Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện

Chương 2

Yukimi

06/11/2024

Nói đến chuyện ta và Vương Lão nhị, có thể kể liền bảy ngày bảy đêm không hết chuyện.

Từ khi ta còn nhỏ đã quen biết hắn. Nghe nói ngày sanh thần 1 tuổi của ta, lúc chọn lễ vật, ta chính là chọn trúng cây kiếm đào đồ chơi trong tay Vương Nguyên.

Người lớn trong nhà cảm thấy đây có lẽ là duyên trời định, liền để chúng ta tùy ý chơi đùa. Cả hai nhà đều là xuất thân thương nhân, không quá câu nệ tiểu tiết. Cứ thế hắn vô thanh vô thức trở thành cái đuôi nhỏ của ta.

Lớn lên ta hiểu chuyện, liền hừ mũi khinh thường, cái gì mà duyên trời định, bổn cô nương chỉ là yêu võ thuật nhìn trúng cây kiếm đào chứ không phải là nhìn trúng Vương Nguyên hắn.

Cha mẹ cùng Vương thúc nghĩ nhiều rồi!

Ta không tin thần phật, càng không tin cái gì mà duyên phận.

Tới khi bốn tuổi, ta mém đoạn tuyệt quan hệ với Vương lão nhị.

Ngày nọ, trước cửa phòng ta có một con chim nhỏ rơi xuống, mẫu thân cùng ta bón nước bón thức ăn, nỗ lực hết sức nhưng chú chim kia vẫn không qua khỏi.

Ta khóc hết nước mắt. Mẫu thân dỗ đủ kiểu ta cũng không nín. Bèn nói với ta chỉ cần đem chim nhỏ đi chôn, sau này bạn ấy sẽ đầu thai thành một chú chim vui tươi khác, rất nhanh thôi sẽ gặp lại.

Ta nghe cũng có lý, liền đem chim nhỏ chô.n ở gốc cây Đào đằng sau phòng kho.

Mẫu thân nói nơi đó yên tĩnh lại không sợ có mùi khó ngửi.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy ta đã chạy ra thăm m.ộ của chú chim nhỏ.

Liền bắt gặp một bờ mông trắng tròn đang đi tiểu, mông nhỏ lắc lắc, lại còn ngâm nga hát.

Ta tức xì khói đầu. Chim nhỏ của ta há lại để cho Vương Nguyên hắn khi dễ như vậy. Ch.ết rồi còn phải chịu nỗi ô nhục này. Ta thương chim nhỏ quá mà.



Ta liền rút giày dưới chân ném qua, miệng hét lớn: "Đồ Vương đầu heo ch.ết bằm, sao ngươi dám khi dễ chim nhỏ của ta."

Hắn ôm mông chạy, quần còn chưa kịp buộc gọn. Trong miệng vẫn ko quên gào lên "Chim nhỏ của ta chứ, ta khi dễ chim nhỏ của ta hồi nào?"

Nghe thế ta càng tức:"Chim nhỏ nào của ngươi, rõ ràng là chim nhỏ của ta..."

"Trong quần ta còn không phải của ta thì của muội chắc?"

"Ai cho ngươi đi tiểu ở đó? Ngươi cái đồ đầu heo này..."

Hai chúng ta cứ thế một đánh một chạy.

"Ta thì làm sao, ngày nào ta cũng đi tiểu ở đó có làm sao đâu???"

Hôm qua ta chính tay đào đất, đem chú chim nhỏ trang trọng hạ huyệt, đúng chỗ hắn ngày nào cũng tiểu, bảo sao ta thấy mùi không đúng lắm.

Trong một thoáng, ta thực sự muốn bóp chớt Vương Nguyên.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Phụ thân cười nghiêng ngả, mẫu thân ở một bên khuyên giải.

Hắn còn dám phụng phịu nói: "Cha ta nói ta cũng có chim nhỏ, nếu không ta đền cho muội chim nhỏ trong quần ta?"

Ta nghe vậy nộ khí xung thiên suýt chút nữa tức tới mức nằm trên đất giãy đành đạch.

Cả Vương phủ được một trận cười bể bụng. Còn ta thì tức giậm chân khóc.

Ta phải tuyệt giao, ta nhất định phải tuyệt giao với cái đồ đầu heo Vương Nguyên.



...

Năm ta lên sáu, hắn tám tuổi lại dám dẫn ta lội ao bắt cá, hại ta suýt chút nữa mất cái mạng nhỏ. Cũng may đại ca đi qua kịp thời vớt hai tiểu q.ủy chúng ta lên.

Vương đầu heo tỉnh dậy trước ta, hắn nằm bò bên giường ta khóc lớn, đòi chơi với Nghiên muội muội ta đây, nhưng ta vẫn mãi không tỉnh.

Cha ta thấy thế nổi tâm tà á.c, trêu ghẹo hắn một hồi, cũng tiện cho hắn một bài học nhỏ:"Vương Nguyên, Nghiên muội muội bị con h.ại không tỉnh lại nữa rồi, phải làm sao đây, ta cũng muốn con gái bảo bối, ta cũng cần Nghiên Nghiên ôm ôm hôn hôn..."

Thằng nhóc hắn thấy thế càng khóc lớn! Sau đó quệt mũi, nức nở đáp: "Con... Con kêu mẫu thân sinh thêm bảo bối đền cho người.."

Cả phòng cười lớn.

Cha ta lại hỏi: "Vậy còn Nghiên Nghiên của ta thì sao?"

Hắn hức hức hai tiếng: "Nếu Nghiên Nhi không tình lại con sẽ chăm sóc muội ấy cả đời."

Nghe tới đây. Cha ta cảm động suýt khóc.

Ta thì cảm khái, tên nhóc tám tuồi nhà ngươi cũng trượng nghĩa ghớm.

Vương thúc cười nói, đây cũng tính là cùng trải qua hoạn nạn, hai đứa này, sau này tất thành một đôi.

Vương thẩm ngượng ngùng nói, là do A Nguyên hại ta, sau này thuốc thang của ta để Vương gia lo toàn bộ.

Mẫu thân cầm tay nàng, nói "Là tại ta không để ý hai đứa trẻ, suýt chút cũng khiến Vương Nguyên gặp họa..."

Nếu không phải ta mơ màng tỉnh lại, e là chuyện chung thân đại sự của ta, vào năm sáu tuổi cứ thế mà ấn định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook