Chương 19: Điền Vương Ngọc Tỉ
Phong Ngự Cửu Thu
18/08/2021
-----oo0oo-----
Nghe được Lâm đạo trưởng phân phó, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu chỉ có thể đỡ Ba Đồ Lỗ xuống một một cái thân cây, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Lần đầu tiên Trường Sinh gặp được loại tình huống này, không biết phải làm cái gì, mà đám người Lý Trung Dung có vẻ như cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, lộ ra có chút bối rối.
Trong mấy người chỉ có Lý Trung Dung mà theo một thanh trường kiếm trên người, Trần Lập Thu cùng Điền Chân Cung đều không có binh khí, địch nhân tùy thời đều khả năng xuất hiện, không có binh khí không được. Trần Lập Thu mở ra một cái hòm gỗ, từ trong đó lấy ra hai cây Thiết Can (gậy sắt), trong đó một cây phần đầu bén nhọn, hai cây Thiết Can vặn nối được với nhau, tạo thành một cây trường mâu. Sau đó đem cây trường mâu đó ném cho Điền Chân Cung: "Lão Tứ, đón lấy. "
Điền Chân Cung tiếp trường mâu, Trần Lập Thu lại từ trong hòm gỗ lấy ra một cái xẻng sắt, xẻng sắt chỉ hơn một thước.
Gặp Trần Lập Thu mở hòm gỗ ra, Trường Sinh vội vàng đi về phía trước: "Tam ca, cho ta một cái. "
Trần Lập Thu liên tục khoát tay: "Đi sang một bên, ngươi đánh được ai, tranh thủ tìm nơi trốn đi. "
Trường Sinh không chịu, tiếp tục đòi hỏi.
Cách đó không xa, Lâm đạo trưởng quay đầu lại: "Trường Sinh, đối phương lai giả bất thiện, ngươi không biết võ công, ở lại nơi này chỉ có thể tặng mạng, thừa dịp địch nhân chưa tới, sớm đi đi. "
Lần thứ nhất gặp được loại chuyện này, dù là ai cũng không tránh khỏi sợ hãi, Trường Sinh cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn cũng không muốn đào tẩu: "Ta không đi. "
"Hắc hắc hắc, cho dù ngươi muốn đi cũng không được a! " Từ trong rừng hướng Tây Nam truyền đến tiếng cười quái dị mà âm lãnh.
Lâm đạo trưởng không nói tiếp với Trường Sinh, quay người về hướng Tây Nam chắp tay hành lễ: "Vô Lượng Thiên Tôn, chư vị là một đường anh hùng hào kiệt, ngăn đường đi của chúng ta làm gì? "
Trường Sinh chưa có tu luyện, không nhìn được trong đêm. Lúc này màn đêm đã hàng lâm, hắn không nhìn được rõ trong rừng rừng cây có chuyện gì, nhưng mà căn cứ vào tiếng bước chân lộn xộn, người tới ít nhất cũng phải có mười người trở lên.
"Lâm Đông Dương, ngay cả thanh âm của ta mà ngươi cũng không nhớ sao? " Trong bóng tối có người mở miệng.
Trước đây Trường Sinh chỉ biết là Lâm đạo trưởng mang đạo hiệu là La Dương Tử, cũng không biết tục gia tính danh của hắn. Vậy mà người này biết rõ tục gia tính danh của Lâm đạo trưởng, nói rõ người này rất quen với Lâm đạo trưởng.
Sau một hồi ngắn ngủi, Lâm đạo trưởng mở miệng hỏi: "Ngươi là Chung A Ngạnh của Mã Bang ở Điền Nam? "
"Trí nhớ không tồi, đúng là tại hạ..." Để chứng minh thân phận, người kia cao giọng hạ lệnh: "Thắp đuốc! "
Người cầm đầu kia hạ lệnh một tiếng, trong rừng cây bắt đầu sáng lên từng bó đuốc, bó đuốc không tập trung ở một nơi, mà phân tán ở khắp bốn hướng quanh đối phương. Đến tột cùng đối phương có bao nhiêu người thì chưa biết được, chỉ riêng bó đuốc ít nhất thì có hai ba mươi cái.
