Chương 75: Thân thế
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Nhìn Lý Mộc Cầm từ từ yếu đi đôi mắt nhắm lại, cùng hơi thở đứt quãng Thanh Loan run rẩy nắm lấy tay nàng ấy.
"Nương nương, không cầm được máu, cô nương ấy bị băng huyết rồi."
Bà đỡ hoảng hốt, bên dưới chăn bông máu chảy ra thấm đẫm không ngừng, nữ nhân khi sinh sợ nhất là băng huyết.
"Gọi thái y mau lên."
Giọng nàng không tự chủ mà run lên, Lý Mộc Cầm không thể cứ như vậy mà rời đi, đứa bé này nàng làm sao bảo hộ nỗi nếu không có nàng ấy.
"Đừng, đừng gọi, đừng để Lý Nhật Trung vào đây, ta không muốn gặp hắn."
Lý Mộc Cầm dùng chút hơi tàn cùng ý niệm cuối cùng mà ngăn lại trước khí nô tỳ chạy ra ngoài. Nàng không muốn kẻ đó bước vào đây, nàng muốn hắn đời này điều mãi mãi không thể quên, chỉ có như vậy Long Mộc của nàng mới có thể bình an mà trưởng thành.
"Mộc Cầm."
Nàng đua tay lấy bên dưới gối một miếng ngọc màu lam, là năm đó trước khi lên kinh Lý Nhật Trung đã tặng nó cho nàng, nàng của những năm tháng ấy đã xem nó như trân bảo, đã xem nó như một lời ước hẹn.
"Cái này tỷ... giúp ta đeo cho Long Mộc, nếu có một ngày... lỡ như... lỡ như nó làm ra chuyện gì, chỉ cần có miếng ngọc này, hy vong hắn sẽ vì ta mà lưu nó một mạng."
Thanh Loan đứng đó, nàng ấy cứ thế rời đi, một thân đầy máu, máu dính cả trên tay nàng, nàng cuối xuống ôm lấy đứa trẻ bước ra ngoài.
**Hà Linh thẩn thờ, Long Mộc _ Vũ Đức Vương, chàng ấy vậy mà lại là con của Triệu Long Vũ. Cô phải làm sao đây, nhận giặc làm cha, lại một lòng đánh đổi mạng sống bảo vệ giang sơn họ Lý, nếu chàng ấy biết được, liệu sẽ thế nào đây.
"Công chúa, Long Mộc chàng ấy... có biết không?"
Thanh Loan cười nhạt, làm sao nó có thể biết chứ, Lý Nhật Trung bởi vì một miếng ngọc bội kia mà xem nó như con ruột của mình, chưa từng có ai hoài nghi thân thế của nó. Để vùi chôn bí mật này hắn không tiếc bất cứ giá nào.
"Chuyện này ta đã định sống để bụng chết mang theo. Nhưng ngươi nói ngươi đã nhìn thấy, vậy ngươi có nhìn thấy số phận sau này của nó không?"
"Con... không biết."
Phải tương lai của Lý Long Mộc cô không biết. Cô chẳng qua là đọc một cuốn sách, cô không phải thần tiên, không thể nhìn thấu hết mọi chuyện.
"Hứa với ta, bảo vệ nó, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ nó."
Nếu được nàng chỉ mong đứa trẻ này có thể bình an, thậm chí tránh thật xa hoàng quyền, nhưng nàng biết Lý Nhật Trung sẽ không để nó vụt khỏi tầm mắt. Nhưng nếu một ngày nào đó lỡ nhưng giấy không bọc được lửa, vậy người có thể cứu nó chỉ có duy nhất kẻ có gương mặt giống nàng ấy.
"Con hứa."
Cô nguyện ý, nếu cô có đủ năng lực đó, cô nguyện ý bảo hộ hắn một đời bình an.
Thanh Loan như nhớ đến điều gì, nếu đã là nữ nhi mà Long Mộc chọn vậy thì.
"Bệ hạ đã nhìn thấy ngươi chưa?"
Cô khẽ gật đầu, không những nhìn thấy còn muốn giam lỏng cô. Cô chưa từng nghĩ chấp niệm của ông ấy đối với Lý Mộc Cầm lại sâu đến thế. Sâu đến nỗi không phân biệt được cô và người đã chết. Ông ấy cho rằng cô chính là Lý Mộc Cầm đã sống lại, trên đời làm gì có chuyện người chết hơn 20 năm lại quau trở về.
"Vậy hắn thế nào?"
Từ lúc xuyên qua đến giờ cho tới khi gặp Lý Nhật Trung cô mới biết thì ra cô và Lý Mộc Cầm có gương mặt giống nhau. Chẳng lẽ vì vậy mà cô được chọn sao. Nhưng cho dù bức màn trang sách kia đã được vén lên, cô vẫn không thể hiểu nỗi bản thân đến nơi này vì điều gì, cô khẽ thở dài.
"Ông ấy giam con trong Nghê Tuyết Cung, là Long Mộc mang con trốn đến nơi này."
Tâm Thanh Loan chấn động, Nghê Tuyết Cung, thì ra tử cấm thành hắn lại xây một nơi như thế, chấp niệm này.... chỉ sợ sóng gió sắp nỗi lên rồi. Đế Đô nàng có lẽ nên trở về rồi.
Một thân ảnh lặng lẽ rời đi, bàn tay hắn siết chặt thành quyền. Lời mẫu hậu hắn vẫn luôn văn vẳng bên tai. Hai mươi năm hắn nhận giặc làm cha, hai mươi năm hắn quỳ gối trước kẻ thù.
Bây giờ hắn đã biết, đã biết vì sao ông ấy dù yêu thương hắn nhưng chưa một lần chạm vào hắn. Hắn bây giờ mới hiểu vì sao ông ấy luôn muốn hắn thành một tướng lĩnh cả đời bảo hộ giang sơn. Cũng bởi muốn hắn tâm tâm niệm niệm khắc cốt ghi tâm, muốn hắn trở thành một quân cờ bảo hộ giang sơn của ông ta.
Hắn biết vì sao mỗi năm sinh thần mẫu hậu đều bắt hắn về Trường Yên. Bởi vì ngày này cũng là ngày giỗ mẫu thân hắn, vì trong tiền điện kia có cha hắn, người cha thật sự của hắn, kẻ bị lịch sử chê cười vì là một bạo quân.
Nhưng mẫu thân luôn nói với hắn không phải vậy, mẫu thân kể với hắn rằng đệ đệ người tài giỏi ra sao, được lòng dân chúng thế nào, là vị vua hiền từ đức độ, hắn vốn không hiểu, không hiểu người vì sao nói với hắn những lời đó.
Hắn đã từng không hiểu một người như phụ hoàng hắn, một đế vương có trái tim sắc đá chai sạm vì sao vừa gặp nàng liền muốn giam lỏng nàng trong tử cấm thành.
Giờ hắn cũng đã biết rồi bởi vì nàng, nàng giống như mẹ hắn người mẹ đã sinh ra hắn.
Hắn chỉ lo mẫu thân hắn sẽ làm khó nàng mà quay lại, hắn lại không ngờ một bước kia thay đổi cả cuộc đời và vận mệnh của hắn về sau.
"Nương nương, không cầm được máu, cô nương ấy bị băng huyết rồi."
Bà đỡ hoảng hốt, bên dưới chăn bông máu chảy ra thấm đẫm không ngừng, nữ nhân khi sinh sợ nhất là băng huyết.
"Gọi thái y mau lên."
Giọng nàng không tự chủ mà run lên, Lý Mộc Cầm không thể cứ như vậy mà rời đi, đứa bé này nàng làm sao bảo hộ nỗi nếu không có nàng ấy.
"Đừng, đừng gọi, đừng để Lý Nhật Trung vào đây, ta không muốn gặp hắn."
Lý Mộc Cầm dùng chút hơi tàn cùng ý niệm cuối cùng mà ngăn lại trước khí nô tỳ chạy ra ngoài. Nàng không muốn kẻ đó bước vào đây, nàng muốn hắn đời này điều mãi mãi không thể quên, chỉ có như vậy Long Mộc của nàng mới có thể bình an mà trưởng thành.
"Mộc Cầm."
Nàng đua tay lấy bên dưới gối một miếng ngọc màu lam, là năm đó trước khi lên kinh Lý Nhật Trung đã tặng nó cho nàng, nàng của những năm tháng ấy đã xem nó như trân bảo, đã xem nó như một lời ước hẹn.
"Cái này tỷ... giúp ta đeo cho Long Mộc, nếu có một ngày... lỡ như... lỡ như nó làm ra chuyện gì, chỉ cần có miếng ngọc này, hy vong hắn sẽ vì ta mà lưu nó một mạng."
Thanh Loan đứng đó, nàng ấy cứ thế rời đi, một thân đầy máu, máu dính cả trên tay nàng, nàng cuối xuống ôm lấy đứa trẻ bước ra ngoài.
**Hà Linh thẩn thờ, Long Mộc _ Vũ Đức Vương, chàng ấy vậy mà lại là con của Triệu Long Vũ. Cô phải làm sao đây, nhận giặc làm cha, lại một lòng đánh đổi mạng sống bảo vệ giang sơn họ Lý, nếu chàng ấy biết được, liệu sẽ thế nào đây.
"Công chúa, Long Mộc chàng ấy... có biết không?"
Thanh Loan cười nhạt, làm sao nó có thể biết chứ, Lý Nhật Trung bởi vì một miếng ngọc bội kia mà xem nó như con ruột của mình, chưa từng có ai hoài nghi thân thế của nó. Để vùi chôn bí mật này hắn không tiếc bất cứ giá nào.
"Chuyện này ta đã định sống để bụng chết mang theo. Nhưng ngươi nói ngươi đã nhìn thấy, vậy ngươi có nhìn thấy số phận sau này của nó không?"
"Con... không biết."
Phải tương lai của Lý Long Mộc cô không biết. Cô chẳng qua là đọc một cuốn sách, cô không phải thần tiên, không thể nhìn thấu hết mọi chuyện.
"Hứa với ta, bảo vệ nó, chỉ có ngươi mới có thể bảo vệ nó."
Nếu được nàng chỉ mong đứa trẻ này có thể bình an, thậm chí tránh thật xa hoàng quyền, nhưng nàng biết Lý Nhật Trung sẽ không để nó vụt khỏi tầm mắt. Nhưng nếu một ngày nào đó lỡ nhưng giấy không bọc được lửa, vậy người có thể cứu nó chỉ có duy nhất kẻ có gương mặt giống nàng ấy.
"Con hứa."
Cô nguyện ý, nếu cô có đủ năng lực đó, cô nguyện ý bảo hộ hắn một đời bình an.
Thanh Loan như nhớ đến điều gì, nếu đã là nữ nhi mà Long Mộc chọn vậy thì.
"Bệ hạ đã nhìn thấy ngươi chưa?"
Cô khẽ gật đầu, không những nhìn thấy còn muốn giam lỏng cô. Cô chưa từng nghĩ chấp niệm của ông ấy đối với Lý Mộc Cầm lại sâu đến thế. Sâu đến nỗi không phân biệt được cô và người đã chết. Ông ấy cho rằng cô chính là Lý Mộc Cầm đã sống lại, trên đời làm gì có chuyện người chết hơn 20 năm lại quau trở về.
"Vậy hắn thế nào?"
Từ lúc xuyên qua đến giờ cho tới khi gặp Lý Nhật Trung cô mới biết thì ra cô và Lý Mộc Cầm có gương mặt giống nhau. Chẳng lẽ vì vậy mà cô được chọn sao. Nhưng cho dù bức màn trang sách kia đã được vén lên, cô vẫn không thể hiểu nỗi bản thân đến nơi này vì điều gì, cô khẽ thở dài.
"Ông ấy giam con trong Nghê Tuyết Cung, là Long Mộc mang con trốn đến nơi này."
Tâm Thanh Loan chấn động, Nghê Tuyết Cung, thì ra tử cấm thành hắn lại xây một nơi như thế, chấp niệm này.... chỉ sợ sóng gió sắp nỗi lên rồi. Đế Đô nàng có lẽ nên trở về rồi.
Một thân ảnh lặng lẽ rời đi, bàn tay hắn siết chặt thành quyền. Lời mẫu hậu hắn vẫn luôn văn vẳng bên tai. Hai mươi năm hắn nhận giặc làm cha, hai mươi năm hắn quỳ gối trước kẻ thù.
Bây giờ hắn đã biết, đã biết vì sao ông ấy dù yêu thương hắn nhưng chưa một lần chạm vào hắn. Hắn bây giờ mới hiểu vì sao ông ấy luôn muốn hắn thành một tướng lĩnh cả đời bảo hộ giang sơn. Cũng bởi muốn hắn tâm tâm niệm niệm khắc cốt ghi tâm, muốn hắn trở thành một quân cờ bảo hộ giang sơn của ông ta.
Hắn biết vì sao mỗi năm sinh thần mẫu hậu đều bắt hắn về Trường Yên. Bởi vì ngày này cũng là ngày giỗ mẫu thân hắn, vì trong tiền điện kia có cha hắn, người cha thật sự của hắn, kẻ bị lịch sử chê cười vì là một bạo quân.
Nhưng mẫu thân luôn nói với hắn không phải vậy, mẫu thân kể với hắn rằng đệ đệ người tài giỏi ra sao, được lòng dân chúng thế nào, là vị vua hiền từ đức độ, hắn vốn không hiểu, không hiểu người vì sao nói với hắn những lời đó.
Hắn đã từng không hiểu một người như phụ hoàng hắn, một đế vương có trái tim sắc đá chai sạm vì sao vừa gặp nàng liền muốn giam lỏng nàng trong tử cấm thành.
Giờ hắn cũng đã biết rồi bởi vì nàng, nàng giống như mẹ hắn người mẹ đã sinh ra hắn.
Hắn chỉ lo mẫu thân hắn sẽ làm khó nàng mà quay lại, hắn lại không ngờ một bước kia thay đổi cả cuộc đời và vận mệnh của hắn về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.