Chương 56: Mất tích
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, bây giờ chẳng khác nào một con cá nằm im trên thớt, mặt người ta chém giết.
Trong đêm, Thập Tứ cùng hơn mười huynh đệ thúc ngựa chạy về hướng nam thành. Khi bọn họ đến căn miếu đổ nát, khắp nơi không có lấy một bóng người, lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành. Rõ ràng bọn họ lần theo dấu của công tử để lại mà đến, vì sao lại không thấy người đâu.
"Tìm hết xung quanh cho ta."
Thập Tứ hạ lệnh, tất cả bọn họ chia nhau ra tìm. Thập Tứ đi vào bên trong miếu, một mùi máu tanh nồng xông lên mũi. Hắn thân luôn ở chiến trường, sao không biết điều này đại diện cho việc gì.
Thập Tứ nhìn xung quanh, khắp nơi ngổn ngang, một mảng máu tươi lan tràn trên mặt đất. Hắn đưa tay quẹt một cái, máu vẫn còn ấm nóng, chứng tỏ người rời đi chưa bao lâu, nhưng là máu của ai hắn chau mày.
"Thập Nhất, đến Đông Cung xin người chi viện, tất cả còn lại theo ta. Đào ba tấc đất cũng phải tìm cho được công tử, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Cho dù hắn tự trách trăm vạn lần, cũng không thể nào thay đổi một sự thật, là bọn họ không thể bảo vệ an toàn cho công tử. Đáng lý ra lúc công tử nói muốn đến Đông Cung, hắn phải kiên quyết đi theo mới đúng, đều là tại hắn.
**Đông Cung.
"Ngươi nói ai mất tích?"
Lý Chính nghe Lưu Nhị nói có chút nghi hoặc, vừa mới nãy Lý Thạch còn cùng Như Ý uống trà.
"Là Lý Thạch thưa điện hạ, người của vương phủ đến xin người chi viện tìm kiếm."
Lưu Nhị cũng không hiểu, rõ ràng đang yên đang lành vì sao lại đột nhiên mất tích.
"Đi đi dẫn theo Cấm Lan Quân, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chú ý bên Nghiêm Đình."
"Vâng thưa điện hạ."
Lưu Nhị vội vã rời đi, lúc Thập Nhất đến hắn đã để Lâm Doãn dẫn theo một ít người đi trước rồi. Hắn không dám tự mình đều động Cấm Lan Quân, cũng may điện hạ cho phép.
Lý Chính rơi vào trầm ngâm, Thạch vừa rời khỏi Đông Cung liền mất tích. Vì sao lại mất tích, chuyện này có liên quan đến Đại Lý hay không, hay là người thần bí kia? Nếu y xảy ra chuyện gì, tam đệ một khi trở về hắn biết ăn nói thế nào đây. Còn cả thái tử phi nữa, nàng ấy xem y như đại ca mà đối đãi.
**Trong nhà giam tối tăm đầy mùi ẩm mốc, những con chuột chạy tới chạy lui, nhưng cô không còn sợ nữa. Cô như kẻ vô hồn nhìn vào đôi tay đầy máu của mình, bàn tay cô không tự chủ khẽ run.
Mọi thứ giống như một cơn ác mộng, cô muốn thoát khỏi nó, nhưng nó cứ chập chờn trong đầu cô. Cô không thể nào quên được những chuyện vừa xảy ra, ánh mắt khi đó của Chu Bá như muốn nuốt chửng cô.
Cô ngồi co ro trong góc tối, muốn đưa tay che đi những âm thanh đó, cô không muốn nhớ. Toàn thân cô run rẩy, trước mắt cô như hiện ra khung cảnh trong ngôi miếu hoang.
** Ba canh giờ trước.
Chu Bá nhìn tiểu tử trước mặt, sự thèm khát dâng trào bên trong hắn. Cho dù bị phế một cánh tay, nhưng gương mặt này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
"Để hôm nay ta xem kẻ nào cứu được ngươi."
Cô lùi về phía sau, dưới đất ngổn ngang, chân cô vấp phải một khúc gỗ mà ngã về phía sau. Cô hối hận rồi, vì sao cô lại theo bọn họ đến nơi này, đáng ra khi thấy hắn cô phải bỏ đi mới đúng.
Chu Bá nhìn con mồi đang nhếch nhác trên mặt đất đầy sợ hãi kia, càng kích thích hắn hơn. Hắn xưa nay thích nhất là mèo vờn chuột, con mồi càng sợ hãi hắn càng hưng phấn.
"Nào để ta xem, nam sủng của Vũ Đức Vương lại có khẩu vị thế nào."
Hắn càng tiến đến cô càng sợ hãi, cô biết bây giờ chỉ có bản thân mới cứu được chính mình.
"Ngươi cũng biết ta là người của Vũ Đức Vương, động đến ta ngươi không sợ mất luôn cánh tay còn lại hay sao?"
Cô yếu đuối càng kích thích bản năng của hắn, hắn chính là một tên biến thái. Vì vậy cô ép buộc bản thân phải mạnh mẽ, cho dù chân không đứng vững, cô vẫn trừng đôi mắt hung ác nhìn hắn.
"Vũ Đức Vương, bây giờ còn chẳng biết hắn đã chết ở nơi nào rồi, hắn cứu nỗi ngươi sao?"
Chu Bá không thèm nói nữa, trực tiếp nhào đến. Cho dù hắn có một tay nhưng mà hắn là người học võ, sức của cô không địch lại hắn.Tay hắn bóp cổ cô đè nằm trên nền đất, gương mặt chảy xệ dơ bẩn của hắn bắt đầu áp về phía mặt cô, hắn hôn hít khắp nơi. Cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, cho dù cô vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thể thoát, thân hình to béo của hắn đè lên cô như một tảng đá lớn.
Khi môi hắn còn cách môi cô một tấc, đồng tử hắn chợt giãn hết cỡ, máu tươi bắn lên trên mặt cô, Chu Bá trân trân nhìn cô rồi gục xuống. Bàn tay run run cô buông đoản đao vẫn còn đang cắm sau gáy hắn.
Một đao kia hạ ngay chỗ hiểm nhất, cô đẩy Chu Bân ra, máu chảy lênh láng khắp mặt đất. Cô còn chưa hồn hồn, không biết từ đâu quan binh đã đến, cô bị bắt đến hình bộ.
Cô bây giờ không khóc nữa, cô biết khóc không giải quyết được vấn đề. Thập Tứ bọn họ nhất định sẽ tìm đến cô, chỉ cần cô chịu đựng một chút, sẽ ổn thôi. Cô tự trấn an chính mình, co ro nép vào một góc phòng giam.
Trong đêm, Thập Tứ cùng hơn mười huynh đệ thúc ngựa chạy về hướng nam thành. Khi bọn họ đến căn miếu đổ nát, khắp nơi không có lấy một bóng người, lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành. Rõ ràng bọn họ lần theo dấu của công tử để lại mà đến, vì sao lại không thấy người đâu.
"Tìm hết xung quanh cho ta."
Thập Tứ hạ lệnh, tất cả bọn họ chia nhau ra tìm. Thập Tứ đi vào bên trong miếu, một mùi máu tanh nồng xông lên mũi. Hắn thân luôn ở chiến trường, sao không biết điều này đại diện cho việc gì.
Thập Tứ nhìn xung quanh, khắp nơi ngổn ngang, một mảng máu tươi lan tràn trên mặt đất. Hắn đưa tay quẹt một cái, máu vẫn còn ấm nóng, chứng tỏ người rời đi chưa bao lâu, nhưng là máu của ai hắn chau mày.
"Thập Nhất, đến Đông Cung xin người chi viện, tất cả còn lại theo ta. Đào ba tấc đất cũng phải tìm cho được công tử, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Cho dù hắn tự trách trăm vạn lần, cũng không thể nào thay đổi một sự thật, là bọn họ không thể bảo vệ an toàn cho công tử. Đáng lý ra lúc công tử nói muốn đến Đông Cung, hắn phải kiên quyết đi theo mới đúng, đều là tại hắn.
**Đông Cung.
"Ngươi nói ai mất tích?"
Lý Chính nghe Lưu Nhị nói có chút nghi hoặc, vừa mới nãy Lý Thạch còn cùng Như Ý uống trà.
"Là Lý Thạch thưa điện hạ, người của vương phủ đến xin người chi viện tìm kiếm."
Lưu Nhị cũng không hiểu, rõ ràng đang yên đang lành vì sao lại đột nhiên mất tích.
"Đi đi dẫn theo Cấm Lan Quân, sống phải thấy người chết phải thấy xác, chú ý bên Nghiêm Đình."
"Vâng thưa điện hạ."
Lưu Nhị vội vã rời đi, lúc Thập Nhất đến hắn đã để Lâm Doãn dẫn theo một ít người đi trước rồi. Hắn không dám tự mình đều động Cấm Lan Quân, cũng may điện hạ cho phép.
Lý Chính rơi vào trầm ngâm, Thạch vừa rời khỏi Đông Cung liền mất tích. Vì sao lại mất tích, chuyện này có liên quan đến Đại Lý hay không, hay là người thần bí kia? Nếu y xảy ra chuyện gì, tam đệ một khi trở về hắn biết ăn nói thế nào đây. Còn cả thái tử phi nữa, nàng ấy xem y như đại ca mà đối đãi.
**Trong nhà giam tối tăm đầy mùi ẩm mốc, những con chuột chạy tới chạy lui, nhưng cô không còn sợ nữa. Cô như kẻ vô hồn nhìn vào đôi tay đầy máu của mình, bàn tay cô không tự chủ khẽ run.
Mọi thứ giống như một cơn ác mộng, cô muốn thoát khỏi nó, nhưng nó cứ chập chờn trong đầu cô. Cô không thể nào quên được những chuyện vừa xảy ra, ánh mắt khi đó của Chu Bá như muốn nuốt chửng cô.
Cô ngồi co ro trong góc tối, muốn đưa tay che đi những âm thanh đó, cô không muốn nhớ. Toàn thân cô run rẩy, trước mắt cô như hiện ra khung cảnh trong ngôi miếu hoang.
** Ba canh giờ trước.
Chu Bá nhìn tiểu tử trước mặt, sự thèm khát dâng trào bên trong hắn. Cho dù bị phế một cánh tay, nhưng gương mặt này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
"Để hôm nay ta xem kẻ nào cứu được ngươi."
Cô lùi về phía sau, dưới đất ngổn ngang, chân cô vấp phải một khúc gỗ mà ngã về phía sau. Cô hối hận rồi, vì sao cô lại theo bọn họ đến nơi này, đáng ra khi thấy hắn cô phải bỏ đi mới đúng.
Chu Bá nhìn con mồi đang nhếch nhác trên mặt đất đầy sợ hãi kia, càng kích thích hắn hơn. Hắn xưa nay thích nhất là mèo vờn chuột, con mồi càng sợ hãi hắn càng hưng phấn.
"Nào để ta xem, nam sủng của Vũ Đức Vương lại có khẩu vị thế nào."
Hắn càng tiến đến cô càng sợ hãi, cô biết bây giờ chỉ có bản thân mới cứu được chính mình.
"Ngươi cũng biết ta là người của Vũ Đức Vương, động đến ta ngươi không sợ mất luôn cánh tay còn lại hay sao?"
Cô yếu đuối càng kích thích bản năng của hắn, hắn chính là một tên biến thái. Vì vậy cô ép buộc bản thân phải mạnh mẽ, cho dù chân không đứng vững, cô vẫn trừng đôi mắt hung ác nhìn hắn.
"Vũ Đức Vương, bây giờ còn chẳng biết hắn đã chết ở nơi nào rồi, hắn cứu nỗi ngươi sao?"
Chu Bá không thèm nói nữa, trực tiếp nhào đến. Cho dù hắn có một tay nhưng mà hắn là người học võ, sức của cô không địch lại hắn.Tay hắn bóp cổ cô đè nằm trên nền đất, gương mặt chảy xệ dơ bẩn của hắn bắt đầu áp về phía mặt cô, hắn hôn hít khắp nơi. Cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, cho dù cô vùng vẫy thế nào đi nữa cũng không thể thoát, thân hình to béo của hắn đè lên cô như một tảng đá lớn.
Khi môi hắn còn cách môi cô một tấc, đồng tử hắn chợt giãn hết cỡ, máu tươi bắn lên trên mặt cô, Chu Bá trân trân nhìn cô rồi gục xuống. Bàn tay run run cô buông đoản đao vẫn còn đang cắm sau gáy hắn.
Một đao kia hạ ngay chỗ hiểm nhất, cô đẩy Chu Bân ra, máu chảy lênh láng khắp mặt đất. Cô còn chưa hồn hồn, không biết từ đâu quan binh đã đến, cô bị bắt đến hình bộ.
Cô bây giờ không khóc nữa, cô biết khóc không giải quyết được vấn đề. Thập Tứ bọn họ nhất định sẽ tìm đến cô, chỉ cần cô chịu đựng một chút, sẽ ổn thôi. Cô tự trấn an chính mình, co ro nép vào một góc phòng giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.