Chương 12: Sơn Vân Loạn 1
Hồng Thứ Bắc
28/05/2024
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Trường Ương cúi đầu bóp nát hồi ảnh châu, yên lặng nhìn những mảnh vỡ từ ngón tay của mình trôi xuống, chậm rãi rơi vào người của tên thể tu đã mất đi hơi thở.
Khi cô ngước mắt lên lần nữa, con rắn chết vặn vẹo trên mặt đất đã biến thành những mảnh giấy, chỉ còn lại một thân hình đã bị ăn mòn không còn hình người chính là tên tán tu áo xám.
Con yêu xà ba đầu này cũng là được vẽ ra.
Trường Ương quay lại đi xem trung tâm cự trụ, không có thân rắn ngăn che, rốt cuộc thấy rõ hình dáng của cây trụ chính là thân bút lông, thân bút màu xanh và đầu bút màu đen, trông sống động như thật.
Trường Ương đi vòng qua thi thể của tán tu, đi về phía đầu bút lông, dưới đầu ngọn bút lông có một cổ trận, phức tạp dị thường, chẳng qua là ảm đạm không ánh sáng, còn có vài chỗ bởi vì lâu năm mà mài tổn thiếu sót.
Ngay khi cô bước vào trận pháp cổ xưa, ánh sáng vàng bắt đầu lóe lên ở trung tâm đại sảnh, động đất rung chuyển núi non, cây cột khổng lồ đột nhiên co lại, biến thành một chiếc bút lông có kích thước bình thường, lơ lửng trong không trung.
"Pháp bảo cao cấp "
Trường Ương nhớ lại lời người đàn ông gầy gò mặc áo xanh đã nói, đây có lẽ là pháp khí của cao thủ bí cảnh.
Không có cây cột khổng lồ chống đỡ, bí cảnh Sùng Sơn đột nhiên sụp đổ nhanh chóng, cô đưa tay cầm cây bút tre xanh, cất vào túi đựng đồ rồi lập tức quay lại tìm lối ra.
Sau khi đi qua hành lang đá dài và tối tăm, Trường Ương cuối cùng cũng nhìn thấy một lối ra mở ra cửa điện, cô nhanh chóng nhảy về phía trước, chuẩn bị bước ra khỏi bí cảnh thì dừng lại, đột nhiên quay lại nhìn, ngay phía trên cánh cửa cung điện phía sau cô.
Tấm bảng ghi tiêu đề "Xương hoá phủ" vẫn được treo cao trên đó, chữ viết khí thế bàng bạc, bút tẩu long xà.
Trường Ương đưa tay lên hút một cái, đem cả khối tấm bảng cùng bông sen vàng chín tấc lấy xuống, nhét tất cả vào túi đựng đồ.
Ngay lập tức, cô trốn thoát vào giây phút cuối cùng khi bí cảnh sụp đổ.
Trên Sùng Sơn đạo, mấy trăm tên tán tu đang run rẩy trong bí cảnh, nhìn thấy cửa ra xuất hiện, rối rít chạy ra, giờ phút này đang hò hét loạn xạ.
"Bí cảnh này đã bị phá hủy, e rằng sau này sẽ không còn nữa."
"Chẳng lẽ là ai lấy tâm trận chi bảo "
“Á, pháp bảo của ta sao lại biến thành giấy rồi?”
Nghe thấy tiếng bàn luận, Trường Nhạc cảm thấy chán nản nhìn xung quanh, nắm chặt thanh kiếm, "Tại sao Trường Ương vẫn chưa ra ngoài?"
Chấp sự tông môn đứng bên cạnh thấy vậy cau mày "Bình tâm tĩnh khí, ngươi gân mạch bị đụng, nên trở về tông điều dưỡng, nơi này có ta trông nom."
Trường Nhạc thẳng thừng từ chối, cố gắng xoa dịu linh phủ đang xao động, "Ta phải đợi sư muội đi ra."
Những sư đệ sư muội khác lập tức được đưa trở lại y quán của Hợp Hoan tông để chữa trị, Trường Nhạc gân mạch bị tổn thương, đã ăn nguyên đan, cùng với sự giúp đỡ của chấp sự tạm thời giải quyết vấn đề linh lực hỗn loạn, liền buộc mình phải ở lại Sùng Sơn đạo.
Hiện tại hắn thấy những tán tu đều đã gần như đi ra hết, nhưng vẫn chưa thấy Trường Ương sư muội, nên không khỏi lo lắng.
Hai khắc sau, Sùng Sơn đạo hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại bọn họ.
“Bên kia”
Trường Nhạc mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đỏ đang đi xuống sườn núi, không khỏi chỉ về hướng đó và hét lên.
Đúng lúc đó, chấp sự của giáo phái tóm lấy Trường Nhạc và lao về phía sườn núi đối diện.
"Trường ương sư muội" Trường Nhạc vừa đáp xuống đất, nhìn rõ ràng là cô, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Sao ngươi không cùng chúng ta đi ra ngoài? Có nguy hiểm gì bên trong không?"
"Không có, sư huynh." Trường ương lắc đầu.
Trường Nhạc cau mày nhìn góc quần áo dính máu của cô: "Máu này từ đâu đến? Muội bị thương à?"
Trường Ương dùng kỹ năng thanh tẩy để loại bỏ vết máu trên quần áo của mình, rất ân cần nói: “Không phải máu của muội.”
“Tay phải của ngươi bị thương.” Trường Nhạc ánh mắt sắc bén, ngay lúc cô đưa tay lên thì phát hiện có vết thương ở lòng bàn tay, một vết cắt rất sâu.
Trường Ương mở lòng bàn tay ra nói: “Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
May là như vậy, Trường Nhạc vẫn lấy thuốc trị thương ra bôi vào lòng bàn tay của cô.
"Được rồi, đã đến lúc các ngươi trở về tông môn." Nhìn thấy hô hấp của Trường Ương đã bình tĩnh lại, chấp sự bên cạnh đưa tay ra nói: "Chương Nguyệt nói, Ảnh Châu ở trong tay ngươi, giao cho ta đi."
Mặc dù Hợp Hoan tông hiện chỉ là một giáo phái nhỏ đang suy tàn, nhưng tán tu dám khiêu chiến với uy danh của giáo phái và đuổi gi.ết đệ tử của giáo phái, với tư cách là một chấp sự, hắn nhất định phải đem những tên tán tu này diệt trừ.
Trường Ương mỉm cười, trên gương mặt hiện lên một đường cong chuẩn mực: "Không cần, bọn họ đã chết."
Khi cô ngước mắt lên lần nữa, con rắn chết vặn vẹo trên mặt đất đã biến thành những mảnh giấy, chỉ còn lại một thân hình đã bị ăn mòn không còn hình người chính là tên tán tu áo xám.
Con yêu xà ba đầu này cũng là được vẽ ra.
Trường Ương quay lại đi xem trung tâm cự trụ, không có thân rắn ngăn che, rốt cuộc thấy rõ hình dáng của cây trụ chính là thân bút lông, thân bút màu xanh và đầu bút màu đen, trông sống động như thật.
Trường Ương đi vòng qua thi thể của tán tu, đi về phía đầu bút lông, dưới đầu ngọn bút lông có một cổ trận, phức tạp dị thường, chẳng qua là ảm đạm không ánh sáng, còn có vài chỗ bởi vì lâu năm mà mài tổn thiếu sót.
Ngay khi cô bước vào trận pháp cổ xưa, ánh sáng vàng bắt đầu lóe lên ở trung tâm đại sảnh, động đất rung chuyển núi non, cây cột khổng lồ đột nhiên co lại, biến thành một chiếc bút lông có kích thước bình thường, lơ lửng trong không trung.
"Pháp bảo cao cấp "
Trường Ương nhớ lại lời người đàn ông gầy gò mặc áo xanh đã nói, đây có lẽ là pháp khí của cao thủ bí cảnh.
Không có cây cột khổng lồ chống đỡ, bí cảnh Sùng Sơn đột nhiên sụp đổ nhanh chóng, cô đưa tay cầm cây bút tre xanh, cất vào túi đựng đồ rồi lập tức quay lại tìm lối ra.
Sau khi đi qua hành lang đá dài và tối tăm, Trường Ương cuối cùng cũng nhìn thấy một lối ra mở ra cửa điện, cô nhanh chóng nhảy về phía trước, chuẩn bị bước ra khỏi bí cảnh thì dừng lại, đột nhiên quay lại nhìn, ngay phía trên cánh cửa cung điện phía sau cô.
Tấm bảng ghi tiêu đề "Xương hoá phủ" vẫn được treo cao trên đó, chữ viết khí thế bàng bạc, bút tẩu long xà.
Trường Ương đưa tay lên hút một cái, đem cả khối tấm bảng cùng bông sen vàng chín tấc lấy xuống, nhét tất cả vào túi đựng đồ.
Ngay lập tức, cô trốn thoát vào giây phút cuối cùng khi bí cảnh sụp đổ.
Trên Sùng Sơn đạo, mấy trăm tên tán tu đang run rẩy trong bí cảnh, nhìn thấy cửa ra xuất hiện, rối rít chạy ra, giờ phút này đang hò hét loạn xạ.
"Bí cảnh này đã bị phá hủy, e rằng sau này sẽ không còn nữa."
"Chẳng lẽ là ai lấy tâm trận chi bảo "
“Á, pháp bảo của ta sao lại biến thành giấy rồi?”
Nghe thấy tiếng bàn luận, Trường Nhạc cảm thấy chán nản nhìn xung quanh, nắm chặt thanh kiếm, "Tại sao Trường Ương vẫn chưa ra ngoài?"
Chấp sự tông môn đứng bên cạnh thấy vậy cau mày "Bình tâm tĩnh khí, ngươi gân mạch bị đụng, nên trở về tông điều dưỡng, nơi này có ta trông nom."
Trường Nhạc thẳng thừng từ chối, cố gắng xoa dịu linh phủ đang xao động, "Ta phải đợi sư muội đi ra."
Những sư đệ sư muội khác lập tức được đưa trở lại y quán của Hợp Hoan tông để chữa trị, Trường Nhạc gân mạch bị tổn thương, đã ăn nguyên đan, cùng với sự giúp đỡ của chấp sự tạm thời giải quyết vấn đề linh lực hỗn loạn, liền buộc mình phải ở lại Sùng Sơn đạo.
Hiện tại hắn thấy những tán tu đều đã gần như đi ra hết, nhưng vẫn chưa thấy Trường Ương sư muội, nên không khỏi lo lắng.
Hai khắc sau, Sùng Sơn đạo hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại bọn họ.
“Bên kia”
Trường Nhạc mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đỏ đang đi xuống sườn núi, không khỏi chỉ về hướng đó và hét lên.
Đúng lúc đó, chấp sự của giáo phái tóm lấy Trường Nhạc và lao về phía sườn núi đối diện.
"Trường ương sư muội" Trường Nhạc vừa đáp xuống đất, nhìn rõ ràng là cô, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Sao ngươi không cùng chúng ta đi ra ngoài? Có nguy hiểm gì bên trong không?"
"Không có, sư huynh." Trường ương lắc đầu.
Trường Nhạc cau mày nhìn góc quần áo dính máu của cô: "Máu này từ đâu đến? Muội bị thương à?"
Trường Ương dùng kỹ năng thanh tẩy để loại bỏ vết máu trên quần áo của mình, rất ân cần nói: “Không phải máu của muội.”
“Tay phải của ngươi bị thương.” Trường Nhạc ánh mắt sắc bén, ngay lúc cô đưa tay lên thì phát hiện có vết thương ở lòng bàn tay, một vết cắt rất sâu.
Trường Ương mở lòng bàn tay ra nói: “Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
May là như vậy, Trường Nhạc vẫn lấy thuốc trị thương ra bôi vào lòng bàn tay của cô.
"Được rồi, đã đến lúc các ngươi trở về tông môn." Nhìn thấy hô hấp của Trường Ương đã bình tĩnh lại, chấp sự bên cạnh đưa tay ra nói: "Chương Nguyệt nói, Ảnh Châu ở trong tay ngươi, giao cho ta đi."
Mặc dù Hợp Hoan tông hiện chỉ là một giáo phái nhỏ đang suy tàn, nhưng tán tu dám khiêu chiến với uy danh của giáo phái và đuổi gi.ết đệ tử của giáo phái, với tư cách là một chấp sự, hắn nhất định phải đem những tên tán tu này diệt trừ.
Trường Ương mỉm cười, trên gương mặt hiện lên một đường cong chuẩn mực: "Không cần, bọn họ đã chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.