Truy Thê: Tổng Tài Yêu Thêm Lần Nữa
Chương 6: BẠN MỚI CỦA EVELYN
Virginia
08/09/2023
Sau thời gian đi học ở thành phố cô bắt đầu trở nên cởi mở hơn cũng có bạn mới nữa, thậm chí còn có vài bạn nam theo đuổi cô nhưng cô vẫn không để ý lắm. Dù sao ngành điều chế nước hoa này cũng không quá phổ biến lại ít người học, nếu không có đam mê sẽ khó mà theo đến cùng. Cho nên ở đây cô cũng chỉ có vài người bạn cùng phòng kí túc xá để nói chuyện. Phòng kí túc xá có 4 người một là cô, ba người còn lại lần lượt là Maria, Jodie và Sapphire.
Mỗi người một tính cách, người có chút nổi loạn, người lại hoạt bát, người thì thông minh...chỉ có mỗi cô là ít nói khó gần. Có thể từ sau vụ tai nạn nên cô cảm thấy sợ hãi mọi thứ xung quanh, đến việc bắt chuyện với mọi người cũng rất khó khăn nhưng khi quen rồi thì chuyện đó không khó...đôi khi lại dỡ cái tính trẻ con ra.
Sáng sớm, theo tiếng chuông báo thức mà Quân Dao tỉnh dậy. Cô quơ tay lung tung cố tắt đi chiếc đồng hồ đang kêu in ỏi ở đầu giường, vì tiếng chuông báo thức ấy mà cả phòng đều phải thức cùng. Nhưng điều đó cũng tốt giúp mọi người không đến muộn trong tiết học, cô dậy đầu tiên. Xỏ đôi dép lông mềm mại của mình vào đi đến từng giường gọi các bạn dậy, cô đưa tay vừa lay vừa gọi từng người một.
"Maria, dậy thôi nào! Jodie, dậy đi thôi. Cả Sapphire nữa các cậu không dậy sẽ trễ học thật đó." Nghe tiếng cô gọi mọi người ráng mở mắt thức dậy, bọn họ ai cũng thức đêm hết người thì lén ra bên ngoài chơi người thì làm việc riêng...xem phim các thứ. Chỉ có cô là không làm việc gì vừa tầm 9 giờ rưỡi là cô đã trèo lên chiếc giường nhỏ ngủ mất rồi, có phải làm gì đâu.
Cô theo thường lệ là người thức sớm nhất, vệ sinh cá nhân xong xuôi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Hôm nào ai thức sớm người đó sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng cô là người làm việc này nhiều nhất.
Mọi người sửa soạn xong xuôi đồ ăn cũng được dọn lên chiếc bàn ở giữa căn phòng nhỏ, chỉ là những món ăn đơn giản mọi người nhanh chóng ăn xong rồi làm việc của mình. Trên bàn ăn vang lên tiếng nói của Jodie cô bạn đang vừa lướt điện thoại, vừa ăn. Cô hình như thấy gì đó lại bắt đầu luyên thuyên.
"Nè các cậu xem đẹp trai, giàu có lại còn chung tình thế này thì còn được mấy người." Jodie hình như đang nói về một ai đó, mọi người đều ngơ ra trước lời nói cô liên xoay màn hình điện thoại cho họ xem.
Sapphire liền có chút kinh ngạc, phải nói trong số bốn người cô bạn Sapphire này là người giàu có nhất. Gia đình cô chỉ toàn tiếp xúc với giới thượng lưu, không hiểu sao cô ấy lại sống ở kí túc xá nữa...
"Mình biết người này...anh ta hình như là một nhà kinh doanh đó nha! Vợ anh ta mất cũng được hai năm rồi, người như anh ta thiếu gì phụ nữ theo đuổi thế mà vẫn ở vậy. Còn từng nói gì mà ngoài cô vợ đã mất anh ta sẽ không lấy bất kì ai hết..." Cô nhướn nhướn mày thể hiện sự hiểu biết của mình cho các bạn thấy, họ ai cũng ngạc nhiên. Mỗi Evelyn cô nhìn mãi theo tấm ảnh ấy thật kì lạ, cô có cảm giác đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó. Nhưng cô không nghĩ nhiều chỉ nghĩ chắc trước lúc mất trí nhớ đã từng đọc qua báo chí có thông tin của người này mà thôi.
Ai cũng thấy cô nhìn chằm chằm thì liền bật cười.
"Cậu thích người giống vậy sao? Mình biết trong trường nhiều anh chàng đẹp trai, giàu có hơn hết họ còn để ý cậu...hay là mình giới thiệu cho cậu vài anh há." Jodie vừa gậm lát bánh mì vừa vui vẻ nói cho Evelyn nghe, Evelyn vừa nghe mặt liền biến sắc. Cô thẹn thùng đến không thể ăn tiếp được nữa, cả hai tay bấu chặt vào nhau.
"Cậu đừng nói như vậy...Evelyn cậu ấy ngại đến đỏ cả mặt rồi, mấy anh chàng đó toàn là hạng lăng nhăn không tốt tý nào cả." Maria chen vào cuộc trò chuyện bênh vực cho Evelyn, mấy cô bạn này cũng giỡn quá trớn chọc cho người ta từ ngượng chuyển sang sợ đến phát khóc mới thôi.
"Rồi rồi..không chọc Evelyn nữa. Sao mà mình lại nỡ chọc ánh sáng nhỏ của phòng này chứ, cậu đừng giận mình nha." Jodie chỉ muốn giỡn một chút cho vui mà Evelyn sắp mắc cỡ đến đỏ cả mặt.
Tuy có chút buồn nhưng cô vẫn cho qua, cô cười ngọt ngào lắt đầu.
"Mình không giận đâu...mình biết chỉ là Jodie muốn chọc mình thôi mà."
"Được rồi mau ăn sáng đi nhanh lên, không phải các cậu định ngồi đó nói chuyện cả ngày đó chứ." Sapphire nhắc nhở mọi người, đúng là con nhà giàu làm gì cũng sang hết.
Mọi người nghe cô nói cũng ngoan ngoãn ngồi ăn, ăn xong Maria cùng cô đến lớp học. Jodie thì lại ra bên ngoài làm thêm cô bữa học bữa nghĩ mọi người khuyên mà đều không nghe. Còn Sapphire cô ấy không có tiết vào buổi sáng nên ra ngoài đi dạo, tìm thêm tư liệu để học.
Cô và Maria vui vẻ cùng nhau đến lớp học, họ chọn một chỗ ngồi tốt để nghe giảng. Nhưng trong suốt quá trình đó cô vẫn không thể ngừng nhớ đến chuyện người đàn ông lúc sáng, một cảm giác quen thuộc có đôi chút tò mò không ngừng nhen nhóm trong lòng Mộc Quân Dao.
Mỗi người một tính cách, người có chút nổi loạn, người lại hoạt bát, người thì thông minh...chỉ có mỗi cô là ít nói khó gần. Có thể từ sau vụ tai nạn nên cô cảm thấy sợ hãi mọi thứ xung quanh, đến việc bắt chuyện với mọi người cũng rất khó khăn nhưng khi quen rồi thì chuyện đó không khó...đôi khi lại dỡ cái tính trẻ con ra.
Sáng sớm, theo tiếng chuông báo thức mà Quân Dao tỉnh dậy. Cô quơ tay lung tung cố tắt đi chiếc đồng hồ đang kêu in ỏi ở đầu giường, vì tiếng chuông báo thức ấy mà cả phòng đều phải thức cùng. Nhưng điều đó cũng tốt giúp mọi người không đến muộn trong tiết học, cô dậy đầu tiên. Xỏ đôi dép lông mềm mại của mình vào đi đến từng giường gọi các bạn dậy, cô đưa tay vừa lay vừa gọi từng người một.
"Maria, dậy thôi nào! Jodie, dậy đi thôi. Cả Sapphire nữa các cậu không dậy sẽ trễ học thật đó." Nghe tiếng cô gọi mọi người ráng mở mắt thức dậy, bọn họ ai cũng thức đêm hết người thì lén ra bên ngoài chơi người thì làm việc riêng...xem phim các thứ. Chỉ có cô là không làm việc gì vừa tầm 9 giờ rưỡi là cô đã trèo lên chiếc giường nhỏ ngủ mất rồi, có phải làm gì đâu.
Cô theo thường lệ là người thức sớm nhất, vệ sinh cá nhân xong xuôi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Hôm nào ai thức sớm người đó sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng nhưng cô là người làm việc này nhiều nhất.
Mọi người sửa soạn xong xuôi đồ ăn cũng được dọn lên chiếc bàn ở giữa căn phòng nhỏ, chỉ là những món ăn đơn giản mọi người nhanh chóng ăn xong rồi làm việc của mình. Trên bàn ăn vang lên tiếng nói của Jodie cô bạn đang vừa lướt điện thoại, vừa ăn. Cô hình như thấy gì đó lại bắt đầu luyên thuyên.
"Nè các cậu xem đẹp trai, giàu có lại còn chung tình thế này thì còn được mấy người." Jodie hình như đang nói về một ai đó, mọi người đều ngơ ra trước lời nói cô liên xoay màn hình điện thoại cho họ xem.
Sapphire liền có chút kinh ngạc, phải nói trong số bốn người cô bạn Sapphire này là người giàu có nhất. Gia đình cô chỉ toàn tiếp xúc với giới thượng lưu, không hiểu sao cô ấy lại sống ở kí túc xá nữa...
"Mình biết người này...anh ta hình như là một nhà kinh doanh đó nha! Vợ anh ta mất cũng được hai năm rồi, người như anh ta thiếu gì phụ nữ theo đuổi thế mà vẫn ở vậy. Còn từng nói gì mà ngoài cô vợ đã mất anh ta sẽ không lấy bất kì ai hết..." Cô nhướn nhướn mày thể hiện sự hiểu biết của mình cho các bạn thấy, họ ai cũng ngạc nhiên. Mỗi Evelyn cô nhìn mãi theo tấm ảnh ấy thật kì lạ, cô có cảm giác đã từng gặp người đàn ông này ở đâu đó. Nhưng cô không nghĩ nhiều chỉ nghĩ chắc trước lúc mất trí nhớ đã từng đọc qua báo chí có thông tin của người này mà thôi.
Ai cũng thấy cô nhìn chằm chằm thì liền bật cười.
"Cậu thích người giống vậy sao? Mình biết trong trường nhiều anh chàng đẹp trai, giàu có hơn hết họ còn để ý cậu...hay là mình giới thiệu cho cậu vài anh há." Jodie vừa gậm lát bánh mì vừa vui vẻ nói cho Evelyn nghe, Evelyn vừa nghe mặt liền biến sắc. Cô thẹn thùng đến không thể ăn tiếp được nữa, cả hai tay bấu chặt vào nhau.
"Cậu đừng nói như vậy...Evelyn cậu ấy ngại đến đỏ cả mặt rồi, mấy anh chàng đó toàn là hạng lăng nhăn không tốt tý nào cả." Maria chen vào cuộc trò chuyện bênh vực cho Evelyn, mấy cô bạn này cũng giỡn quá trớn chọc cho người ta từ ngượng chuyển sang sợ đến phát khóc mới thôi.
"Rồi rồi..không chọc Evelyn nữa. Sao mà mình lại nỡ chọc ánh sáng nhỏ của phòng này chứ, cậu đừng giận mình nha." Jodie chỉ muốn giỡn một chút cho vui mà Evelyn sắp mắc cỡ đến đỏ cả mặt.
Tuy có chút buồn nhưng cô vẫn cho qua, cô cười ngọt ngào lắt đầu.
"Mình không giận đâu...mình biết chỉ là Jodie muốn chọc mình thôi mà."
"Được rồi mau ăn sáng đi nhanh lên, không phải các cậu định ngồi đó nói chuyện cả ngày đó chứ." Sapphire nhắc nhở mọi người, đúng là con nhà giàu làm gì cũng sang hết.
Mọi người nghe cô nói cũng ngoan ngoãn ngồi ăn, ăn xong Maria cùng cô đến lớp học. Jodie thì lại ra bên ngoài làm thêm cô bữa học bữa nghĩ mọi người khuyên mà đều không nghe. Còn Sapphire cô ấy không có tiết vào buổi sáng nên ra ngoài đi dạo, tìm thêm tư liệu để học.
Cô và Maria vui vẻ cùng nhau đến lớp học, họ chọn một chỗ ngồi tốt để nghe giảng. Nhưng trong suốt quá trình đó cô vẫn không thể ngừng nhớ đến chuyện người đàn ông lúc sáng, một cảm giác quen thuộc có đôi chút tò mò không ngừng nhen nhóm trong lòng Mộc Quân Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.