Chương 30: Giải thoát
Khói Ảo
05/04/2024
Bóng đen kia bị lá bùa chạm vào liền nhảy ra sau né đòn, từ hắn phát ra âm thanh khàn đặc tức giận.
Phía bên kia biên giới, Mộ Tùng Kha vận khí mạnh mẽ vào chậu cây nọ, gương mặt hắn tức giận, hai môi cắn chặt rít lên trong cuống họng. Hắn lại đọc một loạt chú ngữ, ánh mắt trừng trừng nhìn vào chậu cây khi phát hiện đã có một vài chiếc lá bị úa rụng xuống.
"Khốn kiếp tên già kia!"
Mộ Tùng Kha vừa dứt lời thì miệng hắn hộc ra máu tươi, phun thẳng vào chậu cây trước mặt. Chậu cây kia bị máu người bắn vào thì khẽ rung lên, Mộ Tùng Kha thảng thốt ôm ngực nhìn chậu cây mà hét lớn.
"Không...không thể!"
Bấy giờ vong hồn của Thanh Vân đã vào bên trong chiếc vòng, Thị Đào nhớ lời ông Hai dặn, cầm sợi chỉ đỏ cột vào cổ tay của Thanh Vân, đầu kia cột vào con hình nhân.
Miệng cô đọc bài chú mà đã được ông Hai dạy trước đó.
Bên này ông Hai cũng bắt đầu thấm mệt, vừa thở ông vừa nói.
"Kẻ này là âm binh được nuôi dưỡng, tên pháp sư kia quả có dã tâm rất lớn!"
Ngay khi ấy bóng đen kia định ra đòn kết liễu đối phương. Ông Hai kịp thời đốt một lá bùa hô lớn.
"Pháp trận khai mở Quỷ Môn Quan! Trận đồ bát quái giam yêu tà! Triệu Hắc Bạch Vô Thường lên câu hồn!"
Lập tức một tiếng nổ vang trời, xung quanh bóng đen hiện ra một kết giới sáng rực, hắn bị ánh sáng làm chói thì toan bỏ chạy. Nhưng hắn đã bị giam trong trận bát quái không thể thoát.
Từ đâu hai bóng dáng cao lớn tiến đến, một kẻ đen một kẻ trắng. Ông Hai kính cẩn cúi đầu.
"Bẩm hai vị quan sai, kia là tên âm binh hại người!"
Hắc Bạch Vô Thường lạnh lùng nhìn bóng đen kia, rồi đột nhiên ánh mắt của Bạch Vô Thường nhìn thấy bóng trắng đang run rẩy thì liền nói gì đó với người bên cạnh.
Bóng đen kia bấy giờ bị nhốt lại trong trận pháp không thể trốn thoát. Hắn gầm gừ tức giận, đôi mắt đỏ lên như hai hòn than cháy. Hắc Vô Thường đi đến cầm roi quất vào bóng đen kia, hắn lập tức gào thét đau đớn.
Hai vị Hắc Bạch nhanh chóng trói bóng đen tà ác lại, trước khi cửa Quỷ Môn Quan khép lại, Bạch Vô Thường vừa kịp nói lại một câu.
"Oan hồn bị giam giữ, ta thấy được chiếc vòng trên tay..."
Thị Đào như hiểu ra cất tiếng gọi ông Hai. Ông Hai Được chạy lại, quan sát thì đúng là trên cổ tay có một vệt đỏ, trên vệt đỏ hiện ra vô số nét ngoằn ngoèo.
"Ác độc! Kẻ kia lại dùng đến loại bùa chú kinh khủng này!"
Nói rồi ông Hai cầm thanh kiếm đưa lên cao, lấy tay đưa lên miệng cắn mạnh làm đầu ngón tay rỉ máu. Nhanh chóng ông dùng máu của mình viết một dòng bùa lên thân kiếm.
Sau đó ông dùng kiếm vẽ lên không khí một pháp trận, chân đứng tư thế xuống tấn giữ sức lực. Một cách dứt khoát, ông Hai cầm kiếm chém thẳng xuống vị trí bóng trắng, miệng hô lớn.
"Phá!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay khắp khiến cả Ông Hai và Thị Đào không kịp tránh mà ho khan mấy tiếng. Sau khi đám bụi tan đi, Thị Đào bật khóc khi thấy bóng trắng kia không bị biến mất.
Một giọng nói từ chốn nào vọng về.
"Thị Đào..."
"Nương nương!"
Thị Đào òa khóc quỳ xuống dập đầu, thật sự đó là Thanh Vân rồi. Bóng trắng nhìn sang ông Hai mỉm cười nhẹ cúi đầu cảm kích. Ông Hai vẫn bình tĩnh nói.
"Số người chưa tận nhưng bị kẻ gian hãm hại. Nay hạ dân xin phép đưa linh hồn sang hình nhân, gửi lên chùa nghe kinh chờ ngày được đầu thai. Tránh lang thang trở thành vong hồn vất vưởng!"
"Đạ tạ ông!"
Ông Hai cười hiền,đưa tay lên bắt ấn đọc chú ngữ, bóng hồn của Thanh Vân nhẹ nhàng tan ra rồi tụ lại ngay đỉnh đầu của hình nhân. Ông Hai dán ngay một lá bùa trấn hồn lên, miệng hô.
"Trấn!"
Sau một đêm dài mệt mỏi, sáng hôm sau ông Hai đem chiếc hộp chứa hình nhân đi đến một ngôi chùa gần đó.
Vị sư trụ trì chắp tay xá vị khách, ông nhận chiếc hộp kèm theo lời nhắn gửi. Ngày ngày để vong hồn nghe kinh Phật, buông bỏ đi nỗi uất oan mà chờ ngày chuyển kiếp.
Trong căn nhà ven rừng. Mộ Tùng Kha vò đầu bứt tai khi chậu cây của hắn bị rũ xuống, những chiếc lá mất đi màu huyết dụ mà chuyển sang một màu xanh úa.
"Khốn kiếp...Không thể...cây của ta..."
Mộ Tùng Kha điên cuồng tức giận, hắn gào thét vang vọng cả cánh rừng.
Phía bên kia biên giới, Mộ Tùng Kha vận khí mạnh mẽ vào chậu cây nọ, gương mặt hắn tức giận, hai môi cắn chặt rít lên trong cuống họng. Hắn lại đọc một loạt chú ngữ, ánh mắt trừng trừng nhìn vào chậu cây khi phát hiện đã có một vài chiếc lá bị úa rụng xuống.
"Khốn kiếp tên già kia!"
Mộ Tùng Kha vừa dứt lời thì miệng hắn hộc ra máu tươi, phun thẳng vào chậu cây trước mặt. Chậu cây kia bị máu người bắn vào thì khẽ rung lên, Mộ Tùng Kha thảng thốt ôm ngực nhìn chậu cây mà hét lớn.
"Không...không thể!"
Bấy giờ vong hồn của Thanh Vân đã vào bên trong chiếc vòng, Thị Đào nhớ lời ông Hai dặn, cầm sợi chỉ đỏ cột vào cổ tay của Thanh Vân, đầu kia cột vào con hình nhân.
Miệng cô đọc bài chú mà đã được ông Hai dạy trước đó.
Bên này ông Hai cũng bắt đầu thấm mệt, vừa thở ông vừa nói.
"Kẻ này là âm binh được nuôi dưỡng, tên pháp sư kia quả có dã tâm rất lớn!"
Ngay khi ấy bóng đen kia định ra đòn kết liễu đối phương. Ông Hai kịp thời đốt một lá bùa hô lớn.
"Pháp trận khai mở Quỷ Môn Quan! Trận đồ bát quái giam yêu tà! Triệu Hắc Bạch Vô Thường lên câu hồn!"
Lập tức một tiếng nổ vang trời, xung quanh bóng đen hiện ra một kết giới sáng rực, hắn bị ánh sáng làm chói thì toan bỏ chạy. Nhưng hắn đã bị giam trong trận bát quái không thể thoát.
