Quyển 1 - Chương 38: Đại Vân Vũ kiếm quyết
Văn Mặc
06/05/2013
Một lần nữa Mạc Vấn lại quay vào trong động quan sát tiền sảnh tòa động phủ này. Tiền sảnh lại càng đơn sơ hơn nữa, ngoại trừ một cái bàn đá ra thì không còn gì khác, ở phía trên bàn cũng không có bất kỳ thứ gì. May mà ngoại trừ cửa động hắn vừa bước ra kia, ở trên tường phía trong sảnh hắn phát hiện hai cửa đá, cấm chế kết giới trên đó đã sớm hết hiệu lực, Mạc Vấn bước vào không chút trở ngại.
Hai gian phòng cũng đều là những gian thạch thất rộng chừng ba trượng, trong gian phòng thứ nhất có một cái giá bằng đá, trên đó ngổn ngang đủ loại hộp ngọc và bình ngọc, có lẽ bởi đã trải qua rất nhiều năm nên phía trên chúng phủ đầy tro bụi. Nhưng khi Mạc Vấn nhìn thấy lớp tro bụi kia thì giật mình, bởi độ dày của đám tro bụi kia lại không hề giống nhau, có nhiều dấu vết cho thấy đã từng bị động chạm tới.
Xem ra đúng là cha của Phương Nhu đã từng đến nơi này, Mạc Vấn chợt hiểu ra. Những hộp ngọc và bình ngọc vứt ngổn ngang kia cũng không phải là thứ có giá trị gì, ở bên trong chúng ít nhiều chỉ còn một ít cặn bã mục nát. Không hề tìm được thứ gì trong thạch thất này, Mạc Vấn hơi thất vọng, nhưng khi vừa tiến vào gian thạch thất thứ hai, hắn lập tức mừng rỡ như điên, bởi trên khắp bốn bức tường bên trong thạch thất đều có điêu khắc một hình người nhỏ nhắn, những hình người này ngự kiếm trong tay thể hiện những động tác khác nhau, nếu nối liền lại hẳn là một bộ kiếm quyết đầy đủ!
Ở kiếm quyết cuối cùng có đề khắc một vài chữ:
Đây là Đại Vân Vũ kiếm do ta cải tiến từ kiếm quyết Trúc Cơ Tiểu Vân Vũ của bản tông mà thành, bởi không có ngọc giản trống để ghi lại nên đành khắc ở nơi này. Kiếm quyết này dù mang danh là cải tiến, nhưng kỳ thực đã hoàn toàn không giống như trước nữa, sau khi Trúc Cơ có thể tu tập. Công pháp này có uy lực không kém gì tuyệt học trấn phái Thiên Thủy kiếm quyết của bản tông, người có duyên cứ việc yên tâm tập luyện nó.
Mạc Vấn hiểu ra, đích thị là cha của Phương Nhu đã tới đây tìm hiểu thiên kiếm quyết này. Tiếp đó Mạc Vấn vội vã tìm hiểu bộ kiếm quyết này, đồng thời càng đọc càng thấy mừng. Bộ Đại Vân Vũ kiếm này nếu phân chia theo thuộc tính hẳn là thuộc về hành thủy, tổng cộng có mười tầng, bao gồm chín chiêu tám mươi mốt kiếm thức, biến hóa vô cùng, ẩn chứa tinh túy biến ảo của mây, của nước, uy lực của nó Mạc Vấn không thể nào phán đoán được, nhưng chỉ riêng về điểm tinh diệu thâm ảo thì nó có thể so với kiếm thức Lãnh Nguyệt của hắn!
Ước chừng một canh giờ sau Mạc Vấn mới thu hồi tâm thần từ kiếm quyết ra, với khả năng tính toán của hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, chín thức kiếm quyết mới tìm hiểu được ba thức đầu, càng về sau càng huyền ảo khó hiểu, dù sao hắn tiếp xúc với việc tu luyện vẫn chưa đầy một năm, ngoại trừ những kiếm quyết cơ bản nhất như Đại Chu Thiên kiếm quyết ra hắn chưa từng học những kiếm thuật đầy đủ khác, nếu như muốn tiếp tục sợ là phải bỏ ra một chút công sức chứ không thể trong một sớm một chiều là hiểu được. Cha của Phương Nhu nhiều lắm cũng chỉ tìm hiểu được một phần rất nhỏ, nếu không tuyệt đối hắn không thể chỉ đơn giản là linh kiếm sư cấp tám như vậy được!
