọn họ lại có khả năng phi hành xuyên không gian.
Chung quy, bát tương thế giới thần thông tốt hơn, hai tiểu la lỵ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở phì phò đứng ở trên không, Vô luận như thế nào cũng đuổi không kịp, lúc đó mới chịu buông tha.
Một đạo bạch quang phóng lên cao, một con cọp cự đại ngăn cản lối đi của Tiêu Thần, phát ra tiếng hổ gầm cuồng bạo khiến đại địa cũng run rẩy, phía dưới không ít người đều bị hôn mê.
Tiêu Thần cũng không vội vã đào tẩu, bình tĩnh nhìn chăm chăm vào con cọp, nói: "Rốt cuộc cũng đến!"
" Tiểu tử, bán thần ở bên ngoài Ân đô là ngươi giết phải không?"
"Ngươi nói là Tráng Lão hổ phải không, là ta giết đó!"
Lời này vừa nói ra, phía dưới ồ lên, suy đoán là một chuyện, chứng thực là một chuyện, một bán thần lại bị Tiêu Thần giết!
Tuyệt không giống với ba năm trước hắn phải thiêu đốt sinh mệnh mới giết được bán thần.
"Ngươi nạp mạng đi!"
Bạch lão hổ trên không trung vừa nghe xong đã tức giận, điên cuồng hét lên một tiếng, bạch mang phô thiên cái địa hướng về phía trước phóng đi, tựa như nộ hải phong ba, làm vỡ nát hơn phân nửa bầu trời, bao phủ lấy Tiêu Thần!
Bạch lão hổ uy thế quá mức cuồng bạo, uy thế không thể tưởng tượng
Xoát xoát.
Lưỡng đạo thải quang thông thiên như cầu vồng, trong sát na xung quanh toàn một màu trắng xóa. Trong nháy mắt lại băng toái ở đâu ra khí mang cuồng bạo giống như Định Hải Thần châu. Đem phiến nộ hải ép xuống, khiến cho trời yên biển lặng, không trung khôi phục lại sự thanh minh.
Mọi việc đột nhiên phát sinh, sự tình diễn ra từ cuồng bạo đến yên tĩnh chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, tất cả moi việc lại là do hai tiểu la lỵ làm ra. Có điều hai nhóc cũng lảo đảo như say rượu, gương mặt xinh xắn đỏ bừng, trên trán trơn bóng lộ ra vài giọt mồ hôi trong suốt. Nhìn ra được các nàng vừa rồi cũng có chút cật lực.
Nhưng từng đó cũng đủ để khiến mọi người khiếp sợ. Đây chỉ là hai tiểu la lỵ chừng bảy, tám tuổi a, thế mà lại tiếp được bán thần một cuồng bạo nhất kích, thật không thể tưởng tượng!
Bạch lão hổ nổi giận. Thế nhưng trong sát na thấy hai tiểu la lỵ, hắn bất đắc đĩ phải nhịn xuống. Không riêng gì hắn, phàm là người sành sỏi, đều âm thầm phỏng đoán. Hai tiểu nha đầu địa vị khẳng định khó lường. Nhân vật phía sau nhất định là người khó có thể tưởng tượng. Nếu không các nàng còn nhỏ như vậy có thể nào cường đại đến mức này?
" Không được đánh suất ca ca, chúng ta muốn đem hắn về nhà, mỗi ngày đem suất ca ca phát cảo. ( chỗ này em chịu, phát cảo là cái rì?)
Hai tiểu la lỵ phiêu đãng trên bầu trời, cùng nhau cười hì hì. Nhưng không có ai cho rằng đây là hai tiểu cô nương bình thường. Khẳng định là tâm nhãn của hai người đã cẩn thận che giấu không ít.
Cùng lúc đó, Đại thương quốc Tam công chúa vung tay lên, năm lão nhân bay lên, chắn trước người Bạch Lão Hổ.
Ân Oánh bên dưới vẫn bình thản, trên mặt không có chút gì ba động, âm thanh vẫn tự nhiên:
" Hôm nay chính là đại thương đế quốc và La Mã đế quốc thanh niên cường giả quyết đấu. Nếu là trả thù xin hãy rời đi nơi khác, không nên quấy rầy Diễn Vũ trường."
Tuy rằng không có trách cứ, uy hiếp, nhưng lại thể hiện sự bất mãn với Bạch Lão Hổ. Vội vã ly khai, nếu như là kẻ khác, khẳng định là không dám, dù sao Hổ gia không giống như các gia tộc bình thường. Truyền thừa cửu viễn, Bạch hổ thánh hoàng là người có thể so sánh với phật đà. Thế nhưng Đại thương quốc hoàng tộc lại bất đồng, phía sau bọn họ có một thiên đại nhân vật phò tá. Nếu như không phải như vậy thì làm sao có thể chấn trụ thế lực càng lúc càng lớn của các siêu cấp vương tộc!
Xoát xoát
Hai tiểu la lỵ bay đến bên người Tiêu Thần, quay lại phía bạch lão hổ nói: " Nhà của ta cũng có tới mấy con bạch miêu như vậy, chơi không thích chút nào."
Lời nói ngây thơ của hai tiểu la lỵ vừa nói ra khiến mọi người cảm thấy rất hoang đường, bạch miêu … Chẳng lẽ đang nói đến bạch hổ chính cống? Hổ gia cũng không có chính tông bạch hổ a. Trước mắt những người này đều là bán nhân bán hổ.
Quá cường đại!
Bắt bạch hổ chính tông nuôi ở trong nhà, điều này các gia tộc không thẻ nào làm được,
" Thối lắm! "
Phía dưới, một gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi xông lên. Rất hiển nhiên là Hổ gia thanh niên cao thủ. Tuy rằng chưa tới bán thần cảnh giới, nhưng là một thân võ giả, cũng đã có thể ngự không mà đi, đủ để nói lên sự cường đại. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu la lỵ.
Xoát xoát xoát.
Nhân ảnh chớp lên, lại có vài đạo ảnh tích phóng lên. Là ba lão giả cùng hai nữ tử, một người thì lạnh lùng, người còn lại diễm lệ không gì sánh được, đều đẹp phi thường. Bọn họ cùng nhau ngăn ở trước người thanh niên, hiển nhiên là sợ hắn gặp phải đại họa.
Hai tiểu la lỵ cũng không có cãi lại, chỉ bĩu môi hừ lạnh hai tiếng.
Bạch lão hổ hóa thành một lão giả. Tay chỉ về phía Tiêu Thần nói: "Hôm nay chúng ta là vì ngươi mà đến. Nếu như ngươi là nhân vật đường hoàng. Chúng ta tìm một địa phương đối chiến”
Tiêu Thần tức giận đến buồn cười, không chút nào lưu tình nói: "Ngươi có bệnh a! Các ngươi nhiều người như vậy, cũng không biết xấu hổ mở miệng nói đổi một địa phương cùng ta quyết đấu? Không bằng nói thẳng, tìm một địa phương không người cho các ngươi quần ẩu ta, hừ, quên đi!"
"Nói bậy, Hổ gia chúng ta uy chấn Trung thổ, uy tín trứ danh hậu thế, chúng ta sẽ không làm những việc như vậy!"
"Không làm mới là lạ a!" Tiêu Thần cùng với Hổ gia thế bất lưỡng lập, tuyệt không lưu tình. Chuyên môn đánh vào chỗ đau của bọn họ. Nói:
"Ba năm trước đây, tại Thiên Đế Thành các ngươi làm gì? Đem hai gã bán thần liên hợp với bốn tên bán thần của Hải gia xuất thủ đối phó ta? Các ngươi còn có mặt mũi để nói hai chữ "uy tín" sao? Thật sự là không biết nhục nhã!"
"Câm miệng, ngươi giết người, chúng ta Hổ gia là trừ bạo. Vì vậy, ba năm trước không cần công bằng đối với ngươi!"
Thanh niên trên không rống to, cắt đứt lời nói của Tiêu Thần, không muốn hắn bóc trần Hổ gia.
"Đi mà trừ bạo với mẹ ngươi! Mọi sự là vì tuyết bạch tiểu thú tại đấu thú đại tái giết một con bạch hổ thôi!"
Nhớ tới chuyện cũ, Tiêu Thần phẫn nộ không ngớt nói: "Chuyện tình ba năm trước đây, từ lâu thiên hạ đều biết, các ngươi còn có mặt mũi nhắc lại. Nếu không phải các ngươi làm trò, tự lừa dối mình, không lừa dối được người sao? Sẽ làm thế nhân càng thêm khinh bỉ các ngươi!"
"Ngươi dám mắng chúng ta?" Người thanh niên tức giận, từ khi xuất thế tới nay, thuận phong thuận thủy, như chúng tinh phủng nguyệt ( trăng rằm giữa sao), được người vây quanh nịnh hót, đi tới đâu đều là hảo ngôn hảo ngữ, chưa từng gặp phải người như Tiêu Thần. Cho dù là cừu nhân đối với hắn mà nói cũng không thể tưởng tượng.
"Ngươi cút đi! Mắng chửi là các ngươi ấy!" Tiêu Thần lại một miệng thô tục nói ra. Trước mặt người trong thiên hạ, trước đông đảo các tu giả mắng to Hổ gia, cảm giác thống khoái cực kỳ.
Diễm lệ nữ tử ngăn cản người thanh niên đang phẫn nộ đến run rẩy. Tiến lên nói với Tiêu Thần:
" Hổ gia nhân nghĩa thiên hạ đều biết, uy tín sẽ mãi không mất. Cho dù ngươi vu hãm cũng vô dụng. Ngươi hôm nay … chắc chắn phải chết!"
" Hổ gia các ngươi không biết cảm thấy thẹn sao, da mặt đủ dày để chịu được cao thủ Trường Sinh cảnh giới bách kích. Nhân nghĩa, uy tín đừng vội nói, chỉ biết rước lấy sự chế giễu thôi. Các ngươi cái gì cũng không phải, chỉ là một đám súc sinh mà thôi! "
Câu cuối cùng của Tiêu Thần có thể nói là ác độc không gì sánh được. Đụng chạm đến chỗ đau của Hổ gia. Hôm nay Tiêu Thần thất thố như vậy cũng là do hắn nhớ tới tràng cảnh tuyết bạch tiểu thú vì hắn mà chết.
Chuyện cũ ba năm trước như một cuốn phim bất tri bất giác hiện lên trong đầu hắn.
" Ngươi... Thật can đảm!" Diễm lệ nữ tử hắng giọng, chỉ vào Tiêu Thần, hung hăng nói: " Sẽ không lập tức giết chết ngươi, bắt được ngươi thì sẽ lấy hồn phách của ngươi, sau đó chậm rãi hành hạ cho đến chết!" Nếu như không có Ân Oánh phái mấy lão nhân ngăn cản lối đi thì sợ rằng Hổ gia đã lập tức xông lên rồi.
" Ba năm trước đây ta có nghe nói qua, kết quả là mấy người Hổ gia đã chết!" Nếu đã trở mặt, Tiêu Thần cũng chẳng có gì phải cố kỵ.
Phía dưới Diễn Vũ trường đã là một mảnh rầm rĩ. Tiêu Thần trên không trung chê bai các cao thủ Hổ gia khiến cho rất nhiều người hả giận. Mấy năm gần đây Hổ gia kiêu căng quá mức, khiến cho các thế lực lớn bất mãn từ lâu.
"Thằng nhãi con, ta nhất định phải bóp chết ngươi!" Các lão nhân cao thủ trong Hổ gia đều bị ngôn ngữ của Tiêu Thần chọc tức đã không nhịn được nữa. Lạnh lùng nói:
"Hổ gia uy chấn thiên hạ, chưa từng có ai dám khinh nhờn, hôm nay đừng nói lão phu lấy đại khi tiểu, đại khai sát giới."
"Uy chấn Trung thổ là các ngươi tự phong, ít nhất ta không cho là vậy. Đối với Hổ gia ta muốn giết thì giết, muốn chém thì chém! Cho các ngươi chấn cái rắm!"
Mọi người ai cũng nhìn ra Tiêu Thần nổi giận. Hắn chỉ vào lão giả nói:
"Dĩ đại khoản tiểu( ỷ lớn hiếp nhỏ), không phải chỉ có hôm nay mới như vậy sao? Các ngươi cho tới bây giờ đều là như vậy, đều không muốn nói đến chính mình trên mặt bôi vàng nếu như gặp người thất lễ không biết sỉ nhục với dĩ đại khoản tiểu (đoạn này nó chửi thâm quá em k hỉu đc, k biết dịch thế có đúng k?). Về phần mấy bán thần chết ở trong tay của ta, đây là bản tính vô sỉ của là các ngươi! Đại khai sát giới với ta? Ta nghe được mà buồn cười. Ta sẽ thỏa mãn ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến cho Hổ gia máu chảy thành sông!"
"Tiêu Thần ngươi đáng chết! Phải diệt! Phải lăng trì!" Nữ tử tuổi trẻ băng lãnh như sương kia cũng bị kích xuất nộ hỏa. Trong mắt tràn đầy cừu hận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần nói: "Hai người đường đệ của ta cách đây không lâu cũng bị ngươi giết tại Ân Đô, hôm nay ngươi một mạng khó thường, cần lăng trì xử tử!"
"Cút mẹ mày đi (thô quá, bác sửa lại cho đỡ đi)!" Tiêu Thần chẳng vì đối phương là một tuyệt sắc nữ tử mà gìn giữ há miệng giận dữ nói: "Chỉ cho phép Hổ gia các ngươi giết ta. Không cho ta giết hai cái phế vật, quy luật gì vậy? Bình hoa ngươi có bệnh à?"
Nữ tử băng lãnh như sương thường ngày được người kính trọng đã quen, hận nhất là người ta gọi nàng là bình hoa. Tay chỉ vào Tiêu Thần, thân thể mềm mại run rẩy.
Phía dưới Diễn Vũ trường rất nhiều người lại cười to, tất cả mọi người đều bất mãn với Hổ gia kiêu ngạo, sự tình ba năm trước đây, có thể nói ai ai cũng biết. Tuyết bạch tiểu thú biến mất thì xảy ra tình cảnh như vậy, muốn không truyền ra thiên hạ là điều không có khả năng.
Lúc này đây, Hổ gia sở hữu bốn vị lão bối cao thủ. Cùng với ba vị cao thủ trẻ tuổi tới đây, tất cả đều oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, con mắt như muốn phát hỏa.
"Tiêu Thần, nếu ta không giết ngươi thề không làm người!" Tên thanh niên ban đầu mắng mỏ với Tiêu Thần lúc đầu chỉ tay vào hắn.
"Ngươi tính sao vậy, không nên trốn ở phía sau mấy lão bất tử. Muốn giết thì qua đây? Ta chỉ dùng đầu ngón tay cũng đủ để làm thịt ngươi!"
Đối với Hổ gia, Tiêu Thần khó có thể ức chế lửa giận, lúc tuyết bạch tiểu thú chết, như là đâm một nhát vào hắn. Nói như vậy cũng là kích nộ Hổ gia thanh niên.
Quả nhiên, Hổ gia thanh niên cao thủ đang muốn tiến lên, nhưng bị bốn gã lão bối cao thủ quát bảo ngưng lại.
"Ha ha ...các ngươi cứ vĩnh viễn trốn phía sau mấy lão nhân đi nha. Vĩnh viễn phải tránh xa ta đi. Nếu không ta sẽ giết ngươi như thái rau!" Dáng vẻ điên cuồng của Tiêu Thần, tương kích như thế, khiến Hổ gia thanh niên nghiến răng muốn xông lên.
Lão bối cao thủ của Hổ gia quát lên: "Tiêu Thần, ngươi không phải khiêu khích, chúng ta vì tôn trọng Đại thương quốc tam công chủ ở đây mà thôi, đây không phải chỗ của hổ gia chúng sao lại kém so với ngươi?
"Ha ha...thật là buồn cười." Tiêu Thần quay sang phía Ân Oánh hô:
"Khẩn cầu tam công chủ cho mượn nơi này một chút, ta muốn quyết chiến với Hổ gia thanh niên cao thủ, trừ khi là bọn chúng sợ. Ta có thể đánh với tất cả bọn họ một lúc!"
Tiêu Thần chỉ vào thanh niên đang phẫn nộ, cùng với nữ tử diễm lệ và băng sương tuyệt sắc mỹ nữ.
"Vậy... được rồi, hôm nay vốn là thanh niên cường giả quyết đấu, ta cho phép các ngươi quyết chiến ở đây, Nhưng chỉ giới hạn trong lớp thanh niên mà thôi."
Ân Oánh nói như thế, rõ ràng là thiên vị Tiêu Thần, ngăn cản hổ gia lão bối cao thủ can thiệp.
Đại thương đế quốc hoàng tộc có cao thủ giúp đỡ, căn bản không e ngại các gia tộc trên đại lục, nhưng Hổ gia bởi vậy mà có chút bất mãn. Đại thương quốc hoàng gia cũng không hề gì. Tối trọng yếu là có thể có được tuyết bạch tiểu thú, trong tương lại có thể là người có khả năng là thủ hộ chí tôn.
« Được, cứ như vậy ! »
"Có gan thì để lớp thanh niên giao đấu một hồi!"
Phía dưới Diễn Vũ trường mọi người cùng nhau giễu cợt.
Đại thương quốc cùng với La Mã đế quốc thập đại thanh niên cao thủ cũng động tâm. Đều muốn nhìn thủ đoạn của Tiêu Thần và Hổ gia cường thế tuyệt học.
Hai tiểu la lỵ nhăn mặt, hướng về phía Tiêu Thần chớp mắt nói: "Suất ca ca, ngươi có đánh được không? Có cần chúng ta giúp không?"
Tiêu Thần bảo các nàng đi sang một bên, sau đó hướng về phía Hổ gia mấy cao thủ trẻ tuổi cười lạnh: "Các ngươi nghe rồi chứ, sợ không địch lại được thì cùng tiến lên đi! Ta một người đánh với ba người các ngươi, nếu như còn có Hổ gia đệ tử ngầm cũng ra đây đi, ta một mình giết tất cả các ngươi!"
Tư thái thách thức thiên hạ, khiến mọi người hăng hái, nhiệt huyết dâng tràn, chưa đánh nhưng khí thế cũng đã nhiếp nhân tâm phách!
Hổ gia lão bối cao thủ cực lực ngăn lại, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện mở miệng.
Tiêu Thần cười khẩy quay sang ba vị cao thủ Hổ gia trẻ tuổi: "Giết các ngươi như giết chó, nếu sợ rồi thì cút đi, nếu còn gặp ta thì nhớ vòng đường khác mà đi!" (hix, chương này thằng tiêu chửi ác thế)
Hắn không lo lắng chút nào, cùng lắm thì thi triển Bát Tương Thế Giới bỏ chạy.(chưa đánh đã lo đường lui òi, to miệng quá ^^!)
"Ta giết ngươi!" Hổ gia thanh niên cao thủ cũng chịu không nổi, đối mặt với ánh mắt của mọi người khiến hắn phẫn nộ hỏa diễm bạo phát. Rống lớn một tiếng, không để ý Hổ gia lão bối cao thủ ngăn cản hướng về phía Tiêu Thần phóng đi.
Vừa bắt đầu, hắn đã tung ra tuyệt học cực mạnh, hổ khiếu âm ba. Hắn vừa lao qua bên này vừa há miệng rít gào, một đầu bạch hổ cự đại tựa như ảo giác hiện ra, ngửa mặt lên trời rít gào, âm ba kinh khủng hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng, hình dạng như sóng gợn. Thanh thế cực kỳ lớn, thành tử vong hắc sắc, tựa như biển cả vô tận bị một khỏa vẫn tinh đánh vào hình thành hắc sắc hữu hình âm ba. Tất cả đều hướng về một phía mà rung động, không gian băng toái, hướng thẳng đến trước người Tiêu Thần.
Bát Tương Thế Giới thần thông triển khai, trong sát na Tiêu Thần lại hiện thân tại một chỗ khác, nhưng hắc sắc tử vong âm ba như bóng với hình, nghiền nát không gian xông tới.
"Tiêu Thần, ngươi chạy trốn không thoát đâu, Hổ Khiếu Tử Vong Âm ba, chưa diệt ngươi thì sẽ vĩnh viễn không dừng!" Người thanh niên âm trầm cười lạnh.
"Ta sẽ giết ngươi." Tiêu Thần không hề lẩn tránh. Tránh né không phải vì e ngại đối phương, mà là không muốn vừa bắt đầu lại vận dụng quá nhiều lực lượng. Bởi vì hắn có dự cảm, đại chiến kịch liệt đang chờ hắn ở phía sau.
Lục thần thức! Từ trong tay hắn hiện ra. Tứ đại tán thủ bụi phủ ba năm, thường ngày hắn sợ bại lộ thân phận nên không tiện xuất thủ. Hôm nay thân phận thiên hạ đều biết thì sẽ không cố kỵ cái gì.
Quang mang trên bầu trời chói mắt, trắng xoá như biển gầm, giống tứ hải sóng biển bay về phía trời cao, nghìn vạn đao kiếm xuất hiện tại không trung, nối liền vân hải, vô tận sát khí trùng phá trời cao.
Hai tay Tiêu Thần tách ra, xuất hiện cự kiếm, cự đao. "Leng keng" một tiếng rung động thiên địa. Đao kiếm tấn công. Trong sát na chấn toái tử vong âm ba, hắc sắc địa âm năng lượng trong nháy mắt tiêu thất vô tung vô ảnh.
Thông thiên đao kiếm hợp lại tựa như ngàn vạn luồng sấm sét bạo phát, nghìn vạn thanh đao kiếm như vô số vô số thiểm điện đem bao phủ lấy bầu trời!
Trong sát na đao kiếm hợp lại, tựa như mũi tên tử vong đi gặt hái sinh mệnh hạ xuống. Hổ gia thanh niên cao thủ vong hồn cũng bốc lên, âm ba bị đánh tan, cự đại đao kiếm hướng về hắn bay đến.
Mặc dù hắn cấp tốc phi hành, thế nhưng cự đại mà đao kiếm đã bao phủ khắp bầu trời, vững vàng tập trung về phía hắn, vô pháp tránh né. Sát khí như bóng với hình!
Bất đắc dĩ, thân ngoại hóa thân từ trong cơ thể lao ra, thay hắn nhận lấy cái chết!
Phía dưới truyền đến tiếng kinh hô, dĩ nhiên lại có đến ba đạo thân ngoại hóa thân. Có thể thấy được người này không phải bình thường. (gặp anh Tiêu rồi cũng "tiêu" thôi, hắc hắc)
A!
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, Ba đạo thân ngoại hóa thân đều bị tiệt đoạn khu thể. Sau đó hôi phi yên diệt, một chút cũng không lưu lại. Còn cự đại đao kiếm sát thế không giảm, trong sát na hợp lại, dư ba của sát khí vô tận liền cắt cụt hai chân của chân thân Hổ gia thanh niên!
Huyết lãng phun ra, hổ gia thanh niên cao thủ kêu thảm thiết, quằn quại trên không trung.
Không chờ hậu phương Hổ gia lão bối cao thủ tiến lên, Tiêu Thần đã triển khai Bát Tương Thế Giới xông đến, song thủ vô tình xuất động.
Hổ gia thanh niên phẫn nộ, không cam lòng, há miệng phun ra bản mệnh nguyên khí, hóa thành một đạo lợi kiếm bắn về phía Tiêu Thần. Thế nhưng gặp phải song chưởng như ma thủ của Tiêu Thần thì lợi kiếm băng toái. Dong Binh Luyện Thể thần thông đã sớm không gì có thể so sánh được, nhân gian đao kiếm khó có thể tổn thương đến song chưởng của Tiêu Thần
Xoát.
Thân ảnh cao ngất hoành không bay đến, Tiêu Thần tiêu thất ở đâu không thấy, chỉ để lại một thi thể không đầu, hắn xuất hiện tại một phiến không trung khác, trong tay là một cái đầu đầy máu.
"Giết ngươi như đồ cẩu!" (hix, chương này bậy quá)
Băng lãnh ngôn ngữ quanh quẩn trên bầu trời.
Nói được thì làm được, phía dưới diễn võ trường mọi người khiếp sợ không thôi. Sau cùng đám người tỉnh lại.
"Ngươi giết đệ đệ của ta, ta liều mạng với ngươi!" Ở phía xa, nữ tử diễm lệ hai mắt như nứt ra. Phẫn nộ chi hỏa hiện lên trong mắt nàng.
"Trở về!" Hổ gia lão bối cao thủ hét lớn. Khiến nàng tỉnh lại, bi phẫn lùi về phía sau.
Thế nhưng, Tiêu Thần cũng không muốn buông tha cơ hội này. Hắn Cười lạnh: "Nếu đã bước ra thì sẽ không rút lui."
Bát Tương Thế Giới thần thông triển khai, tựa như bóng ma hắn lướt về phía trước phóng đi.
Hổ gia lão bối cao thủ quá sợ hãi, vội vàng tiến lên ngăn trở. Tốc độ của Tiêu Thần quá nhanh, có phần hơn cả xuyên việt không gian, cự ly xa hơn đám Hổ gia lão bối cao thủ mà lại đến trước.
Khắp bầu trời đều là quang mang, lục thần thức tái hiện, làm tan rã một kích toàn lực của nữ tử diễm lệ, trong khi hỗn loạn kiếm ba rung động làm vỡ nát diễm lệ nữ tử một cánh tay.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương không gì sánh được.