Đã có ánh lửa, Trường Sinh có thể thấy được tướng mạo của người kia. Người này tuổi chừng tứ tuần, thân hình nhỏ gầy, làn da ngăm đen, ăn mặc một thân áo bào đỏ thẫm. Bởi vì ánh lửa phiêu hốt, nhìn không quá rõ ràng, Trường Sinh vốn cho là trên má trái của người này có một con bò cạp. Đến tận khi đối phương đến gần mới phát hiện đó không phải một bọ cạp thật, mà là bò cạp hình xăm.
Những người còn lại vóc dáng đều không cao cho lắm, bên hông đều treo loan đao, trang phục trên người cũng không giống của người Hán, trên mặt đều không ngoại lệ đều có hình xăm độc trùng. Ánh lửa nhảy lên, hình xăm các loại độc trùng đều lộ ra vẻ xấu xí dữ tợn.
Người cầm đầu chậm rãi đến gần, dừng lại ở bên kia con suối, cách Lâm đạo trưởng ước chừng hai trượng, những người còn lại cũng đi theo tới gần, cách xa nhau năm trượng, đem sáu người bọn họ vây lại.
"Lâm Đông Dương, ngươi bị Các Tạo sơn trục xuất khỏi sư môn đã nhiều năm, sao còn ăn mặc như đạo nhân vậy? " Tên gọi là Chung A Ngạnh bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Lâm đạo trưởng cũng không tiếp lời đối phương mà trầm giọng hỏi: "Chung bang chủ, ngươi không ở Điền Nam yên ổn sống đi, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này làm cái gì? "
"Muốn gặp ngươi một lần thật không dễ a… Biết được ngươi đang ở đây nơi này, ta lập tức ngựa không dừng vó, suốt đêm đi đến đây đó nha. " Trong khi Chung A Ngạnh nói chuyện trong miệng vẫn đang ăn một cái gì đó mà không ai biết, chỉ có thể nhìn thấy dưới răng hắn chảy ra một chất lỏng màu đỏ.
Lâm đạo trưởng lạnh lùng cười cười, không có nói gì.
"Như là đã gặp rồi cũng đừng nói nhiều lời, mau lấy 'nó' ra đi. " Chung A Ngạnh nói ra.
"Ngươi muốn cái gì? " Lâm đạo trưởng trầm giọng hỏi.
"Đừng có giả bộ hồ đồ, ta còn có thể muốn cái gì được, tất nhiên là Điền Vương Ngọc Tỳ. " Chung A Ngạnh nói ra.
"Ta chưa bao giờ thấy Điền Vương Ngọc Tỳ. " Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra.
"Ha ha..." Chung A Ngạnh cười lạnh một cái, sau đó khuôn mặt đầy vẻ hung tợn: "Lâm Đông Dương, ngươi cho là Mã Bang của chúng ta có thể đùa sao? Vì giúp ngươi mở ra cái kia cổ mộ kia, mệt chết hơn trăm thớt ngựa không nói, chúng ta còn đã chết mười cái huynh đệ. Chúng ta đào giếng, ngươi uống nước, thiên hạ nào có đạo lý như vậy? "
Lâm đạo trưởng mở miệng nói ra: "Năm đó chúng ta từng có ước định, ta và ngươi hợp lực mở ra cổ mộ của Ngọc Long Sơn Điền Vương, ta chỉ lấy đi đan dược, còn lại toàn bộ về các ngươi. Ngoại trừ đan dược, ta không lấy bất cứ thứ gì. "
Chung A Ngạnh mũi thở co rúm: "Sau khi ngươi rời khỏi chúng ta không tìm được Điền Vương Ngọc Tỳ trong đó. Năm đó ngươi là người thứ nhất tiến vào trong mộ, Điền Vương Ngọc Tỳ không phải do ngươi cầm đi, còn có thể là ai? "
"Các ngươi cũng chỉ suy đoán trong mộ có thể sẽ có Điền Vương Ngọc Tỳ, cũng không chắc chắn Điền Vương Ngọc Tỳ ở trong đó..." Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra: "Huống chi, Điền Vương Ngọc Tỳ đối với các ngươi có ích, nhưng đối với ta vô dụng."
Lâm đạo trưởng cùng Chung A Ngạnh nói chuyện, Trường Sinh quan sát thoáng một phát vẻ mặt của mọi người, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu đều có vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt. Điều này nói rõ bọn hắn không tham dự việc này, ân oán của Lâm đạo trưởng cùng Mã Bang phát sinh trước khi Lâm đạo trưởng nhận lấy bọn hắn.
Tuy là Chung A Ngạnh suất lĩnh thành viên Mã Bang bao vây mọi người, nhưng lại không lập tức làm khó dễ, có vẻ như có chút kiêng kị Lâm đạo trưởng. Trong một thời gian ngắn, song phương một mực kịch liệt tranh luận.
"Tam ca, những những người này có lịch gì? " Trường Sinh nhỏ giọng hỏi.
Trần Lập Thu trả lời: "Ta đối với bọn họ cũng không quen thuộc, chỉ nghe sư phụ kể, Nam Chiếu vốn là nơi hiểm trở, núi cao rừng rậm, trèo đèo lội suối toàn bộ đều phải nhờ đến la ngựa, vì vậy sinh ra Mã Bang dùng cưỡi ngựa để buôn trà muối mà sống. Nhưng mà phần lớn bang chúng của Mã Bang đều là đám ô hợp, võ công cũng đều rất bình thường. "
"Ngươi xem, trên mặt bọn hắn đều xăm hình độc trùng, sợ là đều am hiểu hạ độc. " Trường Sinh nói.
Trần Lập Thu lắc đầu: "Bọn hắn cùng lắm biết hạ độc mà thôi, chưa nói tới am hiểu, người dùng độc lợi hại thật sự đều ở trong Cổ Trại cùng Tương châu Long Vương Sơn. "
Nghe được Trần Lập Thu nói, Trường Sinh chậm rãi gật đầu, lại hỏi tiếp: "Điền Vương Ngọc Tỳ là vật gì? "
"Trước đây chưa từng nghe sư phụ nhắc tới..." Trần Lập Thu lắc đầu nói: "Nhưng là nghe tên của nó, hẳn là ngọc tỷ mà Điền Vương đã dùng. Ngươi đừng hỏi ta cái ngọc tỷ kia làm được cái gì, ta cũng không biết. "
"Sao ta lại không thấy được con khỉ kia nhỉ..." Trường Sinh nói: "Có thể còn có mặt khác một đám người khác không phải bọn họ không? "
Trần Lập Thu có thể nhìn được trong đêm: "Con khỉ kia ở trên một cái cây sau lưng bọn hắn."
Tuy Trần Lập Thu nói ra vị trí của nó, nhưng Trường Sinh lại nhìn không tới, bởi vì trời tối quá, hắn chỉ có thể được những khu vực có ánh lửa chiếu sáng.
"Tam ca, chúng ta có nắm chắc có thể đánh thắng được đám bọn họ không? " Trường Sinh lại hỏi.
Trần Lập Thu chậm rãi lắc đầu: "Không biết, trước đây chúng ta chưa bao giờ ra tay với người khác, cũng không biết sư phụ đang tìm cái gì, thì ra sự phụ đang một mực tìm một loại đan dược nào đó."
Trong khi Trường Sinh cùng Trần Lập Thu đang nói chuyện, Lâm đạo trưởng cũng đang tranh luận với Chung A Ngạnh. Nhìn ra được Chung A Ngạnh đối với Lâm đạo trưởng có chút kiêng kị, cũng có thấy được Lâm đạo trưởng không muốn động thủ với đám người Chung A Ngạnh. Mặc dù hai bên đang kịch liệt tranh luận, lại thủy chung bảo trì sự kiềm chế ở một mức độ nhất định.
Tranh luận vĩnh viễn là không có kết quả, cuối cùng Chung A Ngạnh đưa ra ý muốn kiểm tra hành lý của mọi người cùng bao phục, nếu như bên trong không có Điền Vương Ngọc Tỳ, việc này liền dừng ở đây.
"Ta sẽ không để cho các ngươi soát người. " Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra.
"Chúng ta cũng không cần soát người..." Chung A Ngạnh nói: "Điền Vương Ngọc Tỳ cao hơn hai thốn, các ngươi không cách nào mang theo trên người. "
"Nếu như Điền Vương Ngọc Tỳ không có trong hành lý, ngươi sẽ không hoài nghi là chúng dấu đi đấy chứ. " Lâm đạo trưởng nói ra.
"Sẽ không..." Chung A Ngạnh lắc đầu nói ra: "Thứ quan trọng như vậy, tất nhiên các ngươi sẽ mang theo, nếu như ngọc tỷ thật đúng không ở trong tay các ngươi, chúng ta sẽ ời đi, không liên quan gì đến nhau nữa."
"Một lời đã định? " Lâm đạo trưởng hỏi xác nhận.
"Một lời đã định. " Chung A Ngạnh gật đầu.
Hai bên đã đạt thành ước định, địch ta đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trên đường hành tẩu giang hồ, có thể không cần động thủ thì tận lực không động thủ, bởi vì một khi động thủ, không biết được người chết sẽ là ai.
Bởi vì theo như lời Chung A Ngạnh, đầu của Điền Vương Ngọc Tỳ rất lớn, không cần tiến hành soát người, chỉ cần đem bao phục mở ra, để cho người Mã Bang nhìn qua ra là được.
Vì để xem cho rõ ràng, Chung A Ngạnh liền phái ra hai người vượt qua dòng suối nhỏ, tiến hành quan sát lử khoảng cách gần.
Lâm đạo trưởng đã đáp ứng yêu cầu của đối phương, cho nên cũng không có nói gì.
Sau khi kiểm tra bao phục, chính là những thứ đồ bên trong hòm gỗ. Bên trong ột cái hòm gỗ toàn là đồ vật dùng để đào móc, một cái hòm gỗ khác thì bên trong toàn là thẻ tre cùng sách cổ.
Ngay tại lúc mở ra cái rương thứ hai, một người của Mã Bang đột nhiên la lên với vẻ đầy kinh ngạc: "Bang chủ, Thiên Tằm Thần Công, Thiên Tằm Thần Công trong truyền thuyết. "
-----
Nghe được Lâm đạo trưởng phân phó, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu chỉ có thể đỡ Ba Đồ Lỗ xuống một một cái thân cây, sau đó bắt đầu chuẩn bị.
Lần đầu tiên Trường Sinh gặp được loại tình huống này, không biết phải làm cái gì, mà đám người Lý Trung Dung có vẻ như cũng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, lộ ra có chút bối rối.
Trong mấy người chỉ có Lý Trung Dung mà theo một thanh trường kiếm trên người, Trần Lập Thu cùng Điền Chân Cung đều không có binh khí, địch nhân tùy thời đều khả năng xuất hiện, không có binh khí không được. Trần Lập Thu mở ra một cái hòm gỗ, từ trong đó lấy ra hai cây Thiết Can (gậy sắt), trong đó một cây phần đầu bén nhọn, hai cây Thiết Can vặn nối được với nhau, tạo thành một cây trường mâu. Sau đó đem cây trường mâu đó ném cho Điền Chân Cung: "Lão Tứ, đón lấy. "
Điền Chân Cung tiếp trường mâu, Trần Lập Thu lại từ trong hòm gỗ lấy ra một cái xẻng sắt, xẻng sắt chỉ hơn một thước.
Gặp Trần Lập Thu mở hòm gỗ ra, Trường Sinh vội vàng đi về phía trước: "Tam ca, cho ta một cái. "
Trần Lập Thu liên tục khoát tay: "Đi sang một bên, ngươi đánh được ai, tranh thủ tìm nơi trốn đi. "
Trường Sinh không chịu, tiếp tục đòi hỏi.
Cách đó không xa, Lâm đạo trưởng quay đầu lại: "Trường Sinh, đối phương lai giả bất thiện, ngươi không biết võ công, ở lại nơi này chỉ có thể tặng mạng, thừa dịp địch nhân chưa tới, sớm đi đi. "
Lần thứ nhất gặp được loại chuyện này, dù là ai cũng không tránh khỏi sợ hãi, Trường Sinh cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn cũng không muốn đào tẩu: "Ta không đi. "
"Hắc hắc hắc, cho dù ngươi muốn đi cũng không được a! " Từ trong rừng hướng Tây Nam truyền đến tiếng cười quái dị mà âm lãnh.
Lâm đạo trưởng không nói tiếp với Trường Sinh, quay người về hướng Tây Nam chắp tay hành lễ: "Vô Lượng Thiên Tôn, chư vị là một đường anh hùng hào kiệt, ngăn đường đi của chúng ta làm gì? "
Trường Sinh chưa có tu luyện, không nhìn được trong đêm. Lúc này màn đêm đã hàng lâm, hắn không nhìn được rõ trong rừng rừng cây có chuyện gì, nhưng mà căn cứ vào tiếng bước chân lộn xộn, người tới ít nhất cũng phải có mười người trở lên.
"Lâm Đông Dương, ngay cả thanh âm của ta mà ngươi cũng không nhớ sao? " Trong bóng tối có người mở miệng.
Trước đây Trường Sinh chỉ biết là Lâm đạo trưởng mang đạo hiệu là La Dương Tử, cũng không biết tục gia tính danh của hắn. Vậy mà người này biết rõ tục gia tính danh của Lâm đạo trưởng, nói rõ người này rất quen với Lâm đạo trưởng.
Sau một hồi ngắn ngủi, Lâm đạo trưởng mở miệng hỏi: "Ngươi là Chung A Ngạnh của Mã Bang ở Điền Nam? "
"Trí nhớ không tồi, đúng là tại hạ..." Để chứng minh thân phận, người kia cao giọng hạ lệnh: "Thắp đuốc! "
Người cầm đầu kia hạ lệnh một tiếng, trong rừng cây bắt đầu sáng lên từng bó đuốc, bó đuốc không tập trung ở một nơi, mà phân tán ở khắp bốn hướng quanh đối phương. Đến tột cùng đối phương có bao nhiêu người thì chưa biết được, chỉ riêng bó đuốc ít nhất thì có hai ba mươi cái.
Đã có ánh lửa, Trường Sinh có thể thấy được tướng mạo của người kia. Người này tuổi chừng tứ tuần, thân hình nhỏ gầy, làn da ngăm đen, ăn mặc một thân áo bào đỏ thẫm. Bởi vì ánh lửa phiêu hốt, nhìn không quá rõ ràng, Trường Sinh vốn cho là trên má trái của người này có một con bò cạp. Đến tận khi đối phương đến gần mới phát hiện đó không phải một bọ cạp thật, mà là bò cạp hình xăm.
Những người còn lại vóc dáng đều không cao cho lắm, bên hông đều treo loan đao, trang phục trên người cũng không giống của người Hán, trên mặt đều không ngoại lệ đều có hình xăm độc trùng. Ánh lửa nhảy lên, hình xăm các loại độc trùng đều lộ ra vẻ xấu xí dữ tợn.
Người cầm đầu chậm rãi đến gần, dừng lại ở bên kia con suối, cách Lâm đạo trưởng ước chừng hai trượng, những người còn lại cũng đi theo tới gần, cách xa nhau năm trượng, đem sáu người bọn họ vây lại.
"Lâm Đông Dương, ngươi bị Các Tạo sơn trục xuất khỏi sư môn đã nhiều năm, sao còn ăn mặc như đạo nhân vậy? " Tên gọi là Chung A Ngạnh bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Lâm đạo trưởng cũng không tiếp lời đối phương mà trầm giọng hỏi: "Chung bang chủ, ngươi không ở Điền Nam yên ổn sống đi, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này làm cái gì? "
"Muốn gặp ngươi một lần thật không dễ a… Biết được ngươi đang ở đây nơi này, ta lập tức ngựa không dừng vó, suốt đêm đi đến đây đó nha. " Trong khi Chung A Ngạnh nói chuyện trong miệng vẫn đang ăn một cái gì đó mà không ai biết, chỉ có thể nhìn thấy dưới răng hắn chảy ra một chất lỏng màu đỏ.
Lâm đạo trưởng lạnh lùng cười cười, không có nói gì.
"Như là đã gặp rồi cũng đừng nói nhiều lời, mau lấy 'nó' ra đi. " Chung A Ngạnh nói ra.
"Ngươi muốn cái gì? " Lâm đạo trưởng trầm giọng hỏi.
"Đừng có giả bộ hồ đồ, ta còn có thể muốn cái gì được, tất nhiên là Điền Vương Ngọc Tỳ. " Chung A Ngạnh nói ra.
"Ta chưa bao giờ thấy Điền Vương Ngọc Tỳ. " Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra.
"Ha ha..." Chung A Ngạnh cười lạnh một cái, sau đó khuôn mặt đầy vẻ hung tợn: "Lâm Đông Dương, ngươi cho là Mã Bang của chúng ta có thể đùa sao? Vì giúp ngươi mở ra cái kia cổ mộ kia, mệt chết hơn trăm thớt ngựa không nói, chúng ta còn đã chết mười cái huynh đệ. Chúng ta đào giếng, ngươi uống nước, thiên hạ nào có đạo lý như vậy? "
Lâm đạo trưởng mở miệng nói ra: "Năm đó chúng ta từng có ước định, ta và ngươi hợp lực mở ra cổ mộ của Ngọc Long Sơn Điền Vương, ta chỉ lấy đi đan dược, còn lại toàn bộ về các ngươi. Ngoại trừ đan dược, ta không lấy bất cứ thứ gì. "
Chung A Ngạnh mũi thở co rúm: "Sau khi ngươi rời khỏi chúng ta không tìm được Điền Vương Ngọc Tỳ trong đó. Năm đó ngươi là người thứ nhất tiến vào trong mộ, Điền Vương Ngọc Tỳ không phải do ngươi cầm đi, còn có thể là ai? "
"Các ngươi cũng chỉ suy đoán trong mộ có thể sẽ có Điền Vương Ngọc Tỳ, cũng không chắc chắn Điền Vương Ngọc Tỳ ở trong đó..." Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra: "Huống chi, Điền Vương Ngọc Tỳ đối với các ngươi có ích, nhưng đối với ta vô dụng."
Lâm đạo trưởng cùng Chung A Ngạnh nói chuyện, Trường Sinh quan sát thoáng một phát vẻ mặt của mọi người, Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu đều có vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt. Điều này nói rõ bọn hắn không tham dự việc này, ân oán của Lâm đạo trưởng cùng Mã Bang phát sinh trước khi Lâm đạo trưởng nhận lấy bọn hắn.
Tuy là Chung A Ngạnh suất lĩnh thành viên Mã Bang bao vây mọi người, nhưng lại không lập tức làm khó dễ, có vẻ như có chút kiêng kị Lâm đạo trưởng. Trong một thời gian ngắn, song phương một mực kịch liệt tranh luận.
"Tam ca, những những người này có lịch gì? " Trường Sinh nhỏ giọng hỏi.
Trần Lập Thu trả lời: "Ta đối với bọn họ cũng không quen thuộc, chỉ nghe sư phụ kể, Nam Chiếu vốn là nơi hiểm trở, núi cao rừng rậm, trèo đèo lội suối toàn bộ đều phải nhờ đến la ngựa, vì vậy sinh ra Mã Bang dùng cưỡi ngựa để buôn trà muối mà sống. Nhưng mà phần lớn bang chúng của Mã Bang đều là đám ô hợp, võ công cũng đều rất bình thường. "
"Ngươi xem, trên mặt bọn hắn đều xăm hình độc trùng, sợ là đều am hiểu hạ độc. " Trường Sinh nói.
Trần Lập Thu lắc đầu: "Bọn hắn cùng lắm biết hạ độc mà thôi, chưa nói tới am hiểu, người dùng độc lợi hại thật sự đều ở trong Cổ Trại cùng Tương châu Long Vương Sơn. "
Nghe được Trần Lập Thu nói, Trường Sinh chậm rãi gật đầu, lại hỏi tiếp: "Điền Vương Ngọc Tỳ là vật gì? "
"Trước đây chưa từng nghe sư phụ nhắc tới..." Trần Lập Thu lắc đầu nói: "Nhưng là nghe tên của nó, hẳn là ngọc tỷ mà Điền Vương đã dùng. Ngươi đừng hỏi ta cái ngọc tỷ kia làm được cái gì, ta cũng không biết. "
"Sao ta lại không thấy được con khỉ kia nhỉ..." Trường Sinh nói: "Có thể còn có mặt khác một đám người khác không phải bọn họ không? "
Trần Lập Thu có thể nhìn được trong đêm: "Con khỉ kia ở trên một cái cây sau lưng bọn hắn."
Tuy Trần Lập Thu nói ra vị trí của nó, nhưng Trường Sinh lại nhìn không tới, bởi vì trời tối quá, hắn chỉ có thể được những khu vực có ánh lửa chiếu sáng.
"Tam ca, chúng ta có nắm chắc có thể đánh thắng được đám bọn họ không? " Trường Sinh lại hỏi.
Trần Lập Thu chậm rãi lắc đầu: "Không biết, trước đây chúng ta chưa bao giờ ra tay với người khác, cũng không biết sư phụ đang tìm cái gì, thì ra sự phụ đang một mực tìm một loại đan dược nào đó."
Trong khi Trường Sinh cùng Trần Lập Thu đang nói chuyện, Lâm đạo trưởng cũng đang tranh luận với Chung A Ngạnh. Nhìn ra được Chung A Ngạnh đối với Lâm đạo trưởng có chút kiêng kị, cũng có thấy được Lâm đạo trưởng không muốn động thủ với đám người Chung A Ngạnh. Mặc dù hai bên đang kịch liệt tranh luận, lại thủy chung bảo trì sự kiềm chế ở một mức độ nhất định.
Tranh luận vĩnh viễn là không có kết quả, cuối cùng Chung A Ngạnh đưa ra ý muốn kiểm tra hành lý của mọi người cùng bao phục, nếu như bên trong không có Điền Vương Ngọc Tỳ, việc này liền dừng ở đây.
"Ta sẽ không để cho các ngươi soát người. " Lâm đạo trưởng nghiêm mặt nói ra.
"Chúng ta cũng không cần soát người..." Chung A Ngạnh nói: "Điền Vương Ngọc Tỳ cao hơn hai thốn, các ngươi không cách nào mang theo trên người. "
"Nếu như Điền Vương Ngọc Tỳ không có trong hành lý, ngươi sẽ không hoài nghi là chúng dấu đi đấy chứ. " Lâm đạo trưởng nói ra.
"Sẽ không..." Chung A Ngạnh lắc đầu nói ra: "Thứ quan trọng như vậy, tất nhiên các ngươi sẽ mang theo, nếu như ngọc tỷ thật đúng không ở trong tay các ngươi, chúng ta sẽ ời đi, không liên quan gì đến nhau nữa."
"Một lời đã định? " Lâm đạo trưởng hỏi xác nhận.
"Một lời đã định. " Chung A Ngạnh gật đầu.
Hai bên đã đạt thành ước định, địch ta đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trên đường hành tẩu giang hồ, có thể không cần động thủ thì tận lực không động thủ, bởi vì một khi động thủ, không biết được người chết sẽ là ai.
Bởi vì theo như lời Chung A Ngạnh, đầu của Điền Vương Ngọc Tỳ rất lớn, không cần tiến hành soát người, chỉ cần đem bao phục mở ra, để cho người Mã Bang nhìn qua ra là được.
Vì để xem cho rõ ràng, Chung A Ngạnh liền phái ra hai người vượt qua dòng suối nhỏ, tiến hành quan sát lử khoảng cách gần.
Lâm đạo trưởng đã đáp ứng yêu cầu của đối phương, cho nên cũng không có nói gì.
Sau khi kiểm tra bao phục, chính là những thứ đồ bên trong hòm gỗ. Bên trong ột cái hòm gỗ toàn là đồ vật dùng để đào móc, một cái hòm gỗ khác thì bên trong toàn là thẻ tre cùng sách cổ.
Ngay tại lúc mở ra cái rương thứ hai, một người của Mã Bang đột nhiên la lên với vẻ đầy kinh ngạc: "Bang chủ, Thiên Tằm Thần Công, Thiên Tằm Thần Công trong truyền thuyết. "
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.