Quyển 1 - Chương 39: Cướp hôn
Văn Mặc
06/05/2013
Trong bóng tối bao la, Mạc Vấn đi về phía trước không mục đích, đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu trắng ở sâu trong bóng tối, y phục trắng noãn, tóc đen bay phấp phới, gương mặt tuyệt đẹp đang mỉm cười lẳng lặng nhìn hắn, dường như đã chờ ở đây từ lâu.
Mạc Vấn trong lòng không khỏi vui sướng, hắn cao hứng chạy về hướng thân ảnh tuyệt mỹ kia. Khoảng cách ngày càng ngắn lại, một trăm mét, năm mưoi mét, mười mét… Ba mét!
Thân ảnh màu trắng đang lơ lửng trên không, gương mặt vẫn thanh lệ như xưa, bình tĩnh nhìn hắn chăm chú.
Mạc Vấn liền gấp gáp, liều lĩnh nhảy về phía trước, rốt cuộc đã nắm được tay mỹ nhân, được người đẹp kéo lên trời. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong lòng tràn đầy vui sướng, đột nhiên, gương mặt thanh lệ kia biến đổi thành một gương mặt rất quen thuộc, Mạc Vấn như bị điện giựt, tay liền buông lỏng rơi xuống phía dưới.
Mạc Vấn bừng tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, trên người toát ra đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời vừa mới ló, khóe miệng lộ ra một chút chua xót, nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh, là nàng sao? Là nàng đang trách ta sao?”
Thật lâu sau, Mạc Vấn than nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng lên, nhìn mặt trời mà trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. Mấy ngày nay đêm nào giấc mộng của hắn cũng như vậy, không biết vì sao từ khi gặp được Bạch y thiếu nữ kia, lòng hắn liền nhớ mãi không quên, hình ảnh bạch y thiếu nữ đã xâm nhập vào tận trong óc, nhất là lúc màn đêm vừa buông xuống, khi tiến vào giấc ngủ say thì liền mơ thấy đối phương, cứ như là bị ma ám!
Mỗi lần mơ thấy Bạch y thiếu nữ kia, kết cục là luôn bị gương mặt lạnh lùng của Mộ Thanh Thanh làm cho bừng tỉnh. Hắn biết dường như mình đã thích thiếu nữ kia mất rồi, thích mà không hề có lý do gì. Nguyên nhân ắt hẳn là Bạch y thiếu nữ kia trước giờ vẫn xuất trần tuyệt mỹ như tiên, dáng vẻ đó làm cho hắn không tự chủ được mà sinh ra lòng ái mộ.
Chính loại ái mộ này làm cho hắn sinh ra cảm giác tội lỗi với Mộ Thanh Thanh, cô gái xém tí nữa trở thành thê tử của hắn. Tuy rằng cuối cùng là do Mộ Thanh Thanh nói lời ly biệt nhưng xét cho cùng là do mình đã làm tổn thương đối phương quá sâu.
“Có lẽ nàng đã tái giá a.” Trong lòng Mạc Vấn buồn bã, vô cùng chua xót.
Thật lâu sau hắn thở ra một hơi, như là thở ra toàn bộ phiền nhiễu trong người vậy, sau đó đi ra khỏi động quật, tiến về phía dưới chân núi. Nếu như lúc này có linh kiếm sư ở đây thì họ sẽ hoảng sợ phát hiện ra thân hình Mạc Vấn giờ đây vô cùng quỷ mị, tuy tần số bước đi không cao nhưng dưới chân dường như có gió, một bước là ngoài hai trượng.
Đây là bộ pháp Thanh Vân mà Mạc Vấn tìm hiểu được trong Băng Vân Kiếm. Giống với Lãnh Nguyệt, bộ pháp này không có tâm pháp hành công cụ thể, chỉ có thể mô phỏng ra từ quỹ đạo của bộ pháp mà thôi. Mạc Vấn tìm hiểu khoảng mười ngày là đã nắm được sơ bộ, mỗi một bước đạp xuống, hơi nước trong không khí liền nhanh chóng hội tụ dưới chân, mỗi bước tương đương hơn mười bước chân của người thường, càng lợi hại chính là mức độ tiêu hao kiếm khí cũng không nhiều, hoàn toàn trong khả năng thừa nhận.
Mấy giờ sau, Mạc Vấn đã ở ngoài đại hoang sơn mạch, Phi Thạch thành đã lấp ló đằng xa.
Càng tiếp cận Phi Thạch Thành, Mạc Vấn đột nhiên cảm giác bầu không khí ở đây có chút không đúng, chẳng biết tại sao người qua đường ở đại hoang sơn mạch này dường như đều mất tích, ngay cả thân ảnh của kiếm sĩ quân tuần tra trong thành cũng không có.
Chờ hắn đi đến gần, nhìn cửa thành đóng chặt cùng với y giáp dính máu của kiếm sĩ canh gác trên tường thành thì mới hiểu được tình huống nghiêm trọng đến thế nào.
Gọi mở cửa thành, các kiếm sĩ đều biết thân phận đặc thù của hắn cho nên liền cho đi. Mạc Vấn thi triển Thanh Vân bộ pháp, bước nhanh về phía phủ thành chủ.
Dọc theo đường đi toàn là dấu vết của cuộc huyết chiến, rất nhiều thi thể còn chưa kịp dọn dẹp, có hơn phân nửa là thi thể của hộ vệ quân cùng thành vệ quân, trong đó hỗn loạn nhất là hắc phong thiết vệ và linh kiếm sư của phủ thành chủ.
Có điều một lát sau Mạc Vấn đã xuất bên ngoài phủ thành chủ, đại môn đã hoàn toàn sụp đổ, phân tán tứ tung trước viện, phía trên còn lưu lại kiếm khí rõ rệt. Toàn bộ phủ thành chủ dường như đã bị máu tươi nhuốm đỏ, vài tên hắc phong thiết vệ đang lẳng lặng thanh lí.
Phía sau việc Mạc Vấn gặp được Trương Tể đang hấp hối, người này đã bước nửa chân vào bát giai cường giả, toàn bộ trước ngực đã bị xuyên thủng, cả cánh tay phải bị đứt lìa, kinh mạch toàn thân vỡ vụn, chỉ còn chút hơi tàn.
“Tiên sinh! Tỷ tỷ bị bọn họ bắt đi, ngài mau cứu tỷ tỷ đi!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Bình toàn là vết máu, hắn nhào tới ngực Mạc Vấn, khóc lớn.
Sắc mặt Mạc Vấn khó coi, nhìn một gã hắc phong thiết vệ: “Là ai?”
Vẻ mặt của tên hắc phong thiết vệ bi phẫn: “Là người của Thanh Thành Liễu gia, hôm qua đô đốc đại nhân chỉ huy người bắt phản nghịch Ty Không phủ, hơn một trăn linh kiếm sư đột nhiên xâm nhập phía Bắc Phi Thạch thành triển khai chém giết, trong đó có một gã linh kiếm sư vô cùng cường đại, chúng ta không địch lại, bị bọn chúng xông vào phủ thành chủ bắt mất tiểu thư. Trương đô đốc cũng bị đối phương đánh bại trong ba kiếm.”
Mạc Vấn tiếp tục nhìn về phía Trương Tể, vết thương trước ngực là một kiếm, cánh tay bị đứt là một kiếm, kinh mạch toàn thân vỡ vụn là một kiếm, nói cách khác Trương Tể ngay cả một kiếm của đối phương cũng không tiếp được. Trong lòng hơi trầm xuống, có thể dùng ba kiếm đánh Trương Tể như vậy, thực lực tên kia tuyệt đối không thể là bát giai, chỉ có thể là cửu giai!
Linh kiếm sư Cửu giai sao? Trong mắt Mạc Vấn lóe lên sát khí, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh, từ đại hoang sơn mạch trở về, không những thân thể đạt tới mức linh kiếm thượng phẩm trung đẳng, tu vi kiếm khí cũng tăng trưởng tới rồi lục giai đỉnh phong, lại học được Đại Vân Vũ kiếm quyết và Thanh Vân Bộ, cho dù đối mặt với linh kiếm sư cửu giai thì hắn cũng có niềm tin đánh một trận!
“Văn Mặc…” Một âm thanh suy yếu truyền đến.
Mạc Vấn thi triển cước pháp xuất hiện bên người Trương Tể.
Sắc mặt Trương Tể khô khốc như tro tàn, hắn run rẩy nâng cánh tay nguyên vẹn còn lại, Mạc Vấn vội vàng nắm lấy.
“Văn Mặc… Trương Tể ta cả đời chưa bao giờ cầu xin người khác, hôm nay… Ta cầu xin ngươi một lần, ngươi… Ngươi nhất định phải…cứu… cứu tiểu thư…” Trương Tể cố hết sức nói, hai mắt nhòe đi gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vấn.
Mạc Vấn im lặng gật đầu, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ mang Phương tiểu thư nguyên vẹn trở về.”
Trên mặt Trương Tể hiện lên một tia giải thoát, ngửa mặt nhẹ giọng nói bâng quơ: “Hầu gia… Trương Tể đến đây…”
Cảm giác được lực đạo cuối cùng trong cánh tay trái kia biến mất, Mạc Vấn biết vị bộ hạ trung thành nhất của Định Bắc hầu này đã rời khỏi nhân thế.
Mạc Vấn thở dài, cho dù Trương Tể không thỉnh cầu thì chắc chắn hắn vẫn sẽ cứu Phương Nhu. Hành trình trong đại hoang sơn mạch lần này hắn mắc nợ Phương Nhu rất nhiều nhân quả, phải trả lại cho đủ, bằng không cả đời hắn sẽ không yên tâm.
Phi Thạch thành cách Thanh Thành Liễu gia hơn tám trăm dặm, Mạc Vấn lấy từ Phi Thạch thành ra ba con chiến mã thượng đẳng, thay phiên cưỡi chúng bôn ba không ngừng nghỉ. Rốt cuộc ở giữa trưa ngày thứ ba mới đến được Thanh Mang sơn, hang ổ của Liễu gia tại Thanh Châu.
Một tòa thành trì dựa vào núi non xuất hiện trong tầm mắt Mạc Vấn, tường thành cao to không hề kém Phi Thạch thành, chỉ là diện tích rút nhỏ đi rất nhiều mà thôi, phạm vi chỉ ở khoảng hai đến ba dặm. Mà tòa thành này chính là căn cơ của Thanh Châu Liễu gia – Thanh Thành!
Không gặp đám người của Liễu gia bắt cóc Phương Nhu trên đường đi, Mạc Vấn cũng hơi có chút thất vọng, nhưng hắn tuyệt đối không tuyệt vọng. Theo tin tức mà Hắc Phong Thiết Vệ cung cấp, Thanh Thành chỉ có một vị lão tổ tu vi Linh kiếm sư Bát giai, Mạc Vấn hoàn toàn có tự tin ứng đối, việc cấp bách trước mắt chỉ là an toàn của Phương Nhu mà thôi.
Xuống ngựa ở nơi cách Thanh Thành hơn mười dặm, trên đường cũng có rất nhiều Linh kiếm sư hoặc kiếm khách độc hành, sự xuất hiện của Mạc Vấn cũng không quá đột ngột. Rất nhanh hắn đã tiếp cận cửa nam Thanh thành, nơi đó có thủ vệ của Liễu gia canh gác nhưng chủ yếu chỉ là kiếm khách, cá biệt chỉ có Linh kiếm sư Tam giai, Tứ giai tọa trấn.
Ánh mắt Mạc Vấn hơi lóe lên, những kiếm khách và Linh kiếm sư vào thành dường như đều có một chiếc thiệp mời đỏ sẫm, đám thủ vệ kia kiểm tra thiệp xong mới cho đi. Mạc Vấn nhíu nhíu mày, hắn không hề có thiệp mời, nhưng lúc này vài tiếng bàn tán lại truyền vào trong tai.
“Đây là lần thứ sáu trong năm nhỉ? Hắc hắc, Thanh thành thiếu chủ thật đúng là “trâu”, thêm lần này chỉ sợ đã có hai mươi ba phòng thê thiếp rồi.”
“Phì, ngươi không biết đấy chứ, hai mươi ba chỉ là con số bên ngoài thôi. Những cô nương bị hắn tao đạp bên ngoài không một ngàn thì cũng đến tám trăm. Nghe nói tên Thanh thành Thiếu chủ này xây nguyên một tòa “Giai nhân trủng” ở hậu sơn Thanh thành, nơi đó không biết phải chôn đến bao nhiêu cô nương bị hắn đùa bỡn đến chết rồi.”
“Ta nghĩ sớm muộn gì tên tiểu tử này cũng chết trên người nữ nhân, không biết lần này là cô nương nhà ai bất hạnh đây. Làm thiếp mời yến tiệc rùm beng thế này thì xem ra gia thế tân nương tử cũng không đơn giản a.”
“Hắc hắc, ngươi đoán đúng rồi, nghe nói thân phận vị tân nương tử kia quả thật không nhỏ, đó chính là con gái của Định Bắc hầu Phương Dã! Là một trong hai đóa hoa nổi tiếng tại kinh thành, nghe đồn rằng đã bị một quý nhân thi đỗ hái được phương tâm, nhưng đến khi Thanh Châu lại béo cho tên dâm thiếu gia này.”
“Ài, cũng thật đáng buồn mà, Định Bắc hầu anh hùng một đời mà cuối cùng con gái lại phải lâm vào cảnh làm thiếp cho người khác. Nếu vị Hầu gia này trên trời có linh thì không biết sẽ cảm thấy thế nào đây.”
Trong lòng Mạc Vấn đã tràn ngập sát khí, tên Liễu Nguyệt Khung kia thật sự là chết một trăm lần cũng không đủ. Hắn hối hận lúc trước chỉ lấy một tay của đối phương, không giết chết tại chỗ. Còn đám Thanh thành Liễu gia này dung túng đệ tử làm ác thì thôi, nhưng đến cả việc khinh nhờn anh linh của công thần quốc gia như vậy cũng làm ra được, phải nên diệt tộc!
Cách cửa thành khoảng năm, sáu dặm, Mạc Vấn lặng lẽ ẩn núp tại một ngã ba, chờ một gã kiếm khách độc hành đi ngang qua rồi bất ngờ đánh ngất đối phương, sau đó kéo vào rừng cây ven đường lấy đi thiệp mời, dễ dàng tràn trộn vào Thanh thành.
Được người dẫn đến biệt viện, Mạc Vấn cũng trở thành một trong số những tân khách, ở đây chờ đợi tiệc cưới buổi tối bắt đầu. Đương nhiên những vị khách quý đều được người của Liễu gia tiếp đón đặc biệt, chỉ có đám tân khách mời cho đủ số này là bị quên đi mà thôi. Thậm chí còn bị cấm túc trong đó, không được phép đi lại lung tung trong Thanh thành.
Mạc Vấn tìm một cơ hội tránh đám tân khách và tai mắt của Thanh thành bố trí, ngầm lẻn ra ngoài từ cửa sau của đình viện. Sự phòng vệ ở Thanh thành là ngoài chặt trong thoáng, có thể chúng nghĩ là ở Thanh Châu không ai đui mù mà đi trêu chọc đến Thanh thành, cộng thêm chuẩn bị cho hỉ sự nên hầu hết nhân lực đều tập trung ở sảnh chính. Người đi lại trên đường đã rất ít, thủ vệ tuần tra lại càng ít hơn.
Nhìn thấy một đoàn xe hình như đang vận chuyển hạ lễ, Mạc Vấn liền lặng lẽ đi theo.
Mạc Vấn trong lòng không khỏi vui sướng, hắn cao hứng chạy về hướng thân ảnh tuyệt mỹ kia. Khoảng cách ngày càng ngắn lại, một trăm mét, năm mưoi mét, mười mét… Ba mét!
Thân ảnh màu trắng đang lơ lửng trên không, gương mặt vẫn thanh lệ như xưa, bình tĩnh nhìn hắn chăm chú.
Mạc Vấn liền gấp gáp, liều lĩnh nhảy về phía trước, rốt cuộc đã nắm được tay mỹ nhân, được người đẹp kéo lên trời. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong lòng tràn đầy vui sướng, đột nhiên, gương mặt thanh lệ kia biến đổi thành một gương mặt rất quen thuộc, Mạc Vấn như bị điện giựt, tay liền buông lỏng rơi xuống phía dưới.
Mạc Vấn bừng tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, trên người toát ra đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời vừa mới ló, khóe miệng lộ ra một chút chua xót, nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh, là nàng sao? Là nàng đang trách ta sao?”
Thật lâu sau, Mạc Vấn than nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng lên, nhìn mặt trời mà trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. Mấy ngày nay đêm nào giấc mộng của hắn cũng như vậy, không biết vì sao từ khi gặp được Bạch y thiếu nữ kia, lòng hắn liền nhớ mãi không quên, hình ảnh bạch y thiếu nữ đã xâm nhập vào tận trong óc, nhất là lúc màn đêm vừa buông xuống, khi tiến vào giấc ngủ say thì liền mơ thấy đối phương, cứ như là bị ma ám!
Mỗi lần mơ thấy Bạch y thiếu nữ kia, kết cục là luôn bị gương mặt lạnh lùng của Mộ Thanh Thanh làm cho bừng tỉnh. Hắn biết dường như mình đã thích thiếu nữ kia mất rồi, thích mà không hề có lý do gì. Nguyên nhân ắt hẳn là Bạch y thiếu nữ kia trước giờ vẫn xuất trần tuyệt mỹ như tiên, dáng vẻ đó làm cho hắn không tự chủ được mà sinh ra lòng ái mộ.
Chính loại ái mộ này làm cho hắn sinh ra cảm giác tội lỗi với Mộ Thanh Thanh, cô gái xém tí nữa trở thành thê tử của hắn. Tuy rằng cuối cùng là do Mộ Thanh Thanh nói lời ly biệt nhưng xét cho cùng là do mình đã làm tổn thương đối phương quá sâu.
“Có lẽ nàng đã tái giá a.” Trong lòng Mạc Vấn buồn bã, vô cùng chua xót.
Thật lâu sau hắn thở ra một hơi, như là thở ra toàn bộ phiền nhiễu trong người vậy, sau đó đi ra khỏi động quật, tiến về phía dưới chân núi. Nếu như lúc này có linh kiếm sư ở đây thì họ sẽ hoảng sợ phát hiện ra thân hình Mạc Vấn giờ đây vô cùng quỷ mị, tuy tần số bước đi không cao nhưng dưới chân dường như có gió, một bước là ngoài hai trượng.
Đây là bộ pháp Thanh Vân mà Mạc Vấn tìm hiểu được trong Băng Vân Kiếm. Giống với Lãnh Nguyệt, bộ pháp này không có tâm pháp hành công cụ thể, chỉ có thể mô phỏng ra từ quỹ đạo của bộ pháp mà thôi. Mạc Vấn tìm hiểu khoảng mười ngày là đã nắm được sơ bộ, mỗi một bước đạp xuống, hơi nước trong không khí liền nhanh chóng hội tụ dưới chân, mỗi bước tương đương hơn mười bước chân của người thường, càng lợi hại chính là mức độ tiêu hao kiếm khí cũng không nhiều, hoàn toàn trong khả năng thừa nhận.
Mấy giờ sau, Mạc Vấn đã ở ngoài đại hoang sơn mạch, Phi Thạch thành đã lấp ló đằng xa.
Càng tiếp cận Phi Thạch Thành, Mạc Vấn đột nhiên cảm giác bầu không khí ở đây có chút không đúng, chẳng biết tại sao người qua đường ở đại hoang sơn mạch này dường như đều mất tích, ngay cả thân ảnh của kiếm sĩ quân tuần tra trong thành cũng không có.
Chờ hắn đi đến gần, nhìn cửa thành đóng chặt cùng với y giáp dính máu của kiếm sĩ canh gác trên tường thành thì mới hiểu được tình huống nghiêm trọng đến thế nào.
Gọi mở cửa thành, các kiếm sĩ đều biết thân phận đặc thù của hắn cho nên liền cho đi. Mạc Vấn thi triển Thanh Vân bộ pháp, bước nhanh về phía phủ thành chủ.
Dọc theo đường đi toàn là dấu vết của cuộc huyết chiến, rất nhiều thi thể còn chưa kịp dọn dẹp, có hơn phân nửa là thi thể của hộ vệ quân cùng thành vệ quân, trong đó hỗn loạn nhất là hắc phong thiết vệ và linh kiếm sư của phủ thành chủ.
Có điều một lát sau Mạc Vấn đã xuất bên ngoài phủ thành chủ, đại môn đã hoàn toàn sụp đổ, phân tán tứ tung trước viện, phía trên còn lưu lại kiếm khí rõ rệt. Toàn bộ phủ thành chủ dường như đã bị máu tươi nhuốm đỏ, vài tên hắc phong thiết vệ đang lẳng lặng thanh lí.
Phía sau việc Mạc Vấn gặp được Trương Tể đang hấp hối, người này đã bước nửa chân vào bát giai cường giả, toàn bộ trước ngực đã bị xuyên thủng, cả cánh tay phải bị đứt lìa, kinh mạch toàn thân vỡ vụn, chỉ còn chút hơi tàn.
“Tiên sinh! Tỷ tỷ bị bọn họ bắt đi, ngài mau cứu tỷ tỷ đi!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Bình toàn là vết máu, hắn nhào tới ngực Mạc Vấn, khóc lớn.
Sắc mặt Mạc Vấn khó coi, nhìn một gã hắc phong thiết vệ: “Là ai?”
Vẻ mặt của tên hắc phong thiết vệ bi phẫn: “Là người của Thanh Thành Liễu gia, hôm qua đô đốc đại nhân chỉ huy người bắt phản nghịch Ty Không phủ, hơn một trăn linh kiếm sư đột nhiên xâm nhập phía Bắc Phi Thạch thành triển khai chém giết, trong đó có một gã linh kiếm sư vô cùng cường đại, chúng ta không địch lại, bị bọn chúng xông vào phủ thành chủ bắt mất tiểu thư. Trương đô đốc cũng bị đối phương đánh bại trong ba kiếm.”
Mạc Vấn tiếp tục nhìn về phía Trương Tể, vết thương trước ngực là một kiếm, cánh tay bị đứt là một kiếm, kinh mạch toàn thân vỡ vụn là một kiếm, nói cách khác Trương Tể ngay cả một kiếm của đối phương cũng không tiếp được. Trong lòng hơi trầm xuống, có thể dùng ba kiếm đánh Trương Tể như vậy, thực lực tên kia tuyệt đối không thể là bát giai, chỉ có thể là cửu giai!
Linh kiếm sư Cửu giai sao? Trong mắt Mạc Vấn lóe lên sát khí, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh, từ đại hoang sơn mạch trở về, không những thân thể đạt tới mức linh kiếm thượng phẩm trung đẳng, tu vi kiếm khí cũng tăng trưởng tới rồi lục giai đỉnh phong, lại học được Đại Vân Vũ kiếm quyết và Thanh Vân Bộ, cho dù đối mặt với linh kiếm sư cửu giai thì hắn cũng có niềm tin đánh một trận!
“Văn Mặc…” Một âm thanh suy yếu truyền đến.
Mạc Vấn thi triển cước pháp xuất hiện bên người Trương Tể.
Sắc mặt Trương Tể khô khốc như tro tàn, hắn run rẩy nâng cánh tay nguyên vẹn còn lại, Mạc Vấn vội vàng nắm lấy.
“Văn Mặc… Trương Tể ta cả đời chưa bao giờ cầu xin người khác, hôm nay… Ta cầu xin ngươi một lần, ngươi… Ngươi nhất định phải…cứu… cứu tiểu thư…” Trương Tể cố hết sức nói, hai mắt nhòe đi gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vấn.
Mạc Vấn im lặng gật đầu, trầm giọng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ mang Phương tiểu thư nguyên vẹn trở về.”
Trên mặt Trương Tể hiện lên một tia giải thoát, ngửa mặt nhẹ giọng nói bâng quơ: “Hầu gia… Trương Tể đến đây…”
Cảm giác được lực đạo cuối cùng trong cánh tay trái kia biến mất, Mạc Vấn biết vị bộ hạ trung thành nhất của Định Bắc hầu này đã rời khỏi nhân thế.
Mạc Vấn thở dài, cho dù Trương Tể không thỉnh cầu thì chắc chắn hắn vẫn sẽ cứu Phương Nhu. Hành trình trong đại hoang sơn mạch lần này hắn mắc nợ Phương Nhu rất nhiều nhân quả, phải trả lại cho đủ, bằng không cả đời hắn sẽ không yên tâm.
Phi Thạch thành cách Thanh Thành Liễu gia hơn tám trăm dặm, Mạc Vấn lấy từ Phi Thạch thành ra ba con chiến mã thượng đẳng, thay phiên cưỡi chúng bôn ba không ngừng nghỉ. Rốt cuộc ở giữa trưa ngày thứ ba mới đến được Thanh Mang sơn, hang ổ của Liễu gia tại Thanh Châu.
Một tòa thành trì dựa vào núi non xuất hiện trong tầm mắt Mạc Vấn, tường thành cao to không hề kém Phi Thạch thành, chỉ là diện tích rút nhỏ đi rất nhiều mà thôi, phạm vi chỉ ở khoảng hai đến ba dặm. Mà tòa thành này chính là căn cơ của Thanh Châu Liễu gia – Thanh Thành!
Không gặp đám người của Liễu gia bắt cóc Phương Nhu trên đường đi, Mạc Vấn cũng hơi có chút thất vọng, nhưng hắn tuyệt đối không tuyệt vọng. Theo tin tức mà Hắc Phong Thiết Vệ cung cấp, Thanh Thành chỉ có một vị lão tổ tu vi Linh kiếm sư Bát giai, Mạc Vấn hoàn toàn có tự tin ứng đối, việc cấp bách trước mắt chỉ là an toàn của Phương Nhu mà thôi.
Xuống ngựa ở nơi cách Thanh Thành hơn mười dặm, trên đường cũng có rất nhiều Linh kiếm sư hoặc kiếm khách độc hành, sự xuất hiện của Mạc Vấn cũng không quá đột ngột. Rất nhanh hắn đã tiếp cận cửa nam Thanh thành, nơi đó có thủ vệ của Liễu gia canh gác nhưng chủ yếu chỉ là kiếm khách, cá biệt chỉ có Linh kiếm sư Tam giai, Tứ giai tọa trấn.
Ánh mắt Mạc Vấn hơi lóe lên, những kiếm khách và Linh kiếm sư vào thành dường như đều có một chiếc thiệp mời đỏ sẫm, đám thủ vệ kia kiểm tra thiệp xong mới cho đi. Mạc Vấn nhíu nhíu mày, hắn không hề có thiệp mời, nhưng lúc này vài tiếng bàn tán lại truyền vào trong tai.
“Đây là lần thứ sáu trong năm nhỉ? Hắc hắc, Thanh thành thiếu chủ thật đúng là “trâu”, thêm lần này chỉ sợ đã có hai mươi ba phòng thê thiếp rồi.”
“Phì, ngươi không biết đấy chứ, hai mươi ba chỉ là con số bên ngoài thôi. Những cô nương bị hắn tao đạp bên ngoài không một ngàn thì cũng đến tám trăm. Nghe nói tên Thanh thành Thiếu chủ này xây nguyên một tòa “Giai nhân trủng” ở hậu sơn Thanh thành, nơi đó không biết phải chôn đến bao nhiêu cô nương bị hắn đùa bỡn đến chết rồi.”
“Ta nghĩ sớm muộn gì tên tiểu tử này cũng chết trên người nữ nhân, không biết lần này là cô nương nhà ai bất hạnh đây. Làm thiếp mời yến tiệc rùm beng thế này thì xem ra gia thế tân nương tử cũng không đơn giản a.”
“Hắc hắc, ngươi đoán đúng rồi, nghe nói thân phận vị tân nương tử kia quả thật không nhỏ, đó chính là con gái của Định Bắc hầu Phương Dã! Là một trong hai đóa hoa nổi tiếng tại kinh thành, nghe đồn rằng đã bị một quý nhân thi đỗ hái được phương tâm, nhưng đến khi Thanh Châu lại béo cho tên dâm thiếu gia này.”
“Ài, cũng thật đáng buồn mà, Định Bắc hầu anh hùng một đời mà cuối cùng con gái lại phải lâm vào cảnh làm thiếp cho người khác. Nếu vị Hầu gia này trên trời có linh thì không biết sẽ cảm thấy thế nào đây.”
Trong lòng Mạc Vấn đã tràn ngập sát khí, tên Liễu Nguyệt Khung kia thật sự là chết một trăm lần cũng không đủ. Hắn hối hận lúc trước chỉ lấy một tay của đối phương, không giết chết tại chỗ. Còn đám Thanh thành Liễu gia này dung túng đệ tử làm ác thì thôi, nhưng đến cả việc khinh nhờn anh linh của công thần quốc gia như vậy cũng làm ra được, phải nên diệt tộc!
Cách cửa thành khoảng năm, sáu dặm, Mạc Vấn lặng lẽ ẩn núp tại một ngã ba, chờ một gã kiếm khách độc hành đi ngang qua rồi bất ngờ đánh ngất đối phương, sau đó kéo vào rừng cây ven đường lấy đi thiệp mời, dễ dàng tràn trộn vào Thanh thành.
Được người dẫn đến biệt viện, Mạc Vấn cũng trở thành một trong số những tân khách, ở đây chờ đợi tiệc cưới buổi tối bắt đầu. Đương nhiên những vị khách quý đều được người của Liễu gia tiếp đón đặc biệt, chỉ có đám tân khách mời cho đủ số này là bị quên đi mà thôi. Thậm chí còn bị cấm túc trong đó, không được phép đi lại lung tung trong Thanh thành.
Mạc Vấn tìm một cơ hội tránh đám tân khách và tai mắt của Thanh thành bố trí, ngầm lẻn ra ngoài từ cửa sau của đình viện. Sự phòng vệ ở Thanh thành là ngoài chặt trong thoáng, có thể chúng nghĩ là ở Thanh Châu không ai đui mù mà đi trêu chọc đến Thanh thành, cộng thêm chuẩn bị cho hỉ sự nên hầu hết nhân lực đều tập trung ở sảnh chính. Người đi lại trên đường đã rất ít, thủ vệ tuần tra lại càng ít hơn.
Nhìn thấy một đoàn xe hình như đang vận chuyển hạ lễ, Mạc Vấn liền lặng lẽ đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.