Trường Sinh Giới

Chương 70: Thông thiên thần mộc

Tất Minh Vũ

11/03/2013

Tạt qua một phiến rừng cây nguyên thủy lớn, Tiêu Thần bọn họ rốt cục cũng dần dần tiếp cận mục tiêu.

“Y y nha nha……” Kha Kha nhảy lên đầu vai của Tiêu Thần, vươn một cái thú trảo nhỏ chỉ về một phiến dãy núi phía trước.

"Rống. . . . . ."

"Ngao. . . . . ."

. . . . . .

Đột nhiên, trong phiến dãy núi truyền ra từng trận long khiếu, khiến quần thể núi đều run lên, cây rừng càng cuồng loạn vũ động, lá rụng bay tán loạn.

Quyết không thể là một thượng cổ hung long, nghe thanh âm dĩ nhiên là không dưới bảy tám con!

Tiêu Thần âm thầm kêu khổ, hình như thật sự đã đi tới sào huyệt của man thú, Kha Kha tiểu bất điểm này lai lịch có vẻ rất lớn nha.

Ấn ký hoa sen trên trán của ba bộ xương khô nhất thời quang mang lấp lánh, chúng nó cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, khớp xương toàn thân đều rung động “đôm đốp”, hiển nhiên là chúng nó đã cảm giác được phía trước rất nguy hiểm.

“Kha Kha ngươi trước đây thực sự là ở trong sào huyệt của mãnh thú sao? Ngươi rốt cuộc là tiểu mãnh thú gì a?”

Kha Kha phi thường bất mãn, tựa hồ đang trách Tiêu Thần gọi nó là tiểu mãnh thú, thở hồng hộc nhảy lên đầu của Tiêu Thần, rồi sau đó là một hồi loạn trảo, khiến mái tóc dài của Tiêu Thần nhất thời lộn xộn lên.

“Được rồi, được rồi, sợ ngươi rồi.” Tiêu Thần vội vàng nắm nó lại đặt trên mặt đất.

Đi vào phiến núi này, rõ ràng có thể phát hiện rất nhiều vết móng thật lớn, tất cả đều là của hung long! Bay qua một phiến núi, Tiêu Thần thấy được một hình ảnh khiến hắn phi thường giật mình, một dãy núi trùng điệp màu đen lấp lánh ánh đen, kéo dài liên miên ngang qua mấy dãy núi non! Từng điểm sáng như là mặc ngọc trong suốt.



Kha Kha vui sướng nhảy qua nhảy lại trên đầu của Tần Quảng Vương, Luân Hồi Vương và Diêm La Vương, hiển nhiên là tới quê nhà của nó rồi. Sau đó, nó sung sướng nhảy xuống, hướng về đỉnh núi mặc ngọc phía trước chạy đi. Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô chăm chú nhìn theo phía sau, dù sao cũng đã đi tới đây, không thể vì vùng phụ cận có tiếng long rống mà ngừng cước bộ.

Chỉ là khi tới gần đỉnh núi mặc ngọc thì Tiêu Thần thoáng ngây dại, hắn phát hiện đỉnh núi màu đen nọ cực kỳ giống…… Thân cây! Một đoạn thân cây thật lớn lấp lánh ánh đen nằm tại trong quần thể núi!

Sau khi đến gần, Tiêu Thần hoàn toàn chết lặng, đỉnh núi màu đen lại thật là một thân cây, dọc theo nó đi ra ngoài không xa, có thể phát hiện một số cành cây tách biệt thật lớn.

Cái này quả thật là bất khả tư nghị!

Thân cây mà như đỉnh núi to lớn, nếu như gốc đại thụ lấp lánh ánh đen này sống dậy, nếu như mà nó đứng ở trên mặt đất, vậy nó sẽ cao lớn thế nào a? Sợ rằng nó sẽ ngập vào trong mây! Có thể nói là một gốc thông thiên thần thụ!

Phía trước cách đó không xa là một phiến núi tan vỡ, như là trải qua một hồi động đất đáng sợ, hầu như toàn bộ ngọn núi đều đã đổ nát, ngẫu nhiên có một cái khe thật lớn đã sớm tràn ngập núi đá còn đứng vững. Đại bộ phận khu vực đều đã trầm xuống, ví như không có núi đá đổ nát kia, thì ở đây có thể coi là một phiến thung lũng rộng vô cùng, bên trong thung lũng rất kỳ dị, nham thạch chiếm đa số, mặc dù có đất đai cũng không có một ngọn cây cỏ nào, đây là một phiến tĩnh mịch.

Mà thông thiên thần thụ kéo dài đến nơi này thì bị đứt gẫy, không biết có bao nhiêu tán cây to lớn sớm đã mất đi bóng dáng, tựa hồ như đã chôn cùng phiến núi tan vỡ phía trước, khiến người ta không thể không hoài nghi có phải thật lâu trước đây ở nơi này đã từng phát sinh một lần tai họa lớn không? Khiến đỉnh núi vô tận tan vỡ, khiến tán cây của thông thiên cổ thụ bị đứt gẫy.

“A, Kha Kha đâu?” Tiêu Thần bỗng nhiên phát hiện đã mất bóng Kha Kha.

“Răng rắc răng rắc……” Luân Hồi Vương hoạt kê đóng mở cằm, chỉ về một chỗ khác của thần mộc, ý bảo Kha Kha chạy về hướng rể cây kia.

“Đi, chúng ta cũng đi xem.” Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô rất nhanh theo xuống.

Thông thiên cổ mộc như mặc ngọc tuy rằng đã chết héo từ lâu, mà lại nghiêng ngã xuống dãy núi, thế nhưng vẫn như cũ cao bằng các tòa đỉnh núi, nó thực sự quá mức khổng lồ rồi, như là dãy núi non trùng điệp nằm ngang ở chỗ này, khí thế hào hùng còn muốn hơn xa so với dãy núi trùng điệp.

Tiêu Thần bọn họ tạt qua từng dãy núi rừng liên tiếp, đi hết tám chín dặm cũng không thể tới gần chỗ thân cây cổ mộc, mà bảy tám dặm này cũng không thể đại biểu cho chiều dài thực sự của thân cây cổ mộc, dù sao còn có một phiến lớn thân cây cùng với tán cây đã hoàn toàn bị phá hủy.

Thân cây của thông thiên thần thụ cũng chấn động vô cùng, trên bề mặt của gốc cây nọ dĩ nhiên giống như ngọn núi hùng vĩ, vô luận là to và cao đều càng là so sánh khập khiễng với dãy núi gần đó, quả nhiên là chấn động nhân tâm! Những rể cây khổng lồ lộ ra trên mặt đất quả thực là như từng dãy núi non trùng điệp, không thể tiến vào dưới ngọn núi xa khiến cho người ta phải trố mắt mà nhìn.

"Rống. . . . . ."



"Ngao. . . . . ."

Tiếng long rống ngày càng gần, dường như chừng bảy tám con hung long đang rít gào. Không chỉ như vậy, còn có tiếng hí hống của các loại man thú khác, giống như thiên lôi chấn động lỗ tai. Dám tại giải đất của hung long thường lui tới mà rống khiếu, tuyệt đối là man hoang cổ thú không kém long tộc!

Ở đây thực sư như suy đoán của Tiêu Thần, quả thực tựa như một sào huyệt của mãnh thú!

“Kha Kha đâu, nó ở nơi nào?” Tiêu Thần tìm kiếm mọi nơi, hắn sợ Kha Kha chạy vào dãy núi trùng điệp, tiến nhập vào giải đất có nhiều mãnh thú rít gào.

“Răng rắc răng rắc……” Tần Quảng Vương hoạt động cằm, chỉ vào một gốc cây của thông thiên cổ mộc.

Gốc cây thần mộc đồng dạng ánh đen như mặc ngọc trong suốt, Tiêu Thần ngẫng đầu nhìn, phát hiện Kha Kha giống như một con khỉ nhỏ dọc theo thân cây trơn truột to lớn như núi trèo lên về phía trước, đã cách mặt đất gần nghìn thước rồi.

Ba bộ xương khô cũng nóng lòng muốn thử, muốn lên đến tột cùng, Tiêu Thần cười nói: “Tốt lắm, chúng ta cũng lên đi, xem sào huyệt của Kha Kha tiểu mãnh thú này.”

Chính phải tu vi bậc này như bọn họ, chứ như người bình thường tuyệt đối không thể leo lên, bởi vì thân cây cổ mộc trong suốt như ngọc, trơn truột vô cùng, khó có thể mượn lực

Gốc cây thần mộc có thể cao một nghìn năm trăm thước, mà dãy núi lớn trên Long Đảo phần lớn đều dưới một nghìn ba trăm thước, gốc cây so với dãy núi cao nghìn thước phụ cận đều cao hơn một đoạn. Khi bọn Tiêu Thần leo lên trên thì lại lần nữa khiếp sợ, hắn phát hiện chóp gốc cây bằng phẳng vô cùng, phảng phất như bị lợi khí liên tục chặt đứt

Thân cây thần mộc to lớn như núi, mà lại bị liên tục chặt đứt, cái này thực sự có chút bất khả tư nghị, khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều điều……

Chỗ mặt cắt cũng lóng lánh ánh đen, cùng màu sắc của thân cây giống nhau, mặt trên phi thường rộng giống như một đỉnh núi bằng phẳng rộng lớn. Kha Kha ở xa xa thất hồn lạc phách, vô thức di động cước bộ. Tiêu Thần chạy đến, phát hiện bên trong cặp mắt to sáng sủa kia của nó đã tràn ngập vẻ mê mang, giống như một đứa trẻ lạc đường, có chút điềm đạm đáng yêu.

“Kha Kha ngươi làm sao vậy?”

Kha Kha không nghịch ngợm hiếm có, an tĩnh nằm sấp nửa mình, cuộn lại trên mặt đất, lại phát ra một trận thanh âm nức nở, giống như một đứa trẻ cô đơn, phảng phất như một tiểu thú đau thương khi mất đi mẫu thân, thương cảm nằm sấp ở đó không nhúc nhích, trong đôi mắt to lại xuất hiện một màn hơi nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook