Chương 35: Trùng sinh
Khói Ảo
05/04/2024
Khoảng thời gian sau, Hoàng Phong chủ động tiếp xúc Lan Anh để xác nhận cô là ai. Chính vì điều đó khiến những nữ sinh khác trong trường thấy gai mắt mỗi khi
Lan Anh xuất hiện.
Thật sự trên người của Lan Anh có vương vấn mùi hương mà anh tìm kiếm. Dù bản thân xác định được nhưng Tường Quân lại nghĩ có lẽ không phải người mà
Hoàng Phong tìm là cô.
Hoàng Phong suy nghĩ hồi lâu rồi nói với người đàn ông kia.
"Chú giúp tôi điều tra về cô gái tên Lan Anh này nhé!"
"Tôi biết rồi.!"
Tường Quân ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.
"Anh nghe được mùi hương ấy nhưng chắc gì phát ra từ cô gái đó chứ?"
"Ừm.. .tôi vẫn chưa chắc nên mới phải kiểm tra thêm!"
Ngày hôm ấy, lớp của Ngọc Khánh có tiết học về quân sự, Hoàng Phong cũng trùng hợp đi ngang đó. Nhìn thấy Ngọc Khánh và Lan Anh thì anh nhìn cả hai không ngừng.
Giờ nghỉ giải lao Ngọc Khánh lại lấy tập tài liệu ra xem, Lan Anh vừa uống nước vừa nói.
"Mình chẳng hiểu có gì làm cậu mê mẩn đến vậy?"
"Mình chẳng hiểu có gì làm cậu mê mẩn đến vậy?"
Ngọc Khánh ngơ ngác nhìn cô bạn bên cạnh rồi đặt tập tài liệu sang bên cạnh từ tốn trả lời.
Bản thân cô cũng chẳng biết vì sao lại tò mò đến vậy. Có thể vì cô thương cảm cho những số phận cao quý nhưng không được yêu thương trọn vẹn. Hay sự ra đi đột ngột của những vị hoàng tộc mà không ai giải thích được. Ngọc Khánh luôn mong chờ một ngày nào đó được đến tại nơi ấy để tìm hiểu.
Tiếng gọi tập trung vang lên, Lan Anh kéo tay Ngọc Khánh chạy đi mà cả hai quên mất tập tài liệu.
Một người nhẹ nhàng đi đến nơi khi nãy hai cô gái vừa ngồi, bàn tay gầy nhặt lấy tập tài liệu, đôi mắt nhìn theo hai bóng người kia.
Ngôi nhà ở vùng ven thành phố, nam thanh niên ngồi trên ghế tay cầm xấp tài liệu chăm chú đọc. Những dòng chữ như đang vẽ lên bức tranh đầy đau thương năm nào, gương mặt Hoàng Phong sắc lại, anh cố gắng cắn chặt răng để kiềm chế dòng cảm xúc đang dâng trào.
Người đàn ông kia đi đến ngồi bên cạnh, ánh nhìn vừa dừng lại trên những dòng chữ. Hoàng Phong run giọng hỏi.
"Chú Hoàng, đây có phải nói về năm đó?"
Bấy giờ người tên Hoàng mới chậm rãi nhận xấp giấy mà đọc, rồi ông khẽ gật đầu. Hoàng Phong cau mày hỏi tiếp.
"Tại sao cô gái ấy lại có những thứ này?"
"Cậu nói Ngọc Khánh à? Cô bé là sinh viên của khoa Khảo cổ, học viên ưu tú của tôi."
Ánh mắt Hoàng Phong rưng rưng xúc động, anh nhớ lại khi ấy. Khi lưỡi kiếm Vọng Tiêu chạm vào da thịt, vị Vua ấy không rơi một giọt nước mắt, chàng chờ đợi ngày gặp lại người con gái của mình. Ánh nhìn vô vọng mỗi khi bóng nàng bước trên cầu, nhận lấy mọi nỗi đau khổ tột cùng, chàng muốn gào thét gọi tên nàng nhưng tất cả chỉ là tiếng thét mãi không thể thoát ra.
Bàn tay gầy gò đặt lên vai Hoàng Phong, ông Hoàng biết nỗi đau của một kẻ mang trong tim đầy đủ kí ức từ những kiếp trước. Ngày Hoàng Phong xuất hiện, anh chỉ mới mười lăm tuổi, ông bàng hoàng còn tưởng bản thân gặp kẻ tâm thần. Đến khi Hoàng Phong kể lại những gì đã xảy ra, thời gian và diễn biến không sai sót.
Ông Hoàng run rẩy chạm tay vào người trước mặt như xác định đó là người thật. Rồi khi Tường Quân cũng đi đến gặp Hoàng Phong, ánh mắt của cậu lạnh lùng khi ông Hoàng hỏi cậu là ai. Tường Quân nhìn ông Hoàng rồi nhìn sang Hoàng Phong mà trả lời.
"Ta là Lịch Hiên!"
Đêm đó để tự giải thích những điều bản thân nghi ngờ, ông Hoàng tìm lại những thông tin rời rạc về một thuật ngữ tưởng chừng vô lý và hoang đường.
TRÙNG SINH!?
Từ đó ông Hoàng trở thành người bảo hộ hợp pháp, nhờ những mối quan hệ quen biết và lấy lý do cha mẹ đã mất, ông Hoàng là người chú ruột nuôi dưỡng của cả
Hoàng Phong và Tường Quân.
Lan Anh xuất hiện.
Thật sự trên người của Lan Anh có vương vấn mùi hương mà anh tìm kiếm. Dù bản thân xác định được nhưng Tường Quân lại nghĩ có lẽ không phải người mà
Hoàng Phong tìm là cô.
Hoàng Phong suy nghĩ hồi lâu rồi nói với người đàn ông kia.
"Chú giúp tôi điều tra về cô gái tên Lan Anh này nhé!"
"Tôi biết rồi.!"
Tường Quân ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.
"Anh nghe được mùi hương ấy nhưng chắc gì phát ra từ cô gái đó chứ?"
"Ừm.. .tôi vẫn chưa chắc nên mới phải kiểm tra thêm!"
Ngày hôm ấy, lớp của Ngọc Khánh có tiết học về quân sự, Hoàng Phong cũng trùng hợp đi ngang đó. Nhìn thấy Ngọc Khánh và Lan Anh thì anh nhìn cả hai không ngừng.
Giờ nghỉ giải lao Ngọc Khánh lại lấy tập tài liệu ra xem, Lan Anh vừa uống nước vừa nói.
"Mình chẳng hiểu có gì làm cậu mê mẩn đến vậy?"
"Mình chẳng hiểu có gì làm cậu mê mẩn đến vậy?"
Ngọc Khánh ngơ ngác nhìn cô bạn bên cạnh rồi đặt tập tài liệu sang bên cạnh từ tốn trả lời.
Bản thân cô cũng chẳng biết vì sao lại tò mò đến vậy. Có thể vì cô thương cảm cho những số phận cao quý nhưng không được yêu thương trọn vẹn. Hay sự ra đi đột ngột của những vị hoàng tộc mà không ai giải thích được. Ngọc Khánh luôn mong chờ một ngày nào đó được đến tại nơi ấy để tìm hiểu.
Tiếng gọi tập trung vang lên, Lan Anh kéo tay Ngọc Khánh chạy đi mà cả hai quên mất tập tài liệu.
Một người nhẹ nhàng đi đến nơi khi nãy hai cô gái vừa ngồi, bàn tay gầy nhặt lấy tập tài liệu, đôi mắt nhìn theo hai bóng người kia.
Ngôi nhà ở vùng ven thành phố, nam thanh niên ngồi trên ghế tay cầm xấp tài liệu chăm chú đọc. Những dòng chữ như đang vẽ lên bức tranh đầy đau thương năm nào, gương mặt Hoàng Phong sắc lại, anh cố gắng cắn chặt răng để kiềm chế dòng cảm xúc đang dâng trào.
Người đàn ông kia đi đến ngồi bên cạnh, ánh nhìn vừa dừng lại trên những dòng chữ. Hoàng Phong run giọng hỏi.
"Chú Hoàng, đây có phải nói về năm đó?"
Bấy giờ người tên Hoàng mới chậm rãi nhận xấp giấy mà đọc, rồi ông khẽ gật đầu. Hoàng Phong cau mày hỏi tiếp.
"Tại sao cô gái ấy lại có những thứ này?"
"Cậu nói Ngọc Khánh à? Cô bé là sinh viên của khoa Khảo cổ, học viên ưu tú của tôi."
Ánh mắt Hoàng Phong rưng rưng xúc động, anh nhớ lại khi ấy. Khi lưỡi kiếm Vọng Tiêu chạm vào da thịt, vị Vua ấy không rơi một giọt nước mắt, chàng chờ đợi ngày gặp lại người con gái của mình. Ánh nhìn vô vọng mỗi khi bóng nàng bước trên cầu, nhận lấy mọi nỗi đau khổ tột cùng, chàng muốn gào thét gọi tên nàng nhưng tất cả chỉ là tiếng thét mãi không thể thoát ra.
Bàn tay gầy gò đặt lên vai Hoàng Phong, ông Hoàng biết nỗi đau của một kẻ mang trong tim đầy đủ kí ức từ những kiếp trước. Ngày Hoàng Phong xuất hiện, anh chỉ mới mười lăm tuổi, ông bàng hoàng còn tưởng bản thân gặp kẻ tâm thần. Đến khi Hoàng Phong kể lại những gì đã xảy ra, thời gian và diễn biến không sai sót.
Ông Hoàng run rẩy chạm tay vào người trước mặt như xác định đó là người thật. Rồi khi Tường Quân cũng đi đến gặp Hoàng Phong, ánh mắt của cậu lạnh lùng khi ông Hoàng hỏi cậu là ai. Tường Quân nhìn ông Hoàng rồi nhìn sang Hoàng Phong mà trả lời.
"Ta là Lịch Hiên!"
Đêm đó để tự giải thích những điều bản thân nghi ngờ, ông Hoàng tìm lại những thông tin rời rạc về một thuật ngữ tưởng chừng vô lý và hoang đường.
TRÙNG SINH!?
Từ đó ông Hoàng trở thành người bảo hộ hợp pháp, nhờ những mối quan hệ quen biết và lấy lý do cha mẹ đã mất, ông Hoàng là người chú ruột nuôi dưỡng của cả
Hoàng Phong và Tường Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.