Nhưng lĩnh ngộ được thêm ba thức kiếm quyết này rồi, Mạc Vấn cũng có thêm một ít vốn để đối kháng với linh kiếm sư cao cấp. Lãnh Nguyệt sắc bén vô song nhưng dù sao cũng quá hao tổn chân khí, hắn lĩnh ngộ càng sâu thì uy lực của Lãnh Nguyệt cũng tăng lên càng lớn, kèm theo đó là kiếm khí để thi triển kiếm thức cũng tăng lên gấp bội, bởi vậy chỉ có thể dùng nó làm sát chiêu cuối cùng mà không thể tùy tiện sử dụng được.
Trong đầu vẫn còn suy diễn ba chiêu kiếm thức kia, Mạc Vấn dứt khoát ngồi tu luyện ngay bộ kiếm quyết này. Không biết có phải vì có căn cơ là tâm pháp vô danh hay không mà hắn tu luyện bộ kiếm quyết này hết sức nhanh chóng, chỉ chớp mắt hắn đã tu luyện xong tầng thứ nhất, tầng thứ hai hắn cũng chỉ mất nửa khắc, lần lượt từ tầng thứ ba đến tầng thứ sáu hoàn thành mà không hề gặp phải bất cứ cản trở gì như thể nước chảy thành sông!
Mà lúc này trong đan điền của Mạc Vấn không chỉ có kiếm khí thuộc tính do tu luyện tâm pháp vô danh mà có, mà lại có thêm một đám kiếm khí hình dạng mây mù đang trôi nổi lơ lửng, hai thứ tách bạch nhau không hề lẫn lộn. Đám kiếm khí có dạng mây mù này chính là căn cơ của Đại Vân Vũ kiếm quyết - Vân Vũ kiếm khí!
Cảm nhận được Vân Vũ kiếm khí hùng hậu trong cơ thể, Mạc Vấn không khỏi phấn khởi đứng dậy diễn luyện luôn ba thức kiếm đầu tiên trong Đại Vân Vũ kiếm quyết.
Thức thứ nhất là “Phong Sinh Thủy Khởi”, ý chỉ việc nước gặp gió hóa thành khí, nó biến hóa vô thường nhất, mặc dù không đến mức đột ngột vô tích không thể tìm thấy như kiếm thức Lãnh Nguyệt nhưng lại quỷ bí khó lường. Khi Mạc Vấn xuất kiếm, kiếm khí bên trong đan điền đột nhiên tách ra một luồng chạy dọc theo mấy đường kinh mạch, mà bên trong thạch thất cũng đột nhiên tràn ngập hơi nước, cuối cùng là một đạo kiếm khí xông thẳng về phía vách tường đối diện.
Oành - bảy tám vệt kiếm ngổn ngang xuất hiện ở trên vách đá, mỗi vệt kiếm đều khoét sâu tới chừng vài đốt ngón tay.
Tiếp đó là thức thứ hai "Vân Sinh Vụ Ải", trường kiếm trong tay Mạc Vấn đột nhiên biến hóa ra mười mấy bóng kiếm không ngừng quét sang bốn phương tám hướng. Tường đá bốn phía lại một lần nữa xuất hiện hơn mười vệt kiếm đan xen khắp nơi!
Thức thứ ba "Dung vân hóa vũ". Tay vừa nâng lên liền biến hóa ra hơn mười bóng kiếm, nhưng đồng thời với việc vận chuyển kiếm thức, mười mấy bóng kiếm đột nhiên hợp nhất rồi hội tụ thành một thanh thủy kiếm khổng lồ ngưng tụ như thực chất chém mạnh lên tường đá đối diện. Đá vụn bắn tung tóe, nửa bên tường đá bị chém vỡ nát hoàn toàn!
Mạc Vấn giật mình, nhìn quanh bốn phía thấy kiệt tác của mình thì không khỏi lắc đầu cười khổ, hóa ra bốn vách tường có khắc Đại Vân Vũ kiếm quyết đã bị hắn phá hủy hoàn toàn biến đổi, chỉ còn lại mấy hình vẽ tạm coi là đầy đủ.
