Trường Sinh Giới

Chương 71: Sào huyệt mãnh thú

Tất Minh Vũ

11/03/2013

Kha Kha nhân tính bi thương như vậy khiến Tiêu Thần có cảm giác chua xót, ba bộ xương khô cũng ngồi chồm hổm vây quanh tiểu thú, chúng nó xem ra hổn thế tiểu ma vương này biểu tình hiện tại thực sực là kỳ quái rồi.

“Ô ô……” Kha Kha giống như bị thương, nức nở cuộn mình thành một đoàn nhung cầu trắng muốt .

Tiêu Thần đối đãi địch nhân thì tâm chí kiên lãnh như thiết, bất quá đối với người bên cạnh thì từ trước đến nay đều thật tâm đối đãi, Kha Kha tuy rằng là một tiểu thú thế nhưng dù sao cũng đã ở chung một thời gian dài như vậy, từ lâu hắn đã coi nó như một ‘đứa trẻ’ kỳ dị.

“Kha Kha, không phải sợ……” Tiêu Thần ngồi xổm xuống, ôm Kha Kha lên.

Kha Kha tựa hồ tìm được nơi nương tựa, thanh âm nức nở không ngừng, tựa đầu chôn sâu vào trong lòng của Tiêu Thần, tựa như Tiêu Thần lần đầu tiên nhìn thấy nó thì thương cảm như vậy, nó giống như một đứa trẻ bị người vứt bỏ.

“Răng rắc răng rắc…….” Ba bộ xương khô ngơ ngác nhìn nhau, chúng nó đối với tiểu thú từ trước đến nay trong tâm vẫn luôn kiêng kỵ, mà tình cảnh trước mắt khiến cho bọn chúng kinh dị vô cùng.

Tiêu Thần trải qua nhiều lần thăm dò, hao hết một phen tâm lực mới có thể cơ bản đoán được chuyện gì xảy ra. Kha Kha tựa hồ là một ‘đứa trẻ bị vứt bỏ’, nó biết chính mình sinh ra ở chỗ này, nhưng chưa từng gặp qua phụ mẫu. Mới sau khi sinh ra không bao lâu thì đào lên một đoạn rễ thần mộc sau đó lạc trong quần thể núi, về sau lưu lạc tới khu ngoài của hải đảo.

Hôm nay tìm được đường về nhà, nhưng chưa từng nghĩ vẫn như cũ không nhìn thấy phụ mẫu, điều này làm cho tiểu thú có tình cảm phong phú như người vô cùng mất mát, cho nên mới ủy khuất như vậy.

“Kha Kha không nên mất mát nữa……” Tiêu Thần nở nụ cười, nói: “Ta cũng giống như ngươi, cũng không thể ở cùng một chỗ với người thân. Sau này chúng ta chính là thân nhân. Ngươi chính là một tiểu mãnh thú cường hãn, thế nào lại ủy ủy khuất khuất như vậy được, phải làm một tiểu hung thú kiên cường.”

“Y nha……”

Tiêu Thần nói quả nhiên thay đổi được tình hình của Kha Kha, nó ảo não quơ hai thú trảo nhỏ, dương nanh múa vuốt uy hiếp Tiêu Thần, tựa hồ phi thường không hài lòng cách gọi ‘tiểu mãnh thú’ này. Tiêu Thần phát hiện loại phương pháp này rất có hiệu quả, nhanh chóng dời sự chú ý của Kha Kha đi.

“Đi, chúng ta đi xem sào huyệt của mãnh thú ở đâu, còn có gốc bảo thụ nọ tìm được ở nơi nào nữa.” Tiêu Thần ôm Kha Kha mang theo ba bộ xương khô tại trên một đoạn cây đi lên.



Kha Kha hầm hừ từ trên người Tiêu Thần nhảy xuống, như một con ngựa hoang nhỏ chạy về phía giải đất trung tâm của đoạn cây, thật đúng là một đứa trẻ nhỏ, rất nhanh từ trong mất mát chuyển biến trở lại.

Mặt cắt của thông thiên thần thụ trơn nhẵn vô cùng. Tiêu Thần tại giải đất trung ương kinh dị phát hiện, ở đây có một số vỏ trứng như thần ngọc bảy màu trong suốt long lanh bị nghiền nát, lưu chuyển ra ánh mờ nhàn nhạt.

Kha Kha có chút quyến luyến, tại trong đám vỏ trứng bị vỡ mà nghịch ngợm lăn qua lăn lại, điều này khiến cho Tiên Thần há miệng giật mình, Kha Kha dĩ nhiên là sinh ra từ trong quả trứng có màu sắc như thần ngọc.

Kha Kha có chút giống như một con tiểu sư tử, lại có chút giống một tiểu lão hổ, da lông toàn thân trắng muốt, nhìn thế nào cũng đều không giống như là từ trong quả trứng màu sắc sinh ra a, nếu toàn thân nó đầy vảy màu thì cũng gần giống đi, thế nhưng sự thật cũng không phải là như vậy.

Rất có lai lịch! Tiêu Thần cho rằng hơn phân nửa là thân thế của Kha Kha không đơn giản, có thể là con cháu của mãnh thú phi thường cường đại, nếu không thì thế nào có thể tại nơi quần long cùng rất nhiều hồng hoang man thú làm ra một cái sào huyệt mãnh thú đây! Phụ cận chính là long hí thú rống a.

