Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện
Chương 1
Yukimi
06/11/2024
Trong thành Trường An, ta nổi tiếng phóng khoáng, từ nhỏ theo cha xuôi Nam ngược Bắc, cưỡi ngựa bắn cung, bàn chuyện làm ăn, không có gì làm khó được Đường Nghiên ta.
Trong nhà ta là nhỏ nhất, là muội muội tâm can bảo bối của các huynh trưởng, phụ mẫu cũng hết mực cưng chiều. Từ nhỏ đã ngậm thìa bạc mà lớn.
Trong khi khuê nữ khắp thành đều đang học cầm kỳ thi họa, ta lại cùng đại huynh học cưỡi ngựa bắn cung.
Trong khi các nàng tìm tiên sinh dạy Nữ giới, ta theo Nhị Huynh luận bàn Tứ thư Ngũ kinh.
Trong khi các nàng cùng mẫu thân học quản gia, ta theo Tam huynh ngao du thiên hạ, nếm đủ mỹ vị trần gian.
Mẫu thân lo lắng ta cầm kỳ thi họa đều không thông, sau này không thể gả đi được, phụ thân cười lớn, giọng đầy sủng nịnh: "Không gả đi được? Chuyện cười lớn nhất Đại Hạ, nữ nhi của Đường Lập ta, bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức cướp về chứ nào có chuyện không thể gả đi."
Mẫu thân bực tới mức giậm chân: "Chàng nuông chiều Nghiên Nhi như vậy, bảo ta làm sao không lo lắng?"
"Lo lắng cho nó hãy còn sớm, chi bằng nàng lo lắng đêm nay làm sao qua, nghe chừng thiết thực hơn."
Mẫu thân vừa thẹn vừa bực giận dỗi bỏ đi.
Cứ thế ta an tâm cùng ba vị huynh trưởng học cưỡi ngựa bắn cung, bàn chuyện làm ăn, đi ngắm Tây Bắc tuyết phủ trắng xóa, xuôi Giang Nam ngắm mỹ nhân mềm mại dịu dàng như nước, lại xuôi về phía Đông ra biển lớn ăn hải sản tươi ngon nhất,... Cuộc sống mười sáu năm vô cùng đủ mỹ vị.
Thời gian ta ở Kinh thành cũng không nhiều lời đồn gì đó về ta cũng không có, cuộc sống có thể nói vô cùng thoải mái . Đối với ta Kinh thành cũng rất tốt, có phụ mẫu, có nhà, có huynh trưởng, có bằng hữu thân thiết.
Chỉ duy có một điều là, Kinh Thành cũng có Vương Lão nhị. Nhắc tới hắn, ta liền đau đầu.
Cha ta và Vương thúc hợp tác buôn bán nhiều năm, hai nhà giao hảo rất tốt.
Vương Đại huynh trầm ổn cương trực, là một vị tú tài thư sinh học vấn uyên bác. Cùng Nhị ca ta đàm đạo cả một buổi chiều không chán. Ta cũng có thể hứng chí bừng bừng cùng bọn họ thảo luận đôi câu.
Vương Tam muội nhỏ hơn ta một tuổi, là một cô nương dịu dàng, cầm kỳ thi họa không gì không thông. Mỗi lần cùng nàng nói chuyện, ta đều phải giảm đi hai phần ngữ khí, chỉ sợ làm mỹ nữ giật mình.
Vương Thúc cùng Vương thẩm tính tình đều rất tốt, hào sảng dễ chung đụng.
Duy nhất khó chơi, là Vương Lão Nhị. Hắn lớn hơn ta 2 tuổi, từ nhỏ đã thích quấn lấy ta. Chuyện ta sợ nhất chính là về tới kinh thành liền gặp hắn.
So với Đại Cẩu canh cửa Đường phủ, mũi hắn còn thính hơn. Ta vừa đặt chân tới cổng thành hắn liền ngửi được tin tức. Sau đó lập tức quấn lấy ta đòi chơi cùng ta.
Mỗi lần như vậy, ta đều đá hắn ra khỏi phủ. Phiền ch.ết được.
Thực sự không hiểu, một nhà Vương thúc tính tình tốt đẹp ôn nhu như vậy, sao lại sinh ra Vương Lão Nhị ngốc nghếch lắm mồm như hắn nhỉ? Ta có chút nghi ngờ hắn là được nhặt về từ bụi chuối giống như mẫu thân A Đào kể chuyện xưa khi nàng hỏi nàng từ đâu tới.
Càng kỳ lạ hơn, hắn xưa nay luôn bị ta đùa bỡn trong tay, thế mà lại có thể thi đậu Tú tài.
