Chương 24: Xác ai dưới hồ
Khói Ảo
05/04/2024
Hoàng Phong đang cố đọc lại các sớ trình lúc thượng triều, thì có người vào báo Thanh Vân đi đâu không thấy trong Nhất Điện.
Vội vã chạy đến Đông cung, Hoàng Phong trông thấy Thị Đào đang run rẩy đi tìm người thì liền chạy đến giật vai cô lại mà gặng hỏi. Thị Đào cố gắng bình tĩnh kể lại sự việc.
Tầm một canh giờ trước, Thanh Vân vẫn ở trong phòng, nàng nói muốn ăn đồ ngọt nên sai Thị Đào đi đến Phòng Thiện Bảo kêu người làm. Thị Đào nghe xong thì đi đến Phòng Thiện Bảo, nửa canh giờ sau thì bánh ngọt đã xong, cô đem về Đông cung. Nhưng khi bước vào thì không thấy Thanh Vân đâu, Thị Đào đi khắp phòng gọi nhưng vẫn chẳng có tiếng đáp.
Cô bắt đầu lo lắng liền ra ngoài báo cho binh sĩ canh gác đi tìm. Hoàng Phong nghe xong liền quát lớn.
"Mau chia nhau ra, các ngươi canh kiểu gì mà nàng đi đâu không ai biết!"
Cả Đông cung náo loạn cả lên, Hoàng Phong cùng quân lính tức tốc đi tìm từng ngõ ngách trong cung.
Lịch Hiên cũng đưa quân chia ra đi tìm, hắn quay lại hỏi Thị Đào, cô một lần nữa kể lại. Lịch Hiên đưa ánh mắt quét một lượt Nhất Điện.
Hắn suy nghĩ Thanh Vân đã đi đâu, đêm tối, nàng lại đi đứng không tiện thì có thể đi đâu được. Tiếng gọi của Hoàng Phong trở nên khản đặc, trong lòng chàng như bị ai dùng kim châm vào, một sự bất an không rõ vì đâu.
Sa Ly cũng cùng với người của mình đi sang Đông cung giúp sức, gương mặt nàng lộ rõ sự lo lắng cho Thanh Vân, thỉnh thoảng còn đưa tay chặm đi giọt lệ chực tuôn rơi.
Thị Đào cố gắng tìm lại trí nhớ xem Thanh Vân có nhắc đến nơi nào hay không, cô vừa đi vừa suy nghĩ không hay rằng đã đến cạnh hồ sen. Bất chợt Thị Đào hét lên một tiếng đầy kinh hãi, mọi người nghe tiếng hét liền kéo nhau đến bên hồ.
Dưới hồ nước đen ngòm, một thân hình đang nổi lên, vì mặt hồ không rộng, mọi người đều thấy thân hình ấy bất động, phần bụng nhô lên.
"Nương nương..."
Thị Đào chỉ kịp gọi một lần cuối rồi bất tỉnh, vài phi tần có mặt cũng sợ hãi hét lên chạy tán loạn. Thái hậu sững sờ đứng như chết trân tại chỗ rồi cũng ngã gục trong đau đớn thương tiếc.
Hoàng Phong buông Vọng Tiêu trên tay, chàng liền lội xuống hồ ôm lấy thân hình kia, Lịch Hiên thấy vậy liền hô hào quân lính cùng mình xuống phụ giúp.
Sau một lúc chật vật thì cả nhóm người cũng lên bờ, Thanh Vân nằm bất động, tay chân lạnh toát trắng bệch, tựa như nàng đã bị ngâm nước quá lâu, gương mặt nàng còn có nét sợ hãi, ngỡ như đã thấy gì đó. Nhưng nếu tính thời gian từ khi Thị Đào hô hoán đến giờ chưa hẳn hai canh giờ. Vì sao Thanh Vân lại như vậy, bất ngờ thất khứu của nàng tuôn ra những dòng máu đen đặc tanh nồng. Vài tên thái giám mặt cắt không còn giọt máu, không kiềm chế được vừa bò lết ra phía sau vừa tiểu tiện.
