Chương 23: Bóng đêm bủa vây
Khói Ảo
05/04/2024
Lá thư được A Lưu đem về cho Mộ Tùng Kha, vừa đọc xong lá thư, ánh mắt hắn lộ rõ sự kinh ngạc với những gì Sa Ly viết.
"Ta không muốn đêm dài lắm mộng. Ngươi hãy rút ngắn thời gian lại, khiến ả ta nhanh chóng biến mất khỏi thế gian này. Khi ta đã lên ngôi Hoàng hậu tuyệt đối không quên ngươi!"
Bàn tay Mộ Tùng Kha vò nát lá thư, hắn nghiến răng từng lời tự thoại.
"Sa Ly, nàng cũng chỉ vì ngôi danh Hoàng hậu. Nàng không biết nếu không đủ thời gian thì chính bản thân nàng sẽ bị phản yểm sao..."
Vừa định vứt lá thư vào ngọn lửa đang cháy, Mộ Tùng Kha bất chợt nhận ra còn có một lá thư khác.
"Mộ Tùng Kha! Ta xin chàng hãy dừng lại, giết người đó, còn là một xác hai mạng. Cầu xin chàng hãy dừng lại!"
"Dừng lại? Lý Na! Cô ngu ngốc đến mức này sao? Thứ bùa được pháp sư ta đây luyện mà cô nghĩ muốn dừng là dừng?"
Không do dự, Mộ Tùng Kha ném tất cả vào ngọn lửa, ánh lửa bùng lên đỏ rực, in trên vách là chiếc bóng của Mộ Tùng Kha, méo mó, tà ác chẳng khác gì chính bản thân hắn.
Đại Thành.
Thanh Vân hôm nay trở nên tươi tỉnh hơn, nàng khiến cả Thái hậu và Hoàng Phong đều bất ngờ. Họ ngỡ như thời gian qua chỉ là giấc mơ, cả Thị Đào cũng không tin
Thanh Vân đột nhiên trở lại bình thường như vậy.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoàng Phong, nở nụ cười hiền nhìn chàng. Hoàng Phong vui sướng ôm lấy Thanh Vân, đột nhiên trong một giây thoáng qua,
Hoàng Phong thấy trong ánh mắt của Thanh Vân có gì đó không rõ ràng.
Nhưng rồi niềm vui trước mắt cũng làm Hoàng Phong bỏ qua chi tiết ấy. Cả Hậu cung đều đến chia vui cùng hai người, Thanh Vân cười hiền hòa, tay ôm lấy bụng, nàng dường như chưa từng ngã bệnh bao giờ.
Hồ Nhị và Vũ Lệ cũng đến, họ thân mật khoác tay nhau cùng đến Đông cung, trên đường gặp Sa Ly, Vũ Lệ buông lời nói vu vơ với người bên cạnh.
"Có ai đó lại thất sủng nữa rồi! Hồ Nhị, mau cùng ta đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương!"
Hồ Nhị không trả lời chỉ cười đầy tình cảm nhìn Vũ Lệ, hai người dường như chẳng còn quan tâm đến ngôi vị hay Hoàng cung. Điều họ cần đều đã có được, một thứ tình cảm khiến họ không thể tách rời.
Đêm ấy, tại Tây cung.
Trong căn phòng đã tắt đèn, những tiếng động kì lạ lại vang lên. Hơi thở từng lúc gấp gáp, hơi nóng của hai cơ thể đầy dục vọng hòa vào nhau. Những âm thanh khiến ai đó đỏ mặt cứ vang lên, hòa theo tiếng thở tiếng rên của cả hai.
Gương mặt Vũ Lệ đã xinh đẹp, nay vì cơn kích thích lại càng hút hồn người khác hơn. Chẳng biết nàng đã đạt cao trào bao lần, chỉ biết mỗi lần Hồ Nhị khám phá hang huyệt là nàng lại run lên.
Hồ Nhị dùng lưỡi tiến vào miệng của Vũ Lệ, đem theo hương vị nơi động tiên của nàng, Vũ Lệ khẽ nhăn mặt rồi say sưa chìm đắm vào chiếc lưỡi ấy.
Rời đôi môi ngọt kia, Hồ Nhị nhìn cả cơ thể Vũ Lệ đang dưới mình, ngọn lửa trong nàng lại bùng lên. Ngón tay thon dài của nàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang lim dim chờ đợi, rồi chuyển sang đôi khe núi đã in hằn dấu tay của nàng.
Nơi cấm địa, vẫn còn chút dư vị khi nãy, từng giọt mật ngọt vẫn còn đọng lại, Hồ Nhị dùng tay tách nhẹ, cả người Vũ Lệ cong ưỡn lên. Nàng nhẹ nhàng đưa ba ngón tay vào bên trong, Vũ Lệ chợt nấc lên khẽ nói.
"Ưm..bỏ. bỏ ra đi...ah...nhiều quá!"
"Tỷ muốn ta bỏ ra thật sao?"
Từng chữ thốt ra, Hồ Nhị lại cử động bên trong làm Vũ Lệ chịu không nổi.
"Ah..ta...ta không..."
Một nụ cười đắc ý hiện ra, Hồ Nhị động tay mạnh hơn, mặc cho Vũ Lệ ưỡn người đủ kiểu, hai đôi môi hòa vào nhau, Vũ Lệ lại rơi vào cơn say tình. Nàng thở đứt quãng, hai tay bấu vào Hồ Nhị mà rên đầy dâm dục.
Một dòng thủy tuôn ra, Vũ Lệ nằm thở hổn hển, đôi mắt nàng ươn ướt lệ vì cơn khoái cảm khi nãy. Bên dưới lại được Hồ Nhị dùng lưỡi làm sạch, Vũ Lệ vừa thở vừa nói.
"Dừng lại...ta vừa ra...mà!"
Nhìn Vũ Lệ, Hồ Nhị định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng ồn. Cả hai vội lấy áo váy mặc lại, chỉ vừa kịp mặc lớp áo ngủ thì cung nữ bên ngoài chạy vào gấp gáp nói.
"Nương nương...bên Đông cung có chuyện..."
Hồ Nhị bình tĩnh hỏi lại, cung nữ run rẩy trả lời.
"Nô tì nghe...nghe là Hoàng hâu nương nương mất tích..."
Cả Vũ Lệ và Hồ Nhị ngạc nhiên nhìn nhau, buổi sáng nay Thanh Vân vẫn bình thường, bây giờ lại báo mất tích. Hậu cung binh lính canh gác không ít, không thể một con người bằng xương bằng thịt lại có thể biến mất như vậy.
"Ta không muốn đêm dài lắm mộng. Ngươi hãy rút ngắn thời gian lại, khiến ả ta nhanh chóng biến mất khỏi thế gian này. Khi ta đã lên ngôi Hoàng hậu tuyệt đối không quên ngươi!"
Bàn tay Mộ Tùng Kha vò nát lá thư, hắn nghiến răng từng lời tự thoại.
"Sa Ly, nàng cũng chỉ vì ngôi danh Hoàng hậu. Nàng không biết nếu không đủ thời gian thì chính bản thân nàng sẽ bị phản yểm sao..."
Vừa định vứt lá thư vào ngọn lửa đang cháy, Mộ Tùng Kha bất chợt nhận ra còn có một lá thư khác.
"Mộ Tùng Kha! Ta xin chàng hãy dừng lại, giết người đó, còn là một xác hai mạng. Cầu xin chàng hãy dừng lại!"
"Dừng lại? Lý Na! Cô ngu ngốc đến mức này sao? Thứ bùa được pháp sư ta đây luyện mà cô nghĩ muốn dừng là dừng?"
Không do dự, Mộ Tùng Kha ném tất cả vào ngọn lửa, ánh lửa bùng lên đỏ rực, in trên vách là chiếc bóng của Mộ Tùng Kha, méo mó, tà ác chẳng khác gì chính bản thân hắn.
Đại Thành.
Thanh Vân hôm nay trở nên tươi tỉnh hơn, nàng khiến cả Thái hậu và Hoàng Phong đều bất ngờ. Họ ngỡ như thời gian qua chỉ là giấc mơ, cả Thị Đào cũng không tin
Thanh Vân đột nhiên trở lại bình thường như vậy.
Nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt Hoàng Phong, nở nụ cười hiền nhìn chàng. Hoàng Phong vui sướng ôm lấy Thanh Vân, đột nhiên trong một giây thoáng qua,
Hoàng Phong thấy trong ánh mắt của Thanh Vân có gì đó không rõ ràng.
