Chương 33: Mùi hương quen thuộc
Khói Ảo
05/04/2024
Lan Anh không ngại mà tìm cách tiếp cận Vương Hoàng Phong, lúc đầu anh không để ý lắm. Nhưng bất chợt anh cảm nhận được trong không khí có một thứ mùi hương đang hiện hữu.
Vương Hoàng Phong quay quắt tìm kiếm, ánh mắt anh dừng lại tại vị trí của Lan Anh và Ngọc Khánh.
" Mùi hương này...là từ nơi ấy!"
Ngọc Khánh nói sẽ đi lấy nước và rời đi, Lan Anh bấm điện thoại, lướt vào Group của trường, nhìn những tấm ảnh mọi người chụp mà tiu nghỉu khi nghĩ lại Vương Hoàng Phong làm lơ mình.
Cô quyết định sẽ tìm cơ hội tiếp cận anh thêm nữa. Một bóng người đứng trước mặt Lan Anh, cô ngước lên thì không khỏi kinh ngạc khi nhận ra người trước mặt.
"Anh là...Hoàng...Hoàng Phong?"
Vương Hoàng Phong nghe vậy, trong lòng lại nghĩ người con gái trước mặt này lẽ nào là người anh đang tìm kiếm. Bởi vì cô ấy biết tên anh, Hoàng Phong ôm chầm lấy Lan Anh khiến cô ngạc nhiên mà trong tim hồi hộp.
Ngọc Khánh vừa trở về thấy bạn thân bị người lạ ôm thì vội đến gỡ tay Hoàng Phong ra, cô đứng chắn trước mặt Lan Anh nhìn Hoàng Phong đầy sự cảnh giác.
"Này anh kia! Định làm gì bạn tôi hả?"
Hoàng Phong bị Ngọc Khánh chặn lại, ánh mắt anh nhìn cô chợt lóe lên một tia nhìn khó chịu, Lan Anh vội cản cô lại.
"Ngọc Khánh không sao đâu!"
Hoàng Phong nhận ra bản thân hơi quá đà thì đành xin lỗi rồi quay người đi, mọi người nhìn theo ba người họ bàn tán. Hoàng Phong bỏ đi ra ngoài, anh ngồi dưới sân suy ngẫm lại.
Phải là Thanh Vân người mà anh đã tìm qua bao kiếp, có phải cô ấy không...
Ngày ấy, sau khi được Thị Đào và ông Hai giải thoát, hồn phách của Thanh Vân được đưa đến chùa ngày ngày nghe kinh Phật. Đến khi đã tận số, Thanh Vân lại một lần nữa đi xuống Âm Phủ.
Nàng từng bước đi trên đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa bỉ ngạn, một màu đỏ rực hai bên lối đi. Thanh Vân tự hỏi sau khi đến gặp Diêm vương rồi nàng sẽ thế nào.
Diêm vương sau khi luận tội kết nhân quả, liền sai người đưa Thanh Vân đến cầu Nại Hà. Cây cầu sẽ đưa vong hồn sang một nơi khác chờ ngày đầu thai, cùng với người phụ nữ ngày ngày nấu canh tiễn đưa họ.
Thanh Vân vừa đi đến thì đã gặp một người phụ nữ không già cũng không trẻ đứng đó, trên tay là một chén canh còn đang bốc khói. Người phụ nữ ấy không ai khác là Mạnh Bà, nhìn thấy một vong hồn đi đến thì đã nhanh tay đem canh ra.
Nhìn thấy Thanh Vân, Mạnh Bà thắc mắc hỏi.
"Vong hồn đã xem qua Đá Tam Sinh chưa?"
"Bẩm chưa ạ!"
"Đá Tam Sinh là nơi ghi lại kiếp trước là ai, kiếp này là ai, vì sao nàng lại không xem?"
Thanh Vân buồn bã đáp.
"Kiếp này hay kiếp sau biết để làm gì, dù sao ta và chàng không thể là một cặp phu thê bình thường..."
"Vì sao nàng không đến Vọng Hương Đài xem lại cố nhân?"
"Xem để làm gì...chỉ khiến ta thêm đau..."
Nói rồi Thanh Vân không suy nghĩ mà lấy chén canh trên tay Mạnh Bà mà uống cạn. Mạnh Bà thoáng nét sửng sốt vì lần đầu tiên thấy một vong hồn chấp nhận buông bỏ như vậy. Phải chăng kiếp này nàng không hạnh phúc, phải chăng những chuyện trên dương thế nhất nhất đều muốn quên đi.
Trước mắt nàng chợt trở thành một màu trắng sáng, đôi mắt khi nãy còn ướt đẫm giờ đã trở nên vô hồn nhìn vào khoảng không. Chén canh trên tay nàng rơi xuống đất vỡ tan tành, Thanh Vân quay sang nhìn người bên cạnh. Mạnh Bà khẽ mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho nàng bước lên cầu.
Bên dưới cầu Nại Hà là dòng Vong Xuyên đen đặc, nước sông chỉ là một màu đen huyền không thấy đáy. Thanh Vân đi trên cầu nhìn xuống, nàng chẳng thấy gì ngoài những gợn sóng nhẹ dù nơi này không có gió. Nàng không hay rằng dưới dòng nước kia có một vong hồn vì nàng không chịu uống canh, chấp nhận trải qua những kiếp đau đớn nhìn nàng đi trên cầu.
