Chương 109: Huynh đệ tương tàn
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Tất cả lão thần điều cuối đầu bọn họ sao không hiểu ý trong lời nói của điện hạ, điện hạ muốn bọn họ thuận theo Vũ Đức Vương để giữ mạng.
Lý Chính cầm lấy trường kiếm, hôm nay huynh đệ bọn họ chỉ có thể đi bước này.
"Như Ý xin lỗi nàng."
Hắn biết bản thân khó bảo toàn, thứ hắn lưu luyến cũng chỉ có nàng cùng với Quốc nhi và cả hài tử chưa chào đời của bọn họ, hắn tin tưởng Long Mộc không đuổi cùng giết tận.
Một cơn gió thổi quan, cả Tử Cấm Thành như kéo theo mây mù u ám, bao trùm hàng vạn sinh linh.
Lý Long Mộc hạ lệnh xuống, trước Càn Nguyên điện tiếng đao kiếm va vào nhau, từng người từng người ngã xuống Lê Phong cùng với Cấm Tử Quân và Cấm Lan Quân liều mình bảo vệ Thái tử, bọn họ cứ như những con thú hoang lao vào chém giết lẫn nhau, trên hiến trường người sống ta chết, nào có tình người hay chỗ cho lương tâm cắn rứt.
Lý Long Mộc vượt qua vô số binh đao, hắn giống như một sát thần, diệt hết những kẻ ngán chân hắn, máu tươi bắn lên mặt hắn, càng giống như tu la bước ra từ địa ngục hướng Lý Chính mà đi đến.
Tiếng trường kiếm va vào nhau, bây giờ trong mắt họ chỉ toàn là tơ máu, sói và mãnh hổ kẻ nào ngã xuống trước.
Hà Linh giật mình tỉnh giấc, cô không biết mình bất giác đã ngủ quên từ lúc nào, cô vội đưa tay về phía Lý Đế, cả thân thể hắn đã lạnh ngắt từ bao giờ, cô bần thần, sao cô có thể ngủ quên như thế, hắn đi rồi, đi từ lúc nào không một ai biết.
Đoạn đường xuống hoàng tuyền không người tiễn có phải sẽ rất lạnh lẽo hay không. Cô đứng lên chỉnh lại y phục trên người hắn, bộ tơ lụa vàng có chút nhăn nheo, kéo chăn lên người hắn, nhẹ đặt hai tay hắn trên bụng, tựa như hắn chỉ đang ngủ say. Hắn cuối cùng cũng có thể rút bỏ hết mọi gánh nặng mà đi, cô hy vọng nếu còn kiếp sau, hắn có thể sống cuộc đời của chính mình mong muốn.
Cô gọi nội quan bên ngoài vào, tất cả cung nữ cùng nội quan của Thiên An điện từ lúc cô vào cả bọn họ cũng không một ai được phép ra khỏi điện.
"Bệ hạ đã đi rồi, ngươi gõ khánh đi."
Trong điện đã treo sẵn một cái khánh, Điện Thiên An cách Càn Nguyên Điện rất xa, mọi động tĩnh bên ngoài bọn họ không hề hay biết. Nội quan cùng cung nữ khẽ quỳ trên mặt đất vái lạy người nằm trên giường sau đó theo lệnh mà gõ khánh.
Mười hai tiếng khánh vang lên, từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp Tử Cấm Thành.
Tiếng khánh vang lên cũng là lúc Bồ Long dẫn theo quân vào đến cửa cung. Hắn bất giác dừng bước.
"Phụ hoàng."
Đôi chân có phần khập khiễn, hắn không muốn mình được kẻ khác đẩy vào đây cho nên tự mình bước đi. Hắn cứ nghĩ bản thân đến sẽ kịp nhìn phụ hoàng hắn lần cuối, đến cùng vẫn là không kịp.
Chân hắn bất tiện không thể cưỡi ngựa chỉ có thể ngồi thuyền, hắn chưa từng nghĩ dẽ có ngày hắn trở về Đế Đô trong hoàn cảnh này.
Cô cầm di chiếu trên tay hướng Càn Nguyên mà đi, chỉ là vừa ra khỏi điện, mọi thứ xung quanh khiến bưocw chân cô sợ hãi, cung nữ, nội quan khắp nơi điều hỗn loạn, cô đưa tay bắt lấy một cung nữ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương người mau chạy đi, Vũ Đức Vương đánh vào điện Càn Nguyên rồi."
Điện Càn Nguyên, buông tay cung nữ cô điên cuồng chạy về phía đó. Long Mộc thật sự tạo phản rồi. Lý Chính không phải đối thủ của hắn.
Bên ngoài điện một khung cảnh hỗn độn, mùi máu tanh sộc vào trong mũi, xác người nằm la liệt khắp nơi, cô chưa từng thấy cảnh chết chóc nào đáng sợ như vậy, mỗi bước đi trái tim như ngừng đập.
Như mà đổi lại tất cả điều im lìm, giữa sân điện cô nhìn thấy kẻ đang nằm đó, một thân máu tươi đỏ thẫm chiến bào, cô đến muộn rồi, muộn mất rồi.
"Vì sao, vì sao đệ làm vậy, rõ ràng có thể tránh nhát kiếm kia, vì sao không tránh, vì sao không đánh lại, vì sao?"
Lý Chính đau đớn gào thét, rõ ràng Long Mộc có thể tránh nhát kiếm chí mạng kia của hắn, vì sao lại không tránh mà lao vào.
Lý Long Mộc cười yếu ớt, hắn thật sự không thể xuống tay được, hắn cũng mệt rồi, ân oán hơn bốn mươi năm dài đằng đẳng, hắn muốn tất cả dừng lại ở hắn. Hôm nay hắn giết Lý Chính, liệu hắn có đành lòng giết Lý Quốc và đứa trẻ còn chưa chào đời kia không. Nếu không rồi đây lại có thêm một kẻ giống hắn. Một vòng tròn lẩn lẩn đến khi nào mới dừng.
"Lý Chính chỉ có khi ta ngã xuống, huynh mới có thể đứng vững trên cao, ta đã từng có lúc muốn giết ông ấy, đã từng có lúc muốn đoạt lại tất cả, nhưng đến cuối cùng ta vẫn không làm được. Lý Chính ta sống cả đời mang họ Lý, giờ ta không muốn nhận bất kì điều gì của họ Lý nữa, ta không muốn tên mình lưu trong gia phả họ Lý, càng không muốn đứng cạnh ông ấy."
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng mà nói ra mọi điều trong lòng mình. Đời này hắn không muốn mang danh họ Lý nữa.
Lý Chính nhìn hắn lại nhìn đôi tay đầy máu của chính mình, là hắn, chính hắn giết đệ đệ mình.
"Long Mộc."
Lý Chính cầm lấy trường kiếm, hôm nay huynh đệ bọn họ chỉ có thể đi bước này.
"Như Ý xin lỗi nàng."
Hắn biết bản thân khó bảo toàn, thứ hắn lưu luyến cũng chỉ có nàng cùng với Quốc nhi và cả hài tử chưa chào đời của bọn họ, hắn tin tưởng Long Mộc không đuổi cùng giết tận.
Một cơn gió thổi quan, cả Tử Cấm Thành như kéo theo mây mù u ám, bao trùm hàng vạn sinh linh.
Lý Long Mộc hạ lệnh xuống, trước Càn Nguyên điện tiếng đao kiếm va vào nhau, từng người từng người ngã xuống Lê Phong cùng với Cấm Tử Quân và Cấm Lan Quân liều mình bảo vệ Thái tử, bọn họ cứ như những con thú hoang lao vào chém giết lẫn nhau, trên hiến trường người sống ta chết, nào có tình người hay chỗ cho lương tâm cắn rứt.
Lý Long Mộc vượt qua vô số binh đao, hắn giống như một sát thần, diệt hết những kẻ ngán chân hắn, máu tươi bắn lên mặt hắn, càng giống như tu la bước ra từ địa ngục hướng Lý Chính mà đi đến.
Tiếng trường kiếm va vào nhau, bây giờ trong mắt họ chỉ toàn là tơ máu, sói và mãnh hổ kẻ nào ngã xuống trước.
Hà Linh giật mình tỉnh giấc, cô không biết mình bất giác đã ngủ quên từ lúc nào, cô vội đưa tay về phía Lý Đế, cả thân thể hắn đã lạnh ngắt từ bao giờ, cô bần thần, sao cô có thể ngủ quên như thế, hắn đi rồi, đi từ lúc nào không một ai biết.
Đoạn đường xuống hoàng tuyền không người tiễn có phải sẽ rất lạnh lẽo hay không. Cô đứng lên chỉnh lại y phục trên người hắn, bộ tơ lụa vàng có chút nhăn nheo, kéo chăn lên người hắn, nhẹ đặt hai tay hắn trên bụng, tựa như hắn chỉ đang ngủ say. Hắn cuối cùng cũng có thể rút bỏ hết mọi gánh nặng mà đi, cô hy vọng nếu còn kiếp sau, hắn có thể sống cuộc đời của chính mình mong muốn.
Cô gọi nội quan bên ngoài vào, tất cả cung nữ cùng nội quan của Thiên An điện từ lúc cô vào cả bọn họ cũng không một ai được phép ra khỏi điện.
"Bệ hạ đã đi rồi, ngươi gõ khánh đi."
Trong điện đã treo sẵn một cái khánh, Điện Thiên An cách Càn Nguyên Điện rất xa, mọi động tĩnh bên ngoài bọn họ không hề hay biết. Nội quan cùng cung nữ khẽ quỳ trên mặt đất vái lạy người nằm trên giường sau đó theo lệnh mà gõ khánh.
Mười hai tiếng khánh vang lên, từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp Tử Cấm Thành.
Tiếng khánh vang lên cũng là lúc Bồ Long dẫn theo quân vào đến cửa cung. Hắn bất giác dừng bước.
"Phụ hoàng."
Đôi chân có phần khập khiễn, hắn không muốn mình được kẻ khác đẩy vào đây cho nên tự mình bước đi. Hắn cứ nghĩ bản thân đến sẽ kịp nhìn phụ hoàng hắn lần cuối, đến cùng vẫn là không kịp.
Chân hắn bất tiện không thể cưỡi ngựa chỉ có thể ngồi thuyền, hắn chưa từng nghĩ dẽ có ngày hắn trở về Đế Đô trong hoàn cảnh này.
Cô cầm di chiếu trên tay hướng Càn Nguyên mà đi, chỉ là vừa ra khỏi điện, mọi thứ xung quanh khiến bưocw chân cô sợ hãi, cung nữ, nội quan khắp nơi điều hỗn loạn, cô đưa tay bắt lấy một cung nữ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương người mau chạy đi, Vũ Đức Vương đánh vào điện Càn Nguyên rồi."
Điện Càn Nguyên, buông tay cung nữ cô điên cuồng chạy về phía đó. Long Mộc thật sự tạo phản rồi. Lý Chính không phải đối thủ của hắn.
Bên ngoài điện một khung cảnh hỗn độn, mùi máu tanh sộc vào trong mũi, xác người nằm la liệt khắp nơi, cô chưa từng thấy cảnh chết chóc nào đáng sợ như vậy, mỗi bước đi trái tim như ngừng đập.
Như mà đổi lại tất cả điều im lìm, giữa sân điện cô nhìn thấy kẻ đang nằm đó, một thân máu tươi đỏ thẫm chiến bào, cô đến muộn rồi, muộn mất rồi.
"Vì sao, vì sao đệ làm vậy, rõ ràng có thể tránh nhát kiếm kia, vì sao không tránh, vì sao không đánh lại, vì sao?"
Lý Chính đau đớn gào thét, rõ ràng Long Mộc có thể tránh nhát kiếm chí mạng kia của hắn, vì sao lại không tránh mà lao vào.
Lý Long Mộc cười yếu ớt, hắn thật sự không thể xuống tay được, hắn cũng mệt rồi, ân oán hơn bốn mươi năm dài đằng đẳng, hắn muốn tất cả dừng lại ở hắn. Hôm nay hắn giết Lý Chính, liệu hắn có đành lòng giết Lý Quốc và đứa trẻ còn chưa chào đời kia không. Nếu không rồi đây lại có thêm một kẻ giống hắn. Một vòng tròn lẩn lẩn đến khi nào mới dừng.
"Lý Chính chỉ có khi ta ngã xuống, huynh mới có thể đứng vững trên cao, ta đã từng có lúc muốn giết ông ấy, đã từng có lúc muốn đoạt lại tất cả, nhưng đến cuối cùng ta vẫn không làm được. Lý Chính ta sống cả đời mang họ Lý, giờ ta không muốn nhận bất kì điều gì của họ Lý nữa, ta không muốn tên mình lưu trong gia phả họ Lý, càng không muốn đứng cạnh ông ấy."
Hắn dùng chút sức lực cuối cùng mà nói ra mọi điều trong lòng mình. Đời này hắn không muốn mang danh họ Lý nữa.
Lý Chính nhìn hắn lại nhìn đôi tay đầy máu của chính mình, là hắn, chính hắn giết đệ đệ mình.
"Long Mộc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.