Chương 18: Địch Tối Ta Sáng
Phong Ngự Cửu Thu
18/08/2021
-----oo0oo-----
Nghe xong Trần Lập Thu nói, Trường Sinh càng hiếu kỳ: "Tam sư huynh, ý của ngươi là bây giờ hòa thượng cùng với đạo sĩ không được triều đình chào đón? "
"Chuyện này thì do hoàng đế định đoạt." Trần Lập Thu tiện tay ngắt một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng: "Hoàng đế hiện tại mới đăng cơ không lâu, còn không biết hắn đối với hòa thượng và đạo sĩ như thế nào."
Đối với cạnh ngộ của hòa thượng với đạo sĩ Trường Sinh không quan tâm lắm, cái hắn tò mò là đạo sĩ có thể luyện đan hay không: "Tam sư huynh, đạo sĩ thật có thể đủ luyện ra tiên đan bất tử không già sao? "
"Ừ..." Trần Lập Thu nhếch miệng cười Lý Trung Dung: "Ngươi hỏi lão Nhị, mỗi ngày hắn đều chế những thứ này."
Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Lý Trung Dung.
"Đúng..." Lý Trung Dung hắng giọng một cái, tiếp tiếp: "Luyện đan đã có từ cổ xưa, tuyệt không phải giang hồ bịp người, chỉ cần thông qua đan đỉnh để hấp thu tinh hoa thiên địa linh vật, dung m Dương, điều Ngũ Hành......"
"Đốt phòng ở, nổ nhà nghỉ." Trần Lập Thu cười xấu xa xen vào.
"Ách." Lý Trung Dung nhíu mày líu lưỡi.
"Ách cái gì, cũng không phải là chưa từng xảy ra mấy chuyện đó? " Trần Lập Thu bĩu môi chế nhạo.
"Bất cứ chuyện gì đều khó có khả năng một lần là xong, mà cần phải cần bỏ nhiều thời gian diễn luyện cùng phỏng đoán..." Lý Trung Dung tranh luận: "Huống chi ta cũng không chỉ tìm hiểu luyện đan mấy thứ đó, ta tìm hiểu về cơ quan tạo vật mới là chủ yếu."
"Chúng ta là người tập võ, ngươi suốt ngày táy máy những thứ này, rất không đàng hoàng." Trần Lập Thu nói ra.
"Đứng có núi này trông núi nọ, ngươi lưu tình khắp nơi là việc chính đáng? " Lý Trung Dung cười nói.
"Hai ngươi đều làm mấy việc không chính đáng..." Ba Đồ Lỗ nói lớn: "Sư phụ đã từng nói qua, người cả đời chỉ có thể tập trung làm một việc, hai ngươi cũng không chuyên tâm."
Ba Đồ Lỗ là Đại sư huynh, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu vẫn phải cho hắn chút mặt mũi, nếu như hắn mở miệng, hai người cũng không nói nhiều nữa.
Giờ nghỉ ngơi cùng với giờ ăn cơm không phải cố định, gặp được nơi phù hợp dừng chân sẽ nghỉ chân một chút, nếu như không gặp thì cứ đi một mạch. Phần lớn thời gian đều ăn hai bữa một ngày, có khi chỉ ăn một bữa.
Lúc mọi người ngồi xuống luyện công Trường Sinh đều tránh đi rất xa, tuy là hắn đã bắt đầu tiếp xúc với tâm pháp luyện khí nhưng không có chính thức luyện võ.
Trường Sinh có một thói quen, không có việc gì thì dẽ vào rừng cây đi dạo, cũng không phải là vào đó ngắm cảnh, mà là tìm kiếm cái gì đó để ăn.
Lần này hắn lại lần nữa thấy được con khỉ kia, con khỉ ngồi ở trên một cây Du* cao, cầm trong tay một cái gì đó.
(Cây Du: Tên khoa học là Ulmus pumila L. Còn gọi là cây du xuân, du trắng, cây cọ nếp,... Là loài lá rụng thuộc họ Ulmus, vỏ cây non nhẵn, màu nâu xám hoặc xám nhạt. Loại cây này phân bố ở Đông Bắc Trung Quốc, Hoa Bắc và các tỉnh Tây Bắc. Loại cây này thường mọc ở sườn đồi, thung lũng, sông, núi vè đồi cát có độ cao từ 1000-2500m so với mực nước biển. - Theo Baidu.)
Trường Sinh phát hiện con khỉ nhưng nó lại không phát hiện được hắn, Trường Sinh đứng từ xa quan sát, phát hiện con khỉ kai dường như đang ẩn trốn, hơn nữa vị trí có thể thấy rõ được sơn động mọi người đang nghỉ chân.
Lần trước thấy con khỉ này là bốn ngày trước, lúc ấy hắn còn tưởng rằng con khỉ này trốn ra từ đoàn xiếc, hiện tại xem ra không phải như vậy. Rất có thể là con khỉ này vẫn một mực đi theo đám bọn hắn.
Bởi vì không có bị con khỉ phát hiện, Trường Sinh đứng tại chỗ kín quan sát một hồi lâu, mà kết quả càng xác nhận suy đoán của hắn, cái này con khỉ này vừa ăn cái gì đó, vừa thò đầu ra quan sát mọi người trong sơn động.
Xác định con khỉ này có bộ dạng khả nghi, Trường Sinh liền nhặt mấy khối đá, rón ra rón rén đi đến dưới cây, bởi vì con khỉ ở trên cây cao, hắn nghĩ ném từ dưới sẽ không đến, liền trèo lên.
Nhưng mà hắn đã xem thường con khỉ kia, không trèo được bao nhiêu cao đã bị nó phát hiện.
Thấy hắn đang trèo lên trên cây, con khỉ kia vội vàng ném đồ nó đang ăn trong tay xuống, thừa dịp hắn tránh né nhanh chóng nhảy xuống cây, chạy vào rừng sâu.
Trường Sinh ném đi mấy khối đá đi, không trúng viên nào, chỉ đành trèo xuống.
Trèo xuống dưới, hắn phát hiện dưới gốc cây có một quả thông lớn bằng nắm tay, chính là cái thứ lúc nãy mà con khỉ cầm lấy để ăn. Quả thông chính là trái cây của cây thông, quả thông bình thường chỉ to bằng quả trứng gà, nhưng cái quả thông này lớn chừng nắm tay, hạt thông bên trong cũng to bằng cái móng tay.
Phát hiện dị thường, Trường Sinh lập tức mang theo quả thông về tới sơn động, nói rõ với Lâm đạo trưởng tất cả những gì hắn phát hiện được.
Lâm đạo trưởng cầm lấy quả thông quan sát, thần sắc rất là ngưng trọng.
"Sư phụ, quả thông lớn như vậy không phải là đồ của Đăng Châu." Lý Trung Dung nói ra.
Lâm đạo trưởng nhẹ gật đầu, chỉ vào đuôi quả thông nói ra: "Cái quả thông này hẳn là ngắt từ mùa thu năm ngoái, đế chỉnh tề, không phải vặn xuống, mà là bị người ta dùng một thứ gì đó sắc bén chém xuống.
"Lúc trước lão Ngũ nhìn thấy con khỉ kia có chủ nhân..." Trần Lập Thu nói ra: "Cái quả thông này rất có thể là do chủ nhân nó đưa cho nó ăn.
Lâm đạo trưởng chậm rãi gật đầu.
Thấy mọi người biểu lộ rất là ngưng trọng, Trường Sinh cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lần trước hắn nhìn thấy con khỉ này vẫn là bốn ngày trước. Nói cách khác, con khỉ này đã theo bọn hắn ít nhất bốn ngày. Giám thì thời gian dài như vậy, nói rõ là chủ nhân có ý đồ gì đó, khả năng là bạn rất nhỏ, khả năng là địch nhân lại rất lớn. Mà địch nhân theo dõi tò trong tối chỉ có hai cái, hoặc là trả thù, hoặc là muốn cướp đoạt.
"Sư phụ, ở Đăng Châu chúng ta không có đắc tội ai mà." Lý Trung Dung nói ra.
"Chủ nhân của nó không phải người Đăng Châu..." Lâm đạo trưởng khoát tay nói ra: "Lão Ngũ phát hiện nó từ bốn ngày trước, nhưng không thể nói được nó bắt đầu đi theo chúng ta từ bao giờ. Có thể nó đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi, chỉ là chúng ta chưa từng phát hiện ra."
Lý Trung Dung nói ra: "Có lẽ chủ nhân của nó đã ở gần đây, nhưng vì sao hắn không lộ diện? "
"Chưa đến thời điểm để lộ diện..." Lâm đạo trưởng nói ra: "Có thể là chưa đến thời cơ thích hợp để hạ thủ, cũng có thể là người hắn triệu tập đến để giúp đỡ chưa tới."
Nghe Lâm đạo trưởng nói như vậy, tâm trạng mọi người đều trở nên nghiêm trọng, Trần Lập Thu vứt cây cỏ đuôi chó trong miệng ra, nghiêm mặt hỏi: "Sư phụ, chúng ta nên ứng đối như nào đây? "
Lâm đạo trưởng nhíu mày, không có trả lời.
Trần Lập Thu lại quay đầu nhìn về phía Trường Sinh: "Lão Ngũ, lúc trước ngươi ném đá có trúng người con khỉ đó không? "
Trường Sinh chưa kịp trả lời, Lý Trung Dung liền nói: "Mặc kệ lão Ngũ có đánh trúng con con khỉ kia hay không, con khỉ cũng đã bị dọa sỡ, tất nhiên sẽ đem tất cả những gì nó thấy báo cho chủ nhân của nó biết. Nếu không có gì bất ngờ, chủ nhân của nó đã phát hiện vị trí hiện tại của chúng ta.
"Biết rõ thì có thể làm được gì, nếu dám tìm chúng ta gây phiền toái, ta sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra." Ba Đồ Lỗ nắm tay đưa tay.
Lâm đạo trưởng lắc đầu nói ra: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tận lực không nên xung đột kết thù với bọn hắn. Đi thôi, rời khỏi nơi đây."
Nghe Lâm đạo trưởng nói như vậy, mọi người liền bắt đầu thu thập hành lý. Lúc này đã gần giờ mùi, lo lắng bị con khỉ theo đuôi, một đoàn người liền rời khỏi khu rừng, chọn lựa con đường nhỏ trống trải để đi.
Đăng Châu có nhiều đồi núi, mặc dù mọi người lựa chọn con đường trống trải, nhưng cũng không hẳn là có thể bỏ được con khỉ, bởi vì nó có thể âm thầm theo dõi từ trong rừng.
Một hơi đi gần ba mươi dặm, tới lúc chạng vạng tối, mọi người tách khỏi đường lớn, xuyên qua ruộng đồng tiến vào khu rừng ở phía nam, ở hai bên đường đều là ruộng đồng, rất là trống trải. Nếu như con khỉ đều muốn tiếp tục theo dõi, tất nhiên phải vượt qua những mảnh ruộng này, mà chỉ cần nó vượt qua cánh ruộng, mọi người có thể phát hiện nó.
Quan sát trong rừng một lát, không thấy con khỉ đó đi theo, mọi người bắt đầu từ trong rừng Đi ra hướng tây nam. Sau khi đi ra ngoài hai ba dặm, phía trước xuất hiện một con suối nhỏ, suối nước róc rách, trong suốt thấy đáy.
Mọi người đi liên tục một đoạn đường dài nên đều có chút khát nước. Sau khi phát hiện con suối này, Ba Đồ Lỗ bước nhanh đến phía trước, buông hai cái hòm gỗ xuống, cúi người uống nước.
Mọi người cũng nhao nhao đi đến bên dòng suối uống nước, Điền Chân Cung có mang theo một cái bát ở trên người, mang ra múc nước suối, đưa lên cho Lâm đạo trưởng.
Trường Sinh cũng rất khát nước, ngay lúc hắn cúi người muốn uống nước đột nhiên phát hiện dị thường: "Ồ, sao Bát Địa Hổ nơi này lại không sợ người."
Mọi người không rõ ràng cho lắm, nhao nhao quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi nói cái gì? " Ba Đồ Lỗ dùng tay áo lau miệng.
Trường Sinh đưa tay, bắt được một con cá từ trong suối lên, con cá này chỉ to bằng ngón trỏ, sau khi bị Trường Sinh bắt trong lòng bàn tay thì liều mạng dãy dụa.
Trường Sinh cầm con cá nói với mọi người: "Con cá này ở chỗ của ta gọi là Bát Địa Hổ, rất khó nhìn thấy, gặp người liền bỏ chạy. Mà các ngươi xem, hiện tại ta thò tay là có thể bắt được nó."
"Ý của ngươi là trong nước có độc? " Trần Lập Thu suy đoán.
"A...? " Ba Đồ Lỗ trố mắt, mặc kệ trong nước có thật sự có độc hay không, với hắn mà nói cũng không có cái gì ý nghĩa, bởi vì trước khi Trường Sinh cảnh báo hắn đã uống rồi.
Lý Trung Dung đưa tay tháo xuống ngân trâm trên đầu, nhúng vào nước kiểm tra thử: "Ngân châm cũng không đổi sắc, không giống có độc."
"Làm ta sợ muốn chết: " Ba Đồ Lỗ như trút được gánh nặng, chỉ vào suối nước nói ra: "Nếu như trong nước thật sự có độc, cá sớm đã bị độc chết, chắc là trời lạnh, nó không…"
Ba Đồ Lỗ nói còn chưa dứt lời liền ngừng lại, bởi vì nơi hắn vừa chỉ có mấy con cá ngửa bụng nổi lềnh bềnh trên mặt nước từ thượng du chảy xuống.
Gặp tình hình này, Lý Trung Dung vội vàng quẳng cục nợ đi, tự trong bao quần áo xuất ra một vật nhìn giống với quạt xếp. Sau khi mở ra, lấy nước suối nhỏ lừa lượt lên bên trên 5 cái nan quạt, chăm chú quan sát: "Không phải độc dược thuộc tinh hỏa, không phải độc dược thuộc tính kim, không phải độc thuộc tính thủy, cũng không là độc thuộc tính mộc với thổ. Trong nước thật sự không có độc a...."
"Vậy mấy con cá kia...? " Ba Đồ Lỗ nói có chút không rõ lời.
Lâm đạo trưởng một mực cầm bát nước của Điền Chân Cung đưa tới nhưng vẫn chưa uống, suy nghĩ một chút lại nhấp thử một ngụm. Nhưng mà hắn không có nuốt xuống, mà là ngậm trong miệng một lát liền phun ra: "Không phải độc, là thuốc tê."
"Vật này tên là Túy Ngư Thảo, xuất hiện ở vùng Giang Nam, phương Bắc không có loại vật này..." Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra: "Tuy là Túy Ngư Thảo không phải vật kịch độc, nhưng có thể làm cho người tứ chi tê liệt, không chịu điều khiển."
Lâm đạo trưởng nói xong, Ba Đồ Lỗ đều muốn tiếp lời nói chuyện, nhưng chỉ được vài lời, hắn đã ngôn ngữ mơ hồ, khó có thể nghe được.
Điền Chân Cung cầm bát lại, đổ nước vào suối, mở miệng hỏi: "Sư phụ, làm như thế nào bây giờ? "
"Các ngươi đã uống chưa? " Lâm đạo trưởng trầm giọng hỏi.
Điền Chân Cung lắc đầu, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu cũng lắc đầu, Trường Sinh tất không cần cần phải nói, hắn là nhởi đầu tiên phát hiện chỗ khác thường, tự nhiên sẽ không uống. Chỉ có duy nhất Ba Đồ Lỗ uống, mà lại còn uống không ít.
Lúc này Ba Đồ Lỗ đã thân hình không vững, lung lay muốn ngã, Lý Trung Dung vội vàng đỡ hắn, quay đầu nói với Trần Lập Thu: "Lão Tam, ngươi mang hòm gỗ, ta cõng lão đại."
"Hay là để ta cõng cho." Trần Lập Thu cất bước đi về hướng Ba Đồ Lỗ.
"Các ngươi không cần vác hắn..." Lâm đạo trưởng trầm giọng nói ra: "Việc đã đến nước này, liền ở lại nơi này a, chuyện này sớm muộn cũng sẽ tới thôi…."
-----oo0oo-----
Nghe xong Trần Lập Thu nói, Trường Sinh càng hiếu kỳ: "Tam sư huynh, ý của ngươi là bây giờ hòa thượng cùng với đạo sĩ không được triều đình chào đón? "
"Chuyện này thì do hoàng đế định đoạt." Trần Lập Thu tiện tay ngắt một cây cỏ đuôi chó ngậm vào miệng: "Hoàng đế hiện tại mới đăng cơ không lâu, còn không biết hắn đối với hòa thượng và đạo sĩ như thế nào."
Đối với cạnh ngộ của hòa thượng với đạo sĩ Trường Sinh không quan tâm lắm, cái hắn tò mò là đạo sĩ có thể luyện đan hay không: "Tam sư huynh, đạo sĩ thật có thể đủ luyện ra tiên đan bất tử không già sao? "
"Ừ..." Trần Lập Thu nhếch miệng cười Lý Trung Dung: "Ngươi hỏi lão Nhị, mỗi ngày hắn đều chế những thứ này."
Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Lý Trung Dung.
"Đúng..." Lý Trung Dung hắng giọng một cái, tiếp tiếp: "Luyện đan đã có từ cổ xưa, tuyệt không phải giang hồ bịp người, chỉ cần thông qua đan đỉnh để hấp thu tinh hoa thiên địa linh vật, dung m Dương, điều Ngũ Hành......"
"Đốt phòng ở, nổ nhà nghỉ." Trần Lập Thu cười xấu xa xen vào.
"Ách." Lý Trung Dung nhíu mày líu lưỡi.
"Ách cái gì, cũng không phải là chưa từng xảy ra mấy chuyện đó? " Trần Lập Thu bĩu môi chế nhạo.
"Bất cứ chuyện gì đều khó có khả năng một lần là xong, mà cần phải cần bỏ nhiều thời gian diễn luyện cùng phỏng đoán..." Lý Trung Dung tranh luận: "Huống chi ta cũng không chỉ tìm hiểu luyện đan mấy thứ đó, ta tìm hiểu về cơ quan tạo vật mới là chủ yếu."
"Chúng ta là người tập võ, ngươi suốt ngày táy máy những thứ này, rất không đàng hoàng." Trần Lập Thu nói ra.
"Đứng có núi này trông núi nọ, ngươi lưu tình khắp nơi là việc chính đáng? " Lý Trung Dung cười nói.
"Hai ngươi đều làm mấy việc không chính đáng..." Ba Đồ Lỗ nói lớn: "Sư phụ đã từng nói qua, người cả đời chỉ có thể tập trung làm một việc, hai ngươi cũng không chuyên tâm."
Ba Đồ Lỗ là Đại sư huynh, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu vẫn phải cho hắn chút mặt mũi, nếu như hắn mở miệng, hai người cũng không nói nhiều nữa.
Giờ nghỉ ngơi cùng với giờ ăn cơm không phải cố định, gặp được nơi phù hợp dừng chân sẽ nghỉ chân một chút, nếu như không gặp thì cứ đi một mạch. Phần lớn thời gian đều ăn hai bữa một ngày, có khi chỉ ăn một bữa.
Lúc mọi người ngồi xuống luyện công Trường Sinh đều tránh đi rất xa, tuy là hắn đã bắt đầu tiếp xúc với tâm pháp luyện khí nhưng không có chính thức luyện võ.
Trường Sinh có một thói quen, không có việc gì thì dẽ vào rừng cây đi dạo, cũng không phải là vào đó ngắm cảnh, mà là tìm kiếm cái gì đó để ăn.
Lần này hắn lại lần nữa thấy được con khỉ kia, con khỉ ngồi ở trên một cây Du* cao, cầm trong tay một cái gì đó.
(Cây Du: Tên khoa học là Ulmus pumila L. Còn gọi là cây du xuân, du trắng, cây cọ nếp,... Là loài lá rụng thuộc họ Ulmus, vỏ cây non nhẵn, màu nâu xám hoặc xám nhạt. Loại cây này phân bố ở Đông Bắc Trung Quốc, Hoa Bắc và các tỉnh Tây Bắc. Loại cây này thường mọc ở sườn đồi, thung lũng, sông, núi vè đồi cát có độ cao từ 1000-2500m so với mực nước biển. - Theo Baidu.)