Tiên huyết phun tung toé, huyết vụ tràn ngập bầu trời.
Hổ gia lão bối cao thủ cuối cùng cũng chạy tới.
"Ngươi đến đây cũng không bảo vệ được nàng!"
Tiêu Thần lại triển khai Bát Tương Thế Giới thần thông, trong sát na hắn mở ra, sau đó theo phương hướng nữ tử diễm lệ xông đến!
Thiên hạ cực tốc!
Trước mặt Hổ gia lão bối cao thủ mà giết người, Tiêu Thần lớn mật như vậy khiến mọi người nhìn trân trân.
Hổ gia lão bối cũng đã đến nơi. Chuyện đùa, nếu trước mặt lớp lão bối cao thủ bảo vệ mà bị Tiêu Thần giết mất một hậu bối, bọn họ sẽ không còn mặt mũi, diễm lệ nữ tử mất đi một cánh tay cũng đã để cho bọn họ chẳng còn thể diện gì rồi.
Bốn vị Hổ gia lão bối cao thủ xông đến, Tiêu Thần lại chạy đi, nhưng lại quay sang lạnh lùng nữ tử.
"Ngươi ..." Hổ gia lão bối cao thủ đại nộ.
Tiêu Thần quá mức kiêu ngạo, xuất thủ đối phó diễm lệ nữ tử là bởi vì nàng đã từng hạ tràng, nhưng lạnh lùng nữ tử vẫn chưa xuất thủ, đây là sự khiêu khích nghiêm trọng.
"Tiêu Thần ngươi ... lại dám như thế!' Hổ gia lão bối cao thủ chấn nộ rồi.
"Vì sao bất tài như vậy. Ngươi hỏi rất thiếu thông minh! Chỉ cho phép các ngươi cậy già lên mặt giết ta sao? Sau này ta xem Hổ gia hậu bối đều như các ngươi, 'dĩ đại khi tiểu', ' vô tình diệt sát!"
Nói đến đây, Tiêu Thần đã xông đến trước mắt lạnh lùng nữ tử.
"Lui!"
Hổ gia lão bối cao thủ hét lớn.
Lạnh lùng nữ tử cười nhạt, vô tận yên vụ tràn ngập, bao phủ phiến không gian.
"Chờ chết đi!" Nàng băng lãnh quát lên.
"Chỉ bằng ngươi? Không xứng! "
Tiêu Thần biết nàng muốn vây khốn hắn, để bốn vị lão nhân giết hắn, đem hết toàn lực, oanh một tiếng đánh bay nữ tử kia, lao ra khỏi sự trói buộc, nữ tử miệng phun tiên huyết, Tiêu Thần đuổi theo như bóng với hình.
Trước mặt mọi người, Tiêu Thần quá mức lớn mật, không coi mấy bán thần vào đâu, không ngừng ra tay giết người, thực sự là đảm đại bao thiên (to gan lớn mật)!
Ba năm trước, Thiên Đế Thành một đêm máu chảy, năm tên bán thần bỏ mạng, tuyết bạch tiểu thú Kha Kha biến mất khiến cho trời đất cũng phải than khóc. Một đêm đó hai chữ Tiêu Thần đã truyền đi khắp Nam Hoang.
Ba năm sau, Tiêu Thệ Thủy hoành không xuất thế, đại chiến điên cuồng, quét ngang các thế gia đệ tử tại Ân đô, khó gặp đối thủ. Còn có truyền thuyết cách đây không lâu còn giao thủ với một tên bán thần của Hổ gia tại Ân đô Tây giao, danh chấn đại Thương quốc đô thành.
Không nghĩ tới hai người này lại chính là một người, điều này không làm cho người ta khiếp sợ ư? Rất nhiều người trên mặt lộ ra thần sắc khó tin.
“Tiêu Thệ Thủy chính là Tiêu Thần”
“Dĩ nhiên là hắn, dĩ nhiên là hắn”
Tin tức vừa phát ra đã dẫn khởi một đợt thủy triều, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bên này mà nghị luận.
Đương nhiên là cũng có một số người biết thân phận chân chính của hắn, có nhiều người đã sớm hoài nghi. Thậm chí trong thập đại cao thủ của Thương quốc thì truyền nhân của phi đao đã sớm biết được.
Mở miệng lẩm bẩm : « Quả nhiên là ngươi ! »
Yến Khuynh Thành sau một lúc thất thần thì ánh mắt trở nên phức tạp
« Sao có thể như vậy, sao lại là hắn ? »
Thánh nữ của Thái Dương giáo Triệu Lâm Nhi thì hơi nhíu mày, cắn răng nói : « Tên gia hỏa này … bị nhận ra như vậy ... thì rất khó khống chế đây »
Bên cạnh nàng, Tiểu Thiên mã chớp chớp nhãn thần để lộ ra ánh mắt thân thiết cẩn thận đánh giá Tiêu Thần. Nếu bàn về trình tự quen biết thì Tiểu Thiên mã trước khi gặp Triệu Lâm Nhi thì đã từng ở cùng Tiêu Thần mấy ngày, lại cứu Tiêu Thần một mạng dưới trảo của bạo long. Nên nó cũng là một ân nhân của hắn.
Cách đó không xa, Sở Hành Cuồng từng bại dưới tay Tiêu Thần thở dài : « Hóa ra là hắn, hiện tại mới biết là ta chân chính bại dưới tay ai, bất quá bại cũng không oan !»
Ân đô thế gia đệ tử cùng quý tộc tiểu thư đến lúc này mới bừng tỉnh, khi tin tức lộ ra thì tất cả đều đã rõ ràng, vị bán thần đã chết kia của Hổ gia cùng Tiêu Thệ Thủy có liên quan bởi vì hắn chính là Tiêu Thần !
Ba năm trước đã dám giết bán thần, ba năm sau giết thêm một tên thì có gì lạ. Không ít thanh niên tu giả đều cho là vậy. Trong mắt bọn họ thì Tiêu Thần chính là một cường giả cực mạnh, khi nhắc đến tên hắn thì tất cả đều phải run rẩy.
Kim Tử bên cạnh Tam công chúa Ân Oánh nhe răng trợn mắt, căm giận nhìn Tiêu Thần. Con vật thiên thần này dưới đại thần thức nhạy cảm không gì sánh được. Lần đầu thấy Tiêu Thần thì đã phát hiện có mánh khóe, bất quá lúc đó bị Tiêu Thần che giấu rất tốt. Mà nó lúc đó cũng không quan tâm lắm.
Hiện tại. Đột nhiên minh bạch chân tướng, khiến nó cáu giận không gì sánh được, còn nhớ rõ lúc trước tiểu thú đưa nó đến cảnh thập tử nhất sinh nên đối với Tiêu Thần cũng tràn ngập địch ý.
Tam công chúa Ân Oánh trấn an Kim Tử. Trong mắt toát ra quang mang. Phải lôi kéo bằng được người này, tiềm lực có thể so với thập đại cao thủ không nói, then chốt chính là hắn sở hữu tuyết bạch tiểu thú mà các thế lực lớn đều đỏ mắt. Tuyệt đối là nghịch thiên tiểu thú. Thành tựu tương lai là vô pháp tưởng tượng.
La Mã đế quốc thập đại cao thủ, toàn bộ tập trung tại Tiêu Thần. Đối với thanh niên cường giả nổi danh trên đại lục này, bọn họ chăm chú phân tích nghiên cứu tư liệu trước đây, hiện tại thấy được tận mắt thì thấy được người này không đơn giản. So với thần của những tôn giáo này trong thời gian tới chưa chắc là yếu hơn.
Mười nữ tử phong tư xuất trần, tóc vàng sáng lạn như ánh dương quang, phất phơ nhẹ nhàng theo gió, xuất ra từng đạo quang thải kim sắc. Dung nhan tuyệt thế như ẩn như hiện trong làn vụ khí. Các nàng thận trọng đánh giá kết quả đối chiến bằng thần quang giữa Tiêu Thần và phi đao truyền nhân, qua đó biết được thực lực chân chính cua Tiêu Thần.
Đại thương quốc nhất phương thập đại cao thủ thì không cần phải bàn, bọn họ càng quan tâm đến thực lực của Tiêu Thần, bọn họ dù sao cũng là Đông Phương tộc nhân, đều biết rõ phi đao truyền nhân. Hắn vừa rồi đã liều mạng cùng Tiêu Thần.
Tiên tử của Từ Hàng kiếm trai và yêu nữ Thiên Ma cung đều có suy tính trong lòng, mấy người khác cũng đã có tính toán riêng.
Về phần các lão bối nhân vật thì tâm tư càng thêm phức tạp. Đại đa số đều nghĩ đến các loại thủ đoạn để mời Tiêu Thần gia nhập vào gia tộc của mình, dù sao thì đây cũng là một người có tiềm lực vô hạn trong lớp cao thủ hậu bối, còn nguyên nhân trọng yếu hơn nữa là nghịch thiên tuyết bạch tiểu thú của hắn sẽ trở về. Chào mời hắn chẳng khác nào mời một chí tôn vương trong thời gian tới. Tuyết bạch tiểu thú lớn lên tuyệt đối sẽ là một người có thể hoành tảo thiên hạ.
Tiêu Thần đứng tại một mảnh đất trống. Tứ phương tràn ngập sát khí. Hổ gia cao thủ đã vây kín xung quanh khu vực này.
Thế nhưng hai tiểu la lỵ ngây thơ hoạt bát vẫn như cũ không có buông tay, vẫn gắt gao ôm lấy tay Tiêu Thần không tha.
Lúc này, không riêng gì Tiêu Thần, một số người đứng xung quanh cũng nhìn ra được hai tiểu la lỵ trắng nõn tuyệt đối không phải là người bình thường.
Tiêu Thần vài lần cố sức cũng không thoát khỏi các nàng, đương nhiên, nếu hắn đem toàn lực thì có thể tự tin đánh văng các nàng ra nhưng chỉ có điều là không cần làm như vậy.
"Tiểu muội muội các ngươi vì sao nắm ta không tha?"
Tiểu cô nương bảy tám tuổi mà có thực lực như vậy lai lịch nhất định bất phàm, Tiêu Thần có tám phần khẳng định các nàng không phải nhân tộc, nên không muốn đắc tội với người người đứng sau các nàng.
"Suất ca ca( đoạn này nó dịch là suất quắc quắc, quắc là con dế nên ta dịch thành ca ca cho nó quen) chúng ta muốn bắt ngươi về nhà!" Hai tiểu la lỵ da trắng hồng, trong suốt, sáng bóng. Trong mắt tràn ngập quang mang giảo hoạt. Hình dạng khả ái, trắng nõn, căn bản khiến người ta không thể tức giận đối với các nàng.
"Các ngươi tên là gì?"
"Ta là Linh Lung"
"Còn ta là Thố Thố"
"Linh Lung Thố Thố, đúng là cái tên rất dễ thương"
Tiêu Thần cười nói: :"Các ngươi buông tay được không, lát nữa ta đến nhà các ngươi làm khách."
"Không buông!" hai khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ láu cá, ranh mãnh.
Tiêu Thần âm thầm cân nhắc, hai tiểu nha đầu khẳng định không phải vì hắn đẹp trai mà không tha hắn. Đây là có chuẩn bị mà đến, nên sẽ không phải là một thế lực nào đó muốn bắt hắn a?
Thế nhưng … đưa hai tiểu la lỵ khả ái đến đây, vạn nhất các nàng có chuyện gì xảy ra thì không phải tiếc nuối cả đời sao?
Hổ gia cao thủ tuy không lập tức hành động, thế nhưng sát khí càng ngày càng nặng, người chung quanh đều rút lui, Ngưu Nhân nhảy lên, hắn cũng nhìn ra hai tiểu la lỵ bất phàm, tựa hồ Tiêu Thần vô pháp thoát thân.
Lay động đôi sừng trâu to lớn. Ngưu Nhân vẻ mặt đầy tiếu ý ngồi chồm hổm xuống nói: " Hai vị tiểu muội muội..."
"Cứu mạng a, Ngưu Ma vương đến!"
Xoát.
Linh Lung cùng Thố Thố cùng kêu to, hai đạo thần quang phát ra, khiến Ngưu Nhân bay ra ngoài.
Mà ở phía sau, Kim Tam Ức cũng đã đi tới, không để ý đến Hổ gia cao thủ cách đó không xa, tựa hồ chứng minh hắn là sát thủ dưới ánh mặt trời.
Bất quá. Không ai ngoài mấy người Tiêu Thần biết nam nhân hèn mọn này là Kim Tam Ức. Hắn xuất hiện trước Hổ gia, vô luận như thế nào cũng không bị bọn họ liên tưởng đến là khắc tinh của thanh niên gia tộc.
“Thúc ... Thúc thúc ...Đưa đưa ... Mang bọn ngươi đi ...đi đi ...xem Kim Ngư có được hay không?
"Quái thúc thúc"
"Hèn mọn"
Hai tiểu la lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn. Như là ảo thuật, không biết từ nơi nào móc ra một đống mứt quả, sơn tra phiến, thịt tẩm bột rán, cao dán ...tất cả đều đem dính trên mặt Kim Tam Ức.
" Ta ta ta ... " Nam tử hèn mọn ảo não phủi đi các thứ trên mặt, lộng một tay dính toàn đồ ăn vặt.
" Ta ta ta ... Ta không không không ...không với các ngươi ... Nhất nhất nhất ... Không chấp nhặt. Ta ta ... Ta tự mình đi xem Kim Ngư"
Hai tiểu la lỵ cười tới cười lui, tựa hồ phi thường hài lòng, mà ở phía sau, Tiêu Thần quanh thân bộc phát ra một cổ cường quang, trong sát na đẩy lui các nàng, sau đó phóng lên cao.
Nhưng ngay lúc đó thì hai tiểu cô nương lại có thể phi hành như điện quang theo đuôi vọt lên.
Tiêu Thần triển khai bát tướng thế giới, thân pháp cực nhanh, liên tục biến hóa phương vị, nhưng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là hai tiểu la lỵ lại có thể miễn cưỡng theo đuôi Tiêu Thần, bọn họ lại có khả năng phi hành xuyên không gian.
Chung quy, bát tương thế giới thần thông tốt hơn, hai tiểu la lỵ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở phì phò đứng ở trên không, Vô luận như thế nào cũng đuổi không kịp, lúc đó mới chịu buông tha.
Một đạo bạch quang phóng lên cao, một con cọp cự đại ngăn cản lối đi của Tiêu Thần, phát ra tiếng hổ gầm cuồng bạo khiến đại địa cũng run rẩy, phía dưới không ít người đều bị hôn mê.
Tiêu Thần cũng không vội vã đào tẩu, bình tĩnh nhìn chăm chăm vào con cọp, nói: "Rốt cuộc cũng đến!"
" Tiểu tử, bán thần ở bên ngoài Ân đô là ngươi giết phải không?"
"Ngươi nói là Tráng Lão hổ phải không, là ta giết đó!"
Lời này vừa nói ra, phía dưới ồ lên, suy đoán là một chuyện, chứng thực là một chuyện, một bán thần lại bị Tiêu Thần giết!
Tuyệt không giống với ba năm trước hắn phải thiêu đốt sinh mệnh mới giết được bán thần.
"Ngươi nạp mạng đi!"
Bạch lão hổ trên không trung vừa nghe xong đã tức giận, điên cuồng hét lên một tiếng, bạch mang phô thiên cái địa hướng về phía trước phóng đi, tựa như nộ hải phong ba, làm vỡ nát hơn phân nửa bầu trời, bao phủ lấy Tiêu Thần!
Bạch lão hổ uy thế quá mức cuồng bạo, uy thế không thể tưởng tượng
Xoát xoát.
Lưỡng đạo thải quang thông thiên như cầu vồng, trong sát na xung quanh toàn một màu trắng xóa. Trong nháy mắt lại băng toái ở đâu ra khí mang cuồng bạo giống như Định Hải Thần châu. Đem phiến nộ hải ép xuống, khiến cho trời yên biển lặng, không trung khôi phục lại sự thanh minh.
Mọi việc đột nhiên phát sinh, sự tình diễn ra từ cuồng bạo đến yên tĩnh chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Tất cả mọi người quá sợ hãi, tất cả moi việc lại là do hai tiểu la lỵ làm ra. Có điều hai nhóc cũng lảo đảo như say rượu, gương mặt xinh xắn đỏ bừng, trên trán trơn bóng lộ ra vài giọt mồ hôi trong suốt. Nhìn ra được các nàng vừa rồi cũng có chút cật lực.
Nhưng từng đó cũng đủ để khiến mọi người khiếp sợ. Đây chỉ là hai tiểu la lỵ chừng bảy, tám tuổi a, thế mà lại tiếp được bán thần một cuồng bạo nhất kích, thật không thể tưởng tượng!
