Chương 51: Bị phát hiện rồi sao?
Khói Ảo
05/04/2024
Kết thúc câu chuyện của mình, bà Hồng khẽ thở dài rồi hỏi sư thầy.
"Thưa thầy...phải chăng con gái của con..."
Sư thầy đưa tay ra ý bảo bà không cần nói, bản thân ông đã có suy nghĩ riêng.
Vị sư thầy lúc này mới lên tiếng.
"Việc con gái của thí chủ tôi chưa thể chắc chắn, một người đột nhiên thay đổi tâm tính có nhiều lý do. Nhưng trên đời này thật sự không phải là không có những điều dơ bẩn bám lấy con người."
Nói rồi vị sư đứng dậy, bảo bà Hồng ngồi đợi mình rồi rảo bước đi vào chánh điện.
Một lát sau, vị sư trở ra với trên tay là một gói nhỏ gì đó. Đặt trước mặt bà Hồng, vị sư ôn tồn nói.
"Đây là mảnh vải tôi lấy từ tấm liễn treo sau Đức Phật, bên trong là bụi tro từ bát hương trong chánh điện. Bà hãy đưa cho con gái của bà đeo, nếu đúng là có ma quỷ thì sẽ nhanh chóng biết thôi!"
Bà Hồng đưa mắt nhìn gói nhỏ, nó có hình tam giác, nhỏ cỡ hai ngón tay màu vàng. Trên mặt còn có những sợi vải óng ánh được dệt vào. Cầm gói ấy trên tay, bà
Hồng thấy tâm trạng mình thoải mái lạ thường.
Chợt bà rùng mình, một cảm giác chạy dọc sống lưng đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.
"Thầy...vừa rồi tôi..."
Vị sư liền giải thích.
"Khi bà vừa cầm vào tôi thấy gương mặt bà rất thoải mái, là vì tâm bà không có điều xấu xa. Nhưng bà vừa rồi như vậy...chứng tỏ đã có gì đó."
Bà Hồng giật mình, sau một lúc ngồi trò chuyện thì bà cũng xin phép ra về. Trước khi ra về, bà Hồng đi vào chánh điện chắp tay đứng nhìn Đức Phật.
Miệng bà lầm rầm cầu xin Đức Phật che chở cho con gái của bà.
Bà Hồng vừa trở về nhà đã trông thấy cô Hạ đứng lo lắng trước cửa. Vừa thấy bà Hồng thì cô ấy liền chạy ra kể lể, nét mặt vẫn còn rất hoảng sợ.
"Bà.bà chủ.."
"Có chuyện gì vậy, Lan Anh nó đi học về chưa?"
Cô Hạ co rúm người lại, bộ dạng như vừa gặp gì đó kinh khủng lắm.
"Bà chủ, cô chủ..."
Bà Hồng bị thái độ kia làm bực mình, liền gắt.
"Chuyện gì cô nói đi chứ ấp úng vậy?"
Lúc này cô Hạ mới kể lại mọi chuyện một cách bình tĩnh nhất.
Khi Lan Anh đi học về, cô liền chạy lên phòng. Vì bà Hồng trước khi đi có dặn cô để mắt đến Lan Anh nên cô Hạ liền giả vờ lên dọn dẹp.
Có vẻ Lan Anh vội vã mà không cài cửa cẩn thận, qua khe cửa cô Hạ trông thấy Lan Anh đứng trước gương lầm bầm gì đó. Ngay khi ấy tấm gương như có gì tác động liền rung lên, một gương mặt nhô ra khỏi tấm gương rồi tiếp tục là một cơ thể hoàn chỉnh.
Lan Anh và bóng hình kì dị kia nói gì đó, cô Hạ nghe chỉ loáng thoáng đến cái tên "Ngọc Khánh". Cô Hạ bị bóng hình kia dọa cho sợ hãi, cô đưa tay che miệng rồi nhanh chân đi xuống dưới nhà.
Bất ngờ chân Cô Hạ đá vào cánh cửa, cả Lan Anh cùng bóng hình kỳ dị kia cùng lúc quay lại phía cánh cửa nhìn ra.
Hai đôi mắt đỏ ngầu cùng nhìn ra, cô Hạ bị giật mình vội vàng né tránh ánh nhìn. Cô chạy xuống nhà thở hổn hển vì sợ rồi đứng chờ bà Hồng trở về.
