Chương 71: Trường Yên
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Lý Long Mộc bị một câu này của phụ hoàng hắn chôn chân tại chỗ, nhìn người kia cứ thế rời đi. Hắn không hiểu vì sao, người hôm nay không giống với phụ hoàng của hắn. Thiên hạ làm gì có chuyện phụ thân tranh giành nữ nhân của nhi tử mình. Hắn muốn cười lại không cười nỗi. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn phải làm thế nào đây.
Cô bị Cấm Tử Quân mang đến Nghê Tuyết cung, Lý Đế bố trí cung nữ cùng thái giám đến chăm sóc cô. Nhìn một màn này cô biết mình đã bị giam lỏng tai nơi này. Phải làm thế nào đây, Lý Long Mộc không phải sẽ vì cô mà xung đột với phụ hoàng hắn chứ.
Cô sao càng ngày càng làm những chuyện ngu ngốc, mà cả bản thân cũng không hiểu nỗi thế này. Trang sách bị mất thì quan trọng sao, Lý Mộc Cầm với cô thì có liên hệ gì. Cô chỉ cần ở bên cạnh Lý Long Mộc, cùng hắn bình đạm qua ngày mặc kệ tất cả mới đúng.
Cô không biết lúc đó cái gì đã thôi thúc cô, để giờ đây cô nhận ra sai lầm của mình đã quá muộn rồi. Làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này đây, cô rơi vào trầm tư.
Khi Tử Cấm thành bao phủ bởi màn đêm, tiếng côn trùng kêu nghe có chút thê lương, nơi này hoàn toàn tách biệt với những cung khác. Một thân ảnh lặng lẽ hạ gục tất cả lính canh của Nghê Tuyết cung, không một tiếng động đi thẳng vào trong.
Cô không thể ngủ được, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, dù rất nhỏ nhưng cô luôn cảnh giác. Cô sợ Lý Nhật Trung sẽ đến liền bừng tỉnh, một hình dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
"Long Mộc."
Cô chạy đến nhào vào lòng hắn, cô biết hắn nhất định sẽ không bỏ mặc cô.
"Ta đưa nàng về nhà."
Hắn không cần biết đây là nơi nào, cho dù là tử cấm thành cũng không cản nổi bước chân hắn. Trong đêm hắn đưa nàng đi.
Khi mặt trời ló dạng, cô đã thấy mình đang trên một chiếc thuyền con. Những tia nắng chiếu rọi qua tấm màn mỏng. Trước mắt cô hai bên bờ lúa chín, trên đầu từng đàn cò trắng bay lượn. Mặt sông trong vắt không chút gợn sóng, cô có thể nhìn thấy những đám rong rêu bên dưới đáy sông.
Thuyền trôi trên dòng sông, mặt sông phẳng lặng như tờ, cô ngồi xuống bên mạn thuyền đưa tay nghịch nước mát lạnh.
"Long Mộc."
Hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử thanh thuần trước mặt. Đêm qua nàng không hề hỏi hắn đưa nàng đi đâu, cứ như thế mà theo hắn. Nàng nói với hắn, bất kể nơi nào chỉ cần có hắn là được. Hắn đưa nàng đến Trường Yên, nơi này phụ hoàng hắn sẽ không đến. Nơi này còn có mẫu hậu hắn, hắn tin nếu nàng đã là người của hắn, mẫu hậu sẽ vì hắn mà bảo vệ nàng.
Trường Yên, cô đưa mắt nhìn một dải đất một thời phồn hoa náo nhiệt. Đối với cô mà nói tất cả nơi này tựa như một giấc chiêm bao. Giấc mộng dài thật dài, mà bản thân cô cũng chẳng tìm thấy lối ra. Ngày đó trong một đêm trời trở gió, nơi này đã chứng kiến biết bao cảnh tang thương ngập trời.
Thuyền nhỏ dừng lại, Lý Long Mộc xuống thuyền đưa tay đỡ lấy cô. Cô nhìn ngọn đồi trước mặt, đường đất gồ ghề, cả hai đi bộ lên ngọn đồi cao tít.
"Long Mộc chúng ta đi đâu đây?"
Hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô như thể sợ đường đá gồ ghề sẽ làm cô vấp ngã.
"Đồi Hà Khê."
Đồi Hà Khê cái tên nghe cũng thật hay, sao Lý Long Mộc lại đến đây, chẳng lẽ...
"Mẫu thân chàng ở đây sao?"
"Phải, mẫu hậu ta cả đời đều ở đây. Thi thoảng vào sanh thần ta lúc nhỏ, bà ấy sẽ về Đế Đô ở vài tháng rồi đi. Từ khi ta trưởng thành, sinh thần ta bà ấy không đến nữa, đổi lại ta sẽ về nơi này."
Cũng phải đây chính là quê hương của bà ấy. Công chúa tiền triều, hoàng hậu đương triều, đó là số phận trớ trêu đến mức nào. Cô cảm thấy bội phục bà ấy, một nữ nhân lại có thể kiên cường đến vậy, yêu hận rõ ràng. Bằng không sao có thể chọn ở lại mảnh đất này.
Còn Lý Nhật Trung, ngần ấy năm ông ta liệu có một lần nào cảm thấy có lỗi với bà hay chưa. Con người có thể thay đổi theo thời gian, mà lòng người cũng vậy. Cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình của Lý Long Mộc siết chặt hơn, cô cười với hắn.
"Chàng nói xem, mẫu hậu có thích ta không?"
Hắn đưa tay xoa đầu nàng, hắn tin mẫu hậu sẽ thích nàng, giống như hắn vậy.
"Đương nhiên, đừng lo mẫu hậu rất hiền."
"Ta biết."
Cô đương nhiên biết, cô đã từng khóc vì bà ấy. Khóc cho một nữ tử luôn được người đời ca tụng, nhưng mấy ai có thể thấu nỗi đau trong tim bà.Trước mắt cô là một vườn hoa mận trắng muốt, cô ngạc nhiên không nghĩ ở đây còn có một vườn mận, mùa đông nhưng hoa mận nơi này lại nở trắng một vùng.
"Đẹp thật đó, mùa này mận cũng nở hoa sao?"
Hắn nhìn nàng thích thú chạm vào những chùm hoa mận, lại ngửi lấy hương thơm của nó, bất giác cũng thả lỏng theo nàng.
"Trường Yên khí hậu ôn hoà hơn, chỉ có nơi này mới có mận tháng chạp."
Cô bị Cấm Tử Quân mang đến Nghê Tuyết cung, Lý Đế bố trí cung nữ cùng thái giám đến chăm sóc cô. Nhìn một màn này cô biết mình đã bị giam lỏng tai nơi này. Phải làm thế nào đây, Lý Long Mộc không phải sẽ vì cô mà xung đột với phụ hoàng hắn chứ.
Cô sao càng ngày càng làm những chuyện ngu ngốc, mà cả bản thân cũng không hiểu nỗi thế này. Trang sách bị mất thì quan trọng sao, Lý Mộc Cầm với cô thì có liên hệ gì. Cô chỉ cần ở bên cạnh Lý Long Mộc, cùng hắn bình đạm qua ngày mặc kệ tất cả mới đúng.
Cô không biết lúc đó cái gì đã thôi thúc cô, để giờ đây cô nhận ra sai lầm của mình đã quá muộn rồi. Làm sao mới có thể thoát khỏi nơi này đây, cô rơi vào trầm tư.
Khi Tử Cấm thành bao phủ bởi màn đêm, tiếng côn trùng kêu nghe có chút thê lương, nơi này hoàn toàn tách biệt với những cung khác. Một thân ảnh lặng lẽ hạ gục tất cả lính canh của Nghê Tuyết cung, không một tiếng động đi thẳng vào trong.
Cô không thể ngủ được, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, dù rất nhỏ nhưng cô luôn cảnh giác. Cô sợ Lý Nhật Trung sẽ đến liền bừng tỉnh, một hình dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.
"Long Mộc."
Cô chạy đến nhào vào lòng hắn, cô biết hắn nhất định sẽ không bỏ mặc cô.
"Ta đưa nàng về nhà."
Hắn không cần biết đây là nơi nào, cho dù là tử cấm thành cũng không cản nổi bước chân hắn. Trong đêm hắn đưa nàng đi.
Khi mặt trời ló dạng, cô đã thấy mình đang trên một chiếc thuyền con. Những tia nắng chiếu rọi qua tấm màn mỏng. Trước mắt cô hai bên bờ lúa chín, trên đầu từng đàn cò trắng bay lượn. Mặt sông trong vắt không chút gợn sóng, cô có thể nhìn thấy những đám rong rêu bên dưới đáy sông.
Thuyền trôi trên dòng sông, mặt sông phẳng lặng như tờ, cô ngồi xuống bên mạn thuyền đưa tay nghịch nước mát lạnh.
"Long Mộc."
Hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử thanh thuần trước mặt. Đêm qua nàng không hề hỏi hắn đưa nàng đi đâu, cứ như thế mà theo hắn. Nàng nói với hắn, bất kể nơi nào chỉ cần có hắn là được. Hắn đưa nàng đến Trường Yên, nơi này phụ hoàng hắn sẽ không đến. Nơi này còn có mẫu hậu hắn, hắn tin nếu nàng đã là người của hắn, mẫu hậu sẽ vì hắn mà bảo vệ nàng.
Trường Yên, cô đưa mắt nhìn một dải đất một thời phồn hoa náo nhiệt. Đối với cô mà nói tất cả nơi này tựa như một giấc chiêm bao. Giấc mộng dài thật dài, mà bản thân cô cũng chẳng tìm thấy lối ra. Ngày đó trong một đêm trời trở gió, nơi này đã chứng kiến biết bao cảnh tang thương ngập trời.
Thuyền nhỏ dừng lại, Lý Long Mộc xuống thuyền đưa tay đỡ lấy cô. Cô nhìn ngọn đồi trước mặt, đường đất gồ ghề, cả hai đi bộ lên ngọn đồi cao tít.
"Long Mộc chúng ta đi đâu đây?"
Hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô như thể sợ đường đá gồ ghề sẽ làm cô vấp ngã.
"Đồi Hà Khê."
Đồi Hà Khê cái tên nghe cũng thật hay, sao Lý Long Mộc lại đến đây, chẳng lẽ...
"Mẫu thân chàng ở đây sao?"
"Phải, mẫu hậu ta cả đời đều ở đây. Thi thoảng vào sanh thần ta lúc nhỏ, bà ấy sẽ về Đế Đô ở vài tháng rồi đi. Từ khi ta trưởng thành, sinh thần ta bà ấy không đến nữa, đổi lại ta sẽ về nơi này."
Cũng phải đây chính là quê hương của bà ấy. Công chúa tiền triều, hoàng hậu đương triều, đó là số phận trớ trêu đến mức nào. Cô cảm thấy bội phục bà ấy, một nữ nhân lại có thể kiên cường đến vậy, yêu hận rõ ràng. Bằng không sao có thể chọn ở lại mảnh đất này.
Còn Lý Nhật Trung, ngần ấy năm ông ta liệu có một lần nào cảm thấy có lỗi với bà hay chưa. Con người có thể thay đổi theo thời gian, mà lòng người cũng vậy. Cô cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình của Lý Long Mộc siết chặt hơn, cô cười với hắn.
"Chàng nói xem, mẫu hậu có thích ta không?"
Hắn đưa tay xoa đầu nàng, hắn tin mẫu hậu sẽ thích nàng, giống như hắn vậy.
"Đương nhiên, đừng lo mẫu hậu rất hiền."
"Ta biết."
Cô đương nhiên biết, cô đã từng khóc vì bà ấy. Khóc cho một nữ tử luôn được người đời ca tụng, nhưng mấy ai có thể thấu nỗi đau trong tim bà.Trước mắt cô là một vườn hoa mận trắng muốt, cô ngạc nhiên không nghĩ ở đây còn có một vườn mận, mùa đông nhưng hoa mận nơi này lại nở trắng một vùng.
"Đẹp thật đó, mùa này mận cũng nở hoa sao?"
Hắn nhìn nàng thích thú chạm vào những chùm hoa mận, lại ngửi lấy hương thơm của nó, bất giác cũng thả lỏng theo nàng.
"Trường Yên khí hậu ôn hoà hơn, chỉ có nơi này mới có mận tháng chạp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.