"Xin tiền bối chớ trách, vãn bối nhất thời cao hứng đã vô tình làm tổn hại đến kiếm quyết do tiền bối khắc lại, có điều xin tiền bối yên tâm, kiếm quyết này đã hoàn toàn nằm trong lòng vãn bối, sẽ có một ngày vãn bối sẽ khiến cho kiếm quyết này dương danh thiên hạ!"
Mạc Vấn hướng về phía thạch bích giờ đã tổn hại vái một cái, lúc này mới rời khỏi thạch thất, vừa cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không còn gì bỏ sót mới yên lòng. Sau đó Mạc Vấn cũng không vội vả rời khỏi mà trực tiếp ở trong động phủ, ban ngày tìm hiểu Đại Vân Vũ kiếm quyết cùng độn pháp chân đạp thanh vân tìm được trong Băng Vân kiếm, buổi tối thì trực tiếp ở trong động phủ quáng mạch, tìm nơi tinh khí kim thiết nồng nặc nhất để thu nạp rèn luyện thể chất, ngắn ngủi ba ngày cường độ thân thể đã sánh được với linh kiếm hạ đẳng thượng phẩm, sắp tiến tới trung phẩm!
Đến hết ngày thứ bảy, tốc độ rèn luyện thân thể mới từ từ chậm lại, mà lúc này thân thể của hắn đã có thể so với linh kiếm trung đẳng thượng phẩm! Nhưng khi đạt tới mức độ này, tác dụng của việc cường hóa thân thể liền không thấy rõ nữa, nguyên nhân là thân thể của hắn đã đạt tới mức bão hòa, phải trải qua một thời gian ngắn để tiêu hóa mới có thể tiếp tục tăng cường. Hắn lập tức thu thập một ít khoáng thạch huyền thiết ngàn năm rồi chuẩn bị rời đi.
Một ngày nọ, Mạc Vấn lên tới đỉnh núi có động phủ, dõi mắt nhìn xuống cảnh vật xung quanh. Phạm vi mười dặm đều nằm trong tầm bảo hộ của Tam Chuyển Thủy Vân trận, không bị thời tiết ảnh hưởng nên sinh cơ bừng bừng. Mạc Vấn biết nếu đứng ở ngoài đại trận nhất định không thể nào nhìn được cảnh tượng này. Hắn hít sâu một hơi lấy ra ngọc bàn nọ, bắt đầu thúc dục pháp quyết thu trận.
Khi hoàn thành thủ ấn cuối cùng, Mạc Vấn cảm thấy Vân Vũ kiếm khí trong cơ thể như hồng thủy thoát khỏi trói buộc cuồn cuộn rót vào trong ngọc bàn, tiếp đó ngọc bàn bừng sáng rực rỡ, suốt cả phạm vi mười dặm bầu trời bao la khói mây bốc lên dường như sắp có biến đổi lớn lao.
Đột nhiên từng đạo ánh sáng màu lam nhạt phóng lên từ xung quanh núi rồi hóa thành từng đạo lưu quang lao về hướng này. Cho đến khi chúng đến gần Mạc Vấn mới nhìn ra đó là những thanh ngọc kiếm dài hơn một thước, phía trên có khắc chi chít phù văn, đồng thời phóng ra từng luồng thủy linh lực dao động.
Mạc Vấn biết những thanh kiếm này chính là trận phù của Tam Chuyển Thủy Vân kiếm trận, còn gọi là kiếm phù dùng để trấn áp mắt trận, chất liệu chế tạo nên chúng Mạc Vấn cũng chưa từng nghe thấy bao giờ, nghe nói đó là một loại linh ngọc có tên là Thiên Tinh Thạch.
Tổng cộng có hai mươi bảy thanh kiếm phù, chúng lần lượt hạ xuống trước mặt Mạc Vấn, nói đúng ra là xuống phía trước trận bàn. Mà giờ phút này, cảnh vật trong phạm vi mười dặm đã biến đổi hoàn toàn, từ ngoài vào trong, những cây cối hoa cỏ xanh mướt một màu kia nhanh chóng khô héo, một màu vàng úa nhanh chóng lan dần ra đến sơn cốc chỗ động phủ, những sinh vật không tuân theo bốn mùa kia cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh héo tàn.
Thu trận bàn và kiếm phù, Mạc Vấn lại một lần nữa quay trở lại trước mộ phần Hạ Thủ Ngọc đứng lặng hồi lâu rồi mới dứt khoát lên đường trở về.
...
Trong phòng nghị sự ở phủ thành chủ.
"Gần đây Ty Không Phủ có động tĩnh gì không?" Trương Tể hỏi một tên thiết vệ Hắc Phong trước mặt.
"Hồi bẩm đại nhân, tháng vừa rồi quan viên của Ty Không Phủ rất ít ra ngoài, thậm chí cũng rất ít khi tham gia tiệc rượu, có điều thuộc hạ ngầm tra được có mấy quan viên đang âm thầm bán hết gia sản đổi thành tiền mặt."
"Bán hết gia sản đổi thành tiền mặt?" Ánh mắt Trương Tể lóe sáng: "Chẳng lẽ chúng muốn rời đi sao?"
Trầm ngâm một hồi lâu, Trương Tể ra lệnh: "Tiếp tục theo dõi quan viên của Ty Không Phủ, nếu như có gì khác thường lập tức báo lại."
"Dạ." Thiết vệ Hắc Phong lĩnh mệnh ra ngoài.
Không lâu sau lại có một tên thiết vệ Hắc Phong rảo bước đi vào đại sảnh, vừa thấy Trương Tể liền lập tức bái chào rồi nói: "Đại nhân, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo!"
Một khắc sau, một đám ăn mày có thân phận đặc biệt được dẫn vào phủ thành chủ, đám người này chính là những thợ mỏ được Mạc Vấn cứu từ mỏ quặng hàn thiết ra! Trải qua hơn mười ngày bôn ba, rốt cục bọn họ cũng chạy về được đến Phi Thạch thành. Thủ vệ ở cửa thành sau khi nhìn thấy, hỏi han rõ tình huống căn bản không dám trì hoãn mà lập tức trình báo lên phủ thành chủ.
Vẻ mặt Trương Tể âm trầm nghe đại diện của đám thợ mỏ kể lại chuyện, cuối cùng tức giận đứng dậy hạ lệnh: "Truyền lệnh cho Ngụy Viêm của Ty Kiếm phủ, lệnh cho Thành Vệ quân lập tức phong tỏa bốn cổng thành, chỉ được phép vào không được phép ra! Đồng thời điều Hộ Thành quân vào thành đuổi bắt đám phản nghịch của Ty Không Phủ! Giao trách nhiệm cho Kiếm Sư đường ở một bên hỗ trợ, kẻ nào phản kháng giết không tha!”
Ty Không Phủ, Hoàng Nhân Kiến nhận được mật báo từ tai mắt, chén trà trong tay choang một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ tan nát, hắn giật mình đứng thẳng một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng: "Rốt cuộc là thua ở một chữ tham thôi. Có điều muốn lấy mạng Hoàng Nhân Kiến ta cũng không dễ vậy đâu!"
Trong mắt Hoàng Nhân Kiến lóe lên một tia ác độc, hắn lớn tiếng nói: "Người đâu! Tập hợp tất cả môn khách hộ vệ lại đây!"
Không lâu sau mấy trăm tên kiếm khách có thực lực nhị lưu trở lên cùng hơn mười gã linh kiếm sư xuất hiện ở sân trước Ty Không Phủ, trong đó có hai tên linh kiếm sư phóng ra dao động cường đại của cấp sáu!
Mà cùng lúc Phi Thạch Thành truy bắt phản nghịch dấy lên một trận rối loạn thì một đội ngũ kỵ sĩ hoàn toàn do hơn trăm linh kiếm sư cấu thành đang tức tốc phi về hướng thành Phi Thạch.
Kẻ cầm đầu chính là người đã từng là Thanh Thành Thiếu chủ Liễu Nguyệt Khung, mà lúc này cánh tay trái của hắn đã được gắn lại hoàn hảo không hề có tổn thương gì. Ở bên cạnh hắn là một nam tử hơn ba mươi tuổi đang cưỡi ngựa chạy song song, chính là vị nam tử thần bí được Liễu Nguyệt Khung gọi là Lục thúc!
"Khung nhi, còn xa lắm không?" Lục thúc quay sang hỏi.
Trong mắt Liễu Nguyệt Khung hiện lên đôi chút lo lắng, nói với giọng lạnh lẽo: "Cũng sắp đến rồi, chỉ còn ba mươi dặm nữa thôi. Lục thúc, đến đó rồi nhất định người phải giết tận phủ thành chủ đến chó gà không tha!"
Lục thúc khẽ lắc đầu: "Khung nhi, mọi việc Lục thúc đều nghe ngươi, nhưng chuyện này thì không được, thành chủ Phi Thạch Thành kia là con của người có công đương triều, Định Bắc Hầu cha hắn vừa qua đời không bao lâu, nếu như làm quá mức thì thể diện Hoàng thất cũng không còn gì, Thanh Thành ta mặc dù đang xưng hùng ở Thanh châu, nhưng còn xa mới bì được với Hoàng thất Triệu quốc. Lần này giết mấy người của bọn chúng cho hả giận, rồi bắt con gái của Định Bắc Hầu về Thanh Thành cho ngươi thành thân, sau này ngươi muốn dày vò thế nào cũng không có vấn đề gì cả."
Mặt Liễu Nguyệt Khung tỏ ra không cam lòng, nhưng sau đó cũng đành oán hận nói: "May cho bọn chúng!"
Hai gian phòng cũng đều là những gian thạch thất rộng chừng ba trượng, trong gian phòng thứ nhất có một cái giá bằng đá, trên đó ngổn ngang đủ loại hộp ngọc và bình ngọc, có lẽ bởi đã trải qua rất nhiều năm nên phía trên chúng phủ đầy tro bụi. Nhưng khi Mạc Vấn nhìn thấy lớp tro bụi kia thì giật mình, bởi độ dày của đám tro bụi kia lại không hề giống nhau, có nhiều dấu vết cho thấy đã từng bị động chạm tới.
Xem ra đúng là cha của Phương Nhu đã từng đến nơi này, Mạc Vấn chợt hiểu ra. Những hộp ngọc và bình ngọc vứt ngổn ngang kia cũng không phải là thứ có giá trị gì, ở bên trong chúng ít nhiều chỉ còn một ít cặn bã mục nát. Không hề tìm được thứ gì trong thạch thất này, Mạc Vấn hơi thất vọng, nhưng khi vừa tiến vào gian thạch thất thứ hai, hắn lập tức mừng rỡ như điên, bởi trên khắp bốn bức tường bên trong thạch thất đều có điêu khắc một hình người nhỏ nhắn, những hình người này ngự kiếm trong tay thể hiện những động tác khác nhau, nếu nối liền lại hẳn là một bộ kiếm quyết đầy đủ!
Ở kiếm quyết cuối cùng có đề khắc một vài chữ:
Đây là Đại Vân Vũ kiếm do ta cải tiến từ kiếm quyết Trúc Cơ Tiểu Vân Vũ của bản tông mà thành, bởi không có ngọc giản trống để ghi lại nên đành khắc ở nơi này. Kiếm quyết này dù mang danh là cải tiến, nhưng kỳ thực đã hoàn toàn không giống như trước nữa, sau khi Trúc Cơ có thể tu tập. Công pháp này có uy lực không kém gì tuyệt học trấn phái Thiên Thủy kiếm quyết của bản tông, người có duyên cứ việc yên tâm tập luyện nó.
Mạc Vấn hiểu ra, đích thị là cha của Phương Nhu đã tới đây tìm hiểu thiên kiếm quyết này. Tiếp đó Mạc Vấn vội vã tìm hiểu bộ kiếm quyết này, đồng thời càng đọc càng thấy mừng. Bộ Đại Vân Vũ kiếm này nếu phân chia theo thuộc tính hẳn là thuộc về hành thủy, tổng cộng có mười tầng, bao gồm chín chiêu tám mươi mốt kiếm thức, biến hóa vô cùng, ẩn chứa tinh túy biến ảo của mây, của nước, uy lực của nó Mạc Vấn không thể nào phán đoán được, nhưng chỉ riêng về điểm tinh diệu thâm ảo thì nó có thể so với kiếm thức Lãnh Nguyệt của hắn!
Ước chừng một canh giờ sau Mạc Vấn mới thu hồi tâm thần từ kiếm quyết ra, với khả năng tính toán của hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, chín thức kiếm quyết mới tìm hiểu được ba thức đầu, càng về sau càng huyền ảo khó hiểu, dù sao hắn tiếp xúc với việc tu luyện vẫn chưa đầy một năm, ngoại trừ những kiếm quyết cơ bản nhất như Đại Chu Thiên kiếm quyết ra hắn chưa từng học những kiếm thuật đầy đủ khác, nếu như muốn tiếp tục sợ là phải bỏ ra một chút công sức chứ không thể trong một sớm một chiều là hiểu được. Cha của Phương Nhu nhiều lắm cũng chỉ tìm hiểu được một phần rất nhỏ, nếu không tuyệt đối hắn không thể chỉ đơn giản là linh kiếm sư cấp tám như vậy được!
Nhưng lĩnh ngộ được thêm ba thức kiếm quyết này rồi, Mạc Vấn cũng có thêm một ít vốn để đối kháng với linh kiếm sư cao cấp. Lãnh Nguyệt sắc bén vô song nhưng dù sao cũng quá hao tổn chân khí, hắn lĩnh ngộ càng sâu thì uy lực của Lãnh Nguyệt cũng tăng lên càng lớn, kèm theo đó là kiếm khí để thi triển kiếm thức cũng tăng lên gấp bội, bởi vậy chỉ có thể dùng nó làm sát chiêu cuối cùng mà không thể tùy tiện sử dụng được.
Trong đầu vẫn còn suy diễn ba chiêu kiếm thức kia, Mạc Vấn dứt khoát ngồi tu luyện ngay bộ kiếm quyết này. Không biết có phải vì có căn cơ là tâm pháp vô danh hay không mà hắn tu luyện bộ kiếm quyết này hết sức nhanh chóng, chỉ chớp mắt hắn đã tu luyện xong tầng thứ nhất, tầng thứ hai hắn cũng chỉ mất nửa khắc, lần lượt từ tầng thứ ba đến tầng thứ sáu hoàn thành mà không hề gặp phải bất cứ cản trở gì như thể nước chảy thành sông!
Mà lúc này trong đan điền của Mạc Vấn không chỉ có kiếm khí thuộc tính do tu luyện tâm pháp vô danh mà có, mà lại có thêm một đám kiếm khí hình dạng mây mù đang trôi nổi lơ lửng, hai thứ tách bạch nhau không hề lẫn lộn. Đám kiếm khí có dạng mây mù này chính là căn cơ của Đại Vân Vũ kiếm quyết - Vân Vũ kiếm khí!
Cảm nhận được Vân Vũ kiếm khí hùng hậu trong cơ thể, Mạc Vấn không khỏi phấn khởi đứng dậy diễn luyện luôn ba thức kiếm đầu tiên trong Đại Vân Vũ kiếm quyết.
Thức thứ nhất là “Phong Sinh Thủy Khởi”, ý chỉ việc nước gặp gió hóa thành khí, nó biến hóa vô thường nhất, mặc dù không đến mức đột ngột vô tích không thể tìm thấy như kiếm thức Lãnh Nguyệt nhưng lại quỷ bí khó lường. Khi Mạc Vấn xuất kiếm, kiếm khí bên trong đan điền đột nhiên tách ra một luồng chạy dọc theo mấy đường kinh mạch, mà bên trong thạch thất cũng đột nhiên tràn ngập hơi nước, cuối cùng là một đạo kiếm khí xông thẳng về phía vách tường đối diện.
Oành - bảy tám vệt kiếm ngổn ngang xuất hiện ở trên vách đá, mỗi vệt kiếm đều khoét sâu tới chừng vài đốt ngón tay.
Tiếp đó là thức thứ hai "Vân Sinh Vụ Ải", trường kiếm trong tay Mạc Vấn đột nhiên biến hóa ra mười mấy bóng kiếm không ngừng quét sang bốn phương tám hướng. Tường đá bốn phía lại một lần nữa xuất hiện hơn mười vệt kiếm đan xen khắp nơi!
Thức thứ ba "Dung vân hóa vũ". Tay vừa nâng lên liền biến hóa ra hơn mười bóng kiếm, nhưng đồng thời với việc vận chuyển kiếm thức, mười mấy bóng kiếm đột nhiên hợp nhất rồi hội tụ thành một thanh thủy kiếm khổng lồ ngưng tụ như thực chất chém mạnh lên tường đá đối diện. Đá vụn bắn tung tóe, nửa bên tường đá bị chém vỡ nát hoàn toàn!
Mạc Vấn giật mình, nhìn quanh bốn phía thấy kiệt tác của mình thì không khỏi lắc đầu cười khổ, hóa ra bốn vách tường có khắc Đại Vân Vũ kiếm quyết đã bị hắn phá hủy hoàn toàn biến đổi, chỉ còn lại mấy hình vẽ tạm coi là đầy đủ.
