Chương 110: Ngã xuống
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Trời đất như quay cuồng, khi cô nhìn rõ người đang nằm đó. Cô thất thần từng bước đến bên cạnh hắn, gương mặt đã đẫm lệ từ lâu, cô luôn cho rằng cô đến đây chính là để hắn đoạt lại vương triều này, cô luôn tin hắn sẽ thắng. Khi biết tin cô chỉ lo lắng cho Lý Chính mà chưa từng lo cho hắn, bởi cô biết năng lực của hắn, bây giờ thì sao, vì sao người nằm kia lại là hắn.
Lý Long Mộc hắn còn nghĩ đến phút cuối hắn cũng sẽ không gặp nàng, hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn bi thảm như vậy.
"Hà Linh."
Hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn không còn sức nữa. Cô vội nắm lấy bàn tay hắn, áp vào má mình.
"Đừng nói, đừng nói gì cả, chàng sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu."
Cô dùng tay ấn chặt vết thương đang chảy máu không ngừng của hắn, cô sẽ không để hắn chết, sẽ không.
"Lý Chính, mau lên, mau gọi thái y, gọi thái y đi, làm ơn, gọi thái y đi tôi xin anh."
Giọng cô lạc đi, cô bấc lực ôm lấy hắn vào ngực mình, cả thân thể cô điều run lên.
"Hà Linh, đừng khóc, đừng đau lòng vì ta."
Cô ước gì thời khắc này mình là một bác sĩ, vì sao vì sao cô lại vô dụng như thế.
"Hà Linh ta muốn ngủ, ta mệt rồi."
Cô ôm chặt hắn trong lòng, cô sợ cô thật sự rất sợ.
"Long Mộc, đừng ngủ, đừng ngủ, chàng nhìn ta nhìn ta đi, ta không cho phép chàng ngủ, Long Mộc, ta xin lỗi điều là lỗi của ta, ta không nên xuất hiện trước mặt chàng, điều là lỗi tại ta, ta xin chàng xin chàng đừng rời bỏ ta."
Cô đau đớn ôm lấy hắn, tất cả đều do cô mà nên. Vì để bảo toàn tính mạng cho cô hắn mới cưới công chúa Đại Lý, hắn chưa từng buông bỏ đoạn tình của bọn họ.
Cũng chính cô, cô chính là kẻ dẫn đường để hắn biết được sự thật đau lòng kia, nếu như không có cô, hắn vĩnh viễn điều sẽ không biết. Sẽ một đời sống theo hoài bão của hắn, bảo vệ giang sơn được người đời đời ca tụng, chứ không phải trở thành kẻ phản tặc, chết dưới gươm của huynh trưởng mình, bị người đời cười chê. Chính cô, cô là nguồn cơn của mọi tội lỗi cô hủy hoại cuộc đời hắn, là cô.
Lý Long Mộc đau lòng mà nhìn nàng, hắn không muốn nàng tự trách mình như thế.
"Được gặp nàng...chính là may mắn nhất đời này của ta, Hà Linh... ta không thể... cùng nàng về nhà rồi... Ta thật sự... thật sự rất muốn cùng nàng đến nơi đó."
Nhà của nàng, hắn từng ao ước rủ bỏ tất cả để được cùng nàng đến nơi đó.
Nhà, phải rồi nếu có thể quay về, Long Mộc có thể được cứu, ở đó có bác sĩ có y học hiện đại nhất.
Phải cô nhất định đưa Long Mộc trở về, về nhà cô, ba cô, ba cô nhất định sẽ cứu được hắn, cô chợt nhớ tới người đã đưa cô đến đây, cũng chỉ bà ấy mới có thể mang có trở về.
"Bà ơi cháu xin bà, xin bà ra đây đi, cháu cầu xin bà."
Cô bắt đầu gào thét, cổ họng như muốn rách ra, chỉ có bà ấy mới có thể cứu được Long Mộc.
Giống như nghe được lời khẩn cầu của cô, trong khi mọi người đang không biết cô gọi ai, thì trên bầu trời một luồng ánh sáng xuyên thẳng xuống giữa sân điện. Trong chốt lác, thời gian như dừng lại,vạn vật ngưng đọng giữa không trung.
Cô nhìn thấy người đi ra từ luồng sáng ấy, giọng mang theo sự khẩn cầu.
"Xin bà xin bà cứu chàng ấy, cầu xin bà."
