Chương 74: Vén màn quá khứ
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Thanh Loan nhìn nữ tử, trong đáy mắt dâng lên một tầng sương mỏng. Đã là ý trời Long Mộc chọn người này, vậy về sau sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng không dám chắc.
Nếu một ngày thật sự không tránh khỏi. Vậy cô nương này là người duy nhất có thể bảo vệ được nó, chỉ với gương mặt này thôi, nàng tin Lý Nhật Trung sẽ niệm một chút tình.
Chỉ là nàng không hề hay biết, nàng xưa nay không hiểu hết hắn, không biết được chấp niệm sâu trong tim hắn. Hoặc giả ngay cả hắn cũng không hiểu rõ chính mình, bằng không năm đó vì sao lại rời khỏi Trường Yên.
"Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải thề, đời này sống để bụng chết mang theo."
Cô nghe một lời này mà lòng dâng lên một sự bất an. Bức màn mà cô đang cố vén lên liệu có hay không sẽ thay đổi tất cả, trong lòng cô nữa muốn biết nữa lại không.
"Con hứa."
Lý Mộc Cầm nàng đã từng oán hận nàng ta, nhưng rồi nàng nhận ra nàng ấy cũng như nàng chỉ là phận nhi nữ bọt bèo, bị cuốn vào dòng xoay quyền lực này. Nhưng nàng ấy không giống nàng, nàng ấy dám yêu dám hận.
Thanh Loan như chìm vào mộng cảnh, một ngày mùa đông năm đó, tròn 7 tháng kể từ khi Long Vũ rời đi. Trong đêm mưa gió, người ở cung Nghê Tuyết vội vã chạy đến tìm nàng.
Khi nàng đến Lý Nhật Trung đã ở bên ngoài điện. Người ra kẻ vào, những chậu vàng đỏ thẫm đến chói mắt, nàng lướt qua y vào trong.
Bên trong một màn hỗn loạn khiến nàng có chút sợ hãi.
"Thế nào rồi?"
Bà đỡ tay chân luống cuống, vị Đoan Mộc hoàng hậu này vốn là hoàng hậu tiền triều, tất cả cung nhân trong tử cấm thành này điều biết. Hôm nay nương nương đột nhiên trở dạ, đứa bé lại chưa đủ tháng. Thân thể vị này vốn đã suy yếu, nay lại mất máu quá nhiều.
Bọn họ cũng không biết nên làm sao mới phải, đứa bé này có nên bình an ra đời hay không. Hoàng đế bên ngoài, không ai trong bọn họ dám đoán dò thánh ý.
"Bẩm hoàng hậu, cô nương sanh sớm, mất máu quá nhiều, đứa bé vẫn chưa ra."
Bọn họ chỉ dám gọi nàng hai tiếng "cô nương", Thanh Loan chau mày, nhìn một màn hỗn loạn trước mắt. Nữ nhân sinh con như bước chân vào quỷ môn quan, nàng đã qua hai lần làm sao không hiểu.
"Thái y đâu, vì sao còn chưa tới?"
Bà đỡ nghe vậy cũng thật tình mà trả lời, người đang nằm kia họ cũng không thể không nghe.
"Cô nương ấy không cho gọi, cũng không cho bệ hạ vào chỉ muốn được gặp người."
Thanh Loan nàng cho rằng, những gì nàng ta thể hiện ra ngoài chỉ là để thiên hạ xem. Nàng từng nghĩ, cái chết của đệ đệ nàng có bàn tay của Lý Mộc Cầm. Nàng hận nàng ta, nhưng rồi nàng phát hiện so với nàng, Lý Mộc Cầm càng hận Lý Nhật Trung hơn. Nàng ấy gắng gượng đến hôm nay, cũng chỉ bởi đứa trẻ này.
"Lý Mộc Cầm, là ta Thanh Loan ngươi có nghe ta không? Vì đứa trẻ, vì Long Vũ ngươi nhất định phải bình an sanh đứa bé, ngươi rõ chưa?"
Trong cơn mơ màng Lý Mộc Cầm dùng chút sức lực cuối cùng. Phải đứa trẻ này là con nàng, là giọt máu của Long Vũ nàng muốn thấy nó.
"Cô nương cố lên một chút nữa thôi, sắp được rồi, phải, một chút nữa, chút nữa."
Thanh Loan nắm lấy tay nàng, đứa trẻ này là giọt máu của Long Vũ, là giọt máu họ Triệu nàng.
Tiếng khóc vang vọng trong không gian, mặc kệ ngoài kia mưa gió, tiếng khóc kia lại nhưng làm bừng sáng cả một vùng trời.
"Hoàng hậu, người xem là một công tử, cô nương người xem."
Bà đỡ vui mừng nhanh tay lau người đứa trẻ, lại bọc đứa bé cẩn thận mà bế đến bên cạnh nàng. Đứa trẻ được đặt cạnh bên nàng, bỗng ngoan ngoãn không còn khóc nữa. Bàn tay nhỏ ngọ nguậy, nắm lấy ngón tay nàng. Nàng khóc, khóc thương cho chính mình, cho chính nó. Nếu đứa bé này là một tiểu cô nương thì tốt biết bao, nhưng mà nó lại là một tiểu hài tử.
"Thanh Loan tỷ... sau này hãy gọi nó là Long Mộc, Long trong Long Vũ, Mộc trong Mộc Cầm."
Nàng đưa tay yếu ớt chạm vào gương mặt bé nhỏ còn đỏ hỏn, đứa con này của nàng, nàng chỉ sợ không thể bên cạnh nó được rồi.
Giọng Lý Mộc Cầm rất yếu, nhưng Thanh Loan lại nghe rất rõ, cũng hiểu rất rõ là nàng ấy đang muốn nói gì, nàng ấy muốn giao phó đứa bé này cho nàng.
"Xin tỷ... xin tỷ đừng để Lý Nhật Trung mang nó đi. Xin tỷ vì Long Vũ, xin bảo vệ nó tránh xa hoàng quyền."
Nàng biết Lý Nhật Trung sẽ không giết nó, bởi hắn còn có chút nhân tính, còn có chấp niệm đối với nàng. Bằng không khi nó còn chưa thành hình, hắn có thể xuống tay diệt trừ hậu hoạ.
Thanh Loan cố kìm nén bi thương trong lòng.
"Ngươi nói gì vậy nó là con ngươi, ngươi phải tự mình nuôi dưỡng nó, đừng nói những lời đó."
"Long Vũ, chàng ấy đến đón ta rồi."
Nàng nhìn thấy một luồng sáng mờ ảo, trong ánh sáng ấy, Long Vũ đang cười vẫy tay với nàng. Đã rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy phu quân cười với nàng dịu dàng đến vậy..
"Mộc Cầm, ngươi tỉnh táo lại đi, vì đứa bé."
Nếu một ngày thật sự không tránh khỏi. Vậy cô nương này là người duy nhất có thể bảo vệ được nó, chỉ với gương mặt này thôi, nàng tin Lý Nhật Trung sẽ niệm một chút tình.
Chỉ là nàng không hề hay biết, nàng xưa nay không hiểu hết hắn, không biết được chấp niệm sâu trong tim hắn. Hoặc giả ngay cả hắn cũng không hiểu rõ chính mình, bằng không năm đó vì sao lại rời khỏi Trường Yên.
"Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải thề, đời này sống để bụng chết mang theo."
Cô nghe một lời này mà lòng dâng lên một sự bất an. Bức màn mà cô đang cố vén lên liệu có hay không sẽ thay đổi tất cả, trong lòng cô nữa muốn biết nữa lại không.
"Con hứa."
Lý Mộc Cầm nàng đã từng oán hận nàng ta, nhưng rồi nàng nhận ra nàng ấy cũng như nàng chỉ là phận nhi nữ bọt bèo, bị cuốn vào dòng xoay quyền lực này. Nhưng nàng ấy không giống nàng, nàng ấy dám yêu dám hận.
Thanh Loan như chìm vào mộng cảnh, một ngày mùa đông năm đó, tròn 7 tháng kể từ khi Long Vũ rời đi. Trong đêm mưa gió, người ở cung Nghê Tuyết vội vã chạy đến tìm nàng.
Khi nàng đến Lý Nhật Trung đã ở bên ngoài điện. Người ra kẻ vào, những chậu vàng đỏ thẫm đến chói mắt, nàng lướt qua y vào trong.
Bên trong một màn hỗn loạn khiến nàng có chút sợ hãi.
"Thế nào rồi?"
Bà đỡ tay chân luống cuống, vị Đoan Mộc hoàng hậu này vốn là hoàng hậu tiền triều, tất cả cung nhân trong tử cấm thành này điều biết. Hôm nay nương nương đột nhiên trở dạ, đứa bé lại chưa đủ tháng. Thân thể vị này vốn đã suy yếu, nay lại mất máu quá nhiều.
Bọn họ cũng không biết nên làm sao mới phải, đứa bé này có nên bình an ra đời hay không. Hoàng đế bên ngoài, không ai trong bọn họ dám đoán dò thánh ý.
"Bẩm hoàng hậu, cô nương sanh sớm, mất máu quá nhiều, đứa bé vẫn chưa ra."
Bọn họ chỉ dám gọi nàng hai tiếng "cô nương", Thanh Loan chau mày, nhìn một màn hỗn loạn trước mắt. Nữ nhân sinh con như bước chân vào quỷ môn quan, nàng đã qua hai lần làm sao không hiểu.
"Thái y đâu, vì sao còn chưa tới?"
Bà đỡ nghe vậy cũng thật tình mà trả lời, người đang nằm kia họ cũng không thể không nghe.
"Cô nương ấy không cho gọi, cũng không cho bệ hạ vào chỉ muốn được gặp người."
Thanh Loan nàng cho rằng, những gì nàng ta thể hiện ra ngoài chỉ là để thiên hạ xem. Nàng từng nghĩ, cái chết của đệ đệ nàng có bàn tay của Lý Mộc Cầm. Nàng hận nàng ta, nhưng rồi nàng phát hiện so với nàng, Lý Mộc Cầm càng hận Lý Nhật Trung hơn. Nàng ấy gắng gượng đến hôm nay, cũng chỉ bởi đứa trẻ này.
"Lý Mộc Cầm, là ta Thanh Loan ngươi có nghe ta không? Vì đứa trẻ, vì Long Vũ ngươi nhất định phải bình an sanh đứa bé, ngươi rõ chưa?"
Trong cơn mơ màng Lý Mộc Cầm dùng chút sức lực cuối cùng. Phải đứa trẻ này là con nàng, là giọt máu của Long Vũ nàng muốn thấy nó.
"Cô nương cố lên một chút nữa thôi, sắp được rồi, phải, một chút nữa, chút nữa."
Thanh Loan nắm lấy tay nàng, đứa trẻ này là giọt máu của Long Vũ, là giọt máu họ Triệu nàng.
Tiếng khóc vang vọng trong không gian, mặc kệ ngoài kia mưa gió, tiếng khóc kia lại nhưng làm bừng sáng cả một vùng trời.
"Hoàng hậu, người xem là một công tử, cô nương người xem."
Bà đỡ vui mừng nhanh tay lau người đứa trẻ, lại bọc đứa bé cẩn thận mà bế đến bên cạnh nàng. Đứa trẻ được đặt cạnh bên nàng, bỗng ngoan ngoãn không còn khóc nữa. Bàn tay nhỏ ngọ nguậy, nắm lấy ngón tay nàng. Nàng khóc, khóc thương cho chính mình, cho chính nó. Nếu đứa bé này là một tiểu cô nương thì tốt biết bao, nhưng mà nó lại là một tiểu hài tử.
"Thanh Loan tỷ... sau này hãy gọi nó là Long Mộc, Long trong Long Vũ, Mộc trong Mộc Cầm."
Nàng đưa tay yếu ớt chạm vào gương mặt bé nhỏ còn đỏ hỏn, đứa con này của nàng, nàng chỉ sợ không thể bên cạnh nó được rồi.
Giọng Lý Mộc Cầm rất yếu, nhưng Thanh Loan lại nghe rất rõ, cũng hiểu rất rõ là nàng ấy đang muốn nói gì, nàng ấy muốn giao phó đứa bé này cho nàng.
"Xin tỷ... xin tỷ đừng để Lý Nhật Trung mang nó đi. Xin tỷ vì Long Vũ, xin bảo vệ nó tránh xa hoàng quyền."
Nàng biết Lý Nhật Trung sẽ không giết nó, bởi hắn còn có chút nhân tính, còn có chấp niệm đối với nàng. Bằng không khi nó còn chưa thành hình, hắn có thể xuống tay diệt trừ hậu hoạ.
Thanh Loan cố kìm nén bi thương trong lòng.
"Ngươi nói gì vậy nó là con ngươi, ngươi phải tự mình nuôi dưỡng nó, đừng nói những lời đó."
"Long Vũ, chàng ấy đến đón ta rồi."
Nàng nhìn thấy một luồng sáng mờ ảo, trong ánh sáng ấy, Long Vũ đang cười vẫy tay với nàng. Đã rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy phu quân cười với nàng dịu dàng đến vậy..
"Mộc Cầm, ngươi tỉnh táo lại đi, vì đứa bé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.