Chương 25: Chương 24: Giải thích hiểu lầm
Minh Dã
07/09/2016
Ở nhà dưỡng thương thêm hai ngày, Tạ Khinh Dung không tới, gửi tin nhắn cũng chẳng trả lời, Mộc Hãn thầm nghĩ, Dung Dung đúng là quá ngạo kiều nha. Chân Mộc Hãn đã dưỡng được ba ngày, tuy đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn chưa lành hẳn, cô lật đật xách túi đi làm, vừa vào làm mới biết Tạ Khinh Dung đã xin nghỉ đông sớm để về nhà.
Tiêu Hòa Lễ cuối năm sắp kết hôn, Tạ Khinh Dung đương nhiên sắp xếp thời gian trở về sớm, bên cạnh đó, về phương diện vì nàng quá mềm lòng với Mộc Hãn cũng làm nàng đau đầu, quyết định lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, chuồn về nhà trước cho chắc. Tạ Khinh Dung là học sinh ngoan cũng là nhân viên tốt, kế hoạch vạch sẵn của nàng có thể dự trù công việc hơn một tháng, cho nên khi Tạ Khinh Dung xin nghỉ liền được thuận lợi phê chuẩn, Trương Tập Nhiễm còn cho nàng thêm năm ngày nghỉ nữa, lần này Tạ Khinh Dung nghỉ đông dài hạn tới hai mươi ngày.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung nghỉ phép, cô liền đi tới phòng Trương Tập Nhiễm xin nghỉ đông sớm lại bị từ chối, nguyên nhân là cô chỉ vừa làm việc trong công ty hai tháng, cũng đã nhiều lần xin nghỉ bệnh, Trương Tập Nhiễm kiên quyết, càng đến cuối năm, mọi người càng nôn nóng được nghỉ, nếu cả hai quản lí các bộ đều đòi nghỉ sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Nếu là bình thường, Mộc Hãn rất đề cao tinh thần trách nhiệm của Trương Tập Nhiễm, nhưng lúc này cô thực buồn bực sao nàng không có nể tình gì hết. Mộc Hãn kiên định muốn nghỉ đông, cô chẳng muốn cùng Trương Tập Nhiễm giằng co làm gì, trực tiếp đi gặp Kim Linh là được.
Kim Linh cũng không đồng ý cho Mộc Hãn nghỉ, nhưng Mộc Hãn vô cùng kiên quyết, nếu không cho thì cô nàng sẽ từ chức, Kim Linh chỉ đành ngậm ngùi ký giấy cho Mộc Hãn, trong lòng thầm nghĩ, có nhân viên nào mà mới vô làm việc hai tháng, liền xin nghỉ cả tháng trời hay không a!
Kỳ nghỉ của Mộc Hãn có hiệu lực kể từ ngày mai nên Mộc Hãn chỉ đành phát ngốc ở công ty một ngày. Mà Mộc Hãn ở công ty, Kim Vi Vi liền xù lông suốt ngày ở trạng thái phòng thủ.
Kim Vi Vi trực tiếp đẩy Mộc Hãn ra ngoài ban công nói chuyện, bộ dạng như đi tuyên chiến. Mộc Hãn nhìn Kim Vi Vi lai giả bất thiện**, hơi đau đầu xoa xoa trán.
(**lai giả bất thiện: không có ý tốt)
“Hồ ly tinh, tôi cho cô biết, tôi tuyệt đối không để cô cướp Nhiễm Nhiễm.” Kim Vi Vi khí thế ngất trời nói.
Mộc Hãn nhìn Kim Vi Vi, đúng là đại tiểu thư a, nói chuyện riêng cũng không chịu đóng cửa lại, cô đâu có muốn bị người ta vây xem chứ. Hơn nữa, cô làm chuyện xấu cũng sẽ lựa người nha, mà người duy nhất cô muốn chính là Dung Dung có được không!?
Mộc Hãn đi đóng cửa lại, Kim Vi Vi gặp động tác của Mộc Hãn làm cho hơi sợ, nàng không biết hồ ly tinh kia đối phó với mình cái gì đây.
“Tôi cho cô biết, tôi không có sợ cô đâu….” Kim Vi Vi cứng miệng.
Mộc Hãn nhìn Kim Vi Vi tạo thế kungfu Trung Quốc đột nhiên thấy buồn cười, Kim Vi Vi xem mình là đại ma đầu giết người không gớm tay hay gì chứ?
“Vi Vi, tôi không thích Trương phó tổng.” Mộc Hãn thành tâm nói, nếu không giải thích ngay từ bây giờ, chỉ sợ sau này đi đâu cũng bị mắng là hồ ly tinh mất, nghĩ tới đã thấy nhức đầu rồi.
“Cô nói dối, rõ ràng cô quần áo không chỉnh tề ôm Nhiễm Nhiễm!” Kim Vi Vi thật tức giận khi nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau.
“Vớ tôi bị rách, lúc thay vớ chân bị vấp nên ngã, cô ấy đỡ tôi, chỉ đơn giản như vậy.” Mộc Hãn giản lượt kể lại tình hình lúc đó.
“Cô nói dối, trên TV đều nói a, hồ ly tinh chuyên môn gạt người!”
Mộc Hãn cảm thấy hình như Kim Vi Vi không hiểu lời mình nói hay sao ấy. Có vấn đề a!
“Tôi không thích loại mặt than lại chẳng hiểu phong tình như Trương Tập Nhiễm, tôi đã có người trong lòng rồi, chính là người này.” Mộc Hãn mở ví ra đưa cho Kim Vi Vi.
Kim Vi Vi hoài nghi cầm lấy ví của Mộc Hãn, trong ví có hình một người, cuối cùng Kim Vi Vi cũng tin Mộc Hãn không thích Trương Tập Nhiễm, bởi chính nàng cũng đặt hình Nhiễm Nhiễm trong ví của mình.
“Người này hơi giống cố vấn Tạ a?” Kim Vi Vi rốt cuộc phát hiện kỳ quái.
Mộc Hãn mắt trợn trắng, cái gì mà gọi là giống chứ, chính là cậu ấy đó chứ ai.
Thật ra đâu thể trách Kim Vi Vi nhãn lực không tốt, hình là Tạ Khinh Dung lúc xưa, khi còn là cô gái thanh thuần ngây thơ, so với bây giờ đúng là có chút khác.
“Đây là Tạ cố vấn??” Kim Vi Vi hỏi, cảm giác chán ghét đối với Mộc Hãn biến mất mà thay vào đó là hứng thú, nàng nhớ hình như Tạ cố vấn đối xử với Mộc Hãn có chút lạnh lùng.
“Ừ.” Mộc Hãn gật đầu lấy về ví trong tay Kim Vi Vi, ảnh trong này chụp thời trung học, Dung Dung thi vào cao đẳng nhưng thất bại, vì muốn thay đổi tâm tình nên đi cắt tóc, mình cũng chạy đến tiệm cắt tóc cắt kiểu y chang với cậu ấy. Dung Dung nhìn thấy còn kinh ngạc một phen. Mắc cười nhất là, khi hai người đi trên đường, có người nói hai người là hai chị em, rõ ràng hình dáng cô và Dung Dung đâu giống nhau cái gì, có lẽ loại thân mật này vĩnh viễn vượt xa mức tình bạn.
Mộc Hãn vuốt nhẹ hình Tạ Khinh Dung, nhớ tới chuyện quá khứ, tất cả dường như chỉ mới hôm qua, đâu ngờ thời gian trôi nhanh vậy, nhưng mình đối với Tạ Khinh Dung vẫn thế, vẫn yêu nàng cuồng nhiệt.
“Cô thích Tạ cố vấn, cô ấy thích cô sao?” Kim Vi Vi thật hưng phấn, cảm giác như tìm được đồng loại, đương nhiên, Mộc Hãn tuyệt đối không thích làm đồng loại cùng nàng.
Mộc Hãn không trả lời, cô biết Dung Dung nghỉ sớm trước kỳ là do muốn trốn tránh mình. Cô luôn lạc quan suy nghĩ tự nói với mình, Dung Dung nhất định có tình cảm đặc biệt với mình, bởi vì so với mình, nàng đối xử với Tiêu Hòa Lễ có chút khác. Nhưng thực tế là, suy nghĩ như vậy quá mức lạc quan, mình và Tiêu Hòa Lễ hoàn cảnh khác nhau, vì hoàn cảnh của mình nên Dung Dung mới quan tâm mình nhiều hơn một chút, Dung Dung rất thiện lương… Suy nghĩ như vậy Mộc Hãn không muốn nghĩ tới. Cô đặt cược chính mình, ăn được cả ngã về không, suốt mười ba năm, tình cảm cô cho đi nhiều lắm, không muốn thu hồi, mà cũng luyến tiếc thu hồi.
“Kim Vi Vi, cô nên đi làm việc, dựa vào tính tình Trương phó tổng, nếu cô cứ ăn không ngồi rồi kiểu này, phỏng chừng ba tháng sau, cho dù cô có là hoàng thân quốc thích cũng sẽ bị Trương phó tổng đuổi việc.” Mộc Hãn hảo tâm nhắc nhở.
++++++++++++++====++++++++++++++
Tiêu Hòa Lễ dẫn theo chồng chưa cưới đi đón Tạ Khinh Dung, chồng sắp cưới Tiêu Hòa Lễ là Tương Quân, là bạn chung lớp thời trung học, lớp học có hơn phân nửa nam sinh thầm mến Mộc Hãn, ba phần còn lại thầm mến Tạ Khinh Dung, cá biệt còn lại thích Tiêu Hòa Lễ, mà Tương Quân chính là thành phần cá biệt đó. Tương Quân ngày thường thô cuồng, da hơi ngăm ngăm, lông mi thô thô, tính tình hay e thẹn, vất vả lắm mới đậu cao đẳng liền lấy hết dũng khí thổ lộ cùng Tiêu Hòa Lễ, lại bị Tiêu Hòa Lễ từ chối.
Hai năm sau họp mặt bạn bè, Tiêu Hòa Lễ là lớp trưởng đương nhiên phải có mặt. Đám nam sinh chơi trò thú thật, thừa nhân xem hồi đó ai thích ai. Lần lượt từng người đều nói, kẻ thích Mộc Hãn, người thích Tạ Khinh Dung, có kẻ hoa tâm*, cả hai đều thích. Tiêu Hòa Lễ nghe xong thầm hận, lão nương cũng được coi là giai nhân thanh tú, vậy mà chẳng có ai thích mình.
(**hoa tâm: Đa tình)
Cuối cùng đến lượt Tương Quân, mọi người hỏi hắn có thích Mộc Hãn hay không, Tương Quân ngại ngùng nói, hắn không có thích Mộc Hãn, chỉ thích mình lớp trưởng, điều này làm Tiêu Hòa Lễ hãnh diện.
Cả đám nam sinh ồn ào hẳn lên, hỏi hắn còn thích lớp trưởng cọp mẹ chứ. Tương Quân --- thế nhưng gật đầu.
Tiêu Hòa Lễ đột nhiên cảm thấy, Tương Quân không thích Mộc Hãn cũng tốt, tuy lớn lên nhìn hơi thô kệch nhưng thật ra nhìn kỹ cũng đáng yêu, ít nhất sẽ không như Lí Dương, bị Mộc Hãn câu dẫn. Cũng đúng, Tương Quân thích người mạnh mẽ như Tiêu Hòa Lễ, Mộc Hãn gì đó hoàn toàn không lọt vào tầm mắt của hắn.
“Tương Quân, anh mau xách hành lý của Dung Dung…..” Tiêu Hòa Lễ không chút khách khí, Tương Quân dáng người cao lớn, phù hợp làm mấy việc nặng nhọc.
Tạ Khinh Dung nhìn Tiêu Hòa Lễ và Tương Quân có chút buồn cười. Tiêu Hòa Lễ vóc người nhỏ bé, thanh thanh tú tú, đứng cạnh Tương Quân cứ như người đẹp và quái vật. Mà xét về phương diện khác cũng khá phù hợp đi, Tiêu Hòa Lễ tính tình kêu ngạo, nhiều lúc như nữ vương, mà Tương Quân tính cách rất tốt, dù bắt làm gì cũng chẳng có nữa câu oán trách, hai người này tính cách như bù trừ cho nhau.
“Sao vậy?” Tiêu Hòa Lễ nhìn Tạ Khinh Dung đang cười kỳ lạ hỏi, cô đối với Tạ Khinh Dung xem như khá dịu dàng, trước kia làm lớp trưởng, Tạ Khinh Dung làm lớp phó học tập giúp đỡ nhau rất nhiều, nhưng sau này lại bị Mộc Hãn chia rẽ. Nghĩ đến Mộc Hãn, Tiêu Hòa Lễ còn chút lo lắng.
“Không có gì.” Tạ Khinh Dung cười lắc đầu.
“Dung Dung, cậu không có bị hồ ly tinh cắn đó chứ?” Tiêu Hòa Lễ vịn vai Tạ Khinh Dung lo lắng, Dung Dung hay mềm lòng, hồ ly tinh kia lại dùng khổ nhục kế vô cùng thâm hậu.
“Làm gì đến mức đó.” Tạ Khinh Dung tươi cười thản nhiên.
“Dung Dung, lỡ mà cậu không chống nổi yêu quái dụ dỗ nhớ nói với tớ, để tớ trở về nghĩ kế sách a, hồ ly tinh Mộc Hãn kia chỉ có cậu mới chế ngự được…..” Tiêu Hòa Lễ nghiền ngẫm, vạn nhất Dung Dung thật sự bị Mộc Hãn câu đi, nhất định không thể để Mộc Hãn đè được, phải để cho Dung Dung nằm trên mới tốt, đúng đúng, phải dạy dỗ cho Dung Dung trước, Tiêu Hòa Lễ suy ngẫm một hồi rồi rút ra kết luận.
Tạ Khinh Dung nghe xong, mặt phủ đầy hắc tuyến.
Hết chương 24
Tiêu Hòa Lễ cuối năm sắp kết hôn, Tạ Khinh Dung đương nhiên sắp xếp thời gian trở về sớm, bên cạnh đó, về phương diện vì nàng quá mềm lòng với Mộc Hãn cũng làm nàng đau đầu, quyết định lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, chuồn về nhà trước cho chắc. Tạ Khinh Dung là học sinh ngoan cũng là nhân viên tốt, kế hoạch vạch sẵn của nàng có thể dự trù công việc hơn một tháng, cho nên khi Tạ Khinh Dung xin nghỉ liền được thuận lợi phê chuẩn, Trương Tập Nhiễm còn cho nàng thêm năm ngày nghỉ nữa, lần này Tạ Khinh Dung nghỉ đông dài hạn tới hai mươi ngày.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung nghỉ phép, cô liền đi tới phòng Trương Tập Nhiễm xin nghỉ đông sớm lại bị từ chối, nguyên nhân là cô chỉ vừa làm việc trong công ty hai tháng, cũng đã nhiều lần xin nghỉ bệnh, Trương Tập Nhiễm kiên quyết, càng đến cuối năm, mọi người càng nôn nóng được nghỉ, nếu cả hai quản lí các bộ đều đòi nghỉ sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Nếu là bình thường, Mộc Hãn rất đề cao tinh thần trách nhiệm của Trương Tập Nhiễm, nhưng lúc này cô thực buồn bực sao nàng không có nể tình gì hết. Mộc Hãn kiên định muốn nghỉ đông, cô chẳng muốn cùng Trương Tập Nhiễm giằng co làm gì, trực tiếp đi gặp Kim Linh là được.
Kim Linh cũng không đồng ý cho Mộc Hãn nghỉ, nhưng Mộc Hãn vô cùng kiên quyết, nếu không cho thì cô nàng sẽ từ chức, Kim Linh chỉ đành ngậm ngùi ký giấy cho Mộc Hãn, trong lòng thầm nghĩ, có nhân viên nào mà mới vô làm việc hai tháng, liền xin nghỉ cả tháng trời hay không a!
Kỳ nghỉ của Mộc Hãn có hiệu lực kể từ ngày mai nên Mộc Hãn chỉ đành phát ngốc ở công ty một ngày. Mà Mộc Hãn ở công ty, Kim Vi Vi liền xù lông suốt ngày ở trạng thái phòng thủ.
Kim Vi Vi trực tiếp đẩy Mộc Hãn ra ngoài ban công nói chuyện, bộ dạng như đi tuyên chiến. Mộc Hãn nhìn Kim Vi Vi lai giả bất thiện**, hơi đau đầu xoa xoa trán.
(**lai giả bất thiện: không có ý tốt)
“Hồ ly tinh, tôi cho cô biết, tôi tuyệt đối không để cô cướp Nhiễm Nhiễm.” Kim Vi Vi khí thế ngất trời nói.
Mộc Hãn nhìn Kim Vi Vi, đúng là đại tiểu thư a, nói chuyện riêng cũng không chịu đóng cửa lại, cô đâu có muốn bị người ta vây xem chứ. Hơn nữa, cô làm chuyện xấu cũng sẽ lựa người nha, mà người duy nhất cô muốn chính là Dung Dung có được không!?
Mộc Hãn đi đóng cửa lại, Kim Vi Vi gặp động tác của Mộc Hãn làm cho hơi sợ, nàng không biết hồ ly tinh kia đối phó với mình cái gì đây.
“Tôi cho cô biết, tôi không có sợ cô đâu….” Kim Vi Vi cứng miệng.
Mộc Hãn nhìn Kim Vi Vi tạo thế kungfu Trung Quốc đột nhiên thấy buồn cười, Kim Vi Vi xem mình là đại ma đầu giết người không gớm tay hay gì chứ?
“Vi Vi, tôi không thích Trương phó tổng.” Mộc Hãn thành tâm nói, nếu không giải thích ngay từ bây giờ, chỉ sợ sau này đi đâu cũng bị mắng là hồ ly tinh mất, nghĩ tới đã thấy nhức đầu rồi.
“Cô nói dối, rõ ràng cô quần áo không chỉnh tề ôm Nhiễm Nhiễm!” Kim Vi Vi thật tức giận khi nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau.
“Vớ tôi bị rách, lúc thay vớ chân bị vấp nên ngã, cô ấy đỡ tôi, chỉ đơn giản như vậy.” Mộc Hãn giản lượt kể lại tình hình lúc đó.
“Cô nói dối, trên TV đều nói a, hồ ly tinh chuyên môn gạt người!”
Mộc Hãn cảm thấy hình như Kim Vi Vi không hiểu lời mình nói hay sao ấy. Có vấn đề a!
“Tôi không thích loại mặt than lại chẳng hiểu phong tình như Trương Tập Nhiễm, tôi đã có người trong lòng rồi, chính là người này.” Mộc Hãn mở ví ra đưa cho Kim Vi Vi.
Kim Vi Vi hoài nghi cầm lấy ví của Mộc Hãn, trong ví có hình một người, cuối cùng Kim Vi Vi cũng tin Mộc Hãn không thích Trương Tập Nhiễm, bởi chính nàng cũng đặt hình Nhiễm Nhiễm trong ví của mình.
“Người này hơi giống cố vấn Tạ a?” Kim Vi Vi rốt cuộc phát hiện kỳ quái.
Mộc Hãn mắt trợn trắng, cái gì mà gọi là giống chứ, chính là cậu ấy đó chứ ai.
Thật ra đâu thể trách Kim Vi Vi nhãn lực không tốt, hình là Tạ Khinh Dung lúc xưa, khi còn là cô gái thanh thuần ngây thơ, so với bây giờ đúng là có chút khác.
“Đây là Tạ cố vấn??” Kim Vi Vi hỏi, cảm giác chán ghét đối với Mộc Hãn biến mất mà thay vào đó là hứng thú, nàng nhớ hình như Tạ cố vấn đối xử với Mộc Hãn có chút lạnh lùng.
“Ừ.” Mộc Hãn gật đầu lấy về ví trong tay Kim Vi Vi, ảnh trong này chụp thời trung học, Dung Dung thi vào cao đẳng nhưng thất bại, vì muốn thay đổi tâm tình nên đi cắt tóc, mình cũng chạy đến tiệm cắt tóc cắt kiểu y chang với cậu ấy. Dung Dung nhìn thấy còn kinh ngạc một phen. Mắc cười nhất là, khi hai người đi trên đường, có người nói hai người là hai chị em, rõ ràng hình dáng cô và Dung Dung đâu giống nhau cái gì, có lẽ loại thân mật này vĩnh viễn vượt xa mức tình bạn.
Mộc Hãn vuốt nhẹ hình Tạ Khinh Dung, nhớ tới chuyện quá khứ, tất cả dường như chỉ mới hôm qua, đâu ngờ thời gian trôi nhanh vậy, nhưng mình đối với Tạ Khinh Dung vẫn thế, vẫn yêu nàng cuồng nhiệt.
“Cô thích Tạ cố vấn, cô ấy thích cô sao?” Kim Vi Vi thật hưng phấn, cảm giác như tìm được đồng loại, đương nhiên, Mộc Hãn tuyệt đối không thích làm đồng loại cùng nàng.
Mộc Hãn không trả lời, cô biết Dung Dung nghỉ sớm trước kỳ là do muốn trốn tránh mình. Cô luôn lạc quan suy nghĩ tự nói với mình, Dung Dung nhất định có tình cảm đặc biệt với mình, bởi vì so với mình, nàng đối xử với Tiêu Hòa Lễ có chút khác. Nhưng thực tế là, suy nghĩ như vậy quá mức lạc quan, mình và Tiêu Hòa Lễ hoàn cảnh khác nhau, vì hoàn cảnh của mình nên Dung Dung mới quan tâm mình nhiều hơn một chút, Dung Dung rất thiện lương… Suy nghĩ như vậy Mộc Hãn không muốn nghĩ tới. Cô đặt cược chính mình, ăn được cả ngã về không, suốt mười ba năm, tình cảm cô cho đi nhiều lắm, không muốn thu hồi, mà cũng luyến tiếc thu hồi.
“Kim Vi Vi, cô nên đi làm việc, dựa vào tính tình Trương phó tổng, nếu cô cứ ăn không ngồi rồi kiểu này, phỏng chừng ba tháng sau, cho dù cô có là hoàng thân quốc thích cũng sẽ bị Trương phó tổng đuổi việc.” Mộc Hãn hảo tâm nhắc nhở.
++++++++++++++====++++++++++++++
Tiêu Hòa Lễ dẫn theo chồng chưa cưới đi đón Tạ Khinh Dung, chồng sắp cưới Tiêu Hòa Lễ là Tương Quân, là bạn chung lớp thời trung học, lớp học có hơn phân nửa nam sinh thầm mến Mộc Hãn, ba phần còn lại thầm mến Tạ Khinh Dung, cá biệt còn lại thích Tiêu Hòa Lễ, mà Tương Quân chính là thành phần cá biệt đó. Tương Quân ngày thường thô cuồng, da hơi ngăm ngăm, lông mi thô thô, tính tình hay e thẹn, vất vả lắm mới đậu cao đẳng liền lấy hết dũng khí thổ lộ cùng Tiêu Hòa Lễ, lại bị Tiêu Hòa Lễ từ chối.
Hai năm sau họp mặt bạn bè, Tiêu Hòa Lễ là lớp trưởng đương nhiên phải có mặt. Đám nam sinh chơi trò thú thật, thừa nhân xem hồi đó ai thích ai. Lần lượt từng người đều nói, kẻ thích Mộc Hãn, người thích Tạ Khinh Dung, có kẻ hoa tâm*, cả hai đều thích. Tiêu Hòa Lễ nghe xong thầm hận, lão nương cũng được coi là giai nhân thanh tú, vậy mà chẳng có ai thích mình.
(**hoa tâm: Đa tình)
Cuối cùng đến lượt Tương Quân, mọi người hỏi hắn có thích Mộc Hãn hay không, Tương Quân ngại ngùng nói, hắn không có thích Mộc Hãn, chỉ thích mình lớp trưởng, điều này làm Tiêu Hòa Lễ hãnh diện.
Cả đám nam sinh ồn ào hẳn lên, hỏi hắn còn thích lớp trưởng cọp mẹ chứ. Tương Quân --- thế nhưng gật đầu.
Tiêu Hòa Lễ đột nhiên cảm thấy, Tương Quân không thích Mộc Hãn cũng tốt, tuy lớn lên nhìn hơi thô kệch nhưng thật ra nhìn kỹ cũng đáng yêu, ít nhất sẽ không như Lí Dương, bị Mộc Hãn câu dẫn. Cũng đúng, Tương Quân thích người mạnh mẽ như Tiêu Hòa Lễ, Mộc Hãn gì đó hoàn toàn không lọt vào tầm mắt của hắn.
“Tương Quân, anh mau xách hành lý của Dung Dung…..” Tiêu Hòa Lễ không chút khách khí, Tương Quân dáng người cao lớn, phù hợp làm mấy việc nặng nhọc.
Tạ Khinh Dung nhìn Tiêu Hòa Lễ và Tương Quân có chút buồn cười. Tiêu Hòa Lễ vóc người nhỏ bé, thanh thanh tú tú, đứng cạnh Tương Quân cứ như người đẹp và quái vật. Mà xét về phương diện khác cũng khá phù hợp đi, Tiêu Hòa Lễ tính tình kêu ngạo, nhiều lúc như nữ vương, mà Tương Quân tính cách rất tốt, dù bắt làm gì cũng chẳng có nữa câu oán trách, hai người này tính cách như bù trừ cho nhau.
“Sao vậy?” Tiêu Hòa Lễ nhìn Tạ Khinh Dung đang cười kỳ lạ hỏi, cô đối với Tạ Khinh Dung xem như khá dịu dàng, trước kia làm lớp trưởng, Tạ Khinh Dung làm lớp phó học tập giúp đỡ nhau rất nhiều, nhưng sau này lại bị Mộc Hãn chia rẽ. Nghĩ đến Mộc Hãn, Tiêu Hòa Lễ còn chút lo lắng.
“Không có gì.” Tạ Khinh Dung cười lắc đầu.
“Dung Dung, cậu không có bị hồ ly tinh cắn đó chứ?” Tiêu Hòa Lễ vịn vai Tạ Khinh Dung lo lắng, Dung Dung hay mềm lòng, hồ ly tinh kia lại dùng khổ nhục kế vô cùng thâm hậu.
“Làm gì đến mức đó.” Tạ Khinh Dung tươi cười thản nhiên.
“Dung Dung, lỡ mà cậu không chống nổi yêu quái dụ dỗ nhớ nói với tớ, để tớ trở về nghĩ kế sách a, hồ ly tinh Mộc Hãn kia chỉ có cậu mới chế ngự được…..” Tiêu Hòa Lễ nghiền ngẫm, vạn nhất Dung Dung thật sự bị Mộc Hãn câu đi, nhất định không thể để Mộc Hãn đè được, phải để cho Dung Dung nằm trên mới tốt, đúng đúng, phải dạy dỗ cho Dung Dung trước, Tiêu Hòa Lễ suy ngẫm một hồi rồi rút ra kết luận.
Tạ Khinh Dung nghe xong, mặt phủ đầy hắc tuyến.
Hết chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.