Chương 9: Đại tướng quân Lịch Hiên
Khói Ảo
27/02/2024
Ngoài chiến mạc xa xôi, trong căn doanh trại rộng lớn, vị đại tướng quân đang ngồi chăm chú xem binh pháp dàn trận.
Tiếng vó ngựa vang đến kèm theo bụi bay mù mịt. Một tướng lĩnh dừng ngựa trước doanh trại, trên tay là bức thư đi vào bẩm báo.
"Bẩm đại tướng quân, Hoàng thượng vừa cho người đưa thư cho ngài!"
Vị đại tướng quân Lịch Hiên đưa tay nhận lấy bức thư, chậm rãi đọc lấy nội dung bên trong. Bỗng ánh mắt của Lịch Hiên chùn xuống, hiện rõ nét u buồn khi đọc hết bức thư.
"...Ta mời Lịch Hiên đệ về kinh thành dự tiệc sinh thần của Hoàng Quý Phi, cũng là dự buổi lễ sắc phong ngôi Hoàng hậu...!"
Lịch Hiên đặt bức thư xuống bàn, vẫy tay ra hiệu cho tướng sĩ lui ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình, Lịch Hiên ngả người ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, hàm răng nghiến lại vào nhau tỏ rõ sự đau đớn tột cùng.
......................
Trở lại thời gian khi cả Lịch Hiên, Thanh Vân và Hoàng Phong còn là những đứa trẻ. Họ cùng lớn lên bên nhau, cùng học cùng chơi, Hoàng Phong tuy bằng tuổi với Lịch Hiên, nhưng thân là đại Hoàng tử lại hiếu thắng, cả hai đều học võ thuật của thầy Tống Xuân, Hoàng Phong tự xưng mình là sư huynh, nhận Lịch Hiên là sư đệ.
Lịch Hiên khi ấy thường quan tâm người khác, Thanh Vân lúc nhỏ rất hay bị Hoàng Phong chọc ghẹo, mỗi khi cô bé khóc thì người dỗ chính là Lịch Hiên.
Mỗi khi như vậy, Hoàng Phong lại tỏ ra khó chịu, lớn tiếng quát.
"Lịch Hiên! Đệ không được đến gần Thanh Vân!"
"Hoàng tử! Thần chỉ dỗ Thanh Vân tí thôi!"
"Không là không!"
Khi ấy chẳng ai biết vị Hoàng tử đang ghen vì Lịch Hiên dám đến gần cô gái của mình, hay đó chỉ là sự ích kỷ trẻ con chỉ muốn Lịch Hiên làm cận thần của riêng mình mà tỏ ra khó chịu.
Thời gian đi qua, Hoàng Phong cùng Lịch Hiên đã trở thành những nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Cùng nhau xông pha trận mạc, đánh đuổi biết bao kẻ địch giữ yên bờ cõi.
Sau khi Hoàng Phong lên ngôi Vua. Một lần cả doanh trại bị địch đánh úp, Hoàng Phong bất ngờ bị cung tên bắn trúng ngực phải, máu chảy ướt đẫm chiếc áo giáp. Lịch Hiên cố hết sức lôi Hoàng Phong vào rừng trốn thoát, mặc cho chính bản thân mình cũng đang bị thương.
Hơi thở Hoàng Phong ngày càng yếu vì mất máu. Ánh mắt của Lịch Hiên lạc thần hoảng loạn, hắn dùng tay bịt miệng vết thương, miệng không ngừng run rẩy.
"Không Hoàng thượng, người không được chết. Thần không cho phép người...Hoàng thượng..."
Trong lúc tâm tư hỗn loạn, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nam nhân Lịch Hiên. Hắn gào thét gọi cứu binh, nhưng xung quanh chỉ có màn đêm, vài tên lính cũng đang đau đớn do vết thương.
Lịch Hiên nuốt nước bọt, ánh mắt hắn nhìn vào gương mặt đang trắng bệch, hơi thở gấp gáp.
Cảnh tượng diễn ra trước mặt khiến những tên lính run rẩy sợ hãi, Lịch Hiên đang vạch cởi lớp áo trên người Hoàng Phong, một tên vội can ngăn.
"Đại tướng quân...người làm vậy là phạm thượng..."
Lịch Hiên quay sang nhìn người vừa nói, ánh mắt kiên định cho thấy hắn đã hạ quyết tâm.
"Mạng của ta từ nhỏ đã thề bảo vệ Hoàng thượng. Ta có bị chém đầu vì phạm thượng, thì ta vẫn phải cứu người!"
Dứt lời, hắn dùng sức rút mũi tên ra, Hoàng Phong khẽ hắt ra một tiếng đau đớn. Đôi môi run rẩy của Lịch Hiên chạm vào miệng vết thương, hút lấy máu của Hoàng Phong nhổ ra ngoài phòng trường hợp mũi tên có độc. Trái tim của vị đại tướng quân chợt bồi hồi, một cảm xúc khó nói dâng trào bên trong hắn.
Sau khi xong việc, Lịch Hiên quét ánh mắt nhi một lượt những tên lính.
"Chuyện hôm nay ta cấm các ngươi hé môi. Ai dám làm sai đừng trách ta!"
"Tuân...tuân lệnh đại tướng quân!"
......................
Ngày Hoàng Phong thổ lộ tình cảm của mình với Thanh Vân, nàng xúc động trước tình yêu của Hoàng Phong dành cho mình. Chẳng ai biết đêm ấy, Lịch Hiên đã đi đâu, chỉ biết rằng sáng hôm sau thái giám phát hiện ra hắn đang ngủ trong bụi cỏ cho ngựa. Nơi ấy là nơi ngày nhỏ cả ba cùng chơi trốn tìm.
Có người nói rằng Lịch Hiên cũng đã yêu Thanh Vân, nhưng phận quân thần không dám khi quân cướp đi nàng trong tay của Hoàng Phong. Cũng có người nói rằng giữa Thanh Vân và Lịch Hiên có quan hệ nam nữ, nhưng vì muốn củng cố quyền lực của Tể tướng Lê Thanh mà nàng từ bỏ tình cảm thật của mình.
Lịch Hiên chẳng phân trần, hắn im lặng xin Hoàng Phong cho mình ra biên ải chiến mạc. Hàng ngày luyện tập binh lính, vùi đầu vào những quyển binh pháp hòng quên đi nỗi hụt hẫng trong lòng.
Hoàng Phong bỏ ngoài tai những lời ấy, chàng tin tưởng người huynh đệ cũng là vị tướng thân cận của mình. Chàng cũng tin tưởng vào tình yêu của mình và Thanh Vân.
Lần này trong tiệc sinh thần sẽ sắc phong Thanh Vân lên ngôi Hoàng hậu. Lịch Hiên ngồi hồi tưởng lại mọi chuyện, rồi đi ra ngoài truyền lệnh lui quân về kinh thành.
Tiếng vó ngựa vang đến kèm theo bụi bay mù mịt. Một tướng lĩnh dừng ngựa trước doanh trại, trên tay là bức thư đi vào bẩm báo.
"Bẩm đại tướng quân, Hoàng thượng vừa cho người đưa thư cho ngài!"
Vị đại tướng quân Lịch Hiên đưa tay nhận lấy bức thư, chậm rãi đọc lấy nội dung bên trong. Bỗng ánh mắt của Lịch Hiên chùn xuống, hiện rõ nét u buồn khi đọc hết bức thư.
"...Ta mời Lịch Hiên đệ về kinh thành dự tiệc sinh thần của Hoàng Quý Phi, cũng là dự buổi lễ sắc phong ngôi Hoàng hậu...!"
Lịch Hiên đặt bức thư xuống bàn, vẫy tay ra hiệu cho tướng sĩ lui ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình, Lịch Hiên ngả người ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, hàm răng nghiến lại vào nhau tỏ rõ sự đau đớn tột cùng.
......................
Trở lại thời gian khi cả Lịch Hiên, Thanh Vân và Hoàng Phong còn là những đứa trẻ. Họ cùng lớn lên bên nhau, cùng học cùng chơi, Hoàng Phong tuy bằng tuổi với Lịch Hiên, nhưng thân là đại Hoàng tử lại hiếu thắng, cả hai đều học võ thuật của thầy Tống Xuân, Hoàng Phong tự xưng mình là sư huynh, nhận Lịch Hiên là sư đệ.
Lịch Hiên khi ấy thường quan tâm người khác, Thanh Vân lúc nhỏ rất hay bị Hoàng Phong chọc ghẹo, mỗi khi cô bé khóc thì người dỗ chính là Lịch Hiên.
Mỗi khi như vậy, Hoàng Phong lại tỏ ra khó chịu, lớn tiếng quát.
"Lịch Hiên! Đệ không được đến gần Thanh Vân!"
"Hoàng tử! Thần chỉ dỗ Thanh Vân tí thôi!"
"Không là không!"
Khi ấy chẳng ai biết vị Hoàng tử đang ghen vì Lịch Hiên dám đến gần cô gái của mình, hay đó chỉ là sự ích kỷ trẻ con chỉ muốn Lịch Hiên làm cận thần của riêng mình mà tỏ ra khó chịu.
Thời gian đi qua, Hoàng Phong cùng Lịch Hiên đã trở thành những nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Cùng nhau xông pha trận mạc, đánh đuổi biết bao kẻ địch giữ yên bờ cõi.
Sau khi Hoàng Phong lên ngôi Vua. Một lần cả doanh trại bị địch đánh úp, Hoàng Phong bất ngờ bị cung tên bắn trúng ngực phải, máu chảy ướt đẫm chiếc áo giáp. Lịch Hiên cố hết sức lôi Hoàng Phong vào rừng trốn thoát, mặc cho chính bản thân mình cũng đang bị thương.
Hơi thở Hoàng Phong ngày càng yếu vì mất máu. Ánh mắt của Lịch Hiên lạc thần hoảng loạn, hắn dùng tay bịt miệng vết thương, miệng không ngừng run rẩy.
"Không Hoàng thượng, người không được chết. Thần không cho phép người...Hoàng thượng..."
Trong lúc tâm tư hỗn loạn, nước mắt giàn giụa trên gương mặt nam nhân Lịch Hiên. Hắn gào thét gọi cứu binh, nhưng xung quanh chỉ có màn đêm, vài tên lính cũng đang đau đớn do vết thương.
Lịch Hiên nuốt nước bọt, ánh mắt hắn nhìn vào gương mặt đang trắng bệch, hơi thở gấp gáp.
Cảnh tượng diễn ra trước mặt khiến những tên lính run rẩy sợ hãi, Lịch Hiên đang vạch cởi lớp áo trên người Hoàng Phong, một tên vội can ngăn.
"Đại tướng quân...người làm vậy là phạm thượng..."
Lịch Hiên quay sang nhìn người vừa nói, ánh mắt kiên định cho thấy hắn đã hạ quyết tâm.
"Mạng của ta từ nhỏ đã thề bảo vệ Hoàng thượng. Ta có bị chém đầu vì phạm thượng, thì ta vẫn phải cứu người!"
Dứt lời, hắn dùng sức rút mũi tên ra, Hoàng Phong khẽ hắt ra một tiếng đau đớn. Đôi môi run rẩy của Lịch Hiên chạm vào miệng vết thương, hút lấy máu của Hoàng Phong nhổ ra ngoài phòng trường hợp mũi tên có độc. Trái tim của vị đại tướng quân chợt bồi hồi, một cảm xúc khó nói dâng trào bên trong hắn.
Sau khi xong việc, Lịch Hiên quét ánh mắt nhi một lượt những tên lính.
"Chuyện hôm nay ta cấm các ngươi hé môi. Ai dám làm sai đừng trách ta!"
"Tuân...tuân lệnh đại tướng quân!"
......................
Ngày Hoàng Phong thổ lộ tình cảm của mình với Thanh Vân, nàng xúc động trước tình yêu của Hoàng Phong dành cho mình. Chẳng ai biết đêm ấy, Lịch Hiên đã đi đâu, chỉ biết rằng sáng hôm sau thái giám phát hiện ra hắn đang ngủ trong bụi cỏ cho ngựa. Nơi ấy là nơi ngày nhỏ cả ba cùng chơi trốn tìm.
Có người nói rằng Lịch Hiên cũng đã yêu Thanh Vân, nhưng phận quân thần không dám khi quân cướp đi nàng trong tay của Hoàng Phong. Cũng có người nói rằng giữa Thanh Vân và Lịch Hiên có quan hệ nam nữ, nhưng vì muốn củng cố quyền lực của Tể tướng Lê Thanh mà nàng từ bỏ tình cảm thật của mình.
Lịch Hiên chẳng phân trần, hắn im lặng xin Hoàng Phong cho mình ra biên ải chiến mạc. Hàng ngày luyện tập binh lính, vùi đầu vào những quyển binh pháp hòng quên đi nỗi hụt hẫng trong lòng.
Hoàng Phong bỏ ngoài tai những lời ấy, chàng tin tưởng người huynh đệ cũng là vị tướng thân cận của mình. Chàng cũng tin tưởng vào tình yêu của mình và Thanh Vân.
Lần này trong tiệc sinh thần sẽ sắc phong Thanh Vân lên ngôi Hoàng hậu. Lịch Hiên ngồi hồi tưởng lại mọi chuyện, rồi đi ra ngoài truyền lệnh lui quân về kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.