Bạch lão hổ nổi giận. Thế nhưng trong sát na thấy hai tiểu la lỵ, hắn bất đắc đĩ phải nhịn xuống. Không riêng gì hắn, phàm là người sành sỏi, đều âm thầm phỏng đoán. Hai tiểu nha đầu địa vị khẳng định khó lường. Nhân vật phía sau nhất định là người khó có thể tưởng tượng. Nếu không các nàng còn nhỏ như vậy có thể nào cường đại đến mức này?
" Không được đánh suất ca ca, chúng ta muốn đem hắn về nhà, mỗi ngày đem suất ca ca phát cảo. ( chỗ này em chịu, phát cảo là cái rì?)
Hai tiểu la lỵ phiêu đãng trên bầu trời, cùng nhau cười hì hì. Nhưng không có ai cho rằng đây là hai tiểu cô nương bình thường. Khẳng định là tâm nhãn của hai người đã cẩn thận che giấu không ít.
Cùng lúc đó, Đại thương quốc Tam công chúa vung tay lên, năm lão nhân bay lên, chắn trước người Bạch Lão Hổ.
Ân Oánh bên dưới vẫn bình thản, trên mặt không có chút gì ba động, âm thanh vẫn tự nhiên:
" Hôm nay chính là đại thương đế quốc và La Mã đế quốc thanh niên cường giả quyết đấu. Nếu là trả thù xin hãy rời đi nơi khác, không nên quấy rầy Diễn Vũ trường."
Tuy rằng không có trách cứ, uy hiếp, nhưng lại thể hiện sự bất mãn với Bạch Lão Hổ. Vội vã ly khai, nếu như là kẻ khác, khẳng định là không dám, dù sao Hổ gia không giống như các gia tộc bình thường. Truyền thừa cửu viễn, Bạch hổ thánh hoàng là người có thể so sánh với phật đà. Thế nhưng Đại thương quốc hoàng tộc lại bất đồng, phía sau bọn họ có một thiên đại nhân vật phò tá. Nếu như không phải như vậy thì làm sao có thể chấn trụ thế lực càng lúc càng lớn của các siêu cấp vương tộc!
Xoát xoát
Hai tiểu la lỵ bay đến bên người Tiêu Thần, quay lại phía bạch lão hổ nói: " Nhà của ta cũng có tới mấy con bạch miêu như vậy, chơi không thích chút nào."
Lời nói ngây thơ của hai tiểu la lỵ vừa nói ra khiến mọi người cảm thấy rất hoang đường, bạch miêu … Chẳng lẽ đang nói đến bạch hổ chính cống? Hổ gia cũng không có chính tông bạch hổ a. Trước mắt những người này đều là bán nhân bán hổ.
Quá cường đại!
Bắt bạch hổ chính tông nuôi ở trong nhà, điều này các gia tộc không thẻ nào làm được,
" Thối lắm! "
Phía dưới, một gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi xông lên. Rất hiển nhiên là Hổ gia thanh niên cao thủ. Tuy rằng chưa tới bán thần cảnh giới, nhưng là một thân võ giả, cũng đã có thể ngự không mà đi, đủ để nói lên sự cường đại. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu la lỵ.
Xoát xoát xoát.
Nhân ảnh chớp lên, lại có vài đạo ảnh tích phóng lên. Là ba lão giả cùng hai nữ tử, một người thì lạnh lùng, người còn lại diễm lệ không gì sánh được, đều đẹp phi thường. Bọn họ cùng nhau ngăn ở trước người thanh niên, hiển nhiên là sợ hắn gặp phải đại họa.
Hai tiểu la lỵ cũng không có cãi lại, chỉ bĩu môi hừ lạnh hai tiếng.
Bạch lão hổ hóa thành một lão giả. Tay chỉ về phía Tiêu Thần nói: "Hôm nay chúng ta là vì ngươi mà đến. Nếu như ngươi là nhân vật đường hoàng. Chúng ta tìm một địa phương đối chiến”
Tiêu Thần tức giận đến buồn cười, không chút nào lưu tình nói: "Ngươi có bệnh a! Các ngươi nhiều người như vậy, cũng không biết xấu hổ mở miệng nói đổi một địa phương cùng ta quyết đấu? Không bằng nói thẳng, tìm một địa phương không người cho các ngươi quần ẩu ta, hừ, quên đi!"
"Nói bậy, Hổ gia chúng ta uy chấn Trung thổ, uy tín trứ danh hậu thế, chúng ta sẽ không làm những việc như vậy!"
"Không làm mới là lạ a!" Tiêu Thần cùng với Hổ gia thế bất lưỡng lập, tuyệt không lưu tình. Chuyên môn đánh vào chỗ đau của bọn họ. Nói:
"Ba năm trước đây, tại Thiên Đế Thành các ngươi làm gì? Đem hai gã bán thần liên hợp với bốn tên bán thần của Hải gia xuất thủ đối phó ta? Các ngươi còn có mặt mũi để nói hai chữ "uy tín" sao? Thật sự là không biết nhục nhã!"
"Câm miệng, ngươi giết người, chúng ta Hổ gia là trừ bạo. Vì vậy, ba năm trước không cần công bằng đối với ngươi!"
Thanh niên trên không rống to, cắt đứt lời nói của Tiêu Thần, không muốn hắn bóc trần Hổ gia.
"Đi mà trừ bạo với mẹ ngươi! Mọi sự là vì tuyết bạch tiểu thú tại đấu thú đại tái giết một con bạch hổ thôi!"
Nhớ tới chuyện cũ, Tiêu Thần phẫn nộ không ngớt nói: "Chuyện tình ba năm trước đây, từ lâu thiên hạ đều biết, các ngươi còn có mặt mũi nhắc lại. Nếu không phải các ngươi làm trò, tự lừa dối mình, không lừa dối được người sao? Sẽ làm thế nhân càng thêm khinh bỉ các ngươi!"
"Ngươi dám mắng chúng ta?" Người thanh niên tức giận, từ khi xuất thế tới nay, thuận phong thuận thủy, như chúng tinh phủng nguyệt ( trăng rằm giữa sao), được người vây quanh nịnh hót, đi tới đâu đều là hảo ngôn hảo ngữ, chưa từng gặp phải người như Tiêu Thần. Cho dù là cừu nhân đối với hắn mà nói cũng không thể tưởng tượng.
"Ngươi cút đi! Mắng chửi là các ngươi ấy!" Tiêu Thần lại một miệng thô tục nói ra. Trước mặt người trong thiên hạ, trước đông đảo các tu giả mắng to Hổ gia, cảm giác thống khoái cực kỳ.
Diễm lệ nữ tử ngăn cản người thanh niên đang phẫn nộ đến run rẩy. Tiến lên nói với Tiêu Thần:
" Hổ gia nhân nghĩa thiên hạ đều biết, uy tín sẽ mãi không mất. Cho dù ngươi vu hãm cũng vô dụng. Ngươi hôm nay … chắc chắn phải chết!"
" Hổ gia các ngươi không biết cảm thấy thẹn sao, da mặt đủ dày để chịu được cao thủ Trường Sinh cảnh giới bách kích. Nhân nghĩa, uy tín đừng vội nói, chỉ biết rước lấy sự chế giễu thôi. Các ngươi cái gì cũng không phải, chỉ là một đám súc sinh mà thôi! "
Câu cuối cùng của Tiêu Thần có thể nói là ác độc không gì sánh được. Đụng chạm đến chỗ đau của Hổ gia. Hôm nay Tiêu Thần thất thố như vậy cũng là do hắn nhớ tới tràng cảnh tuyết bạch tiểu thú vì hắn mà chết.
Chuyện cũ ba năm trước như một cuốn phim bất tri bất giác hiện lên trong đầu hắn.
" Ngươi... Thật can đảm!" Diễm lệ nữ tử hắng giọng, chỉ vào Tiêu Thần, hung hăng nói: " Sẽ không lập tức giết chết ngươi, bắt được ngươi thì sẽ lấy hồn phách của ngươi, sau đó chậm rãi hành hạ cho đến chết!" Nếu như không có Ân Oánh phái mấy lão nhân ngăn cản lối đi thì sợ rằng Hổ gia đã lập tức xông lên rồi.
" Ba năm trước đây ta có nghe nói qua, kết quả là mấy người Hổ gia đã chết!" Nếu đã trở mặt, Tiêu Thần cũng chẳng có gì phải cố kỵ.
Phía dưới Diễn Vũ trường đã là một mảnh rầm rĩ. Tiêu Thần trên không trung chê bai các cao thủ Hổ gia khiến cho rất nhiều người hả giận. Mấy năm gần đây Hổ gia kiêu căng quá mức, khiến cho các thế lực lớn bất mãn từ lâu.
