Chương 50: Linh cảm người mẹ
Khói Ảo
05/04/2024
Hoàng Phong đang luyện quỷ thuật tự chữa lành nội thương do trận đánh với Sa Ly. Tường Quân bên ngoài gõ cửa, anh liền hạ quỷ khí xuống đứng lên đi ra mở cửa.
Trông thấy gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt tỏ rõ sự mệt mỏi của Hoàng Phong, Tường Quân lo lắng hỏi.
"Anh làm sao vậy? Hôm ấy lại không nói với tôi?"
"Tôi không sao, vài hôm nữa sẽ khỏe thôi. Sa Ly hóa quỷ muốn hại Ngọc Khánh."
Tường Quân nghe xong thì đôi mắt lóe lên, liền hỏi lại thì Hoàng Phong gật đầu xác nhận.
Lại thắc mắc hỏi anh vì sao biết Ngọc Khánh gặp nguy hiểm mà đến cứu. Hoàng Phong giơ bàn tay, một ngọn lửa lúc xanh lúc đỏ cháy le lói.
Thì ra hôm ở Đại Thành, Hoàng Phong đã nhận ra những thế lực âm tà đang muốn hại Ngọc Khánh. Anh đã tranh thủ lúc giải Quỷ che mắt mà truyền một tia linh khí vào người của cô. Nhờ vậy mà sẽ nhận ra được nguy hiểm kịp thời xuất hiện.
Tường Quân nghe xong gật gù, bỗng lòng cậu ta chùn lại. Nở nụ cười có phần bi ai, Tường Quân đi ra ngoài trở về phòng.
Ngọc Khánh không nhớ gì sau vụ việc ấy, cô chỉ cảm thấy Lan Anh đang không còn muốn làm bạn với cô. Nhiều lần Ngọc Khánh mở lời rủ cô bạn đi ăn nhưng đều bị từ chối.
Bên cạnh đó, mỗi khi tiếp xúc với Lan Anh, Ngọc Khánh luôn có cảm giác ớn lạnh, nó mơ hồ không rõ ràng, chỉ là cô thấy gai ốc nổi lên, ớn lạnh đến đau đầu.
Gần đây Lan Anh trở nên xanh xao, đôi mắt thâm quầng sâu hoắm, vẻ đẹp của cô nữ sinh đại học biến đâu mất, thay vào đó là một cơ thể tưởng chừng thiếu sức sống.
Bà Hồng thấy con gái ngày càng trở nên như vậy thì lại mua thuốc bổ, tự tay nấu những món ngon cho con gái. Lan Anh nhìn bàn thức ăn đầy ắp, cô nuốt nước bọt nghe rõ cái ực.
Bà Hồng ngồi đối diện luôn tay gắp thức ăn cho cô, Lan Anh lại vội vàng ăn lấy ăn để, ăn cứ như cô bị bỏ đói lâu ngày. Thức ăn rơi vãi xuống bàn, Lan Anh nhanh tay bốc cho vào miệng.
"Ăn chậm thôi con!"
Tiếng bà Hồng khẽ nhắc nhở, Lan Anh không nghe, chỉ cúi đầu ăn uống vội vàng, cô thậm chí còn không ngước mặt lên nhìn lấy mẹ của mình.
Vừa ăn xong, Lan Anh không nói không rằng liền đi lên phòng. Cô Hạ tò mò ngồi xuống trò chuyện với bà Hồng.
"Bà chủ, cô chủ dạo này bà thấy lạ không?"
Bà Hồng im lặng thay cho câu trả lời, cô Hạ liền tiếp lời kể.
Ở dưới quê của cô, cô cũng đã thấy trường hợp tương tự vậy, tâm tính thay đổi, có những biểu hiện lạ, người nhà đưa đi thầy hay đến chùa thì đều ra sức phản đối.
Kết quả là bị người âm theo, thậm chí là đã thỏa thuận với người âm, khiến cho bản thân trở thành kẻ điên điên dại dại.
Nghe đến đâu, da gà bà Hồng lại nổi đến đó, bà lấy ly nước bên cạnh mà cánh tay run rẩy. Có khi nào Lan Anh, con gái của bà cũng đang trong tình trạng như cô Hạ kể?
Một buổi chiều, tại một ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh đồi ven thành phố. Chiếc taxi chậm rãi dừng lại trong sân chùa, bác tài xế nhanh chóng mở cửa cho vị khách, rồi vui vẻ nhận tiền ra về.
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, tay ôm một bó hoa tươi cùng ít trái cây đi vào khu chánh điện.
Từ bên trong, một chú tiểu chạy ra chắp tay hành lễ rồi nhận lấy hoa quả đi vào trước. Đồng thời chỉ đường cho người phụ nữ đi sang phía dành cho khách ngồi chờ.
Nét lo âu, hồi hộp hiện rõ trên gương mặt người ấy, hai tay hết đan chặt vào nhau rồi lại run rẩy, chứng tỏ người ấy đang có rất nhiều sự lo lắng, bận tâm.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
"A di đà Phật, đã để thí chủ phải đợi!"
Người phụ nữ đứng lên quay người lại, nhận ra vị sư trụ trì thì chắp tay. Cả hai cùng ngồi xuống, một người phật tử đem khay trà ra đặt xuống bàn rồi rời đi.
Vị sư trụ trì không hấp tấp, ông chậm rãi rót trà ra tách mời vị khách, bất chợt ông hỏi.
"Thí chủ thấy tinh thần ổn hơn khi nãy chưa?"
Bà Hồng sững người trước câu hỏi ấy, đôi mắt bà khẽ chớp rồi gật đầu.
Sau đó, bà Hồng kể lại việc con gái của bà dạo gần đây. Vị sư nghe đến đâu trầm ngâm đến đó, gương mặt hiền từ khẽ nhăn lại, lộ ra những nếp nhăn của thời gian.