"Tôi nói thật đấy...bà chủ..."
Cô Hạ dường như vẫn chưa hết sợ hãi ám ảnh, bà Hồng nghe xong cũng thấy bủn rủn chân tay.
Chiếc gương ấy...thật sự có vấn đề gì sao?
Vội trấn an người giúp việc, bà Hồng nắm chặt thứ đồ sư thầy cho. Bà chậm rãi đi lên phòng của con gái.
Sau vài tiếng gõ cửa, bên trong vẫn im lặng. Bà Hồng lưỡng lự nắm lấy tay nắm cửa, Lan Anh dạo này không muốn ai vào phòng của cô. Nhưng bà lại nghĩ chắc cô sẽ không khó chịu nếu người vào là bà Hồng, mẹ của cô.
Lan Anh nằm quay mặt lại trên giường, chiếc chăn kéo lên vai cho thấy cô đang ngủ.
Bà Hồng nhẹ bước đi đến bên cạnh khẽ gọi Lan Anh, tuy vậy cô vẫn không trả lời. Hơi lạnh trong phòng vẫn vậy, khiến bà Hồng run lên trong vô thức.
"Sao phòng con bé lạnh quá vậy?"
Bà Hồng nhìn vật màu vàng trong tay mình, nếu thật sự con gái của bà có vấn đề thì phải làm sao.
Còn nếu trường hợp Lan Anh bình thường, chỉ do bà và cô Hạ nhìn nhầm rồi suy diễn thì Lan Anh có tức giận hay không?
Liệu thứ đồ trong tay bà có gây nguy hiểm cho Lan Anh?
Bà Hồng đi đến bên chiếc gương, đưa bàn tay chạm vào khung gương, một cảm giác lạnh thấu xương, cái lạnh không phải do thời tiết mà cứ như truyền từ những ngón tay rồi thấm vào tận cùng trong cơ thể.
Đột nhiên thứ đồ trong tay bà Hồng phát sáng, chiếu lên bàn tay còn lại một cảm giác ấm nóng, lan khắp cơ thể khiến bà tỉnh táo trở lại.
"Lan Anh..."
Bóng người đứng sau lưng bà Hồng, phản chiếu bên trong chiếc gương, một gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không một chút tia sáng nào dù người ấy là Lan Anh.
******
"Thưa thầy...phải chăng con gái của con..."
Sư thầy đưa tay ra ý bảo bà không cần nói, bản thân ông đã có suy nghĩ riêng.
Vị sư thầy lúc này mới lên tiếng.
"Việc con gái của thí chủ tôi chưa thể chắc chắn, một người đột nhiên thay đổi tâm tính có nhiều lý do. Nhưng trên đời này thật sự không phải là không có những điều dơ bẩn bám lấy con người."
Nói rồi vị sư đứng dậy, bảo bà Hồng ngồi đợi mình rồi rảo bước đi vào chánh điện.
Một lát sau, vị sư trở ra với trên tay là một gói nhỏ gì đó. Đặt trước mặt bà Hồng, vị sư ôn tồn nói.
"Đây là mảnh vải tôi lấy từ tấm liễn treo sau Đức Phật, bên trong là bụi tro từ bát hương trong chánh điện. Bà hãy đưa cho con gái của bà đeo, nếu đúng là có ma quỷ thì sẽ nhanh chóng biết thôi!"
Bà Hồng đưa mắt nhìn gói nhỏ, nó có hình tam giác, nhỏ cỡ hai ngón tay màu vàng. Trên mặt còn có những sợi vải óng ánh được dệt vào. Cầm gói ấy trên tay, bà
Hồng thấy tâm trạng mình thoải mái lạ thường.
Chợt bà rùng mình, một cảm giác chạy dọc sống lưng đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.
"Thầy...vừa rồi tôi..."
Vị sư liền giải thích.
"Khi bà vừa cầm vào tôi thấy gương mặt bà rất thoải mái, là vì tâm bà không có điều xấu xa. Nhưng bà vừa rồi như vậy...chứng tỏ đã có gì đó."
Bà Hồng giật mình, sau một lúc ngồi trò chuyện thì bà cũng xin phép ra về. Trước khi ra về, bà Hồng đi vào chánh điện chắp tay đứng nhìn Đức Phật.
Miệng bà lầm rầm cầu xin Đức Phật che chở cho con gái của bà.
