Trường Sinh Giới

Chương 308: Thanh Liên thiên nữ đáng sợ

Tất Minh Vũ

10/06/2013

Biển xanh mênh mông. Đối với người bình thường mà nói là chốn sóng gió hung dữ, đi vào đến đó nếu không cẩn thận là có thể chịu vận mệnh táng thân đáy biển. Bởi trong thiên địa, loài người quá mức nhỏ bé. Đối mặt với trời cao, đối mặt với đại dương mênh mông chỉ giống như một hạt cát trong sa mạc mênh mông, tuyệt không đáng kể.

Nhưng mà loài người yếu ớt lại có thể không ngừng lột xác để đi tới đỉnh cao huy hoàng. Mạnh đến cấp Bán Tổ thì có khả năng rời non lấp biển, nghiền nát thiên địa. Thân hình dẫu vẫn nhỏ như vậy, nhưng lại có khả năng ngưng tụ lực lượng đến mức không cách nào tưởng tượng .

Mười vị Bán Tổ đồng hành cùng Tiêu Thần khiến cho vùng biển đang cuồng nộ với mây đen quay cuồng, những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời, nhưng đều bởi vì uy áp cường đại của Bán Tổ mà lập tức yên tĩnh trở lại. Nó liền giống như một khối ngọc bích thật lớn, bầu trời xanh không mây, trời biển một màu như thể nối chung với nhau.

Đi được mấy ngàn dặm trong Đông Hải mênh mang thì linh khí bắt đầu dần dần cường thịnh hẳn lên, đã không còn thiếu thốn giống như Cửu Châu vậy.

"Đó là Bồng Lai tiên đảo sao?" Lão Tử vốn rất ít lời nhìn một dải đảo nhỏ lờ mờ phương xa mà mở miệng hỏi.

Đó là một chuỗi các hòn đảo nhỏ di động, chúng phi hành cực nhanh ở chốn biển khơi. Bồng Lai tiên đảo vốn đã lưu truyền suốt năm tháng vô tận ở nhân gian giới, nhưng mà không có mấy người có thể tìm được, bao gồm cả tiên nhân. Tất cả bởi vì chúng không ngừng di động.

"Trên đó có chí bảo." Thông Thiên giáo chủ lộ ra vẻ động lòng, nhưng cũng không hề đuổi theo, cứ để mặc Bồng Lai tiên đảo kia biến mất.

"Cưỡng cầu không được." Phật Đà khẩu tụng phật hiệu.

Tiếp Dẫn đạo nhân hừ lạnh một tiếng mà nói đối chọi gay gắt: "Trên thế gian này tất cả đều phải do chính mình tranh đoạt, sau này ta sẽ mang tới cho ngươi xem." Ở giữa đại dương mênh mông, sóng nước trong vắt, long ngư nhào lộn, cự giao tung hoành. Chúng đập đuôi làm bốc lên muôn vàn những cơn sóng khổng lồ.

Những tòa tiên đảo không ngừng xuất hiện ở trong biển xanh, hào quang tràn đầy màu sắc như ảo như mộng. Chốn tiên đảo hải ngoại có thể nói thực sự là cõi Tiên Cảnh.

Xi Vưu đứng trên bầu trời dõi mắt nhìn xuống quần đảo mà nói: "Ta có dự cảm, có thể sẽ gặp được một vài vị cố nhân cường đại. Những nhân vật tầm cỡ như Đại Vũ, Hậu Nghệ e là sẽ lại xuất hiện . "

Đến giữa biển khơi bao la, Tiêu Thần đã từ từ bình tĩnh trở lại. Hắn không còn nôn nóng giống vừa rồi vậy.

Chỉ còn cách Thục Sơn tiên đảo đã không quá ngàn dặm, mọi người phi hành cực nhanh nên có thể nói chỉ trong phút chốc là đến.

Thục Sơn tiên đảo mờ ảo, núi non xanh biếc, linh khí dày đặc, còn có suối thần nước bắn tung toé. Tiên cầm múa lượn, thật đúng là cảnh tượng của chốn điềm lành bình an.

"Oanh "



Một tiếng nổ vang thật lớn, từ chốn hư ảo trong không trung Thục Sơn có người bị đánh xuyên qua. Đó là lão nhân Thái Hạo bình dị gần gũi, vô cùng chất phác bị chấn văng ra. Nếu như không phải trên đỉnh đầu lão có Hạo Thiên Tháp với Hỗn Độn nguyên khí mênh mông bảo hộ cho lão thì hẳn là có thể đã bị bốn đạo kiếm quang từ phía sau đang chém tới đánh cho bị thương .