*水木水
水水水水水水水水水
Trông thấy gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt tỏ rõ sự mệt mỏi của Hoàng Phong, Tường Quân lo lắng hỏi.
"Anh làm sao vậy? Hôm ấy lại không nói với tôi?"
"Tôi không sao, vài hôm nữa sẽ khỏe thôi. Sa Ly hóa quỷ muốn hại Ngọc Khánh."
Tường Quân nghe xong thì đôi mắt lóe lên, liền hỏi lại thì Hoàng Phong gật đầu xác nhận.
Lại thắc mắc hỏi anh vì sao biết Ngọc Khánh gặp nguy hiểm mà đến cứu. Hoàng Phong giơ bàn tay, một ngọn lửa lúc xanh lúc đỏ cháy le lói.
Thì ra hôm ở Đại Thành, Hoàng Phong đã nhận ra những thế lực âm tà đang muốn hại Ngọc Khánh. Anh đã tranh thủ lúc giải Quỷ che mắt mà truyền một tia linh khí vào người của cô. Nhờ vậy mà sẽ nhận ra được nguy hiểm kịp thời xuất hiện.
Tường Quân nghe xong gật gù, bỗng lòng cậu ta chùn lại. Nở nụ cười có phần bi ai, Tường Quân đi ra ngoài trở về phòng.
Ngọc Khánh không nhớ gì sau vụ việc ấy, cô chỉ cảm thấy Lan Anh đang không còn muốn làm bạn với cô. Nhiều lần Ngọc Khánh mở lời rủ cô bạn đi ăn nhưng đều bị từ chối.
Bên cạnh đó, mỗi khi tiếp xúc với Lan Anh, Ngọc Khánh luôn có cảm giác ớn lạnh, nó mơ hồ không rõ ràng, chỉ là cô thấy gai ốc nổi lên, ớn lạnh đến đau đầu.
Gần đây Lan Anh trở nên xanh xao, đôi mắt thâm quầng sâu hoắm, vẻ đẹp của cô nữ sinh đại học biến đâu mất, thay vào đó là một cơ thể tưởng chừng thiếu sức sống.
Bà Hồng thấy con gái ngày càng trở nên như vậy thì lại mua thuốc bổ, tự tay nấu những món ngon cho con gái. Lan Anh nhìn bàn thức ăn đầy ắp, cô nuốt nước bọt nghe rõ cái ực.
Bà Hồng ngồi đối diện luôn tay gắp thức ăn cho cô, Lan Anh lại vội vàng ăn lấy ăn để, ăn cứ như cô bị bỏ đói lâu ngày. Thức ăn rơi vãi xuống bàn, Lan Anh nhanh tay bốc cho vào miệng.
"Ăn chậm thôi con!"
Tiếng bà Hồng khẽ nhắc nhở, Lan Anh không nghe, chỉ cúi đầu ăn uống vội vàng, cô thậm chí còn không ngước mặt lên nhìn lấy mẹ của mình.
Vừa ăn xong, Lan Anh không nói không rằng liền đi lên phòng. Cô Hạ tò mò ngồi xuống trò chuyện với bà Hồng.
"Bà chủ, cô chủ dạo này bà thấy lạ không?"
Bà Hồng im lặng thay cho câu trả lời, cô Hạ liền tiếp lời kể.
Ở dưới quê của cô, cô cũng đã thấy trường hợp tương tự vậy, tâm tính thay đổi, có những biểu hiện lạ, người nhà đưa đi thầy hay đến chùa thì đều ra sức phản đối.
Kết quả là bị người âm theo, thậm chí là đã thỏa thuận với người âm, khiến cho bản thân trở thành kẻ điên điên dại dại.
Nghe đến đâu, da gà bà Hồng lại nổi đến đó, bà lấy ly nước bên cạnh mà cánh tay run rẩy. Có khi nào Lan Anh, con gái của bà cũng đang trong tình trạng như cô Hạ kể?
Một buổi chiều, tại một ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh đồi ven thành phố. Chiếc taxi chậm rãi dừng lại trong sân chùa, bác tài xế nhanh chóng mở cửa cho vị khách, rồi vui vẻ nhận tiền ra về.
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, tay ôm một bó hoa tươi cùng ít trái cây đi vào khu chánh điện.
Từ bên trong, một chú tiểu chạy ra chắp tay hành lễ rồi nhận lấy hoa quả đi vào trước. Đồng thời chỉ đường cho người phụ nữ đi sang phía dành cho khách ngồi chờ.
Nét lo âu, hồi hộp hiện rõ trên gương mặt người ấy, hai tay hết đan chặt vào nhau rồi lại run rẩy, chứng tỏ người ấy đang có rất nhiều sự lo lắng, bận tâm.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
"A di đà Phật, đã để thí chủ phải đợi!"
Người phụ nữ đứng lên quay người lại, nhận ra vị sư trụ trì thì chắp tay. Cả hai cùng ngồi xuống, một người phật tử đem khay trà ra đặt xuống bàn rồi rời đi.
Vị sư trụ trì không hấp tấp, ông chậm rãi rót trà ra tách mời vị khách, bất chợt ông hỏi.
"Thí chủ thấy tinh thần ổn hơn khi nãy chưa?"
Bà Hồng sững người trước câu hỏi ấy, đôi mắt bà khẽ chớp rồi gật đầu.
Sau đó, bà Hồng kể lại việc con gái của bà dạo gần đây. Vị sư nghe đến đâu trầm ngâm đến đó, gương mặt hiền từ khẽ nhăn lại, lộ ra những nếp nhăn của thời gian.
*水木水
水水水水水水水水水
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.