Chương 29: Chiếc vòng trấn yểm
Khói Ảo
05/04/2024
Đêm ấy tại An Tây, Mộ Tùng Kha đang ngồi luyện tà thuật thì bất chợt hắn nhận ra có gì đó đang đến. Gương mặt vốn tà ác lại hiện ra sự khó chịu, hắn đưa tay lên nhẩm gì đó rồi đập tay mạnh xuống bàn gỗ.
"Khốn kiếp! Muốn giúp ả ta sao?"
Dứt lời hắn nhanh chóng ngồi trước chậu cây kì lạ, tay bắt ấn trước ngực miệng lầm rầm đọc chú. Xung quanh gió bỗng nổi lên thổi cây cối xào xạc, bầu trời đang đầy sao lập tức bị mây che phủ đen đặc.
Tại ngôi nhà lá, một người đàn ông mặc đạo bào, tay cầm thanh kiếm gỗ có khắc một dòng chữ tiếng Nôm, trên kiếm còn có những đồng xu được làm từ đồng đen nguyên chất. Thị Đào thắc mắc thì mới biết đấy là vật gia truyền của phía mẹ ông, tức bà nội của cô.
Ngoài ra còn có một con hình nhân được cắt ra từ một mảnh giấy màu vàng, đèn cầy được bày biện trên bàn và dưới đất.
Ông Hai Được bảo Thị Đào thắp đèn cầy lên, chín ngọn đèn dưới đất vụt sáng nhanh chóng. Sau đó ông đốt ba nén nhang cắm xuống bát nhang trước mặt, miệng đọc bài chú ngữ gọi hồn.
Gió xung quanh nổi lên từng cơn, càng làm chín ngọn đèn bừng lên dữ dội. Từ phía xa, một bóng trắng lảo đảo đi đến, Thị Đào nhận ra hình ảnh đó thì nước mắt trào ra òa khóc.
"Nương nương..."
Bất ngờ phía sau bóng trắng kia hiện ra những bóng đen kinh sợ, chúng lao thẳng vào bóng trắng mà lôi kéo.
"Út Đào giữ cho đèn không tắt!"
Dứt lời ông Hai Được dùng tay vuốt kiếm, miệng đọc một tràng chú ngữ, tiếp đó ông tung thanh kiếm về phía trước miệng hô lớn.
"Phá!"
Một luồng ánh sáng vàng nhạt bay thẳng đến những bóng đen, ngay lập tức bọn chúng bị đánh bật ra khỏi bóng trắng nọ. Thị Đào bên này vội vàng thắp lại những ngọn đèn bị tăt.
Bóng trắng kia lại lững thững đi đến, càng đến gần, càng lộ rõ gương mặt đau đớn, dòng huyết lệ chảy dài. Ông Hai vẫn ra sức chống lại bọn âm binh và cô hồn lai vãng, cố gắng để bóng trắng kia đi vào được chiếc vòng mà do ông đã vẽ.
Ông Hai nhanh như cắt rút một lá bùa đưa lên ngọn lửa, lá bùa cháy rực một ngọn lửa xanh dịu, tro tàn rơi lơ lửng trong không trung lập tức bị ông Hai hất đến phía sau bóng trắng kèm lời chú.
"Hỏa Phong trừ tà! Hỏa pháp lập tức cháy!"
Những cái bóng đen lao đến bị thứ tro kia chạm vào liền hét lên đau đớn, tiếng cháy xèo xèo vang lên. Bấy giờ Thị Đào vẫn cố gắng giữ cho những ngọn đèn không bị tắt. Nước mắt cô rơi xuống khi thấy bóng hình kia đã cách mình không xa.
Bỗng từ đâu phát ra một thứ âm thanh, tựa như chốn xa xăm vọng lại.
"Lão già chết tiệt dám phá hỏng bùa yểm của ta! Khôn hồn muốn sống thêm vài năm thì mau phá bỏ pháp lễ ngay!"
Ông Hai Được đứng quan sát xung quanh rồi trả lời.
"Hai Được ta sống cũng đã hơn nửa đời người, có chết cũng phải cứu được oan hồn bị ngươi hại."
Bốn bề vang lên tiếng nghiến răng tức giận, ông Hai vẫn cầm chắc pháp khí trên tay cảnh giác.
Bất chợt trời nổi gió, mây đen kéo đến che lấp đi, ông Hai Được lẩm bẩm là ai mà ngang nhiên yểm bùa cả Hoàng hậu như vậy. Còn đang suy nghĩ và quan sát, chợt từ phía xa một thân ảnh cao lớn lướt vào, xung quanh hắn tỏa ra một luồng âm khí tà ác hiểm độc.
Bóng trắng quay lại vừa trông thấy kẻ kia bất giác run sợ, vội vàng chạy về phía bàn lễ. Bóng đen rít lên những tiếng nghe nổi gai óc bay đến toan vung tay bắt lấy bóng trắng.
"Thiên Lôi sát!"
Lập tức một lá bùa bay đến, trên trời một tia sét nhắm thẳng đánh vào bóng đen kia. Kẻ ấy bị bất ngờ không kịp né dính đòn thì gầm gừ tức giận, hắn hả miệng phun ra một luồng khói đen hôi nhằm làm ông Hai mất phương hướng mà đánh trả.
Ông Hai bị khói đen che mắt, còn đang thủ thế thì bất ngờ từ phía sau bị một bàn tay đen gầy cào mạnh. Tiếng ông Hai hự lên, tức giận quay lại tìm xem kẻ vừa ra tay. Nhưng chỉ nghe tiếng cười đắc ý của hắn vang lại.
Thị Đào thấy người bác bị thương thì hoảng hốt, định chạy ra đỡ thì đã bị ông ngăn lại. Việc của cô phải giữ những ngọn đèn không tắt, như vậy mới thu được hồn phách của Thanh Vân.
Một lần nữa Ông Hai lại hô chú ngữ, tay phóng ra một lá bùa.
"Tróc yêu sát quỷ phù!"
"Khốn kiếp! Muốn giúp ả ta sao?"
Dứt lời hắn nhanh chóng ngồi trước chậu cây kì lạ, tay bắt ấn trước ngực miệng lầm rầm đọc chú. Xung quanh gió bỗng nổi lên thổi cây cối xào xạc, bầu trời đang đầy sao lập tức bị mây che phủ đen đặc.
Tại ngôi nhà lá, một người đàn ông mặc đạo bào, tay cầm thanh kiếm gỗ có khắc một dòng chữ tiếng Nôm, trên kiếm còn có những đồng xu được làm từ đồng đen nguyên chất. Thị Đào thắc mắc thì mới biết đấy là vật gia truyền của phía mẹ ông, tức bà nội của cô.
Ngoài ra còn có một con hình nhân được cắt ra từ một mảnh giấy màu vàng, đèn cầy được bày biện trên bàn và dưới đất.
Ông Hai Được bảo Thị Đào thắp đèn cầy lên, chín ngọn đèn dưới đất vụt sáng nhanh chóng. Sau đó ông đốt ba nén nhang cắm xuống bát nhang trước mặt, miệng đọc bài chú ngữ gọi hồn.
Gió xung quanh nổi lên từng cơn, càng làm chín ngọn đèn bừng lên dữ dội. Từ phía xa, một bóng trắng lảo đảo đi đến, Thị Đào nhận ra hình ảnh đó thì nước mắt trào ra òa khóc.
"Nương nương..."
Bất ngờ phía sau bóng trắng kia hiện ra những bóng đen kinh sợ, chúng lao thẳng vào bóng trắng mà lôi kéo.
"Út Đào giữ cho đèn không tắt!"