Nhưng rồi niềm vui trước mắt cũng làm Hoàng Phong bỏ qua chi tiết ấy. Cả Hậu cung đều đến chia vui cùng hai người, Thanh Vân cười hiền hòa, tay ôm lấy bụng, nàng dường như chưa từng ngã bệnh bao giờ.
Hồ Nhị và Vũ Lệ cũng đến, họ thân mật khoác tay nhau cùng đến Đông cung, trên đường gặp Sa Ly, Vũ Lệ buông lời nói vu vơ với người bên cạnh.
"Có ai đó lại thất sủng nữa rồi! Hồ Nhị, mau cùng ta đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương!"
Hồ Nhị không trả lời chỉ cười đầy tình cảm nhìn Vũ Lệ, hai người dường như chẳng còn quan tâm đến ngôi vị hay Hoàng cung. Điều họ cần đều đã có được, một thứ tình cảm khiến họ không thể tách rời.
Đêm ấy, tại Tây cung.
Trong căn phòng đã tắt đèn, những tiếng động kì lạ lại vang lên. Hơi thở từng lúc gấp gáp, hơi nóng của hai cơ thể đầy dục vọng hòa vào nhau. Những âm thanh khiến ai đó đỏ mặt cứ vang lên, hòa theo tiếng thở tiếng rên của cả hai.
Gương mặt Vũ Lệ đã xinh đẹp, nay vì cơn kích thích lại càng hút hồn người khác hơn. Chẳng biết nàng đã đạt cao trào bao lần, chỉ biết mỗi lần Hồ Nhị khám phá hang huyệt là nàng lại run lên.
Hồ Nhị dùng lưỡi tiến vào miệng của Vũ Lệ, đem theo hương vị nơi động tiên của nàng, Vũ Lệ khẽ nhăn mặt rồi say sưa chìm đắm vào chiếc lưỡi ấy.
Rời đôi môi ngọt kia, Hồ Nhị nhìn cả cơ thể Vũ Lệ đang dưới mình, ngọn lửa trong nàng lại bùng lên. Ngón tay thon dài của nàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang lim dim chờ đợi, rồi chuyển sang đôi khe núi đã in hằn dấu tay của nàng.
Nơi cấm địa, vẫn còn chút dư vị khi nãy, từng giọt mật ngọt vẫn còn đọng lại, Hồ Nhị dùng tay tách nhẹ, cả người Vũ Lệ cong ưỡn lên. Nàng nhẹ nhàng đưa ba ngón tay vào bên trong, Vũ Lệ chợt nấc lên khẽ nói.
"Ưm..bỏ. bỏ ra đi...ah...nhiều quá!"
"Tỷ muốn ta bỏ ra thật sao?"
Từng chữ thốt ra, Hồ Nhị lại cử động bên trong làm Vũ Lệ chịu không nổi.
"Ah..ta...ta không..."
Một nụ cười đắc ý hiện ra, Hồ Nhị động tay mạnh hơn, mặc cho Vũ Lệ ưỡn người đủ kiểu, hai đôi môi hòa vào nhau, Vũ Lệ lại rơi vào cơn say tình. Nàng thở đứt quãng, hai tay bấu vào Hồ Nhị mà rên đầy dâm dục.
Một dòng thủy tuôn ra, Vũ Lệ nằm thở hổn hển, đôi mắt nàng ươn ướt lệ vì cơn khoái cảm khi nãy. Bên dưới lại được Hồ Nhị dùng lưỡi làm sạch, Vũ Lệ vừa thở vừa nói.
"Dừng lại...ta vừa ra...mà!"
Nhìn Vũ Lệ, Hồ Nhị định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng ồn. Cả hai vội lấy áo váy mặc lại, chỉ vừa kịp mặc lớp áo ngủ thì cung nữ bên ngoài chạy vào gấp gáp nói.
"Nương nương...bên Đông cung có chuyện..."
Hồ Nhị bình tĩnh hỏi lại, cung nữ run rẩy trả lời.
"Nô tì nghe...nghe là Hoàng hâu nương nương mất tích..."
Cả Vũ Lệ và Hồ Nhị ngạc nhiên nhìn nhau, buổi sáng nay Thanh Vân vẫn bình thường, bây giờ lại báo mất tích. Hậu cung binh lính canh gác không ít, không thể một con người bằng xương bằng thịt lại có thể biến mất như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.