Chương 24: Chương 23: Chúng ta làm hòa đi.
Minh Dã
07/09/2016
Sau khi tan tầm, Tạ Khinh Dung đi chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, vốn là phải về nhà, nhưng không biết tại sao lại lái xe đến trước cổng một khu chung cư xa lạ, rõ ràng đây chính là chung cư mà Mộc Hãn ở, khu chung cư này rất dễ tìm, là một trong những khu chung cư cao cấp ở Toàn thị, thực hiển nhiên hiện tại Mộc Hãn sống tốt hơn mình nhiều lắm.
Tạ Khinh Dung vào không được, nàng không có thẻ vào cửa, nàng đứng trước cửa sắt khu chung cư, dừng lại một chút, đang chuẩn bị rời đi thì bảo an chủ động đi ra hỏi.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Bảo an nhiệt tình hỏi.
“Mộc Hãn.” Tạ Khinh Dung đơn giản nói ra tên Mộc Hãn.
Mỹ nhân như Mộc Hãn, bảo an đương nhiên rất có ấn tượng, lại nhìn Khinh Dung mặc trang phục OL* điển hình, thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, bộ dạng cũng xin đẹp, không nói gì thêm liền cho nàng đi vào.
(*OL: Office Lady, nữ nhân viên văn phòng)
Tới tầng hầm thứ năm, cửa sắt vẫn đóng chặt như trước, lại phải xét thẻ, đột nhiên Tạ Khinh Dung thấy khu chung cư cao cấp này quý giá kinh người không phải là không có đạo lý, tầng tầng trạm kiểm soát, nhiều hệ thống an ninh.
Tạ Khinh Dung cảm thấy thật phiền toái, chuẩn bị rời đi, thật ra nếu nàng gọi điện thoại cho Mộc Hãn là có thể sẽ dàng đi vào, nhưng mà cố tình Tạ Khinh Dung lại người khó tính, vốn dĩ đã không tình nguyện đến nhà Mộc Hãn rồi, cho nên khi thấy không thể đi vào cũng dễ dàng từ bỏ.
Không biết là Tạ Khinh Dung may mắn hay là Mộc Hãn may mắn, lúc này bên trong có người đi ra, khiến cho cửa sắt mở ra, Tạ Khinh Dung do dự một chút, vẫn là đi vào, dù sao bình thường làm việc nàng không có lề mề như vậy.
Tạ Khinh Dung bước vào thang máy nhấn số tầng 18, nhìn thang máy càng ngày càng lên gần tầng 18, trong lòng lại do dự vài phần, nàng lại một lần nữa thật hận bản tính mềm lòng của nàng.
Chuông cửa vang lên, Mộc Hãn khẽ nhíu này, căn phòng này là cô cùng Trang Ỷ Mộng đi mua, tuy là tiền của bản thân mình, nhưng có thể đi vào nơi này cũng chỉ có Trang Ỷ Mộng, lúc chia tay cô đã đòi lại chìa khóa và thẻ ra vào. Cho nên trừ Trang Ỷ Mộng ra, Mộc Hãn thật sự không nghĩ ra ai sẽ đến. Mộc Hãn rất không tình nguyện đi cà nhắc ra mở cửa.
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Tạ Khinh Dung đứng trước cửa, vô cùng kinh ngạc sau đó là mừng như điên, đặc biệt khi nhìn thấy Tạ Khinh Dung cầm theo một ít nguyên liệu nấu ăn, khiến cho trái tim Mộc hãn đều mau tan chảy, tất nhiên vẻ mặt Tạ Khinh Dung cực kì không được tự nhiên, nhưng Mộc Hãn lại cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.
Tạ Khinh Dung hiển nhiên cũng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mộc hãn, biểu tình của Tạ Khinh Dung càng không được tự nhiên, không phải cậu ấy gọi mình tới sao? Vậy mà bộ dạng giống như gặp quỷ vậy.
“Chính cô kêu tôi đến không phải sao, tôi thấy cô đáng thương nên mới đến.” Tạ Khinh Dung cứng rắn kiên cường nói, ý tứ giấu đầu hở đuôi không nói cũng biết.
Mộc Hãn nhanh chóng mở cửa cho Tạ Khinh Dung, hận không thể lập tức kéo Tạ Khinh Dung vào nhà.
“Dung Dung, mau vào.” Mộc Hãn nhiệt tình kéo Tạ Khinh Dung vào nhà, sau đó hoàn toàn quên chân mình đang bị thương, mở tủ giày ra, lấy một đôi dép lê vải bông màu hồng nhạt đưa cho Tạ Khinh Dung.
Váy ngủ của Mộc Hãn vẫn là in hình vẽ hoạt hình, ngay cả đường viền cũng có, hình vẽ trên váy ngủ chính là mèo Tom, còn dép lê lại có hình mèo Garfield*, người này thích nhất là hai con mèo này, tuy rằng Mộc Hãn bây giờ mới là Mộc Hãn mà Tạ Khinh Dung quen thuộc nhất, nhưng rốt cục vẫn là rất khó đánh đồng Mộc Hãn hiện tại với hình tượng nghiêm túc khi làm việc.
(*Garfiled: Một con mèo phì ú màu vàng, tính cách tự kỷ, lười biếng, tham ăn, ích kỷ trong bộ phim hoạt hinh cùng tên, thường chiếu vào trên kênh CN vào cuối tuần.)
Tạ Khinh Dung tiếp nhận đôi dép Mộc Hãn đưa cho mình, cời giày, đặt giày ngay ngắn vào trong tủ. Lúc sau nàng vào phòng, phát hiện bên trong tuy rằng trang trí xa hoa nhưng là rất hợp với sở thích của mình.
“Cô mua phòng này sao?” Tạ Khinh Dung thuận miệng hỏi.
“Ừ, mua vào đầu năm ngoái, cuối năm chuyển vào, trang trí như vậy được không?” Mộc Hãn hỏi Tạ Khinh Dung, tất cả nơi này đều là tự tay cô thiết kế dựa theo sở thích của Dung Dung mà làm, khi đó Dung Dung cùng Lý Dương tính toán mua nhà sau khi kết hôn, Dung Dung từng miêu tả qua hình dáng căn nhà muốn ở , chính mình vẫn còn nhớ rõ.
“Rất đẹp.” Tạ Khinh Dung trả lời thản nhiên, nàng tất nhiên sẽ không đem trong bụng thập phần vừa lòng nói ra, dù sao cũng đâu phải là nhà mình.
“Dung Dung, cậu có thể đến thật tốt quá, mặc dù cậu chỉ là thương hại mình.” Mộc Hãn cười rất vui vẻ, vì không để Tạ Khinh Dung quá mức không được tự nhiên mà thay nàng tìm cái bậc thang leo xuống, phải biết rằng, có đôi khi Dung Dung thật sự rất ngạo kiều.
Tạ Khinh Dung không nhìn Mộc Hãn, chỉ đi vào phòng bếp, Mộc Hãn không quan tâm chân đau, muốn đi theo vào phòng bếp.
“Dung Dung, cần mình hỗ trợ không?” Mộc Hãn mừng rỡ hỏi.
“Không cần, cô ra phòng khách ngồi đi, chân còn đang bị thương, đừng tự gây sức ép nữa.” Tạ Khinh Dung xụ mặt nói.
Mộc Hãn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha, không nhịn được cười ngây ngô, cô biết bản thân mình hiện giờ trông rất ngốc nghếch, nhưng không còn cách nào, cô không khắc chế được. Trong lòng Mộc Hãn vui đến nỗi chịu không được muốn la to, rồi lại cố gắng nhịn xuống cảm giác xôn xao trong lòng, Mộc Hãn, mày phải giữ bình tĩnh, hiện tại Dung Dung chỉ là mềm lòng thôi, vẫn chưa thật sự chấp nhận mày! Mộc Hãn không ngừng nhắc nhỡ chính mình, chỉ là ý cười trên khóe miệng lại không dừng được.
Tạ Khinh Dung vào phòng bếp mới phát hiện, phòng bếp thế nhưng lại phủ một lớp bụi, rõ ràng Mộc Hãn chỉ dùng phòng bếp để trang trí mà thôi, quả nhiên đúng như nàng dự đoán, một chút gia vị đều không có. Mộc Hãn vẫn không hề quan tâm đến bản thân, điều này chưa từng thay đổi, mà cũng phải nếu biết coi trọng bản thân, sao có thể trong thời gian ngắn khiến chính mình bị thương đến hai lần được chứ? Cũng may khi mua nguyên liệu nấu ăn vì để phòng ngừa nên Tạ Khinh Dung có mua thêm một bịch muối, các gia vị khác có thể thiếu, nhưng muối thì không thể. Bởi vì thiếu gia vị nên Tạ Khinh Dung chỉ nấu một chén mì đơn giản, mì phở đối với dạ dày cũng tốt. Nguyên liệu nấu ăn còn lại, nàng đều rửa sạch rồi mới bỏ vào tủ lạnh, không ngoài sở liệu của nàng, tủ lạnh trừ bỏ hai hộp sữa chua ra, thì chẳng còn gì nữa, hiển nhiên cũng là để trang trí.
Thời điểm Tạ Khinh Dung bưng thức ăn ra, phát hiện Mộc Hãn ngồi ở trên sô pha cười ngây ngô, bộ dáng cười ngây ngô kia thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
“Ăn mì đi.” Tạ Khinh Dung đặt bát mì xuống trước mặt Mộc Hãn, lãnh đạm nói.
“Dung Dung là tốt nhất, mì trứng Dung Dung nấu vẫn thơm như trước, Dung Dung, cậu có nhớ không, trước kia mình muốn nhất là vào buổi tối được ăn mì trứng do cậu nấu, nhưng cậu luôn nói buổi tối có thói quen ăn khuya không tốt, nên chưa có buổi tối nào nấu mì cho mình….” Vẻ mặt Mộc Hãn khi nhắc tới chuyện cũ rất hoài niệm, nói lải nhải rất nhiều chuyện đã qua.
“Im đi, ăn cái gì mà nói nhiều vậy.” Tạ Khinh Dung nhíu mày nói, ai cho nàng nhắc lại chuyện quá khứ, chính mình còn không có dự định tha thứ, nhưng mà hành vi hiện tại của nàng thực mâu thuẫn, đều là mềm lòng rước lấy họa, nghĩ đến đây Tạ Khinh Dung chẳng những giận Mộc Hãn mà còn giận cả bản thân.
“Dung Dung, hiện giờ chúng ta có tính là làm hòa không?” Sau khi ăn mấy miếng, đột nhiên Mộc Hãn ngẩng đầu hỏi.
Tạ Khinh Dung nghe vậy, sắc mặt liền lạnh xuống.
“Cô ăn mì xong rồi tự mình rửa chén sạch sẽ.” Tạ Khinh Dung cầm lấy áo khoác mặc vào, hé ra khuôn mặt lạnh lùng đi khỏi, nhanh đến mức Mộc Hãn không kịp giữ lại.
Mộc Hãn trợn mắt nhìn thân ảnh đã muốn biến mất trước cửa, có quá ngạo kiều rồi hay không, Dung Dung rõ ràng là ngạo kiều. Rõ ràng Dung Dung có ý muốn làm hòa, khi nãy người ta chỉ là sợ nàng không được tự nhiên, làm hòa thôi mà, có cần làm quá như vậy không. Lúc này Mộc Hãn rất nghi ngờ nàng được tiện nghi mà còn khoe mã, cũng không thử nghĩ lại xem, Tạ Khinh Dung không được tự nhiên là do ai làm hại a.
Hết chương 23
Tạ Khinh Dung vào không được, nàng không có thẻ vào cửa, nàng đứng trước cửa sắt khu chung cư, dừng lại một chút, đang chuẩn bị rời đi thì bảo an chủ động đi ra hỏi.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Bảo an nhiệt tình hỏi.
“Mộc Hãn.” Tạ Khinh Dung đơn giản nói ra tên Mộc Hãn.
Mỹ nhân như Mộc Hãn, bảo an đương nhiên rất có ấn tượng, lại nhìn Khinh Dung mặc trang phục OL* điển hình, thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, bộ dạng cũng xin đẹp, không nói gì thêm liền cho nàng đi vào.
(*OL: Office Lady, nữ nhân viên văn phòng)
Tới tầng hầm thứ năm, cửa sắt vẫn đóng chặt như trước, lại phải xét thẻ, đột nhiên Tạ Khinh Dung thấy khu chung cư cao cấp này quý giá kinh người không phải là không có đạo lý, tầng tầng trạm kiểm soát, nhiều hệ thống an ninh.
Tạ Khinh Dung cảm thấy thật phiền toái, chuẩn bị rời đi, thật ra nếu nàng gọi điện thoại cho Mộc Hãn là có thể sẽ dàng đi vào, nhưng mà cố tình Tạ Khinh Dung lại người khó tính, vốn dĩ đã không tình nguyện đến nhà Mộc Hãn rồi, cho nên khi thấy không thể đi vào cũng dễ dàng từ bỏ.
Không biết là Tạ Khinh Dung may mắn hay là Mộc Hãn may mắn, lúc này bên trong có người đi ra, khiến cho cửa sắt mở ra, Tạ Khinh Dung do dự một chút, vẫn là đi vào, dù sao bình thường làm việc nàng không có lề mề như vậy.
Tạ Khinh Dung bước vào thang máy nhấn số tầng 18, nhìn thang máy càng ngày càng lên gần tầng 18, trong lòng lại do dự vài phần, nàng lại một lần nữa thật hận bản tính mềm lòng của nàng.
Chuông cửa vang lên, Mộc Hãn khẽ nhíu này, căn phòng này là cô cùng Trang Ỷ Mộng đi mua, tuy là tiền của bản thân mình, nhưng có thể đi vào nơi này cũng chỉ có Trang Ỷ Mộng, lúc chia tay cô đã đòi lại chìa khóa và thẻ ra vào. Cho nên trừ Trang Ỷ Mộng ra, Mộc Hãn thật sự không nghĩ ra ai sẽ đến. Mộc Hãn rất không tình nguyện đi cà nhắc ra mở cửa.
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Tạ Khinh Dung đứng trước cửa, vô cùng kinh ngạc sau đó là mừng như điên, đặc biệt khi nhìn thấy Tạ Khinh Dung cầm theo một ít nguyên liệu nấu ăn, khiến cho trái tim Mộc hãn đều mau tan chảy, tất nhiên vẻ mặt Tạ Khinh Dung cực kì không được tự nhiên, nhưng Mộc Hãn lại cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.
Tạ Khinh Dung hiển nhiên cũng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mộc hãn, biểu tình của Tạ Khinh Dung càng không được tự nhiên, không phải cậu ấy gọi mình tới sao? Vậy mà bộ dạng giống như gặp quỷ vậy.
“Chính cô kêu tôi đến không phải sao, tôi thấy cô đáng thương nên mới đến.” Tạ Khinh Dung cứng rắn kiên cường nói, ý tứ giấu đầu hở đuôi không nói cũng biết.
Mộc Hãn nhanh chóng mở cửa cho Tạ Khinh Dung, hận không thể lập tức kéo Tạ Khinh Dung vào nhà.
“Dung Dung, mau vào.” Mộc Hãn nhiệt tình kéo Tạ Khinh Dung vào nhà, sau đó hoàn toàn quên chân mình đang bị thương, mở tủ giày ra, lấy một đôi dép lê vải bông màu hồng nhạt đưa cho Tạ Khinh Dung.
Váy ngủ của Mộc Hãn vẫn là in hình vẽ hoạt hình, ngay cả đường viền cũng có, hình vẽ trên váy ngủ chính là mèo Tom, còn dép lê lại có hình mèo Garfield*, người này thích nhất là hai con mèo này, tuy rằng Mộc Hãn bây giờ mới là Mộc Hãn mà Tạ Khinh Dung quen thuộc nhất, nhưng rốt cục vẫn là rất khó đánh đồng Mộc Hãn hiện tại với hình tượng nghiêm túc khi làm việc.
(*Garfiled: Một con mèo phì ú màu vàng, tính cách tự kỷ, lười biếng, tham ăn, ích kỷ trong bộ phim hoạt hinh cùng tên, thường chiếu vào trên kênh CN vào cuối tuần.)
Tạ Khinh Dung tiếp nhận đôi dép Mộc Hãn đưa cho mình, cời giày, đặt giày ngay ngắn vào trong tủ. Lúc sau nàng vào phòng, phát hiện bên trong tuy rằng trang trí xa hoa nhưng là rất hợp với sở thích của mình.
“Cô mua phòng này sao?” Tạ Khinh Dung thuận miệng hỏi.
“Ừ, mua vào đầu năm ngoái, cuối năm chuyển vào, trang trí như vậy được không?” Mộc Hãn hỏi Tạ Khinh Dung, tất cả nơi này đều là tự tay cô thiết kế dựa theo sở thích của Dung Dung mà làm, khi đó Dung Dung cùng Lý Dương tính toán mua nhà sau khi kết hôn, Dung Dung từng miêu tả qua hình dáng căn nhà muốn ở , chính mình vẫn còn nhớ rõ.
“Rất đẹp.” Tạ Khinh Dung trả lời thản nhiên, nàng tất nhiên sẽ không đem trong bụng thập phần vừa lòng nói ra, dù sao cũng đâu phải là nhà mình.
“Dung Dung, cậu có thể đến thật tốt quá, mặc dù cậu chỉ là thương hại mình.” Mộc Hãn cười rất vui vẻ, vì không để Tạ Khinh Dung quá mức không được tự nhiên mà thay nàng tìm cái bậc thang leo xuống, phải biết rằng, có đôi khi Dung Dung thật sự rất ngạo kiều.
Tạ Khinh Dung không nhìn Mộc Hãn, chỉ đi vào phòng bếp, Mộc Hãn không quan tâm chân đau, muốn đi theo vào phòng bếp.
“Dung Dung, cần mình hỗ trợ không?” Mộc Hãn mừng rỡ hỏi.
“Không cần, cô ra phòng khách ngồi đi, chân còn đang bị thương, đừng tự gây sức ép nữa.” Tạ Khinh Dung xụ mặt nói.
Mộc Hãn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha, không nhịn được cười ngây ngô, cô biết bản thân mình hiện giờ trông rất ngốc nghếch, nhưng không còn cách nào, cô không khắc chế được. Trong lòng Mộc Hãn vui đến nỗi chịu không được muốn la to, rồi lại cố gắng nhịn xuống cảm giác xôn xao trong lòng, Mộc Hãn, mày phải giữ bình tĩnh, hiện tại Dung Dung chỉ là mềm lòng thôi, vẫn chưa thật sự chấp nhận mày! Mộc Hãn không ngừng nhắc nhỡ chính mình, chỉ là ý cười trên khóe miệng lại không dừng được.
Tạ Khinh Dung vào phòng bếp mới phát hiện, phòng bếp thế nhưng lại phủ một lớp bụi, rõ ràng Mộc Hãn chỉ dùng phòng bếp để trang trí mà thôi, quả nhiên đúng như nàng dự đoán, một chút gia vị đều không có. Mộc Hãn vẫn không hề quan tâm đến bản thân, điều này chưa từng thay đổi, mà cũng phải nếu biết coi trọng bản thân, sao có thể trong thời gian ngắn khiến chính mình bị thương đến hai lần được chứ? Cũng may khi mua nguyên liệu nấu ăn vì để phòng ngừa nên Tạ Khinh Dung có mua thêm một bịch muối, các gia vị khác có thể thiếu, nhưng muối thì không thể. Bởi vì thiếu gia vị nên Tạ Khinh Dung chỉ nấu một chén mì đơn giản, mì phở đối với dạ dày cũng tốt. Nguyên liệu nấu ăn còn lại, nàng đều rửa sạch rồi mới bỏ vào tủ lạnh, không ngoài sở liệu của nàng, tủ lạnh trừ bỏ hai hộp sữa chua ra, thì chẳng còn gì nữa, hiển nhiên cũng là để trang trí.
Thời điểm Tạ Khinh Dung bưng thức ăn ra, phát hiện Mộc Hãn ngồi ở trên sô pha cười ngây ngô, bộ dáng cười ngây ngô kia thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
“Ăn mì đi.” Tạ Khinh Dung đặt bát mì xuống trước mặt Mộc Hãn, lãnh đạm nói.
“Dung Dung là tốt nhất, mì trứng Dung Dung nấu vẫn thơm như trước, Dung Dung, cậu có nhớ không, trước kia mình muốn nhất là vào buổi tối được ăn mì trứng do cậu nấu, nhưng cậu luôn nói buổi tối có thói quen ăn khuya không tốt, nên chưa có buổi tối nào nấu mì cho mình….” Vẻ mặt Mộc Hãn khi nhắc tới chuyện cũ rất hoài niệm, nói lải nhải rất nhiều chuyện đã qua.
“Im đi, ăn cái gì mà nói nhiều vậy.” Tạ Khinh Dung nhíu mày nói, ai cho nàng nhắc lại chuyện quá khứ, chính mình còn không có dự định tha thứ, nhưng mà hành vi hiện tại của nàng thực mâu thuẫn, đều là mềm lòng rước lấy họa, nghĩ đến đây Tạ Khinh Dung chẳng những giận Mộc Hãn mà còn giận cả bản thân.
“Dung Dung, hiện giờ chúng ta có tính là làm hòa không?” Sau khi ăn mấy miếng, đột nhiên Mộc Hãn ngẩng đầu hỏi.
Tạ Khinh Dung nghe vậy, sắc mặt liền lạnh xuống.
“Cô ăn mì xong rồi tự mình rửa chén sạch sẽ.” Tạ Khinh Dung cầm lấy áo khoác mặc vào, hé ra khuôn mặt lạnh lùng đi khỏi, nhanh đến mức Mộc Hãn không kịp giữ lại.
Mộc Hãn trợn mắt nhìn thân ảnh đã muốn biến mất trước cửa, có quá ngạo kiều rồi hay không, Dung Dung rõ ràng là ngạo kiều. Rõ ràng Dung Dung có ý muốn làm hòa, khi nãy người ta chỉ là sợ nàng không được tự nhiên, làm hòa thôi mà, có cần làm quá như vậy không. Lúc này Mộc Hãn rất nghi ngờ nàng được tiện nghi mà còn khoe mã, cũng không thử nghĩ lại xem, Tạ Khinh Dung không được tự nhiên là do ai làm hại a.
Hết chương 23
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.