Bà Hồng vừa trở về nhà đã trông thấy cô Hạ đứng lo lắng trước cửa. Vừa thấy bà Hồng thì cô ấy liền chạy ra kể lể, nét mặt vẫn còn rất hoảng sợ.
"Bà.bà chủ.."
"Có chuyện gì vậy, Lan Anh nó đi học về chưa?"
Cô Hạ co rúm người lại, bộ dạng như vừa gặp gì đó kinh khủng lắm.
"Bà chủ, cô chủ..."
Bà Hồng bị thái độ kia làm bực mình, liền gắt.
"Chuyện gì cô nói đi chứ ấp úng vậy?"
Lúc này cô Hạ mới kể lại mọi chuyện một cách bình tĩnh nhất.
Khi Lan Anh đi học về, cô liền chạy lên phòng. Vì bà Hồng trước khi đi có dặn cô để mắt đến Lan Anh nên cô Hạ liền giả vờ lên dọn dẹp.
Có vẻ Lan Anh vội vã mà không cài cửa cẩn thận, qua khe cửa cô Hạ trông thấy Lan Anh đứng trước gương lầm bầm gì đó. Ngay khi ấy tấm gương như có gì tác động liền rung lên, một gương mặt nhô ra khỏi tấm gương rồi tiếp tục là một cơ thể hoàn chỉnh.
Lan Anh và bóng hình kì dị kia nói gì đó, cô Hạ nghe chỉ loáng thoáng đến cái tên "Ngọc Khánh". Cô Hạ bị bóng hình kia dọa cho sợ hãi, cô đưa tay che miệng rồi nhanh chân đi xuống dưới nhà.
Bất ngờ chân Cô Hạ đá vào cánh cửa, cả Lan Anh cùng bóng hình kỳ dị kia cùng lúc quay lại phía cánh cửa nhìn ra.
Hai đôi mắt đỏ ngầu cùng nhìn ra, cô Hạ bị giật mình vội vàng né tránh ánh nhìn. Cô chạy xuống nhà thở hổn hển vì sợ rồi đứng chờ bà Hồng trở về.
"Tôi nói thật đấy...bà chủ..."
Cô Hạ dường như vẫn chưa hết sợ hãi ám ảnh, bà Hồng nghe xong cũng thấy bủn rủn chân tay.
Chiếc gương ấy...thật sự có vấn đề gì sao?
Vội trấn an người giúp việc, bà Hồng nắm chặt thứ đồ sư thầy cho. Bà chậm rãi đi lên phòng của con gái.
Sau vài tiếng gõ cửa, bên trong vẫn im lặng. Bà Hồng lưỡng lự nắm lấy tay nắm cửa, Lan Anh dạo này không muốn ai vào phòng của cô. Nhưng bà lại nghĩ chắc cô sẽ không khó chịu nếu người vào là bà Hồng, mẹ của cô.
Lan Anh nằm quay mặt lại trên giường, chiếc chăn kéo lên vai cho thấy cô đang ngủ.
Bà Hồng nhẹ bước đi đến bên cạnh khẽ gọi Lan Anh, tuy vậy cô vẫn không trả lời. Hơi lạnh trong phòng vẫn vậy, khiến bà Hồng run lên trong vô thức.
"Sao phòng con bé lạnh quá vậy?"
Bà Hồng nhìn vật màu vàng trong tay mình, nếu thật sự con gái của bà có vấn đề thì phải làm sao.
Còn nếu trường hợp Lan Anh bình thường, chỉ do bà và cô Hạ nhìn nhầm rồi suy diễn thì Lan Anh có tức giận hay không?
Liệu thứ đồ trong tay bà có gây nguy hiểm cho Lan Anh?
Bà Hồng đi đến bên chiếc gương, đưa bàn tay chạm vào khung gương, một cảm giác lạnh thấu xương, cái lạnh không phải do thời tiết mà cứ như truyền từ những ngón tay rồi thấm vào tận cùng trong cơ thể.
Đột nhiên thứ đồ trong tay bà Hồng phát sáng, chiếu lên bàn tay còn lại một cảm giác ấm nóng, lan khắp cơ thể khiến bà tỉnh táo trở lại.
"Lan Anh..."
Bóng người đứng sau lưng bà Hồng, phản chiếu bên trong chiếc gương, một gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không một chút tia sáng nào dù người ấy là Lan Anh.
******
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.