Vương Hoàng Phong quay quắt tìm kiếm, ánh mắt anh dừng lại tại vị trí của Lan Anh và Ngọc Khánh.
" Mùi hương này...là từ nơi ấy!"
Ngọc Khánh nói sẽ đi lấy nước và rời đi, Lan Anh bấm điện thoại, lướt vào Group của trường, nhìn những tấm ảnh mọi người chụp mà tiu nghỉu khi nghĩ lại Vương Hoàng Phong làm lơ mình.
Cô quyết định sẽ tìm cơ hội tiếp cận anh thêm nữa. Một bóng người đứng trước mặt Lan Anh, cô ngước lên thì không khỏi kinh ngạc khi nhận ra người trước mặt.
"Anh là...Hoàng...Hoàng Phong?"
Vương Hoàng Phong nghe vậy, trong lòng lại nghĩ người con gái trước mặt này lẽ nào là người anh đang tìm kiếm. Bởi vì cô ấy biết tên anh, Hoàng Phong ôm chầm lấy Lan Anh khiến cô ngạc nhiên mà trong tim hồi hộp.
Ngọc Khánh vừa trở về thấy bạn thân bị người lạ ôm thì vội đến gỡ tay Hoàng Phong ra, cô đứng chắn trước mặt Lan Anh nhìn Hoàng Phong đầy sự cảnh giác.
"Này anh kia! Định làm gì bạn tôi hả?"
Hoàng Phong bị Ngọc Khánh chặn lại, ánh mắt anh nhìn cô chợt lóe lên một tia nhìn khó chịu, Lan Anh vội cản cô lại.
"Ngọc Khánh không sao đâu!"
Hoàng Phong nhận ra bản thân hơi quá đà thì đành xin lỗi rồi quay người đi, mọi người nhìn theo ba người họ bàn tán. Hoàng Phong bỏ đi ra ngoài, anh ngồi dưới sân suy ngẫm lại.
Phải là Thanh Vân người mà anh đã tìm qua bao kiếp, có phải cô ấy không...
Ngày ấy, sau khi được Thị Đào và ông Hai giải thoát, hồn phách của Thanh Vân được đưa đến chùa ngày ngày nghe kinh Phật. Đến khi đã tận số, Thanh Vân lại một lần nữa đi xuống Âm Phủ.
Nàng từng bước đi trên đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa bỉ ngạn, một màu đỏ rực hai bên lối đi. Thanh Vân tự hỏi sau khi đến gặp Diêm vương rồi nàng sẽ thế nào.
Diêm vương sau khi luận tội kết nhân quả, liền sai người đưa Thanh Vân đến cầu Nại Hà. Cây cầu sẽ đưa vong hồn sang một nơi khác chờ ngày đầu thai, cùng với người phụ nữ ngày ngày nấu canh tiễn đưa họ.
Thanh Vân vừa đi đến thì đã gặp một người phụ nữ không già cũng không trẻ đứng đó, trên tay là một chén canh còn đang bốc khói. Người phụ nữ ấy không ai khác là Mạnh Bà, nhìn thấy một vong hồn đi đến thì đã nhanh tay đem canh ra.
Nhìn thấy Thanh Vân, Mạnh Bà thắc mắc hỏi.
"Vong hồn đã xem qua Đá Tam Sinh chưa?"
"Bẩm chưa ạ!"
"Đá Tam Sinh là nơi ghi lại kiếp trước là ai, kiếp này là ai, vì sao nàng lại không xem?"
Thanh Vân buồn bã đáp.
"Kiếp này hay kiếp sau biết để làm gì, dù sao ta và chàng không thể là một cặp phu thê bình thường..."
"Vì sao nàng không đến Vọng Hương Đài xem lại cố nhân?"
"Xem để làm gì...chỉ khiến ta thêm đau..."
Nói rồi Thanh Vân không suy nghĩ mà lấy chén canh trên tay Mạnh Bà mà uống cạn. Mạnh Bà thoáng nét sửng sốt vì lần đầu tiên thấy một vong hồn chấp nhận buông bỏ như vậy. Phải chăng kiếp này nàng không hạnh phúc, phải chăng những chuyện trên dương thế nhất nhất đều muốn quên đi.
Trước mắt nàng chợt trở thành một màu trắng sáng, đôi mắt khi nãy còn ướt đẫm giờ đã trở nên vô hồn nhìn vào khoảng không. Chén canh trên tay nàng rơi xuống đất vỡ tan tành, Thanh Vân quay sang nhìn người bên cạnh. Mạnh Bà khẽ mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho nàng bước lên cầu.
Bên dưới cầu Nại Hà là dòng Vong Xuyên đen đặc, nước sông chỉ là một màu đen huyền không thấy đáy. Thanh Vân đi trên cầu nhìn xuống, nàng chẳng thấy gì ngoài những gợn sóng nhẹ dù nơi này không có gió. Nàng không hay rằng dưới dòng nước kia có một vong hồn vì nàng không chịu uống canh, chấp nhận trải qua những kiếp đau đớn nhìn nàng đi trên cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.