"Lão mọi rợ nhà ngươi đáng ghét cực độ kia. Nếu như còn trở lại phá hỏng chuyện tốt của ta thì đừng có trách ta xuất thủ vô tình, ắt cùng không chết không thôi!" Âm thanh lạnh lẽo vọng ra từ phiến không gian Thứ Nguyên kia.

Tiêu Thần yên lòng, hắn biết Thái Hạo đã ngăn cản được Thanh Liên thiên nữ, cũng không để cho nàng thành công.

Thái Hạo phá lên cười mà bay về hướng đám Tiêu Thần.

Thanh Liên thiên nữ với thần thức mênh mông như biển đã cảm ứng được có người đang tới gần. Nhưng mà bởi vì mười vị Bán Tổ đều che giấu khí tức của chính mình nên cũng không để cho nàng cảm nhận được thực lực thực sự của những người này. Âm thanh vô cùng lạnh buốt từ trong không gian bị đánh xuyên qua truyền ra: "Không biết sống chết!"

Mười vị Bán Tổ tuyệt không tức giận mà cứ lặng lẽ nhìn lối ra của không gian, bình tĩnh chờ nàng xuất hiện.

Thái Hạo cùng những người này đều là chỗ quen biết, thậm chí trong thời kỳ thượng cổ đã giao thủ cùng vài người. Lão cười ha hả bay đến gấn Phật Đà, tựa hồ muốn đưa tay sờ cái đầu trọc của Phật Đà. Kết quả là bị Xá Lợi Tử xuất ra muôn vàn hào quang chặn bàn tay lại.

Tiêu Thần coi như cứng họng, vị Thái Hạo này thật đúng là . . . Không biết e dè gì cả.

"Xi Vưu, lần này ngươi không riêng đến vì Thanh Liên thiên nữ. E rằng cũng là vì trợ giúp vị huynh đệ kia của ngươi thoát khốn hả?" Thái Hạo nhìn Xi Vưu với ma khí lượn lờ quanh người, đang cầm Thiết Qua trong tay.

Xi Vưu gật đầu đáp: "Không sai."

Có tiếng phá không truyền đến, Thanh Liên thiên nữ hiện ra. Toàn thân quấn liên y, quanh người ráng lành lượn lờ trông xinh đẹp vô song, khiến cả thiên hạ hâm mộ. Dưới chân là Đài Sen mười hai tầng đang toả ra những chùm hào quang vàng lấp lánh. Bốn phía quanh nguời có bốn thanh Chiến Kiếm vô cùng sắc bén với sát khí ngút trời. Trong tay nàng cầm một đóa Liên Hoa với hào quang lóng lánh.

Trong khoảnh khắc xuất hiện, Thanh Liên thiên nữ liền cảm giác được có gì đó không đúng. Những người đối diện đó có phong thái điềm tĩnh, với cấp bậc Bán Tổ như Thái Hạo thì hoàn toàn là ngang hàng, căn bản không có gì là thái độ kính cẩn.

Nàng là người của Tu Chân Giới, trước đây chưa từng đi tới Nhân Gian Giới nên tự nhiên không nhận ra đám người Xi Vưu. Có điều trong giây lát nhìn đến Phật Đà, nàng cảm giác cực kỳ không thích hợp.

Đầu bóng lưởng. . . Đài Sen mười hai tầng. . . Đủ để nói rõ thân phận người mới đến. Mà người ngang vai ngang vế cùng người như thế thì sao có thể là hạng người phàm tục?

Mười vị có địa vị ngang nhau đó!

Đúng vào giờ khắc này, Thanh Liên thiên nữ bị kinh hãi sâu sắc, nàng thầm kêu không tốt.



Giờ này khắc này, thậm chí nàng còn hơi ngẩn người. Mười vị Bán Tổ cùng đến, thế này thật hơi khó có thể tưởng tượng ra!

Rất khoa trương !

Mười vị Bán Tổ như thế nào có thể đồng loạt giá lâm đây?

Điều đó có ý nghĩa như thế nào? Cổ lực lượng này khó có thể tưởng tượng !

Căn bản là nàng không có khả năng đồng thời chiến với mười vị Bán Tổ.

