Chương 55: Buôn lậu
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
*Vị Long.
Biên giới phía đông của Thiên Lý Quốc, nơi này ba mặt giáp biển, đất đai trù phú. Kể từ khi họ Chu khai quốc cho đến bây giờ, nơi này vẫn thuộc quyền cai quản của tộc Chiêu Nùng. Bọn họ xuất thân chài lưới, cho nên vùng biển này đối với bọn họ mà nói là thánh địa.
Từ tiền triều cho đến Lý Triều, điều không thể xâm phạm. Trăm năm trước họ Chu lập quốc, bọn họ vì thua trận mà phải cúi đầu. Nay họ Chu đã không còn, bọn họ cư nhiên tự lập vùng trời riêng.
Lý Long Mộc vì sao phải ngay lập tức rời đi trong đêm mà đến nơi này. Chỉ bởi vì một khi mùa đông đến, nơi này sẽ có mưa bão kéo dài. Không giống phía nam mùa đông tuyết rơi, mùa đông nơi này là những trận mưa bão cuồng phong.
Tộc Chiêu Nùng đã quen sống chung với bão, nếu đánh nhau trong điều kiện đó, hắn nhất định không thể nắm được nữa phần chiến thắng. Cho nên càng phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Vương gia người uống thuốc đi."
Trần Chân mang thuốc đi vào, hắn ngồi trên giường bả vai quấn đầy băng vải. Trận chiến đêm qua tuy chiếm được thành, nhưng hắn bị thương không nhẹ, cũng để cho Chiêu Nùng Quân chạy mất.
"Thế nào rồi?"
Trần Chân hiểu, vương gia là đang muốn hỏi về việc truy vết của Chiêu Nùng Quân.
"Bẩm vương gia, phát hiện Chiêu Nùng Quân đang ở trên một hòn đảo nhỏ."
"Chuẩn bị đi, rạng sáng ngày mai xuất phát."
"Nhưng vương gia, vết thương của người."
Trần Chân lo lắng nhìn vương gia nhà hắn, đêm qua trong lúc giao chiến, vương gia bị thương rất nặng. Nếu giờ lại tiếp tục, Trần Chân chỉ sợ vương gia nhà hắn có mình đồng da sắt cũng không trụ được.
"Không có nhiều thời gian, bão sắp đến rồi."
Hắn thật sự không có nhiều thời gian mùa đông đến rồi, hơn nữa còn có người đang chờ hắn trở về.
*Thỉnh thoảng buồn chán cô sẽ đến Đông Cung thăm Như Ý, hôm nay cũng vậy. Trên đường trở về phủ, khi trời bắt đầu nhá nhem tối, trong một con ngõ nhỏ cô và Cẩm Tú nghe được tiếng có người đang nói chuyện.
"Đã kiểm tra cả chưa?"
"Rồi thưa công tử."
Cô ra hiệu cho Cẩm Tú yên lặng nấp ở gần đó, trong bóng tối thân hình to béo kia có chút quen mắt. Cho đến khi cô nhìn đến canh tay hắn, Chu Bá hắn vì sao ở nơi này, bọn họ đang lén lút làm gì?
"Thiếu gia lần này người thật sự muốn đích thân đi sao?"
"Chuyến hàng này lớn, bản thiếu gia phải đích thân kiểm tra mới yên tâm."
Hàng là hàng gì? Chẳng lẽ bọn họ buôn lậu sao? Cô nói nhỏ vào tai Cẩm Tú gì đó, nhưng con bé lại lắc đầu không chịu.
"Đi đi."
Cẩm Tú vẫn một mực lắc đầu, đám người kia nhìn qua đã biết đang làm chuyện xấu, cô không thể để công tử một mình ở lại đây.
"Là lệnh đó, em còn kéo dài bọn họ sẽ đi mất."
Cẩm Tú đành cắn răng chạy thật nhanh, công tử muốn cô về vương phủ gọi Thập Tứ cùng Cấm Tinh Quân đến.
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, cô rất nhanh chạy đến bên cạnh xe, dùng đoản đao rạch một đường trên bao tải.
"Gạo."
Cô nhớ Lý Long Mộc từng nói với cô, Thiên Lý Quốc có hai thứ không được mang ra khỏi lãnh thổ, là gạo và muối. Đêm hôm lại bí mật vận chuyển gạo, chắc chắn là không phải chuyện tốt.
Bọn người Chu Bá không hề hay biết, cô đã từ lúc nào bám đuôi bọn chúng đến địa điểm giao dịch, nơi này là một căn miếu hoang ơe ngoài ngoại thành.
"Chu công tử làm ăn lâu như vậy chẳng lẽ không tin tưởng hay sao, mà lại đích thân đến."
"Giao hàng giao tiền, bản công tử không có nhiều thời gian."
Cô đang ngồi rình sau bụi cây cách đó không xa. Không biết bọn Thập Tứ có thấy tín hiệu cô để lại hay không, vì sao giờ còn chưa đến. Cô sợ đến muộn đám người này sẽ đi mất.
Đang núp bỗng có một con chuột chạy qua chân, cô hoảng quá lùi về phía sau, lại vô tình tạo ra tiếng động. Thấy bị phát hiện cô co chân bỏ chạy, chỉ là cô làm sao nhanh hơn bọn chúng được.
Chu Bá nhìn thấy kẻ bị dẫn vào, lại chính là tên tiểu tử hắn gặp ở Xuân Hương Lầu mấy tháng trước. Bàn tay bất giác sờ tay phải vẫn còn đau âm ỷ. Nếu không tại tên nhãi này thì tay hắn sẽ không bị phế, sẽ không vì đắc tội với Vũ Đức vương mà bị phụ thân hắn trách phạt. Cũng bởi vì hắn tàn phế, cho nên bị gạt ra khỏi việc làm ăn của Chu gia, toàn bộ quyền đều rơi vào tay nhị đệ hắn.
Nếu không vì như thế, hắn sẽ làm mấy chuyện nguy hiểm này sao. Buôn lậu gạo, một khi bị phát hiện chính là tru di tam tộc. Nhưng hắn hết cách rồi, nếu để phụ thân biết hắn dùng tiền của Chu gia đánh bạc, lại thua hết ba trăm vạn vậy hắn cũng sẽ chết. Hắn chỉ có thể trước khi bị phát hiện, phải kiếm ra số tiền bù vào chỗ ấy.
Kẻ thù trước mặt, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua. Nghe nói Vũ Đức Vương không có ở Đế Đô, hôm nay tên nhãi này rơi vào tay hắn, để xem ai còn cứu được mạng của y.
Biên giới phía đông của Thiên Lý Quốc, nơi này ba mặt giáp biển, đất đai trù phú. Kể từ khi họ Chu khai quốc cho đến bây giờ, nơi này vẫn thuộc quyền cai quản của tộc Chiêu Nùng. Bọn họ xuất thân chài lưới, cho nên vùng biển này đối với bọn họ mà nói là thánh địa.
Từ tiền triều cho đến Lý Triều, điều không thể xâm phạm. Trăm năm trước họ Chu lập quốc, bọn họ vì thua trận mà phải cúi đầu. Nay họ Chu đã không còn, bọn họ cư nhiên tự lập vùng trời riêng.
Lý Long Mộc vì sao phải ngay lập tức rời đi trong đêm mà đến nơi này. Chỉ bởi vì một khi mùa đông đến, nơi này sẽ có mưa bão kéo dài. Không giống phía nam mùa đông tuyết rơi, mùa đông nơi này là những trận mưa bão cuồng phong.
Tộc Chiêu Nùng đã quen sống chung với bão, nếu đánh nhau trong điều kiện đó, hắn nhất định không thể nắm được nữa phần chiến thắng. Cho nên càng phải đánh nhanh thắng nhanh.
"Vương gia người uống thuốc đi."
Trần Chân mang thuốc đi vào, hắn ngồi trên giường bả vai quấn đầy băng vải. Trận chiến đêm qua tuy chiếm được thành, nhưng hắn bị thương không nhẹ, cũng để cho Chiêu Nùng Quân chạy mất.
"Thế nào rồi?"
Trần Chân hiểu, vương gia là đang muốn hỏi về việc truy vết của Chiêu Nùng Quân.
"Bẩm vương gia, phát hiện Chiêu Nùng Quân đang ở trên một hòn đảo nhỏ."
"Chuẩn bị đi, rạng sáng ngày mai xuất phát."
"Nhưng vương gia, vết thương của người."
Trần Chân lo lắng nhìn vương gia nhà hắn, đêm qua trong lúc giao chiến, vương gia bị thương rất nặng. Nếu giờ lại tiếp tục, Trần Chân chỉ sợ vương gia nhà hắn có mình đồng da sắt cũng không trụ được.
"Không có nhiều thời gian, bão sắp đến rồi."
Hắn thật sự không có nhiều thời gian mùa đông đến rồi, hơn nữa còn có người đang chờ hắn trở về.
*Thỉnh thoảng buồn chán cô sẽ đến Đông Cung thăm Như Ý, hôm nay cũng vậy. Trên đường trở về phủ, khi trời bắt đầu nhá nhem tối, trong một con ngõ nhỏ cô và Cẩm Tú nghe được tiếng có người đang nói chuyện.
"Đã kiểm tra cả chưa?"
"Rồi thưa công tử."
Cô ra hiệu cho Cẩm Tú yên lặng nấp ở gần đó, trong bóng tối thân hình to béo kia có chút quen mắt. Cho đến khi cô nhìn đến canh tay hắn, Chu Bá hắn vì sao ở nơi này, bọn họ đang lén lút làm gì?
"Thiếu gia lần này người thật sự muốn đích thân đi sao?"
"Chuyến hàng này lớn, bản thiếu gia phải đích thân kiểm tra mới yên tâm."
Hàng là hàng gì? Chẳng lẽ bọn họ buôn lậu sao? Cô nói nhỏ vào tai Cẩm Tú gì đó, nhưng con bé lại lắc đầu không chịu.
"Đi đi."
Cẩm Tú vẫn một mực lắc đầu, đám người kia nhìn qua đã biết đang làm chuyện xấu, cô không thể để công tử một mình ở lại đây.
"Là lệnh đó, em còn kéo dài bọn họ sẽ đi mất."
Cẩm Tú đành cắn răng chạy thật nhanh, công tử muốn cô về vương phủ gọi Thập Tứ cùng Cấm Tinh Quân đến.
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, cô rất nhanh chạy đến bên cạnh xe, dùng đoản đao rạch một đường trên bao tải.
"Gạo."
Cô nhớ Lý Long Mộc từng nói với cô, Thiên Lý Quốc có hai thứ không được mang ra khỏi lãnh thổ, là gạo và muối. Đêm hôm lại bí mật vận chuyển gạo, chắc chắn là không phải chuyện tốt.
Bọn người Chu Bá không hề hay biết, cô đã từ lúc nào bám đuôi bọn chúng đến địa điểm giao dịch, nơi này là một căn miếu hoang ơe ngoài ngoại thành.
"Chu công tử làm ăn lâu như vậy chẳng lẽ không tin tưởng hay sao, mà lại đích thân đến."
"Giao hàng giao tiền, bản công tử không có nhiều thời gian."
Cô đang ngồi rình sau bụi cây cách đó không xa. Không biết bọn Thập Tứ có thấy tín hiệu cô để lại hay không, vì sao giờ còn chưa đến. Cô sợ đến muộn đám người này sẽ đi mất.
Đang núp bỗng có một con chuột chạy qua chân, cô hoảng quá lùi về phía sau, lại vô tình tạo ra tiếng động. Thấy bị phát hiện cô co chân bỏ chạy, chỉ là cô làm sao nhanh hơn bọn chúng được.
Chu Bá nhìn thấy kẻ bị dẫn vào, lại chính là tên tiểu tử hắn gặp ở Xuân Hương Lầu mấy tháng trước. Bàn tay bất giác sờ tay phải vẫn còn đau âm ỷ. Nếu không tại tên nhãi này thì tay hắn sẽ không bị phế, sẽ không vì đắc tội với Vũ Đức vương mà bị phụ thân hắn trách phạt. Cũng bởi vì hắn tàn phế, cho nên bị gạt ra khỏi việc làm ăn của Chu gia, toàn bộ quyền đều rơi vào tay nhị đệ hắn.
Nếu không vì như thế, hắn sẽ làm mấy chuyện nguy hiểm này sao. Buôn lậu gạo, một khi bị phát hiện chính là tru di tam tộc. Nhưng hắn hết cách rồi, nếu để phụ thân biết hắn dùng tiền của Chu gia đánh bạc, lại thua hết ba trăm vạn vậy hắn cũng sẽ chết. Hắn chỉ có thể trước khi bị phát hiện, phải kiếm ra số tiền bù vào chỗ ấy.
Kẻ thù trước mặt, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua. Nghe nói Vũ Đức Vương không có ở Đế Đô, hôm nay tên nhãi này rơi vào tay hắn, để xem ai còn cứu được mạng của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.