"Thằng nhãi con, ta nhất định phải bóp chết ngươi!" Các lão nhân cao thủ trong Hổ gia đều bị ngôn ngữ của Tiêu Thần chọc tức đã không nhịn được nữa. Lạnh lùng nói:
"Hổ gia uy chấn thiên hạ, chưa từng có ai dám khinh nhờn, hôm nay đừng nói lão phu lấy đại khi tiểu, đại khai sát giới."
"Uy chấn Trung thổ là các ngươi tự phong, ít nhất ta không cho là vậy. Đối với Hổ gia ta muốn giết thì giết, muốn chém thì chém! Cho các ngươi chấn cái rắm!"
Mọi người ai cũng nhìn ra Tiêu Thần nổi giận. Hắn chỉ vào lão giả nói:
"Dĩ đại khoản tiểu( ỷ lớn hiếp nhỏ), không phải chỉ có hôm nay mới như vậy sao? Các ngươi cho tới bây giờ đều là như vậy, đều không muốn nói đến chính mình trên mặt bôi vàng nếu như gặp người thất lễ không biết sỉ nhục với dĩ đại khoản tiểu (đoạn này nó chửi thâm quá em k hỉu đc, k biết dịch thế có đúng k?). Về phần mấy bán thần chết ở trong tay của ta, đây là bản tính vô sỉ của là các ngươi! Đại khai sát giới với ta? Ta nghe được mà buồn cười. Ta sẽ thỏa mãn ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến cho Hổ gia máu chảy thành sông!"
"Tiêu Thần ngươi đáng chết! Phải diệt! Phải lăng trì!" Nữ tử tuổi trẻ băng lãnh như sương kia cũng bị kích xuất nộ hỏa. Trong mắt tràn đầy cừu hận, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần nói: "Hai người đường đệ của ta cách đây không lâu cũng bị ngươi giết tại Ân Đô, hôm nay ngươi một mạng khó thường, cần lăng trì xử tử!"
"Cút mẹ mày đi (thô quá, bác sửa lại cho đỡ đi)!" Tiêu Thần chẳng vì đối phương là một tuyệt sắc nữ tử mà gìn giữ há miệng giận dữ nói: "Chỉ cho phép Hổ gia các ngươi giết ta. Không cho ta giết hai cái phế vật, quy luật gì vậy? Bình hoa ngươi có bệnh à?"
Nữ tử băng lãnh như sương thường ngày được người kính trọng đã quen, hận nhất là người ta gọi nàng là bình hoa. Tay chỉ vào Tiêu Thần, thân thể mềm mại run rẩy.
Phía dưới Diễn Vũ trường rất nhiều người lại cười to, tất cả mọi người đều bất mãn với Hổ gia kiêu ngạo, sự tình ba năm trước đây, có thể nói ai ai cũng biết. Tuyết bạch tiểu thú biến mất thì xảy ra tình cảnh như vậy, muốn không truyền ra thiên hạ là điều không có khả năng.
Lúc này đây, Hổ gia sở hữu bốn vị lão bối cao thủ. Cùng với ba vị cao thủ trẻ tuổi tới đây, tất cả đều oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, con mắt như muốn phát hỏa.
"Tiêu Thần, nếu ta không giết ngươi thề không làm người!" Tên thanh niên ban đầu mắng mỏ với Tiêu Thần lúc đầu chỉ tay vào hắn.
"Ngươi tính sao vậy, không nên trốn ở phía sau mấy lão bất tử. Muốn giết thì qua đây? Ta chỉ dùng đầu ngón tay cũng đủ để làm thịt ngươi!"
Đối với Hổ gia, Tiêu Thần khó có thể ức chế lửa giận, lúc tuyết bạch tiểu thú chết, như là đâm một nhát vào hắn. Nói như vậy cũng là kích nộ Hổ gia thanh niên.
Quả nhiên, Hổ gia thanh niên cao thủ đang muốn tiến lên, nhưng bị bốn gã lão bối cao thủ quát bảo ngưng lại.
"Ha ha ...các ngươi cứ vĩnh viễn trốn phía sau mấy lão nhân đi nha. Vĩnh viễn phải tránh xa ta đi. Nếu không ta sẽ giết ngươi như thái rau!" Dáng vẻ điên cuồng của Tiêu Thần, tương kích như thế, khiến Hổ gia thanh niên nghiến răng muốn xông lên.
Lão bối cao thủ của Hổ gia quát lên: "Tiêu Thần, ngươi không phải khiêu khích, chúng ta vì tôn trọng Đại thương quốc tam công chủ ở đây mà thôi, đây không phải chỗ của hổ gia chúng sao lại kém so với ngươi?
"Ha ha...thật là buồn cười." Tiêu Thần quay sang phía Ân Oánh hô:
"Khẩn cầu tam công chủ cho mượn nơi này một chút, ta muốn quyết chiến với Hổ gia thanh niên cao thủ, trừ khi là bọn chúng sợ. Ta có thể đánh với tất cả bọn họ một lúc!"
Tiêu Thần chỉ vào thanh niên đang phẫn nộ, cùng với nữ tử diễm lệ và băng sương tuyệt sắc mỹ nữ.
"Vậy... được rồi, hôm nay vốn là thanh niên cường giả quyết đấu, ta cho phép các ngươi quyết chiến ở đây, Nhưng chỉ giới hạn trong lớp thanh niên mà thôi."
Ân Oánh nói như thế, rõ ràng là thiên vị Tiêu Thần, ngăn cản hổ gia lão bối cao thủ can thiệp.
Đại thương đế quốc hoàng tộc có cao thủ giúp đỡ, căn bản không e ngại các gia tộc trên đại lục, nhưng Hổ gia bởi vậy mà có chút bất mãn. Đại thương quốc hoàng gia cũng không hề gì. Tối trọng yếu là có thể có được tuyết bạch tiểu thú, trong tương lại có thể là người có khả năng là thủ hộ chí tôn.
« Được, cứ như vậy ! »
"Có gan thì để lớp thanh niên giao đấu một hồi!"
Phía dưới Diễn Vũ trường mọi người cùng nhau giễu cợt.
Đại thương quốc cùng với La Mã đế quốc thập đại thanh niên cao thủ cũng động tâm. Đều muốn nhìn thủ đoạn của Tiêu Thần và Hổ gia cường thế tuyệt học.
Hai tiểu la lỵ nhăn mặt, hướng về phía Tiêu Thần chớp mắt nói: "Suất ca ca, ngươi có đánh được không? Có cần chúng ta giúp không?"
Tiêu Thần bảo các nàng đi sang một bên, sau đó hướng về phía Hổ gia mấy cao thủ trẻ tuổi cười lạnh: "Các ngươi nghe rồi chứ, sợ không địch lại được thì cùng tiến lên đi! Ta một người đánh với ba người các ngươi, nếu như còn có Hổ gia đệ tử ngầm cũng ra đây đi, ta một mình giết tất cả các ngươi!"
Tư thái thách thức thiên hạ, khiến mọi người hăng hái, nhiệt huyết dâng tràn, chưa đánh nhưng khí thế cũng đã nhiếp nhân tâm phách!
Hổ gia lão bối cao thủ cực lực ngăn lại, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không tiện mở miệng.
Tiêu Thần cười khẩy quay sang ba vị cao thủ Hổ gia trẻ tuổi: "Giết các ngươi như giết chó, nếu sợ rồi thì cút đi, nếu còn gặp ta thì nhớ vòng đường khác mà đi!" (hix, chương này thằng tiêu chửi ác thế)
Hắn không lo lắng chút nào, cùng lắm thì thi triển Bát Tương Thế Giới bỏ chạy.(chưa đánh đã lo đường lui òi, to miệng quá ^^!)
"Ta giết ngươi!" Hổ gia thanh niên cao thủ cũng chịu không nổi, đối mặt với ánh mắt của mọi người khiến hắn phẫn nộ hỏa diễm bạo phát. Rống lớn một tiếng, không để ý Hổ gia lão bối cao thủ ngăn cản hướng về phía Tiêu Thần phóng đi.
Vừa bắt đầu, hắn đã tung ra tuyệt học cực mạnh, hổ khiếu âm ba. Hắn vừa lao qua bên này vừa há miệng rít gào, một đầu bạch hổ cự đại tựa như ảo giác hiện ra, ngửa mặt lên trời rít gào, âm ba kinh khủng hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng, hình dạng như sóng gợn. Thanh thế cực kỳ lớn, thành tử vong hắc sắc, tựa như biển cả vô tận bị một khỏa vẫn tinh đánh vào hình thành hắc sắc hữu hình âm ba. Tất cả đều hướng về một phía mà rung động, không gian băng toái, hướng thẳng đến trước người Tiêu Thần.