Trường Sinh phát hiện con khỉ nhưng nó lại không phát hiện được hắn, Trường Sinh đứng từ xa quan sát, phát hiện con khỉ kai dường như đang ẩn trốn, hơn nữa vị trí có thể thấy rõ được sơn động mọi người đang nghỉ chân.
Lần trước thấy con khỉ này là bốn ngày trước, lúc ấy hắn còn tưởng rằng con khỉ này trốn ra từ đoàn xiếc, hiện tại xem ra không phải như vậy. Rất có thể là con khỉ này vẫn một mực đi theo đám bọn hắn.
Bởi vì không có bị con khỉ phát hiện, Trường Sinh đứng tại chỗ kín quan sát một hồi lâu, mà kết quả càng xác nhận suy đoán của hắn, cái này con khỉ này vừa ăn cái gì đó, vừa thò đầu ra quan sát mọi người trong sơn động.
Xác định con khỉ này có bộ dạng khả nghi, Trường Sinh liền nhặt mấy khối đá, rón ra rón rén đi đến dưới cây, bởi vì con khỉ ở trên cây cao, hắn nghĩ ném từ dưới sẽ không đến, liền trèo lên.
Nhưng mà hắn đã xem thường con khỉ kia, không trèo được bao nhiêu cao đã bị nó phát hiện.
Thấy hắn đang trèo lên trên cây, con khỉ kia vội vàng ném đồ nó đang ăn trong tay xuống, thừa dịp hắn tránh né nhanh chóng nhảy xuống cây, chạy vào rừng sâu.
Trường Sinh ném đi mấy khối đá đi, không trúng viên nào, chỉ đành trèo xuống.
Trèo xuống dưới, hắn phát hiện dưới gốc cây có một quả thông lớn bằng nắm tay, chính là cái thứ lúc nãy mà con khỉ cầm lấy để ăn. Quả thông chính là trái cây của cây thông, quả thông bình thường chỉ to bằng quả trứng gà, nhưng cái quả thông này lớn chừng nắm tay, hạt thông bên trong cũng to bằng cái móng tay.
Phát hiện dị thường, Trường Sinh lập tức mang theo quả thông về tới sơn động, nói rõ với Lâm đạo trưởng tất cả những gì hắn phát hiện được.
Lâm đạo trưởng cầm lấy quả thông quan sát, thần sắc rất là ngưng trọng.
"Sư phụ, quả thông lớn như vậy không phải là đồ của Đăng Châu." Lý Trung Dung nói ra.
Lâm đạo trưởng nhẹ gật đầu, chỉ vào đuôi quả thông nói ra: "Cái quả thông này hẳn là ngắt từ mùa thu năm ngoái, đế chỉnh tề, không phải vặn xuống, mà là bị người ta dùng một thứ gì đó sắc bén chém xuống.
"Lúc trước lão Ngũ nhìn thấy con khỉ kia có chủ nhân..." Trần Lập Thu nói ra: "Cái quả thông này rất có thể là do chủ nhân nó đưa cho nó ăn.
Lâm đạo trưởng chậm rãi gật đầu.
Thấy mọi người biểu lộ rất là ngưng trọng, Trường Sinh cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lần trước hắn nhìn thấy con khỉ này vẫn là bốn ngày trước. Nói cách khác, con khỉ này đã theo bọn hắn ít nhất bốn ngày. Giám thì thời gian dài như vậy, nói rõ là chủ nhân có ý đồ gì đó, khả năng là bạn rất nhỏ, khả năng là địch nhân lại rất lớn. Mà địch nhân theo dõi tò trong tối chỉ có hai cái, hoặc là trả thù, hoặc là muốn cướp đoạt.
"Sư phụ, ở Đăng Châu chúng ta không có đắc tội ai mà." Lý Trung Dung nói ra.
"Chủ nhân của nó không phải người Đăng Châu..." Lâm đạo trưởng khoát tay nói ra: "Lão Ngũ phát hiện nó từ bốn ngày trước, nhưng không thể nói được nó bắt đầu đi theo chúng ta từ bao giờ. Có thể nó đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi, chỉ là chúng ta chưa từng phát hiện ra."
