Truy Thê Đừng Nhắc Tới Thể Diện
Chương 3
Yukimi
06/11/2024
Ta rất thích sưu tập binh khí, vậy nên trong nhà đều là các loại binh khí lớn nhỏ. Mẫu thân mỗi lần tới thư phòng của ta đều chấm chấm nước mắt nói là bà quản gia không nghiêm, để các ca ca làm hỏng nữ nhi tốt của bà.
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ lấy giá vẽ, múa bút vài đường, mẫu thân mới cười cười rời đi.
Chân trước mẫu thân vừa đi, Vương Nguyên liền trèo cửa sổ vào. Hiếm lắm mới có khi hắn hữu dụng, ta liền vứt lại bút lông cho hắn, để hắn thay ta hoàn thành nốt bức họa.
Vừa đứng vững đã bị ta phi bút lông qua, hắn không giận mà cười hihi: "A Nghiên, muội lại bị bá mẫu giáo huấn rồi đúng không?"
Ta bước tới bàn rót một ngụm trà nhuận giọng, sau đó mới liếc hắn:"Ngươi trốn ở cửa sổ nghe lén, đây là chuyện quân tử có thể làm ra à?"
"Ta đâu có nghe lén, vừa lúc tới nơi, chỉ là không tiện xông vào cùng muội chịu giáo huấn mà thôi."
Đúng là dẻo mỏ, nói kiểu gì cũng được. Với đôi tai này của ta, còn không biết hắn tới lúc nào sao? Chẳng qua gần đây mẫu thân nói ta đã cập kê, còn tiếp tục chơi thân với nam nhân thì không ổn, bèn ý tứ nói với hắn ấm câu, để hắn bớt tìm ta nên hắn mới không dám vào mà thôi.
"Ngươi tới lúc nào, ta còn không biết sao?" Ta đặt chén trà xuống, xoay người quay về bên giá sách, tiện tay rút một quyển sổ sách trong tiệm vải.
Hắn cười nịnh nọt: "Vẫn là A Nghiên công phu siêu đẳng."
Ta nghe hắn khen cũng thấy bùi tai, từ nhỏ ta đã mê luyện võ, người ngoài khen ta xinh đẹp, ta chỉ cười nhẹ đáp "Quá khen." Nhị huynh khen ta văn thơ không tệ, ta cũng chỉ thấy thường thường.
Trước giờ cũng chỉ có Vương lão nhị hắn biết ta thích được khen công phu tốt. Mỗi lần hắn khen ta đều vui vẻ, không thèm chấp nhất hắn.
Ta nhìn tới giá vẽ liền đau đầu, bèn bảo hắn giúp ta họa nốt bức tranh.
Hắn đáp:"Không phải là không thể vẽ, nhưng trước giờ ta chưa từng giúp ai không công..."
Ta liền ra giá:" 3 văn tiền."
Hắn trừng lớn mắt, như không tin vào tai mình: "Đại tiểu thư Đường phủ như muội, nhắc tới 3 văn tiền không thấy hèn con người đi à?"
"Ba văn đủ cho Đại Cẩu nhà ta ăn 1 cái màn thầu lớn đó, ngươi thật dung tục, sao lại có thể khinh thường 3 văn tiền chứ?"
"Ta không khinh thường 3 văn tiền, ta là khinh 3 văn của muội."
"Vậy 5 văn đi..."
"Một lạng"
"50 văn..." ta xòe bàn tay ra.
"Một lạng..." - Hắn vẫn nhất quyết giữ giá.
"Nửa lạng, giá cuối..." Nếu không ta đi tìm Nhị huynh, miễn phí, tiết kiệm nửa lạng bạc.
"Vậy thôi, không cần bạc nữa, muội đáp ứng gả cho ta, ta liền cả đời vẽ tranh cho muội." Hắn nham nhở nháy mắt với ta.
"Cút..." Ta liền quăng giày qua.
Vương Nguyên tránh được liền cười hề hề.
"Ta đi tìm Nhị ca..."
Nói xong ta toan đứng dậy, hắn thấy ta cử động liền xuống nước. "Thôi được rồi, ta giúp muội lần này, làm gì mà nóng tính thế chứ."
"Hừ... Huynh bớt nói nhảm đi, nếu không ta đạp huynh ra khỏi cửa. Đến lúc đó không cần ta động tay cũng có người tới thu thập huynh."
Vương Nguyên ngoan ngoãn bước tới giá vẽ, không dám cùng ta đấu khẩu nữa.
Ta cười thầm trong bụng, cái đồ đầu heo nhà hắn, thế mà muốn đấu với ta, vẫn là bị ta bắt nạt như cũ thôi hahaha...
Cụm từ "gả cho ta" trong miệng Vương Nguyên ta nghe tới mức ong ong đầu. Từ năm mười ba tuổi, hắn đã không ngừng trêu chọc ta, nói muốn cưới ta.
Cả kinh thành đều biết, ta muốn tự chọn lang quân như ý. Nếu không gặp được người tâm đầu ý hợp, ta nguyện cả đời không gả. Dù sao số tài sản, khế ước nhà đất mà phụ thân cho ta cũng đủ ta sống một đời vui vẻ an nhàn.
Chỉ duy nhất Vương Nguyên, lúc nào cũng quấn lấy ta, nửa đùa nửa thật nói muốn ta gả cho hắn.
Lần đầu tiên ta nghe thấy hắn muốn cưới ta là năm ta 4 tuổi, hắn bị ta nhìn thấy mông nhỏ, Vương thúc liền nói với hắn, trong sạch của hắn bị hủy rồi, về sau không ai chịu lấy hắn nữa thì phải làm sao.
Hắn liền hiên ngang lẫm liệt nói, vậy thì gả cho Nghiên muội muội.
Nực cười, ai xui xẻo mới vớ phải hắn. Ta từ nhỏ tới lớn vận khí không tệ. Đảm bảo sẽ không xúi quẩy như vậy.
...
Lúc ta mang tranh sang phòng mẫu thân, vô tình thấy một vị quý phu nhân ăn mặc sang trọng đang cùng mẹ ta vui vẻ trò chuyện.
Thấy ta bước vào bà liền nói: "A Nghiên đây sao? Đã lớn như vậy rồi à?"
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ lấy giá vẽ, múa bút vài đường, mẫu thân mới cười cười rời đi.
Chân trước mẫu thân vừa đi, Vương Nguyên liền trèo cửa sổ vào. Hiếm lắm mới có khi hắn hữu dụng, ta liền vứt lại bút lông cho hắn, để hắn thay ta hoàn thành nốt bức họa.
Vừa đứng vững đã bị ta phi bút lông qua, hắn không giận mà cười hihi: "A Nghiên, muội lại bị bá mẫu giáo huấn rồi đúng không?"
Ta bước tới bàn rót một ngụm trà nhuận giọng, sau đó mới liếc hắn:"Ngươi trốn ở cửa sổ nghe lén, đây là chuyện quân tử có thể làm ra à?"
"Ta đâu có nghe lén, vừa lúc tới nơi, chỉ là không tiện xông vào cùng muội chịu giáo huấn mà thôi."
Đúng là dẻo mỏ, nói kiểu gì cũng được. Với đôi tai này của ta, còn không biết hắn tới lúc nào sao? Chẳng qua gần đây mẫu thân nói ta đã cập kê, còn tiếp tục chơi thân với nam nhân thì không ổn, bèn ý tứ nói với hắn ấm câu, để hắn bớt tìm ta nên hắn mới không dám vào mà thôi.
"Ngươi tới lúc nào, ta còn không biết sao?" Ta đặt chén trà xuống, xoay người quay về bên giá sách, tiện tay rút một quyển sổ sách trong tiệm vải.
Hắn cười nịnh nọt: "Vẫn là A Nghiên công phu siêu đẳng."
Ta nghe hắn khen cũng thấy bùi tai, từ nhỏ ta đã mê luyện võ, người ngoài khen ta xinh đẹp, ta chỉ cười nhẹ đáp "Quá khen." Nhị huynh khen ta văn thơ không tệ, ta cũng chỉ thấy thường thường.
Trước giờ cũng chỉ có Vương lão nhị hắn biết ta thích được khen công phu tốt. Mỗi lần hắn khen ta đều vui vẻ, không thèm chấp nhất hắn.
Ta nhìn tới giá vẽ liền đau đầu, bèn bảo hắn giúp ta họa nốt bức tranh.
Hắn đáp:"Không phải là không thể vẽ, nhưng trước giờ ta chưa từng giúp ai không công..."
Ta liền ra giá:" 3 văn tiền."
Hắn trừng lớn mắt, như không tin vào tai mình: "Đại tiểu thư Đường phủ như muội, nhắc tới 3 văn tiền không thấy hèn con người đi à?"
"Ba văn đủ cho Đại Cẩu nhà ta ăn 1 cái màn thầu lớn đó, ngươi thật dung tục, sao lại có thể khinh thường 3 văn tiền chứ?"
"Ta không khinh thường 3 văn tiền, ta là khinh 3 văn của muội."
"Vậy 5 văn đi..."
"Một lạng"
"50 văn..." ta xòe bàn tay ra.
"Một lạng..." - Hắn vẫn nhất quyết giữ giá.
"Nửa lạng, giá cuối..." Nếu không ta đi tìm Nhị huynh, miễn phí, tiết kiệm nửa lạng bạc.
"Vậy thôi, không cần bạc nữa, muội đáp ứng gả cho ta, ta liền cả đời vẽ tranh cho muội." Hắn nham nhở nháy mắt với ta.
"Cút..." Ta liền quăng giày qua.
Vương Nguyên tránh được liền cười hề hề.
"Ta đi tìm Nhị ca..."
Nói xong ta toan đứng dậy, hắn thấy ta cử động liền xuống nước. "Thôi được rồi, ta giúp muội lần này, làm gì mà nóng tính thế chứ."
"Hừ... Huynh bớt nói nhảm đi, nếu không ta đạp huynh ra khỏi cửa. Đến lúc đó không cần ta động tay cũng có người tới thu thập huynh."
Vương Nguyên ngoan ngoãn bước tới giá vẽ, không dám cùng ta đấu khẩu nữa.
Ta cười thầm trong bụng, cái đồ đầu heo nhà hắn, thế mà muốn đấu với ta, vẫn là bị ta bắt nạt như cũ thôi hahaha...
Cụm từ "gả cho ta" trong miệng Vương Nguyên ta nghe tới mức ong ong đầu. Từ năm mười ba tuổi, hắn đã không ngừng trêu chọc ta, nói muốn cưới ta.
Cả kinh thành đều biết, ta muốn tự chọn lang quân như ý. Nếu không gặp được người tâm đầu ý hợp, ta nguyện cả đời không gả. Dù sao số tài sản, khế ước nhà đất mà phụ thân cho ta cũng đủ ta sống một đời vui vẻ an nhàn.
Chỉ duy nhất Vương Nguyên, lúc nào cũng quấn lấy ta, nửa đùa nửa thật nói muốn ta gả cho hắn.
Lần đầu tiên ta nghe thấy hắn muốn cưới ta là năm ta 4 tuổi, hắn bị ta nhìn thấy mông nhỏ, Vương thúc liền nói với hắn, trong sạch của hắn bị hủy rồi, về sau không ai chịu lấy hắn nữa thì phải làm sao.
Hắn liền hiên ngang lẫm liệt nói, vậy thì gả cho Nghiên muội muội.
Nực cười, ai xui xẻo mới vớ phải hắn. Ta từ nhỏ tới lớn vận khí không tệ. Đảm bảo sẽ không xúi quẩy như vậy.
...
Lúc ta mang tranh sang phòng mẫu thân, vô tình thấy một vị quý phu nhân ăn mặc sang trọng đang cùng mẹ ta vui vẻ trò chuyện.
Thấy ta bước vào bà liền nói: "A Nghiên đây sao? Đã lớn như vậy rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.