Bà lão thở dài, vận mệnh đúng là trêu ngươi, đáng ra hắn đã có một cái kết khác, đây là do hắn tự mình chọn lấy. Có đôi khi ngay cả các vị thần cũng không thể ngờ được sự lựa chọn của nhân loại. Giống như ngày đó Lý Nhật Trung chọn giữ lại đứa bé này.
"Ta đã từng cảnh báo ngươi, vì sao ngươi lại không nghe lời."
Phải cô biết tất cả điều là lỗi của cô, bây giờ chỉ cần cứu được Long Mộc chuyện gì cô cũng nguyện ý.
"Bà muốn cháu làm gì cháu cũng sẽ nghe, chỉ xin bà xin bà cứu chàng ấy."
Vạn Niên nhìn đứa bé đáng thương đang kêu khóc khẩn cầu bà, bà đi qua bao nhiêu thế giới, trải qua ngàn vạn năm vô định. Có cảnh đau thương nào mà chưa thấy qua, chỉ có điều bà chẳng qua chỉ là một kẻ tôi tớ của đấng tạo hoá mà thôi, sinh tử con người bà không có quyền thay đổi.
"Về thôi, nhiệm vụ của ngươi đã xong rồi."
Cô bất giác ôm chặt Lý Long Mộc muốn lùi lại phía sau. Không thể, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lại chàng một mình nơi này, cho dù có chết hay thịt nát xương tan hoá thành hư không, cô tuyệt đối cũng không rời bỏ hắn lúc này.
"Không, ta không thể đi, ta sẽ không bỏ lại chàng ấy."
Đối với người tự xưng là thánh thần kia, cô đã không con hy vọng rồi, thánh thần điều có trái tim sắc đá vậy sao. Vì sao lại đùa bỡn vận mệnh của con người bọn họ trong lòng bàn tay, cô không hiểu, càng không muốn hiểu. Cô nguyện đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi cũng tuyệt đối không rời khỏi nơi này, cô muốn phản kháng muốn chống lại thân linh lúc này.
"Hoặc bà đưa chàng ấy về cùng ta hoặc ta sẽ chết ở đây cùng chàng ấy."
Cô nhặt kiếm của Lý Long Mộc đặt lên cổ chinus mình ánh mắt đầy kiên định, nếu có chết cô cũng sẽ không để chàng ấy phải đi một mình dù là thiên đường hay địa ngục cô cũng sẽ đi cùng chàng.
Lý Long Mộc hắn còn nghĩ đến phút cuối hắn cũng sẽ không gặp nàng, hắn không muốn nàng nhìn thấy hắn bi thảm như vậy.
"Hà Linh."
Hắn muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn không còn sức nữa. Cô vội nắm lấy bàn tay hắn, áp vào má mình.
"Đừng nói, đừng nói gì cả, chàng sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu."
Cô dùng tay ấn chặt vết thương đang chảy máu không ngừng của hắn, cô sẽ không để hắn chết, sẽ không.
"Lý Chính, mau lên, mau gọi thái y, gọi thái y đi, làm ơn, gọi thái y đi tôi xin anh."
Giọng cô lạc đi, cô bấc lực ôm lấy hắn vào ngực mình, cả thân thể cô điều run lên.
"Hà Linh, đừng khóc, đừng đau lòng vì ta."
Cô ước gì thời khắc này mình là một bác sĩ, vì sao vì sao cô lại vô dụng như thế.
"Hà Linh ta muốn ngủ, ta mệt rồi."
Cô ôm chặt hắn trong lòng, cô sợ cô thật sự rất sợ.
"Long Mộc, đừng ngủ, đừng ngủ, chàng nhìn ta nhìn ta đi, ta không cho phép chàng ngủ, Long Mộc, ta xin lỗi điều là lỗi của ta, ta không nên xuất hiện trước mặt chàng, điều là lỗi tại ta, ta xin chàng xin chàng đừng rời bỏ ta."
Cô đau đớn ôm lấy hắn, tất cả đều do cô mà nên. Vì để bảo toàn tính mạng cho cô hắn mới cưới công chúa Đại Lý, hắn chưa từng buông bỏ đoạn tình của bọn họ.
Cũng chính cô, cô chính là kẻ dẫn đường để hắn biết được sự thật đau lòng kia, nếu như không có cô, hắn vĩnh viễn điều sẽ không biết. Sẽ một đời sống theo hoài bão của hắn, bảo vệ giang sơn được người đời đời ca tụng, chứ không phải trở thành kẻ phản tặc, chết dưới gươm của huynh trưởng mình, bị người đời cười chê. Chính cô, cô là nguồn cơn của mọi tội lỗi cô hủy hoại cuộc đời hắn, là cô.
Lý Long Mộc đau lòng mà nhìn nàng, hắn không muốn nàng tự trách mình như thế.
"Được gặp nàng...chính là may mắn nhất đời này của ta, Hà Linh... ta không thể... cùng nàng về nhà rồi... Ta thật sự... thật sự rất muốn cùng nàng đến nơi đó."
Nhà của nàng, hắn từng ao ước rủ bỏ tất cả để được cùng nàng đến nơi đó.
Nhà, phải rồi nếu có thể quay về, Long Mộc có thể được cứu, ở đó có bác sĩ có y học hiện đại nhất.
Phải cô nhất định đưa Long Mộc trở về, về nhà cô, ba cô, ba cô nhất định sẽ cứu được hắn, cô chợt nhớ tới người đã đưa cô đến đây, cũng chỉ bà ấy mới có thể mang có trở về.
"Bà ơi cháu xin bà, xin bà ra đây đi, cháu cầu xin bà."
Cô bắt đầu gào thét, cổ họng như muốn rách ra, chỉ có bà ấy mới có thể cứu được Long Mộc.
Giống như nghe được lời khẩn cầu của cô, trong khi mọi người đang không biết cô gọi ai, thì trên bầu trời một luồng ánh sáng xuyên thẳng xuống giữa sân điện. Trong chốt lác, thời gian như dừng lại,vạn vật ngưng đọng giữa không trung.
Cô nhìn thấy người đi ra từ luồng sáng ấy, giọng mang theo sự khẩn cầu.
"Xin bà xin bà cứu chàng ấy, cầu xin bà."
Bà lão thở dài, vận mệnh đúng là trêu ngươi, đáng ra hắn đã có một cái kết khác, đây là do hắn tự mình chọn lấy. Có đôi khi ngay cả các vị thần cũng không thể ngờ được sự lựa chọn của nhân loại. Giống như ngày đó Lý Nhật Trung chọn giữ lại đứa bé này.
"Ta đã từng cảnh báo ngươi, vì sao ngươi lại không nghe lời."
Phải cô biết tất cả điều là lỗi của cô, bây giờ chỉ cần cứu được Long Mộc chuyện gì cô cũng nguyện ý.
"Bà muốn cháu làm gì cháu cũng sẽ nghe, chỉ xin bà xin bà cứu chàng ấy."
Vạn Niên nhìn đứa bé đáng thương đang kêu khóc khẩn cầu bà, bà đi qua bao nhiêu thế giới, trải qua ngàn vạn năm vô định. Có cảnh đau thương nào mà chưa thấy qua, chỉ có điều bà chẳng qua chỉ là một kẻ tôi tớ của đấng tạo hoá mà thôi, sinh tử con người bà không có quyền thay đổi.
"Về thôi, nhiệm vụ của ngươi đã xong rồi."
Cô bất giác ôm chặt Lý Long Mộc muốn lùi lại phía sau. Không thể, cô tuyệt đối sẽ không bỏ lại chàng một mình nơi này, cho dù có chết hay thịt nát xương tan hoá thành hư không, cô tuyệt đối cũng không rời bỏ hắn lúc này.
"Không, ta không thể đi, ta sẽ không bỏ lại chàng ấy."
Đối với người tự xưng là thánh thần kia, cô đã không con hy vọng rồi, thánh thần điều có trái tim sắc đá vậy sao. Vì sao lại đùa bỡn vận mệnh của con người bọn họ trong lòng bàn tay, cô không hiểu, càng không muốn hiểu. Cô nguyện đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi cũng tuyệt đối không rời khỏi nơi này, cô muốn phản kháng muốn chống lại thân linh lúc này.
"Hoặc bà đưa chàng ấy về cùng ta hoặc ta sẽ chết ở đây cùng chàng ấy."
Cô nhặt kiếm của Lý Long Mộc đặt lên cổ chinus mình ánh mắt đầy kiên định, nếu có chết cô cũng sẽ không để chàng ấy phải đi một mình dù là thiên đường hay địa ngục cô cũng sẽ đi cùng chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.