Lý Trung Dung nói ra: "Có lẽ chủ nhân của nó đã ở gần đây, nhưng vì sao hắn không lộ diện? "
"Chưa đến thời điểm để lộ diện..." Lâm đạo trưởng nói ra: "Có thể là chưa đến thời cơ thích hợp để hạ thủ, cũng có thể là người hắn triệu tập đến để giúp đỡ chưa tới."
Nghe Lâm đạo trưởng nói như vậy, tâm trạng mọi người đều trở nên nghiêm trọng, Trần Lập Thu vứt cây cỏ đuôi chó trong miệng ra, nghiêm mặt hỏi: "Sư phụ, chúng ta nên ứng đối như nào đây? "
Lâm đạo trưởng nhíu mày, không có trả lời.
Trần Lập Thu lại quay đầu nhìn về phía Trường Sinh: "Lão Ngũ, lúc trước ngươi ném đá có trúng người con khỉ đó không? "
Trường Sinh chưa kịp trả lời, Lý Trung Dung liền nói: "Mặc kệ lão Ngũ có đánh trúng con con khỉ kia hay không, con khỉ cũng đã bị dọa sỡ, tất nhiên sẽ đem tất cả những gì nó thấy báo cho chủ nhân của nó biết. Nếu không có gì bất ngờ, chủ nhân của nó đã phát hiện vị trí hiện tại của chúng ta.
"Biết rõ thì có thể làm được gì, nếu dám tìm chúng ta gây phiền toái, ta sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra." Ba Đồ Lỗ nắm tay đưa tay.
Lâm đạo trưởng lắc đầu nói ra: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tận lực không nên xung đột kết thù với bọn hắn. Đi thôi, rời khỏi nơi đây."
Nghe Lâm đạo trưởng nói như vậy, mọi người liền bắt đầu thu thập hành lý. Lúc này đã gần giờ mùi, lo lắng bị con khỉ theo đuôi, một đoàn người liền rời khỏi khu rừng, chọn lựa con đường nhỏ trống trải để đi.
Đăng Châu có nhiều đồi núi, mặc dù mọi người lựa chọn con đường trống trải, nhưng cũng không hẳn là có thể bỏ được con khỉ, bởi vì nó có thể âm thầm theo dõi từ trong rừng.
Một hơi đi gần ba mươi dặm, tới lúc chạng vạng tối, mọi người tách khỏi đường lớn, xuyên qua ruộng đồng tiến vào khu rừng ở phía nam, ở hai bên đường đều là ruộng đồng, rất là trống trải. Nếu như con khỉ đều muốn tiếp tục theo dõi, tất nhiên phải vượt qua những mảnh ruộng này, mà chỉ cần nó vượt qua cánh ruộng, mọi người có thể phát hiện nó.
Quan sát trong rừng một lát, không thấy con khỉ đó đi theo, mọi người bắt đầu từ trong rừng Đi ra hướng tây nam. Sau khi đi ra ngoài hai ba dặm, phía trước xuất hiện một con suối nhỏ, suối nước róc rách, trong suốt thấy đáy.
Mọi người đi liên tục một đoạn đường dài nên đều có chút khát nước. Sau khi phát hiện con suối này, Ba Đồ Lỗ bước nhanh đến phía trước, buông hai cái hòm gỗ xuống, cúi người uống nước.
Mọi người cũng nhao nhao đi đến bên dòng suối uống nước, Điền Chân Cung có mang theo một cái bát ở trên người, mang ra múc nước suối, đưa lên cho Lâm đạo trưởng.
Trường Sinh cũng rất khát nước, ngay lúc hắn cúi người muốn uống nước đột nhiên phát hiện dị thường: "Ồ, sao Bát Địa Hổ nơi này lại không sợ người."
Mọi người không rõ ràng cho lắm, nhao nhao quay đầu nhìn hắn.
"Ngươi nói cái gì? " Ba Đồ Lỗ dùng tay áo lau miệng.
Trường Sinh đưa tay, bắt được một con cá từ trong suối lên, con cá này chỉ to bằng ngón trỏ, sau khi bị Trường Sinh bắt trong lòng bàn tay thì liều mạng dãy dụa.
Trường Sinh cầm con cá nói với mọi người: "Con cá này ở chỗ của ta gọi là Bát Địa Hổ, rất khó nhìn thấy, gặp người liền bỏ chạy. Mà các ngươi xem, hiện tại ta thò tay là có thể bắt được nó."
"Ý của ngươi là trong nước có độc? " Trần Lập Thu suy đoán.
"A...? " Ba Đồ Lỗ trố mắt, mặc kệ trong nước có thật sự có độc hay không, với hắn mà nói cũng không có cái gì ý nghĩa, bởi vì trước khi Trường Sinh cảnh báo hắn đã uống rồi.
Lý Trung Dung đưa tay tháo xuống ngân trâm trên đầu, nhúng vào nước kiểm tra thử: "Ngân châm cũng không đổi sắc, không giống có độc."
"Làm ta sợ muốn chết: " Ba Đồ Lỗ như trút được gánh nặng, chỉ vào suối nước nói ra: "Nếu như trong nước thật sự có độc, cá sớm đã bị độc chết, chắc là trời lạnh, nó không…"
Ba Đồ Lỗ nói còn chưa dứt lời liền ngừng lại, bởi vì nơi hắn vừa chỉ có mấy con cá ngửa bụng nổi lềnh bềnh trên mặt nước từ thượng du chảy xuống.
Gặp tình hình này, Lý Trung Dung vội vàng quẳng cục nợ đi, tự trong bao quần áo xuất ra một vật nhìn giống với quạt xếp. Sau khi mở ra, lấy nước suối nhỏ lừa lượt lên bên trên 5 cái nan quạt, chăm chú quan sát: "Không phải độc dược thuộc tinh hỏa, không phải độc dược thuộc tính kim, không phải độc thuộc tính thủy, cũng không là độc thuộc tính mộc với thổ. Trong nước thật sự không có độc a...."
"Vậy mấy con cá kia...? " Ba Đồ Lỗ nói có chút không rõ lời.
Lâm đạo trưởng một mực cầm bát nước của Điền Chân Cung đưa tới nhưng vẫn chưa uống, suy nghĩ một chút lại nhấp thử một ngụm. Nhưng mà hắn không có nuốt xuống, mà là ngậm trong miệng một lát liền phun ra: "Không phải độc, là thuốc tê."
"Vật này tên là Túy Ngư Thảo, xuất hiện ở vùng Giang Nam, phương Bắc không có loại vật này..." Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra: "Tuy là Túy Ngư Thảo không phải vật kịch độc, nhưng có thể làm cho người tứ chi tê liệt, không chịu điều khiển."
Lâm đạo trưởng nói xong, Ba Đồ Lỗ đều muốn tiếp lời nói chuyện, nhưng chỉ được vài lời, hắn đã ngôn ngữ mơ hồ, khó có thể nghe được.
Điền Chân Cung cầm bát lại, đổ nước vào suối, mở miệng hỏi: "Sư phụ, làm như thế nào bây giờ? "
"Các ngươi đã uống chưa? " Lâm đạo trưởng trầm giọng hỏi.
Điền Chân Cung lắc đầu, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu cũng lắc đầu, Trường Sinh tất không cần cần phải nói, hắn là nhởi đầu tiên phát hiện chỗ khác thường, tự nhiên sẽ không uống. Chỉ có duy nhất Ba Đồ Lỗ uống, mà lại còn uống không ít.
Lúc này Ba Đồ Lỗ đã thân hình không vững, lung lay muốn ngã, Lý Trung Dung vội vàng đỡ hắn, quay đầu nói với Trần Lập Thu: "Lão Tam, ngươi mang hòm gỗ, ta cõng lão đại."
"Hay là để ta cõng cho." Trần Lập Thu cất bước đi về hướng Ba Đồ Lỗ.
"Các ngươi không cần vác hắn..." Lâm đạo trưởng trầm giọng nói ra: "Việc đã đến nước này, liền ở lại nơi này a, chuyện này sớm muộn cũng sẽ tới thôi…."
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.