Thanh Liên thiên nữ cảm giác có hơi khó có thể tin nổi. Nàng liếc nhìn từ Phật Đà đến Lão Tử lại tới Tiếp Dẫn đạo nhân, tất cả đều được đánh giá qua. Cuối cùng nàng nghiến răng nghiến lợi, liên tục nói ba chữ tốt: "Hảo! Hảo! Hảo! Mười vị Bán Tổ cùng đến, các ngươi thật đúng là làm mất thân phân, định muốn quần công ta sao?"

Tiếp theo nàng quay về phía Tiêu Thần, lộ ra vẻ căm thù rõ rệt. Lúc trước nàng khinh thường với việc nhìn về phía Tiêu Thần vì từ trước đến giờ nàng luôn khinh miệt đối với hắn. Nhưng hiện tại nàng lại hận tiểu tử này thấu xương. Chẳng qua chỉ là một kẻ bán thần bình thường mà thôi, làm thế nào có đủ khả năng mời tới mười vị Bán Tổ như vậy?

"Lão yêu bà thả Thanh Thanh, đưa ta thân thể của Nhược Thủy." Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Thanh Liên thiên nữ.

Thanh Liên thiên nữ lửa giận mãnh liệt, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại. Dù sao nàng thân đã đạt cảnh giới Bán Tổ, tâm tình vượt xa không phải để tu giả tầm thường có thể so sánh. Nàng khôi phục trạng thái không hề bận tâm nữa, không nhìn Tiêu Thần mà nhìn về phía mười vị Bán Tổ rồi hỏi: "Các ngươi tất cả đã đến, có lẽ mười người cùng tiến lên?"

Phật Đà cũng không nói lời nào mà trực tiếp cất bước đi ra, Đài Sen mười hai tầng dưới chân hào quang lấp lánh, so cùng đài sen của Thanh Liên thiên nữ thì khó phân ra sự khác biệt, cơ hồ giống nhau như đúc. Đây có thể là nguyên nhân ngài muốn ra tay.

Thông Thiên giáo chủ cũng đi ra, Tru Tiên Trận Đồ trên đỉnh đầu, bốn thanh hung kiếm chia ra trấn tứ phương. Với ánh mắt nóng bỏng ngài nhìn bốn thanh Chiến Kiếm của Thanh Liên thiên nữ. Nếu như dùng bốn thanh kiếm kia thay thế cho Tru Tiên, Lục Tiên, Tuyệt Tiên, Hãm Tiên tứ kiếm thì chiến lực của ngài sẽ lại tăng một bậc lớn.

"Hai người các ngươi muốn cùng tiến lên sao, vậy thì liền cùng đến đây đi." Thanh Liên thiên nữ mắt phượng đầy vẻ giết chóc, liên y phấp phới, sát khí ngút trời. Giờ phút này khí thế của thiên nữ một đời uy trấn thiên hạ hiện ra bằng hết không còn nghi ngờ gì nữa. Cả vùng biển khơi trong phút chốc đã ngưng kết thành băng, nhiệt độ đột nhiên tụt xuống, mặt băng phủ kín ba ngàn dặm có thừa.

Thông Thiên giáo chủ cùng Phật Đà cũng không tiến lên, nhưng mà cũng không lui lại. Tu vi đến loại tình trạng như bọn họ thì căn bản là khinh thường với chuyện quần ẩu, không có khả năng song chiến thiên nữ.

"Nếu Phật huynh cùng đạo huynh nhún nhường, hãy để Ác Đạo nhân ta đến lãnh giáo tuyệt học của thiên nữ vậy." Tiếp Dẫn đạo nhân tóc tai bù xù, tay trái ngang ngực, tay phải cầm Thiết Phất Trần bước dài tiến lên. Lão không để ý tới Thông Thiên giáo chủ cùng Phật Đà mà trực tiếp từ hư không đi tới rồi nói với Thanh Liên thiên nữ: "Ta là đệ nhất Giáo Chủ phương tây -- Tiếp Dẫn đạo nhân."

Lão thân cao một trượng sáu thước, sắc mặt vàng như nghệ. Vốn là tướng mạo từ bi nhưng từ trong đôi mắt lại nở rộ hung quang. Cùng với việc lão chậm rãi tiến lên, cả khu vực bên trong ba ngàn dặm như lọt vào giữa thớt cối xay vô tận, chỉ thấy tất cả đều đen nhánh như mực giống như là bị ma khí xâm nhiễm. Tầng băng của hải vực mênh mông ba ngàn dặm tan ra, mặt biển gầm lên giận dữ cuốn đến tận phía chân trời. Bầu trời đều bắt đầu rung động lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook