Chương 72: Thanh Loan công chúa
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Cô không nhớ rõ mận thường thì sẽ ra quả tháng mấy, nhưng nghe Lý Long Mộc nói có vẻ mận nơi đây trái mùa so với những nơi khác.
Nhưng mà trên quả đồi cao thế này, ai lại trồng mận nơi này chứ.
"Nơi này do ai trồng vậy chàng biết không?"
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu giống như cố nhớ lại, hắn đã từng nghe mẫu hậu kể về rừng mận này.
" Nghe mẫu hậu ta nói, là Hiếu Hoàng Đế Triệu Long Vũ, ông ấy đã trồng nó cho thê tử mình."
Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ cái người mà hắn đáng ra phải gọi là cậu kia, hoàng đế tiền triều. Cả đời ông ấy chỉ yêu và cưới một người, Đoan Mộc hoàng hậu. Mẫu hậu từng kể cho hắn nghe rất nhiều về chuyện tình yêu của họ. Cho dù sử sách không lưu lại nhiều về Hiếu Hoàng Đế, kể cả Đoan Mộc hoàng hậu cũng không.
Nhưng hắn luôn cảm thấy trong lời mẫu hậu kể, cậu hắn không giống như những gì sử sách ghi chép lại. Có đôi lúc hắn tò mò hoài nghi, có phải hay không giữa cuộc chuyển giao triều đại ấy, đã xảy ra chuyện gì mà thiên hạ không biết.
Cô nghe vậy có chút ngẩn ngơ, Hiếu Hoàng Đế Triệu Long vũ, Đoan Mộc hoàng hậu Lý Mộc Cầm, hai con người này mỗi khi nghe tên cô đều cảm thấy xót xa. Thì ra Triệu Long Vũ đã từng vì nàng ấy, mà làm một nơi như thế này.
Tất cả những gì cô đã đọc trong Đằng Châu Ký Sử, đó điều là thật. Cô chỉ vừa đọc nó cách đây mấy tháng và rồi cũng là vì nó cô đến nơi này. Với cô chỉ là vài tháng, nhưng với nơi này đã hơn hai mươi năm dài đằng đẵng trôi qua.
Hai mươi năm thế sự đổi dời, hai mươi năm vùi lấp hết đi dấu tích, của một vị hoàng đế cả đời chinh chiến bảo vệ giang sơn. Đổi lại được gì, chỉ là sự khinh bỉ của hậu thế, phỉ nhổ của người trong thiên hạ.
Liệu còn bao nhiêu người nhớ đến ông ấy. Cái gọi là định mệnh, chính là cho dù tránh thế nào, cũng không tránh khỏi vòng xoay số phận.
Vậy còn cô thì sao, gương mặt này của cô giống nàng ấy. Cũng may Long Mộc chưa từng nghĩ đến vị trí kia, hắn và Lý Chính huynh đệ một lòng. Cho nên bọn họ sẽ không đi vào vết xe đỗ đó, mà Lý Chính trong lòng y có Như Ý.
Gió thổi qua những cánh hoa mận tựa như từng bông tuyết lơ lửng giữa không trung, cuốn theo chiều gió bay về nơi xa. Ở nơi này có thể ngắm nhìn cả một vùng Trường Yên hùng vĩ. Có lẽ ngày đó Triệu Long Vũ cũng đã từng muốn đưa nàng ấy đến đây, cho nàng ấy ngắm nhìn một dải giang sơn gấm hoa của họ.
Cơn gió lạnh lùa qua từng chiếc lá, nàng khẽ run, hắn đi đến ôm nàng từ phía sau, bọc nàng lại bên trong áo choàng của hắn. Hắn ngửi mùi hương trên tóc nàng, mùi hương tựa như hoa cỏ sớm mai.
"Hà Linh, nếu ta không còn là một vương gia nữa. Ta chỉ là một gã nông phu bình thường, nàng có nguyện ý cùng ta phiêu bạc đất trời không?"
Suốt đêm qua hắn đã nghĩ về đều này. Hắn cảm thấy, phụ hoàng nhất định sẽ không buông tha cho nàng. Hắn không hiểu vì sao, nàng đúng là rất đẹp, nhưng hậu cung của phụ hoàng còn vô số người đẹp hơn. Xưa nay phụ hoàng hắn cũng không phải kẻ mê đắm nữ sắc.
Đêm qua hắn nhìn thấy sự chấp niệm trong mắt phụ hoàng. Vậy cho nên hắn muốn đưa nàng đi thật xa, Biệt Kinh cũng được, Vị Long cũng không sao, chỉ cần rời xa Đế Đô. Hắn chỉ mong có thể một đời bình đạm bên nàng.
Phiêu bạc đất trời, cô là người luôn thích đi đó đây. Chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ có người nguyện cùng mình đi đến chân trời cuối đất. Lòng Lý Long Mộc nghĩ gì cô sao không hiểu rõ, hắn mạo hiểm mang cô trốn khỏi tử cấm thành trên lưng đã mang sẵn tội.
"Người ta yêu là Lý Long Mộc, không phải Vũ Đức Vương."
Chỉ cần câu này của nàng, phía trước dù là ngàn vạn tên đao, hắn cũng không lùi bước.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân phía, sau nên nhẹ buông nàng ra, nghiêm chỉnh đứng bên cạnh nàng.
Một người phụ nữ trung niên đi đến, bước chân nhẹ nhàng trên con đường đá sỏi. Dẫu thời gian trôi qua, cũng không thể làm mờ đi sự diễm lệ trên gương mặt đó. Mái tóc giờ đây đã điểm pha sương, đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, bỗng nhìn thiếu nữ trước mặt mà dậy sóng.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian như xoay chiều đảo ngược. Hà Linh nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô như nhìn thấy một Thanh Loan năm đó, mang trái tim đầy thương tích đứng giữa đại điện, cô thấy đôi chân trần rỉ máu.
Thanh Loan ngỡ mình đang nằm mộng giữa ban ngày, trước mắt nàng một Lý Mộc Cầm bằng xương bằng thịt. Nào phải Lý Mộc Cầm một thân đầy máu níu lấy tay nàng.
"Công chúa người khoẻ chứ ạ?"
Cô không gọi bà là hoàng hậu, bởi cô biết bà không thích cái chức danh đó. Bà từng nói, đời này của bà sinh ra là công chúa vương triều nhà Triệu, chết đi cũng sẽ làm ma họ Triệu.
Mà hai tiếng công chúa kia, làm tim Thanh Loan chấn động. Vẫn là Thanh Loan cố trấn tĩnh tâm can, bởi Long Mộc còn đang ở nơi này.
"Ngươi là?"
Lý Long Mộc không biết vì sao nàng lại gọi mẫu hậu là công chúa. Có lẽ là Lục quản gia đã căn dặn nàng chăng, vì mẫu hậu hắn không thích người khác gọi bà là hoàng hậu.
"Mẫu thân nàng ấy là Lý Hà Linh, cũng là Thạch mà con từng nhắc."
Nhưng mà trên quả đồi cao thế này, ai lại trồng mận nơi này chứ.
"Nơi này do ai trồng vậy chàng biết không?"
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu giống như cố nhớ lại, hắn đã từng nghe mẫu hậu kể về rừng mận này.
" Nghe mẫu hậu ta nói, là Hiếu Hoàng Đế Triệu Long Vũ, ông ấy đã trồng nó cho thê tử mình."
Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ cái người mà hắn đáng ra phải gọi là cậu kia, hoàng đế tiền triều. Cả đời ông ấy chỉ yêu và cưới một người, Đoan Mộc hoàng hậu. Mẫu hậu từng kể cho hắn nghe rất nhiều về chuyện tình yêu của họ. Cho dù sử sách không lưu lại nhiều về Hiếu Hoàng Đế, kể cả Đoan Mộc hoàng hậu cũng không.
Nhưng hắn luôn cảm thấy trong lời mẫu hậu kể, cậu hắn không giống như những gì sử sách ghi chép lại. Có đôi lúc hắn tò mò hoài nghi, có phải hay không giữa cuộc chuyển giao triều đại ấy, đã xảy ra chuyện gì mà thiên hạ không biết.
Cô nghe vậy có chút ngẩn ngơ, Hiếu Hoàng Đế Triệu Long vũ, Đoan Mộc hoàng hậu Lý Mộc Cầm, hai con người này mỗi khi nghe tên cô đều cảm thấy xót xa. Thì ra Triệu Long Vũ đã từng vì nàng ấy, mà làm một nơi như thế này.
Tất cả những gì cô đã đọc trong Đằng Châu Ký Sử, đó điều là thật. Cô chỉ vừa đọc nó cách đây mấy tháng và rồi cũng là vì nó cô đến nơi này. Với cô chỉ là vài tháng, nhưng với nơi này đã hơn hai mươi năm dài đằng đẵng trôi qua.
Hai mươi năm thế sự đổi dời, hai mươi năm vùi lấp hết đi dấu tích, của một vị hoàng đế cả đời chinh chiến bảo vệ giang sơn. Đổi lại được gì, chỉ là sự khinh bỉ của hậu thế, phỉ nhổ của người trong thiên hạ.
Liệu còn bao nhiêu người nhớ đến ông ấy. Cái gọi là định mệnh, chính là cho dù tránh thế nào, cũng không tránh khỏi vòng xoay số phận.
Vậy còn cô thì sao, gương mặt này của cô giống nàng ấy. Cũng may Long Mộc chưa từng nghĩ đến vị trí kia, hắn và Lý Chính huynh đệ một lòng. Cho nên bọn họ sẽ không đi vào vết xe đỗ đó, mà Lý Chính trong lòng y có Như Ý.
Gió thổi qua những cánh hoa mận tựa như từng bông tuyết lơ lửng giữa không trung, cuốn theo chiều gió bay về nơi xa. Ở nơi này có thể ngắm nhìn cả một vùng Trường Yên hùng vĩ. Có lẽ ngày đó Triệu Long Vũ cũng đã từng muốn đưa nàng ấy đến đây, cho nàng ấy ngắm nhìn một dải giang sơn gấm hoa của họ.
Cơn gió lạnh lùa qua từng chiếc lá, nàng khẽ run, hắn đi đến ôm nàng từ phía sau, bọc nàng lại bên trong áo choàng của hắn. Hắn ngửi mùi hương trên tóc nàng, mùi hương tựa như hoa cỏ sớm mai.
"Hà Linh, nếu ta không còn là một vương gia nữa. Ta chỉ là một gã nông phu bình thường, nàng có nguyện ý cùng ta phiêu bạc đất trời không?"
Suốt đêm qua hắn đã nghĩ về đều này. Hắn cảm thấy, phụ hoàng nhất định sẽ không buông tha cho nàng. Hắn không hiểu vì sao, nàng đúng là rất đẹp, nhưng hậu cung của phụ hoàng còn vô số người đẹp hơn. Xưa nay phụ hoàng hắn cũng không phải kẻ mê đắm nữ sắc.
Đêm qua hắn nhìn thấy sự chấp niệm trong mắt phụ hoàng. Vậy cho nên hắn muốn đưa nàng đi thật xa, Biệt Kinh cũng được, Vị Long cũng không sao, chỉ cần rời xa Đế Đô. Hắn chỉ mong có thể một đời bình đạm bên nàng.
Phiêu bạc đất trời, cô là người luôn thích đi đó đây. Chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ có người nguyện cùng mình đi đến chân trời cuối đất. Lòng Lý Long Mộc nghĩ gì cô sao không hiểu rõ, hắn mạo hiểm mang cô trốn khỏi tử cấm thành trên lưng đã mang sẵn tội.
"Người ta yêu là Lý Long Mộc, không phải Vũ Đức Vương."
Chỉ cần câu này của nàng, phía trước dù là ngàn vạn tên đao, hắn cũng không lùi bước.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân phía, sau nên nhẹ buông nàng ra, nghiêm chỉnh đứng bên cạnh nàng.
Một người phụ nữ trung niên đi đến, bước chân nhẹ nhàng trên con đường đá sỏi. Dẫu thời gian trôi qua, cũng không thể làm mờ đi sự diễm lệ trên gương mặt đó. Mái tóc giờ đây đã điểm pha sương, đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, bỗng nhìn thiếu nữ trước mặt mà dậy sóng.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian như xoay chiều đảo ngược. Hà Linh nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô như nhìn thấy một Thanh Loan năm đó, mang trái tim đầy thương tích đứng giữa đại điện, cô thấy đôi chân trần rỉ máu.
Thanh Loan ngỡ mình đang nằm mộng giữa ban ngày, trước mắt nàng một Lý Mộc Cầm bằng xương bằng thịt. Nào phải Lý Mộc Cầm một thân đầy máu níu lấy tay nàng.
"Công chúa người khoẻ chứ ạ?"
Cô không gọi bà là hoàng hậu, bởi cô biết bà không thích cái chức danh đó. Bà từng nói, đời này của bà sinh ra là công chúa vương triều nhà Triệu, chết đi cũng sẽ làm ma họ Triệu.
Mà hai tiếng công chúa kia, làm tim Thanh Loan chấn động. Vẫn là Thanh Loan cố trấn tĩnh tâm can, bởi Long Mộc còn đang ở nơi này.
"Ngươi là?"
Lý Long Mộc không biết vì sao nàng lại gọi mẫu hậu là công chúa. Có lẽ là Lục quản gia đã căn dặn nàng chăng, vì mẫu hậu hắn không thích người khác gọi bà là hoàng hậu.
"Mẫu thân nàng ấy là Lý Hà Linh, cũng là Thạch mà con từng nhắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.