"Xin tiền bối chớ trách, vãn bối nhất thời cao hứng đã vô tình làm tổn hại đến kiếm quyết do tiền bối khắc lại, có điều xin tiền bối yên tâm, kiếm quyết này đã hoàn toàn nằm trong lòng vãn bối, sẽ có một ngày vãn bối sẽ khiến cho kiếm quyết này dương danh thiên hạ!"
Mạc Vấn hướng về phía thạch bích giờ đã tổn hại vái một cái, lúc này mới rời khỏi thạch thất, vừa cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không còn gì bỏ sót mới yên lòng. Sau đó Mạc Vấn cũng không vội vả rời khỏi mà trực tiếp ở trong động phủ, ban ngày tìm hiểu Đại Vân Vũ kiếm quyết cùng độn pháp chân đạp thanh vân tìm được trong Băng Vân kiếm, buổi tối thì trực tiếp ở trong động phủ quáng mạch, tìm nơi tinh khí kim thiết nồng nặc nhất để thu nạp rèn luyện thể chất, ngắn ngủi ba ngày cường độ thân thể đã sánh được với linh kiếm hạ đẳng thượng phẩm, sắp tiến tới trung phẩm!
Đến hết ngày thứ bảy, tốc độ rèn luyện thân thể mới từ từ chậm lại, mà lúc này thân thể của hắn đã có thể so với linh kiếm trung đẳng thượng phẩm! Nhưng khi đạt tới mức độ này, tác dụng của việc cường hóa thân thể liền không thấy rõ nữa, nguyên nhân là thân thể của hắn đã đạt tới mức bão hòa, phải trải qua một thời gian ngắn để tiêu hóa mới có thể tiếp tục tăng cường. Hắn lập tức thu thập một ít khoáng thạch huyền thiết ngàn năm rồi chuẩn bị rời đi.
Một ngày nọ, Mạc Vấn lên tới đỉnh núi có động phủ, dõi mắt nhìn xuống cảnh vật xung quanh. Phạm vi mười dặm đều nằm trong tầm bảo hộ của Tam Chuyển Thủy Vân trận, không bị thời tiết ảnh hưởng nên sinh cơ bừng bừng. Mạc Vấn biết nếu đứng ở ngoài đại trận nhất định không thể nào nhìn được cảnh tượng này. Hắn hít sâu một hơi lấy ra ngọc bàn nọ, bắt đầu thúc dục pháp quyết thu trận.
Khi hoàn thành thủ ấn cuối cùng, Mạc Vấn cảm thấy Vân Vũ kiếm khí trong cơ thể như hồng thủy thoát khỏi trói buộc cuồn cuộn rót vào trong ngọc bàn, tiếp đó ngọc bàn bừng sáng rực rỡ, suốt cả phạm vi mười dặm bầu trời bao la khói mây bốc lên dường như sắp có biến đổi lớn lao.
Đột nhiên từng đạo ánh sáng màu lam nhạt phóng lên từ xung quanh núi rồi hóa thành từng đạo lưu quang lao về hướng này. Cho đến khi chúng đến gần Mạc Vấn mới nhìn ra đó là những thanh ngọc kiếm dài hơn một thước, phía trên có khắc chi chít phù văn, đồng thời phóng ra từng luồng thủy linh lực dao động.
Mạc Vấn biết những thanh kiếm này chính là trận phù của Tam Chuyển Thủy Vân kiếm trận, còn gọi là kiếm phù dùng để trấn áp mắt trận, chất liệu chế tạo nên chúng Mạc Vấn cũng chưa từng nghe thấy bao giờ, nghe nói đó là một loại linh ngọc có tên là Thiên Tinh Thạch.
Tổng cộng có hai mươi bảy thanh kiếm phù, chúng lần lượt hạ xuống trước mặt Mạc Vấn, nói đúng ra là xuống phía trước trận bàn. Mà giờ phút này, cảnh vật trong phạm vi mười dặm đã biến đổi hoàn toàn, từ ngoài vào trong, những cây cối hoa cỏ xanh mướt một màu kia nhanh chóng khô héo, một màu vàng úa nhanh chóng lan dần ra đến sơn cốc chỗ động phủ, những sinh vật không tuân theo bốn mùa kia cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh héo tàn.