Kha Kha tại trong xác ngọc bị vỡ lăn qua lăn lại, nó như nhớ tới điều gì, đem ‘chiếc mũ bảo thụ’ từ trên đầu xuống, đặt bên cạnh vỏ ngọc bị vỡ, rễ của cây non thần thánh lập tức đâm vào trong mặt cắt như mặc ngọc.

“Ngươi sẽ không nói là cây non thần thành là bị nhổ đi từ nơi này chứ?” Tiêu Thần kinh ngạc nhìn Kha Kha.

Kha Kha cố sức gật đầu, một đôi mắt to sáng sủa lại hồng lên.

Thông thiên thần thụ đã chết héo rồi, cây non thần thánh cũng không thể hấp thu được sinh mệnh nguyên khí. Tiêu Thần nhìn đến bảo thụ thì thoáng cái ngây dại, gốc…… cây non thần thánh là từ một đoạn rễ của thông thiên thần thụ mà sinh ra, cái này như là cây khô gặp mùa xuân, một hình thái khác của niết bàn và lột xác a, cây non thần thánh dường như không cùng loại với thông thiên cổ mộc! Tuyệt đối xứng danh là thánh thụ, thảo nào nó rời khỏi đất vẫn như cũ không chết.

Bất quá tiểu thụ tựa hồ có chút bất hạnh, trở thành ‘khẩu phần lương thực’ của Kha Kha, Kha Kha sau khi sinh ra là hấp thụ lá ngọc trên tiểu thụ mà sống sót. Đại khái sau khi hiểu được chuyện xảy ra, Tiêu Thần hơi có chút cảm khái, chẳng lẽ là ý định của phụ mẫu Kha Kha muốn để lại ‘khẩu phần lương thực’ này cho nó.

Tiểu thú thần dị, quá nửa là so với mấy con bạn sinh long vương trong truyền thuyết kia cũng không kém, Tiêu Thần nghĩ như vậy.



“A a……” Kha Kha lăn qua lăn lại trong vỏ ngọc vỡ, dường như đã hoàn toàn thoát khỏi tâm tình mất mát, lại cười a a vui vẻ như trước.

“Đứng lên đi, không nên lăn nữa.” Tiêu Thần đem Kha Kha lên, sau đó đem một đống vỏ ngọc thu thập lại, nói: “Đây chính là chứng minh thân phận của ngươi a, ta giúp ngươi thu lại.” Hắn xé một đoạn quần áo, đem chúng bọc lại đeo lên người.

“Rống……” tiếng long khiếu thật lớn, trực tiếp chấn động vùng núi trùng điệp phụ cận khiến nó run lên, sóng âm cuồn cuộn tại giữa bầu trời cực kỳ lớn, có thể cảm giác rõ khí lưu rung động

“Đi, chúng ta đến bên kia xem.”

Tiếng long khiếu là từ phiến núi phía đông mà đến, bọn Tiêu Thần từ trên mặt cắt của thông thiên cổ mộc đi đến, tới sát giải đất giáp ranh nhìn về phía trước.

Vài con quái vật khổng lồ thân đầy lân giáp, lấp lánh thần quang mông lung, chuyển động tại trong dãy núi cách đó không xa, khoảng cách giữa chúng nó chỉ vài trăm thước, nhưng cũng không có xảy ra xung đột, rất hiển nhiên là thập phần dị thường. Kia chính là mấy con hung long a! Thường ngày đều là vương giả độc bá một phương, căn bản không thể cho phép hồng hoang mãnh thú khác tiến nhập lãnh địa của mình.

Tiêu Thần trong lòng sợ hãi không thôi, hắn rõ ràng thấy được một con bạo long màu xanh, thân thể khổng lồ dài đến hơn năm mươi thước, thần quang màu xanh mông lung mờ mịt, khiến nó hết sức kinh khủng.

Cách bạo long màu xanh không xa, một con quái vật khổng lồ cũng có thể cao năm mươi thước, khí thế so với nó không kém chút nào, toàn thân lấp lánh ánh vàng nhạt, như là đồng thau đúc khuôn mà thành.

Nó cực kỳ giống một con hùng sư, nhưng tuyệt đối không phải là sư tử, toàn thân nó bao trùm long lân lóng lánh màu vàng, đầu sư tử dữ tợn dọa người, một đôi mắt màu xanh biếc lành lạnh như quỷ hỏa, ‘tóc mai’ như sư tử hoàn toàn là do gai xương khổng lồ dài đến mấy thước cấu thành, một màu vàng đầy âm u!

Bốn móng vuốt lớn tráng khiện mạnh mẽ, như là bốn cây trụ to lớn, mỗi một cái đều cần bảy tám người mới có thể ôm hết. Chỉnh thể mà nói, ngoại trừ lân giáp lóng lánh màu vàng đầy người, cùng với cái đuôi cá sấu thật lớn ra, chân tướng của con hung long này như là một con sư tử to lớn như núi.

Tiêu Thần liếc mắt là nhận ra đây chính là sư vương long trong truyền thuyết, nói về thực lực tuyệt không dưới bạo long, mà trong Long tộc là một chủng long cường đại vô cùng hiếm thấy.

Bạo long và sư vương long cách nhau rất gần, lại có thể yên ổn vô sự, mà càng khiến người ta kinh dị chính là cách chúng nó không xa đồng dạng còn có Long tộc cường giả , một con kiếm long to lớn như một toàn núi cẩm thạch, đứng trên một toà cao sừng sững đang ngửa mặt lên trời gào thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook