Truy Thê: Tổng Tài Yêu Thêm Lần Nữa
Chương 7: ÁC MỘNG
Virginia
08/09/2023
Bốn trăm bảy mười lăm ngày sau khi Mộc Quân Dao ra đi...!
Mọi thứ dường như đã bình ổn trở lại sau hơn một năm cô ra đi, ba mẹ của Cố Kinh Trạch họ đã rất yêu thương cô con dâu này từ sau khi hay tin cô ra đi, họ suy sụp trách móc người con trai của mình. Nếu anh không lạnh nhạt với cô đến như vậy thì cũng sẽ không có chuyện hôm đó xảy ra, cả hai người già này cũng sẽ không đau khổ như vậy.
Cố Kinh Trạch đêm đêm đều lấy mấy bức ảnh lúc bé của cô ra nhìn ngắm, hắn dường như không thể ngủ được mỗi khi nghĩ đến chuyện ngày hôm đó. Thật đáng sợ!
...----------------...
Mộc Quân Dao trở về kí túc xá vẫn là trong lòng hiện đang không hiểu tại sao mình cứ nghĩ đến cái người đàn ông xa lạ trên báo ấy, cô không thể nào quên được gương mặt ấy. Cả quá trình học cô không hề tập trung hết bị Maria nhắc nhở, xong lại đến giảng viên. Cô cũng chỉ ngây ngốc "dạ" một tiếng rồi lại suy nghĩ tiếp tục đến chuyện ấy, kể cả đi đường cũng không chú ý.
"Cậu nghĩ gì thế, sáng giờ cứ lơ ngơ?" Maria tò mò hỏi, từ trước đến giờ cô chưa thấy Evelyn như vậy bao giờ. Cô nhút nhát có chút dễ thương, nhưng lại nghiêm túc sẽ không phân tâm như vậy.
"Ưm...là người đàn ông trên báo lúc sáng, người đó mình có cảm giác rất thân quen hơn hết là có chút khó chịu khi nghĩ đến người đó...mình không biết mình bị gì nữa." Cô chậm chạp bước trên con đường nhỏ trong khuông viên trường, gương mặt nhăn nhó như cố nhớ ra gì đó rồi lại không được. Chuyển sang khó chịu lại có chút sợ hãi.
"Thôi nào, không nhớ thì đừng cố nhớ không tốt đâu. Nếu ba mẹ cậu biết sẽ lo cho cậu đó." Maria cười cố khuyên cô đừng cố nhớ sợ cô cố như vậy sẽ không chịu được mà ngất xỉu mất.
Cô không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu cho bạn mình an tâm, về đến phòng không hiểu vì lý do gù cô lại cảm thấy mệt mỏi nên đã lên giường nghĩ một lát. Không ngờ cô lại ngủ quên đi mất từ lúc nào.
"Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai, chúng ta có quen nhau sao? Trả lời tôi đi." Trước mắt Mộc Quân Dao là bóng dáng người đàn ông cao lớn, cô hoàn toàn không thấy được gương mặt của người đàn ông nhưng linh cảm của cô mách bảo người này...cô quen biết người này sao cứ mãi không nhớ ra được.
Cô hét lên trong bóng tối, đáp lại cô không phải người đàn ông mà là tiếng la của mình vang vọng lại. Cô không ngừng đi theo người đàn ông cho đến khi cái bóng ấy đột nhiên dừng lại, quay ngoắc lại nhìn cô. Hình dáng cao lớn đến sợ bỗng dưng người đàn ông đưa tay đẩy mạnh cô một cái, cả người cô bổ nhào xuống đất đau điếng. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra tiếp theo tiếng của ai đó lần lượt vang lên.
"Haha nhìn cô ta kìa. Tội nghiệp làm sao. Đồ ngu ngốc."
Những tiếng cười nhạo vang lên những lời nói quen thuộc này, hình ảnh này thật quen thuộc. Một người phụ nữ bước từ bóng tối ra khoác tay người đàn ông.
"Anh ấy là của tôi, mãi mãi là của tôi. Cô sẽ không có được đâu." Người phụ nữ ra vẻ khiêu khích cười nhạo.
"Người như cô cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ!" Người đàn ông chỉ vào người cô mà nói.
Câu nói ấy vừa được người đàn ông nói ra, có lẽ nó không liên quan đến cô nhưng sao cô lại đau lòng đến thế. Trái tim của cô đau nhói, nước mắt không kiềm được rơi lả chã như một đứa trẻ ngước nhìn hai con người đang đứng trước mặt mình. Trái tim của cô như thắt lại, trong đầu dường như nhớ ra điều gì đó nhưng nó đau quá cô không nhớ được thật sự không đau lắm. Cô đau đớn ôm đầu nằm quằn quại dưới nền đen, hai người dần dần rời đi cô đưa đôi tay lên muốn cầu cứu.
"Quân Quân..." Hắn gọi tên cô tỉnh dậy sau một giấc mộng kinh hoàng, tư tay hắn xua đuổi cô. Chính mắt thấy cô nằm dưới nền gạch lạnh lẽo quằn quại kêu đau, hắn lần nữa từ cười chế giễu bản thân mình. Hắn nằm mơ thấy cô đây không phải lần đầu nhưng trong giấc mơ ấy hắn lại bỏ rơi cô người như hắn quả thực đáng chết
Hắn rút một điếu thuốc lá trong bao châm ngồi bật lửa châm vào điếu thuốc, hắn hút một hơi thở ra khói thuốc trắng xoá. Liệu cô ở trên thiên đường sẽ tha thứ cho hắn sao, người đã làm cô tổn thương đến mức ra đi không lời trăn trối.
Hắn bất lực ngã người vào chiếc ghế tiếp tục vùi đầu vào công việc dù đang rất mệt mỏi.
"Evelyn...Evelyn cậu sao vậy? Dậy đi." Sapphire đi bên ngoài vừa về thấy cô nằm trên giường người đổ đầy mồ hôi, miệng cứ không ngừng lặp đi lặp lại cái tên của ai đó... Sapphire nghe không hiểu nhưng có lẽ đó là một cái tên cô nghĩ vậy.
Cô lay một lúc lâu Evelyn mới tỉnh dậy, cô tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Cô mơ thấy người đàn ông đó còn có cả người phụ nữ, họ là ai cô quen biết họ sao?
Đầu của cô đau như búa bổ, vừa mới tỉnh dậy sao cơn ác mộng rồi lại ngất đi do cơn đau đầu dữ dội, làm Sapphire hốt hoảng không thôi.
Mọi thứ dường như đã bình ổn trở lại sau hơn một năm cô ra đi, ba mẹ của Cố Kinh Trạch họ đã rất yêu thương cô con dâu này từ sau khi hay tin cô ra đi, họ suy sụp trách móc người con trai của mình. Nếu anh không lạnh nhạt với cô đến như vậy thì cũng sẽ không có chuyện hôm đó xảy ra, cả hai người già này cũng sẽ không đau khổ như vậy.
Cố Kinh Trạch đêm đêm đều lấy mấy bức ảnh lúc bé của cô ra nhìn ngắm, hắn dường như không thể ngủ được mỗi khi nghĩ đến chuyện ngày hôm đó. Thật đáng sợ!
...----------------...
Mộc Quân Dao trở về kí túc xá vẫn là trong lòng hiện đang không hiểu tại sao mình cứ nghĩ đến cái người đàn ông xa lạ trên báo ấy, cô không thể nào quên được gương mặt ấy. Cả quá trình học cô không hề tập trung hết bị Maria nhắc nhở, xong lại đến giảng viên. Cô cũng chỉ ngây ngốc "dạ" một tiếng rồi lại suy nghĩ tiếp tục đến chuyện ấy, kể cả đi đường cũng không chú ý.
"Cậu nghĩ gì thế, sáng giờ cứ lơ ngơ?" Maria tò mò hỏi, từ trước đến giờ cô chưa thấy Evelyn như vậy bao giờ. Cô nhút nhát có chút dễ thương, nhưng lại nghiêm túc sẽ không phân tâm như vậy.
"Ưm...là người đàn ông trên báo lúc sáng, người đó mình có cảm giác rất thân quen hơn hết là có chút khó chịu khi nghĩ đến người đó...mình không biết mình bị gì nữa." Cô chậm chạp bước trên con đường nhỏ trong khuông viên trường, gương mặt nhăn nhó như cố nhớ ra gì đó rồi lại không được. Chuyển sang khó chịu lại có chút sợ hãi.
"Thôi nào, không nhớ thì đừng cố nhớ không tốt đâu. Nếu ba mẹ cậu biết sẽ lo cho cậu đó." Maria cười cố khuyên cô đừng cố nhớ sợ cô cố như vậy sẽ không chịu được mà ngất xỉu mất.
Cô không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu cho bạn mình an tâm, về đến phòng không hiểu vì lý do gù cô lại cảm thấy mệt mỏi nên đã lên giường nghĩ một lát. Không ngờ cô lại ngủ quên đi mất từ lúc nào.
"Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai, chúng ta có quen nhau sao? Trả lời tôi đi." Trước mắt Mộc Quân Dao là bóng dáng người đàn ông cao lớn, cô hoàn toàn không thấy được gương mặt của người đàn ông nhưng linh cảm của cô mách bảo người này...cô quen biết người này sao cứ mãi không nhớ ra được.
Cô hét lên trong bóng tối, đáp lại cô không phải người đàn ông mà là tiếng la của mình vang vọng lại. Cô không ngừng đi theo người đàn ông cho đến khi cái bóng ấy đột nhiên dừng lại, quay ngoắc lại nhìn cô. Hình dáng cao lớn đến sợ bỗng dưng người đàn ông đưa tay đẩy mạnh cô một cái, cả người cô bổ nhào xuống đất đau điếng. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra tiếp theo tiếng của ai đó lần lượt vang lên.
"Haha nhìn cô ta kìa. Tội nghiệp làm sao. Đồ ngu ngốc."
Những tiếng cười nhạo vang lên những lời nói quen thuộc này, hình ảnh này thật quen thuộc. Một người phụ nữ bước từ bóng tối ra khoác tay người đàn ông.
"Anh ấy là của tôi, mãi mãi là của tôi. Cô sẽ không có được đâu." Người phụ nữ ra vẻ khiêu khích cười nhạo.
"Người như cô cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ!" Người đàn ông chỉ vào người cô mà nói.
Câu nói ấy vừa được người đàn ông nói ra, có lẽ nó không liên quan đến cô nhưng sao cô lại đau lòng đến thế. Trái tim của cô đau nhói, nước mắt không kiềm được rơi lả chã như một đứa trẻ ngước nhìn hai con người đang đứng trước mặt mình. Trái tim của cô như thắt lại, trong đầu dường như nhớ ra điều gì đó nhưng nó đau quá cô không nhớ được thật sự không đau lắm. Cô đau đớn ôm đầu nằm quằn quại dưới nền đen, hai người dần dần rời đi cô đưa đôi tay lên muốn cầu cứu.
"Quân Quân..." Hắn gọi tên cô tỉnh dậy sau một giấc mộng kinh hoàng, tư tay hắn xua đuổi cô. Chính mắt thấy cô nằm dưới nền gạch lạnh lẽo quằn quại kêu đau, hắn lần nữa từ cười chế giễu bản thân mình. Hắn nằm mơ thấy cô đây không phải lần đầu nhưng trong giấc mơ ấy hắn lại bỏ rơi cô người như hắn quả thực đáng chết
Hắn rút một điếu thuốc lá trong bao châm ngồi bật lửa châm vào điếu thuốc, hắn hút một hơi thở ra khói thuốc trắng xoá. Liệu cô ở trên thiên đường sẽ tha thứ cho hắn sao, người đã làm cô tổn thương đến mức ra đi không lời trăn trối.
Hắn bất lực ngã người vào chiếc ghế tiếp tục vùi đầu vào công việc dù đang rất mệt mỏi.
"Evelyn...Evelyn cậu sao vậy? Dậy đi." Sapphire đi bên ngoài vừa về thấy cô nằm trên giường người đổ đầy mồ hôi, miệng cứ không ngừng lặp đi lặp lại cái tên của ai đó... Sapphire nghe không hiểu nhưng có lẽ đó là một cái tên cô nghĩ vậy.
Cô lay một lúc lâu Evelyn mới tỉnh dậy, cô tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Cô mơ thấy người đàn ông đó còn có cả người phụ nữ, họ là ai cô quen biết họ sao?
Đầu của cô đau như búa bổ, vừa mới tỉnh dậy sao cơn ác mộng rồi lại ngất đi do cơn đau đầu dữ dội, làm Sapphire hốt hoảng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.