Dứt lời ông Hai Được dùng tay vuốt kiếm, miệng đọc một tràng chú ngữ, tiếp đó ông tung thanh kiếm về phía trước miệng hô lớn.
"Phá!"
Một luồng ánh sáng vàng nhạt bay thẳng đến những bóng đen, ngay lập tức bọn chúng bị đánh bật ra khỏi bóng trắng nọ. Thị Đào bên này vội vàng thắp lại những ngọn đèn bị tăt.
Bóng trắng kia lại lững thững đi đến, càng đến gần, càng lộ rõ gương mặt đau đớn, dòng huyết lệ chảy dài. Ông Hai vẫn ra sức chống lại bọn âm binh và cô hồn lai vãng, cố gắng để bóng trắng kia đi vào được chiếc vòng mà do ông đã vẽ.
Ông Hai nhanh như cắt rút một lá bùa đưa lên ngọn lửa, lá bùa cháy rực một ngọn lửa xanh dịu, tro tàn rơi lơ lửng trong không trung lập tức bị ông Hai hất đến phía sau bóng trắng kèm lời chú.
"Hỏa Phong trừ tà! Hỏa pháp lập tức cháy!"
Những cái bóng đen lao đến bị thứ tro kia chạm vào liền hét lên đau đớn, tiếng cháy xèo xèo vang lên. Bấy giờ Thị Đào vẫn cố gắng giữ cho những ngọn đèn không bị tắt. Nước mắt cô rơi xuống khi thấy bóng hình kia đã cách mình không xa.
Bỗng từ đâu phát ra một thứ âm thanh, tựa như chốn xa xăm vọng lại.
"Lão già chết tiệt dám phá hỏng bùa yểm của ta! Khôn hồn muốn sống thêm vài năm thì mau phá bỏ pháp lễ ngay!"
Ông Hai Được đứng quan sát xung quanh rồi trả lời.
"Hai Được ta sống cũng đã hơn nửa đời người, có chết cũng phải cứu được oan hồn bị ngươi hại."
Bốn bề vang lên tiếng nghiến răng tức giận, ông Hai vẫn cầm chắc pháp khí trên tay cảnh giác.
Bất chợt trời nổi gió, mây đen kéo đến che lấp đi, ông Hai Được lẩm bẩm là ai mà ngang nhiên yểm bùa cả Hoàng hậu như vậy. Còn đang suy nghĩ và quan sát, chợt từ phía xa một thân ảnh cao lớn lướt vào, xung quanh hắn tỏa ra một luồng âm khí tà ác hiểm độc.
Bóng trắng quay lại vừa trông thấy kẻ kia bất giác run sợ, vội vàng chạy về phía bàn lễ. Bóng đen rít lên những tiếng nghe nổi gai óc bay đến toan vung tay bắt lấy bóng trắng.
"Thiên Lôi sát!"
Lập tức một lá bùa bay đến, trên trời một tia sét nhắm thẳng đánh vào bóng đen kia. Kẻ ấy bị bất ngờ không kịp né dính đòn thì gầm gừ tức giận, hắn hả miệng phun ra một luồng khói đen hôi nhằm làm ông Hai mất phương hướng mà đánh trả.
Ông Hai bị khói đen che mắt, còn đang thủ thế thì bất ngờ từ phía sau bị một bàn tay đen gầy cào mạnh. Tiếng ông Hai hự lên, tức giận quay lại tìm xem kẻ vừa ra tay. Nhưng chỉ nghe tiếng cười đắc ý của hắn vang lại.
Thị Đào thấy người bác bị thương thì hoảng hốt, định chạy ra đỡ thì đã bị ông ngăn lại. Việc của cô phải giữ những ngọn đèn không tắt, như vậy mới thu được hồn phách của Thanh Vân.
Một lần nữa Ông Hai lại hô chú ngữ, tay phóng ra một lá bùa.
"Tróc yêu sát quỷ phù!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.