Bát Tương Thế Giới thần thông triển khai, trong sát na Tiêu Thần lại hiện thân tại một chỗ khác, nhưng hắc sắc tử vong âm ba như bóng với hình, nghiền nát không gian xông tới.
"Tiêu Thần, ngươi chạy trốn không thoát đâu, Hổ Khiếu Tử Vong Âm ba, chưa diệt ngươi thì sẽ vĩnh viễn không dừng!" Người thanh niên âm trầm cười lạnh.
"Ta sẽ giết ngươi." Tiêu Thần không hề lẩn tránh. Tránh né không phải vì e ngại đối phương, mà là không muốn vừa bắt đầu lại vận dụng quá nhiều lực lượng. Bởi vì hắn có dự cảm, đại chiến kịch liệt đang chờ hắn ở phía sau.
Lục thần thức! Từ trong tay hắn hiện ra. Tứ đại tán thủ bụi phủ ba năm, thường ngày hắn sợ bại lộ thân phận nên không tiện xuất thủ. Hôm nay thân phận thiên hạ đều biết thì sẽ không cố kỵ cái gì.
Quang mang trên bầu trời chói mắt, trắng xoá như biển gầm, giống tứ hải sóng biển bay về phía trời cao, nghìn vạn đao kiếm xuất hiện tại không trung, nối liền vân hải, vô tận sát khí trùng phá trời cao.
Hai tay Tiêu Thần tách ra, xuất hiện cự kiếm, cự đao. "Leng keng" một tiếng rung động thiên địa. Đao kiếm tấn công. Trong sát na chấn toái tử vong âm ba, hắc sắc địa âm năng lượng trong nháy mắt tiêu thất vô tung vô ảnh.
Thông thiên đao kiếm hợp lại tựa như ngàn vạn luồng sấm sét bạo phát, nghìn vạn thanh đao kiếm như vô số vô số thiểm điện đem bao phủ lấy bầu trời!
Trong sát na đao kiếm hợp lại, tựa như mũi tên tử vong đi gặt hái sinh mệnh hạ xuống. Hổ gia thanh niên cao thủ vong hồn cũng bốc lên, âm ba bị đánh tan, cự đại đao kiếm hướng về hắn bay đến.
Mặc dù hắn cấp tốc phi hành, thế nhưng cự đại mà đao kiếm đã bao phủ khắp bầu trời, vững vàng tập trung về phía hắn, vô pháp tránh né. Sát khí như bóng với hình!
Bất đắc dĩ, thân ngoại hóa thân từ trong cơ thể lao ra, thay hắn nhận lấy cái chết!
Phía dưới truyền đến tiếng kinh hô, dĩ nhiên lại có đến ba đạo thân ngoại hóa thân. Có thể thấy được người này không phải bình thường. (gặp anh Tiêu rồi cũng "tiêu" thôi, hắc hắc)
A!
Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, Ba đạo thân ngoại hóa thân đều bị tiệt đoạn khu thể. Sau đó hôi phi yên diệt, một chút cũng không lưu lại. Còn cự đại đao kiếm sát thế không giảm, trong sát na hợp lại, dư ba của sát khí vô tận liền cắt cụt hai chân của chân thân Hổ gia thanh niên!
Huyết lãng phun ra, hổ gia thanh niên cao thủ kêu thảm thiết, quằn quại trên không trung.
Không chờ hậu phương Hổ gia lão bối cao thủ tiến lên, Tiêu Thần đã triển khai Bát Tương Thế Giới xông đến, song thủ vô tình xuất động.
Hổ gia thanh niên phẫn nộ, không cam lòng, há miệng phun ra bản mệnh nguyên khí, hóa thành một đạo lợi kiếm bắn về phía Tiêu Thần. Thế nhưng gặp phải song chưởng như ma thủ của Tiêu Thần thì lợi kiếm băng toái. Dong Binh Luyện Thể thần thông đã sớm không gì có thể so sánh được, nhân gian đao kiếm khó có thể tổn thương đến song chưởng của Tiêu Thần
Xoát.
Thân ảnh cao ngất hoành không bay đến, Tiêu Thần tiêu thất ở đâu không thấy, chỉ để lại một thi thể không đầu, hắn xuất hiện tại một phiến không trung khác, trong tay là một cái đầu đầy máu.
"Giết ngươi như đồ cẩu!" (hix, chương này bậy quá)
Băng lãnh ngôn ngữ quanh quẩn trên bầu trời.
Nói được thì làm được, phía dưới diễn võ trường mọi người khiếp sợ không thôi. Sau cùng đám người tỉnh lại.
"Ngươi giết đệ đệ của ta, ta liều mạng với ngươi!" Ở phía xa, nữ tử diễm lệ hai mắt như nứt ra. Phẫn nộ chi hỏa hiện lên trong mắt nàng.
"Trở về!" Hổ gia lão bối cao thủ hét lớn. Khiến nàng tỉnh lại, bi phẫn lùi về phía sau.
Thế nhưng, Tiêu Thần cũng không muốn buông tha cơ hội này. Hắn Cười lạnh: "Nếu đã bước ra thì sẽ không rút lui."
Bát Tương Thế Giới thần thông triển khai, tựa như bóng ma hắn lướt về phía trước phóng đi.
Hổ gia lão bối cao thủ quá sợ hãi, vội vàng tiến lên ngăn trở. Tốc độ của Tiêu Thần quá nhanh, có phần hơn cả xuyên việt không gian, cự ly xa hơn đám Hổ gia lão bối cao thủ mà lại đến trước.
Khắp bầu trời đều là quang mang, lục thần thức tái hiện, làm tan rã một kích toàn lực của nữ tử diễm lệ, trong khi hỗn loạn kiếm ba rung động làm vỡ nát diễm lệ nữ tử một cánh tay.
Tiếng kêu thảm thiết, thê lương không gì sánh được.
Tiên huyết phun tung toé, huyết vụ tràn ngập bầu trời.
Hổ gia lão bối cao thủ cuối cùng cũng chạy tới.
"Ngươi đến đây cũng không bảo vệ được nàng!"
Tiêu Thần lại triển khai Bát Tương Thế Giới thần thông, trong sát na hắn mở ra, sau đó theo phương hướng nữ tử diễm lệ xông đến!
Thiên hạ cực tốc!
Trước mặt Hổ gia lão bối cao thủ mà giết người, Tiêu Thần lớn mật như vậy khiến mọi người nhìn trân trân.
Hổ gia lão bối cũng đã đến nơi. Chuyện đùa, nếu trước mặt lớp lão bối cao thủ bảo vệ mà bị Tiêu Thần giết mất một hậu bối, bọn họ sẽ không còn mặt mũi, diễm lệ nữ tử mất đi một cánh tay cũng đã để cho bọn họ chẳng còn thể diện gì rồi.
Bốn vị Hổ gia lão bối cao thủ xông đến, Tiêu Thần lại chạy đi, nhưng lại quay sang lạnh lùng nữ tử.
"Ngươi ..." Hổ gia lão bối cao thủ đại nộ.
Tiêu Thần quá mức kiêu ngạo, xuất thủ đối phó diễm lệ nữ tử là bởi vì nàng đã từng hạ tràng, nhưng lạnh lùng nữ tử vẫn chưa xuất thủ, đây là sự khiêu khích nghiêm trọng.
"Tiêu Thần ngươi ... lại dám như thế!' Hổ gia lão bối cao thủ chấn nộ rồi.
"Vì sao bất tài như vậy. Ngươi hỏi rất thiếu thông minh! Chỉ cho phép các ngươi cậy già lên mặt giết ta sao? Sau này ta xem Hổ gia hậu bối đều như các ngươi, 'dĩ đại khi tiểu', ' vô tình diệt sát!"
Nói đến đây, Tiêu Thần đã xông đến trước mắt lạnh lùng nữ tử.
"Lui!"
Hổ gia lão bối cao thủ hét lớn.
Lạnh lùng nữ tử cười nhạt, vô tận yên vụ tràn ngập, bao phủ phiến không gian.
"Chờ chết đi!" Nàng băng lãnh quát lên.
"Chỉ bằng ngươi? Không xứng! "
Tiêu Thần biết nàng muốn vây khốn hắn, để bốn vị lão nhân giết hắn, đem hết toàn lực, oanh một tiếng đánh bay nữ tử kia, lao ra khỏi sự trói buộc, nữ tử miệng phun tiên huyết, Tiêu Thần đuổi theo như bóng với hình.
Trước mặt mọi người, Tiêu Thần quá mức lớn mật, không coi mấy bán thần vào đâu, không ngừng ra tay giết người, thực sự là đảm đại bao thiên (to gan lớn mật)!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.