Từ đâu hai bóng dáng cao lớn tiến đến, một kẻ đen một kẻ trắng. Ông Hai kính cẩn cúi đầu.
"Bẩm hai vị quan sai, kia là tên âm binh hại người!"
Hắc Bạch Vô Thường lạnh lùng nhìn bóng đen kia, rồi đột nhiên ánh mắt của Bạch Vô Thường nhìn thấy bóng trắng đang run rẩy thì liền nói gì đó với người bên cạnh.
Bóng đen kia bấy giờ bị nhốt lại trong trận pháp không thể trốn thoát. Hắn gầm gừ tức giận, đôi mắt đỏ lên như hai hòn than cháy. Hắc Vô Thường đi đến cầm roi quất vào bóng đen kia, hắn lập tức gào thét đau đớn.
Hai vị Hắc Bạch nhanh chóng trói bóng đen tà ác lại, trước khi cửa Quỷ Môn Quan khép lại, Bạch Vô Thường vừa kịp nói lại một câu.
"Oan hồn bị giam giữ, ta thấy được chiếc vòng trên tay..."
Thị Đào như hiểu ra cất tiếng gọi ông Hai. Ông Hai Được chạy lại, quan sát thì đúng là trên cổ tay có một vệt đỏ, trên vệt đỏ hiện ra vô số nét ngoằn ngoèo.
"Ác độc! Kẻ kia lại dùng đến loại bùa chú kinh khủng này!"
Nói rồi ông Hai cầm thanh kiếm đưa lên cao, lấy tay đưa lên miệng cắn mạnh làm đầu ngón tay rỉ máu. Nhanh chóng ông dùng máu của mình viết một dòng bùa lên thân kiếm.
Sau đó ông dùng kiếm vẽ lên không khí một pháp trận, chân đứng tư thế xuống tấn giữ sức lực. Một cách dứt khoát, ông Hai cầm kiếm chém thẳng xuống vị trí bóng trắng, miệng hô lớn.
"Phá!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, bụi bay khắp khiến cả Ông Hai và Thị Đào không kịp tránh mà ho khan mấy tiếng. Sau khi đám bụi tan đi, Thị Đào bật khóc khi thấy bóng trắng kia không bị biến mất.
Một giọng nói từ chốn nào vọng về.
"Thị Đào..."
"Nương nương!"
Thị Đào òa khóc quỳ xuống dập đầu, thật sự đó là Thanh Vân rồi. Bóng trắng nhìn sang ông Hai mỉm cười nhẹ cúi đầu cảm kích. Ông Hai vẫn bình tĩnh nói.
"Số người chưa tận nhưng bị kẻ gian hãm hại. Nay hạ dân xin phép đưa linh hồn sang hình nhân, gửi lên chùa nghe kinh chờ ngày được đầu thai. Tránh lang thang trở thành vong hồn vất vưởng!"
"Đạ tạ ông!"
Ông Hai cười hiền,đưa tay lên bắt ấn đọc chú ngữ, bóng hồn của Thanh Vân nhẹ nhàng tan ra rồi tụ lại ngay đỉnh đầu của hình nhân. Ông Hai dán ngay một lá bùa trấn hồn lên, miệng hô.
"Trấn!"
Sau một đêm dài mệt mỏi, sáng hôm sau ông Hai đem chiếc hộp chứa hình nhân đi đến một ngôi chùa gần đó.
Vị sư trụ trì chắp tay xá vị khách, ông nhận chiếc hộp kèm theo lời nhắn gửi. Ngày ngày để vong hồn nghe kinh Phật, buông bỏ đi nỗi uất oan mà chờ ngày chuyển kiếp.
Trong căn nhà ven rừng. Mộ Tùng Kha vò đầu bứt tai khi chậu cây của hắn bị rũ xuống, những chiếc lá mất đi màu huyết dụ mà chuyển sang một màu xanh úa.
"Khốn kiếp...Không thể...cây của ta..."
Mộ Tùng Kha điên cuồng tức giận, hắn gào thét vang vọng cả cánh rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.