Mười sáu năm quen biết, phải chăng ta đã đánh giá hắn quá thấp.
Trong nhà ta là nhỏ nhất, là muội muội tâm can bảo bối của các huynh trưởng, phụ mẫu cũng hết mực cưng chiều. Từ nhỏ đã ngậm thìa bạc mà lớn.
Trong khi khuê nữ khắp thành đều đang học cầm kỳ thi họa, ta lại cùng đại huynh học cưỡi ngựa bắn cung.
Trong khi các nàng tìm tiên sinh dạy Nữ giới, ta theo Nhị Huynh luận bàn Tứ thư Ngũ kinh.
Trong khi các nàng cùng mẫu thân học quản gia, ta theo Tam huynh ngao du thiên hạ, nếm đủ mỹ vị trần gian.
Mẫu thân lo lắng ta cầm kỳ thi họa đều không thông, sau này không thể gả đi được, phụ thân cười lớn, giọng đầy sủng nịnh: "Không gả đi được? Chuyện cười lớn nhất Đại Hạ, nữ nhi của Đường Lập ta, bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức cướp về chứ nào có chuyện không thể gả đi."
Mẫu thân bực tới mức giậm chân: "Chàng nuông chiều Nghiên Nhi như vậy, bảo ta làm sao không lo lắng?"
"Lo lắng cho nó hãy còn sớm, chi bằng nàng lo lắng đêm nay làm sao qua, nghe chừng thiết thực hơn."
Mẫu thân vừa thẹn vừa bực giận dỗi bỏ đi.
Cứ thế ta an tâm cùng ba vị huynh trưởng học cưỡi ngựa bắn cung, bàn chuyện làm ăn, đi ngắm Tây Bắc tuyết phủ trắng xóa, xuôi Giang Nam ngắm mỹ nhân mềm mại dịu dàng như nước, lại xuôi về phía Đông ra biển lớn ăn hải sản tươi ngon nhất,... Cuộc sống mười sáu năm vô cùng đủ mỹ vị.
Thời gian ta ở Kinh thành cũng không nhiều lời đồn gì đó về ta cũng không có, cuộc sống có thể nói vô cùng thoải mái . Đối với ta Kinh thành cũng rất tốt, có phụ mẫu, có nhà, có huynh trưởng, có bằng hữu thân thiết.
Chỉ duy có một điều là, Kinh Thành cũng có Vương Lão nhị. Nhắc tới hắn, ta liền đau đầu.
Cha ta và Vương thúc hợp tác buôn bán nhiều năm, hai nhà giao hảo rất tốt.
Vương Đại huynh trầm ổn cương trực, là một vị tú tài thư sinh học vấn uyên bác. Cùng Nhị ca ta đàm đạo cả một buổi chiều không chán. Ta cũng có thể hứng chí bừng bừng cùng bọn họ thảo luận đôi câu.
Vương Tam muội nhỏ hơn ta một tuổi, là một cô nương dịu dàng, cầm kỳ thi họa không gì không thông. Mỗi lần cùng nàng nói chuyện, ta đều phải giảm đi hai phần ngữ khí, chỉ sợ làm mỹ nữ giật mình.
Vương Thúc cùng Vương thẩm tính tình đều rất tốt, hào sảng dễ chung đụng.
Duy nhất khó chơi, là Vương Lão Nhị. Hắn lớn hơn ta 2 tuổi, từ nhỏ đã thích quấn lấy ta. Chuyện ta sợ nhất chính là về tới kinh thành liền gặp hắn.
So với Đại Cẩu canh cửa Đường phủ, mũi hắn còn thính hơn. Ta vừa đặt chân tới cổng thành hắn liền ngửi được tin tức. Sau đó lập tức quấn lấy ta đòi chơi cùng ta.
Mỗi lần như vậy, ta đều đá hắn ra khỏi phủ. Phiền ch.ết được.
Thực sự không hiểu, một nhà Vương thúc tính tình tốt đẹp ôn nhu như vậy, sao lại sinh ra Vương Lão Nhị ngốc nghếch lắm mồm như hắn nhỉ? Ta có chút nghi ngờ hắn là được nhặt về từ bụi chuối giống như mẫu thân A Đào kể chuyện xưa khi nàng hỏi nàng từ đâu tới.
Càng kỳ lạ hơn, hắn xưa nay luôn bị ta đùa bỡn trong tay, thế mà lại có thể thi đậu Tú tài.
Mười sáu năm quen biết, phải chăng ta đã đánh giá hắn quá thấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.