Hoàng Phong run rẩy đưa tay sờ lên gương mặt kia, một luồn hơi lạnh từ Thanh Vân truyền sang tay chàng. Tiếng khóc rống lên vang cả Cung, Hoàng Phong bị đả kích không tin được cả Thanh Vân và hài nhi đều ra đi như vậy.
"Thanh Vân, Thanh Vân nàng tỉnh lại đi, mở mắt nhìn ta đi!"
Nhưng mặc cho Hoàng Phong lay gọi, Thanh Vân vẫn nằm đó, Hoàng Phong bật khóc nức nở, chàng càng khóc, máu từ thất khứu có Thanh Vân lại tuôn ra. Lịch Hiên lôi Hoàng Phong ra trấn an, lập tức bị chàng đạp mạnh té ngã, Hoàng Phong tức giận chỉ tay vào Lịch Hiên mà mắng.
"Ngươi thì biết gì? Ngươi có phải là ta không hả, nàng là ái phi của ta, mang trong mình giọt máu của ta. Ngươi nói ta phải bình tĩnh là thế nào hả?"
Dứt lời, Hoàng Phong điên cuồng nắm cổ áo Lịch Hiên mà lôi giật liên tục, hắn đau đớn tâm can nhìn người trước mặt, nước mắt hắn rơi xuống, ướt cả đôi tay đang nổi đầy gân guốc kia.
"Ngươi nói...ta phải làm sao!"
"Phải làm sao đây..."
Hoàng Phong không hùng hổ trách mắng Lịch Hiên, chàng buông thõng tay mình khỏi hắn,dần dần khụy xuống cạnh Thanh Vân mà khóc bên cạnh nàng.
Lịch Hiên đứng vững nhưng đôi tay đã run lên từng hồi, hắn muốn đưa tay ôm lấy kẻ kia mà an ủi,muốn bản thân trở thành nơi trút ra hết nỗi đau của kẻ ấy. Hắn khóc vì tiếc thương Thanh Vân, cô bạn từ thuở nhỏ cùng nhau, hay vì hắn đau lòng quá mức khi nhìn thấy Hoàng Phong như muốn chết theo người phụ nữ của mình.
Vội vã chạy đến Đông cung, Hoàng Phong trông thấy Thị Đào đang run rẩy đi tìm người thì liền chạy đến giật vai cô lại mà gặng hỏi. Thị Đào cố gắng bình tĩnh kể lại sự việc.
Tầm một canh giờ trước, Thanh Vân vẫn ở trong phòng, nàng nói muốn ăn đồ ngọt nên sai Thị Đào đi đến Phòng Thiện Bảo kêu người làm. Thị Đào nghe xong thì đi đến Phòng Thiện Bảo, nửa canh giờ sau thì bánh ngọt đã xong, cô đem về Đông cung. Nhưng khi bước vào thì không thấy Thanh Vân đâu, Thị Đào đi khắp phòng gọi nhưng vẫn chẳng có tiếng đáp.
Cô bắt đầu lo lắng liền ra ngoài báo cho binh sĩ canh gác đi tìm. Hoàng Phong nghe xong liền quát lớn.
"Mau chia nhau ra, các ngươi canh kiểu gì mà nàng đi đâu không ai biết!"
Cả Đông cung náo loạn cả lên, Hoàng Phong cùng quân lính tức tốc đi tìm từng ngõ ngách trong cung.
Lịch Hiên cũng đưa quân chia ra đi tìm, hắn quay lại hỏi Thị Đào, cô một lần nữa kể lại. Lịch Hiên đưa ánh mắt quét một lượt Nhất Điện.
Hắn suy nghĩ Thanh Vân đã đi đâu, đêm tối, nàng lại đi đứng không tiện thì có thể đi đâu được. Tiếng gọi của Hoàng Phong trở nên khản đặc, trong lòng chàng như bị ai dùng kim châm vào, một sự bất an không rõ vì đâu.
Sa Ly cũng cùng với người của mình đi sang Đông cung giúp sức, gương mặt nàng lộ rõ sự lo lắng cho Thanh Vân, thỉnh thoảng còn đưa tay chặm đi giọt lệ chực tuôn rơi.
Thị Đào cố gắng tìm lại trí nhớ xem Thanh Vân có nhắc đến nơi nào hay không, cô vừa đi vừa suy nghĩ không hay rằng đã đến cạnh hồ sen. Bất chợt Thị Đào hét lên một tiếng đầy kinh hãi, mọi người nghe tiếng hét liền kéo nhau đến bên hồ.
Dưới hồ nước đen ngòm, một thân hình đang nổi lên, vì mặt hồ không rộng, mọi người đều thấy thân hình ấy bất động, phần bụng nhô lên.
"Nương nương..."
Thị Đào chỉ kịp gọi một lần cuối rồi bất tỉnh, vài phi tần có mặt cũng sợ hãi hét lên chạy tán loạn. Thái hậu sững sờ đứng như chết trân tại chỗ rồi cũng ngã gục trong đau đớn thương tiếc.
Hoàng Phong buông Vọng Tiêu trên tay, chàng liền lội xuống hồ ôm lấy thân hình kia, Lịch Hiên thấy vậy liền hô hào quân lính cùng mình xuống phụ giúp.
Sau một lúc chật vật thì cả nhóm người cũng lên bờ, Thanh Vân nằm bất động, tay chân lạnh toát trắng bệch, tựa như nàng đã bị ngâm nước quá lâu, gương mặt nàng còn có nét sợ hãi, ngỡ như đã thấy gì đó. Nhưng nếu tính thời gian từ khi Thị Đào hô hoán đến giờ chưa hẳn hai canh giờ. Vì sao Thanh Vân lại như vậy, bất ngờ thất khứu của nàng tuôn ra những dòng máu đen đặc tanh nồng. Vài tên thái giám mặt cắt không còn giọt máu, không kiềm chế được vừa bò lết ra phía sau vừa tiểu tiện.
Hoàng Phong run rẩy đưa tay sờ lên gương mặt kia, một luồn hơi lạnh từ Thanh Vân truyền sang tay chàng. Tiếng khóc rống lên vang cả Cung, Hoàng Phong bị đả kích không tin được cả Thanh Vân và hài nhi đều ra đi như vậy.
"Thanh Vân, Thanh Vân nàng tỉnh lại đi, mở mắt nhìn ta đi!"
Nhưng mặc cho Hoàng Phong lay gọi, Thanh Vân vẫn nằm đó, Hoàng Phong bật khóc nức nở, chàng càng khóc, máu từ thất khứu có Thanh Vân lại tuôn ra. Lịch Hiên lôi Hoàng Phong ra trấn an, lập tức bị chàng đạp mạnh té ngã, Hoàng Phong tức giận chỉ tay vào Lịch Hiên mà mắng.
"Ngươi thì biết gì? Ngươi có phải là ta không hả, nàng là ái phi của ta, mang trong mình giọt máu của ta. Ngươi nói ta phải bình tĩnh là thế nào hả?"
Dứt lời, Hoàng Phong điên cuồng nắm cổ áo Lịch Hiên mà lôi giật liên tục, hắn đau đớn tâm can nhìn người trước mặt, nước mắt hắn rơi xuống, ướt cả đôi tay đang nổi đầy gân guốc kia.
"Ngươi nói...ta phải làm sao!"
"Phải làm sao đây..."
Hoàng Phong không hùng hổ trách mắng Lịch Hiên, chàng buông thõng tay mình khỏi hắn,dần dần khụy xuống cạnh Thanh Vân mà khóc bên cạnh nàng.
Lịch Hiên đứng vững nhưng đôi tay đã run lên từng hồi, hắn muốn đưa tay ôm lấy kẻ kia mà an ủi,muốn bản thân trở thành nơi trút ra hết nỗi đau của kẻ ấy. Hắn khóc vì tiếc thương Thanh Vân, cô bạn từ thuở nhỏ cùng nhau, hay vì hắn đau lòng quá mức khi nhìn thấy Hoàng Phong như muốn chết theo người phụ nữ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.