Thu trận bàn và kiếm phù, Mạc Vấn lại một lần nữa quay trở lại trước mộ phần Hạ Thủ Ngọc đứng lặng hồi lâu rồi mới dứt khoát lên đường trở về.
...
Trong phòng nghị sự ở phủ thành chủ.
"Gần đây Ty Không Phủ có động tĩnh gì không?" Trương Tể hỏi một tên thiết vệ Hắc Phong trước mặt.
"Hồi bẩm đại nhân, tháng vừa rồi quan viên của Ty Không Phủ rất ít ra ngoài, thậm chí cũng rất ít khi tham gia tiệc rượu, có điều thuộc hạ ngầm tra được có mấy quan viên đang âm thầm bán hết gia sản đổi thành tiền mặt."
"Bán hết gia sản đổi thành tiền mặt?" Ánh mắt Trương Tể lóe sáng: "Chẳng lẽ chúng muốn rời đi sao?"
Trầm ngâm một hồi lâu, Trương Tể ra lệnh: "Tiếp tục theo dõi quan viên của Ty Không Phủ, nếu như có gì khác thường lập tức báo lại."
"Dạ." Thiết vệ Hắc Phong lĩnh mệnh ra ngoài.
Không lâu sau lại có một tên thiết vệ Hắc Phong rảo bước đi vào đại sảnh, vừa thấy Trương Tể liền lập tức bái chào rồi nói: "Đại nhân, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo!"
Một khắc sau, một đám ăn mày có thân phận đặc biệt được dẫn vào phủ thành chủ, đám người này chính là những thợ mỏ được Mạc Vấn cứu từ mỏ quặng hàn thiết ra! Trải qua hơn mười ngày bôn ba, rốt cục bọn họ cũng chạy về được đến Phi Thạch thành. Thủ vệ ở cửa thành sau khi nhìn thấy, hỏi han rõ tình huống căn bản không dám trì hoãn mà lập tức trình báo lên phủ thành chủ.
Vẻ mặt Trương Tể âm trầm nghe đại diện của đám thợ mỏ kể lại chuyện, cuối cùng tức giận đứng dậy hạ lệnh: "Truyền lệnh cho Ngụy Viêm của Ty Kiếm phủ, lệnh cho Thành Vệ quân lập tức phong tỏa bốn cổng thành, chỉ được phép vào không được phép ra! Đồng thời điều Hộ Thành quân vào thành đuổi bắt đám phản nghịch của Ty Không Phủ! Giao trách nhiệm cho Kiếm Sư đường ở một bên hỗ trợ, kẻ nào phản kháng giết không tha!”
Ty Không Phủ, Hoàng Nhân Kiến nhận được mật báo từ tai mắt, chén trà trong tay choang một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ tan nát, hắn giật mình đứng thẳng một hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng: "Rốt cuộc là thua ở một chữ tham thôi. Có điều muốn lấy mạng Hoàng Nhân Kiến ta cũng không dễ vậy đâu!"
Trong mắt Hoàng Nhân Kiến lóe lên một tia ác độc, hắn lớn tiếng nói: "Người đâu! Tập hợp tất cả môn khách hộ vệ lại đây!"
Không lâu sau mấy trăm tên kiếm khách có thực lực nhị lưu trở lên cùng hơn mười gã linh kiếm sư xuất hiện ở sân trước Ty Không Phủ, trong đó có hai tên linh kiếm sư phóng ra dao động cường đại của cấp sáu!
Mà cùng lúc Phi Thạch Thành truy bắt phản nghịch dấy lên một trận rối loạn thì một đội ngũ kỵ sĩ hoàn toàn do hơn trăm linh kiếm sư cấu thành đang tức tốc phi về hướng thành Phi Thạch.
Kẻ cầm đầu chính là người đã từng là Thanh Thành Thiếu chủ Liễu Nguyệt Khung, mà lúc này cánh tay trái của hắn đã được gắn lại hoàn hảo không hề có tổn thương gì. Ở bên cạnh hắn là một nam tử hơn ba mươi tuổi đang cưỡi ngựa chạy song song, chính là vị nam tử thần bí được Liễu Nguyệt Khung gọi là Lục thúc!
"Khung nhi, còn xa lắm không?" Lục thúc quay sang hỏi.
Trong mắt Liễu Nguyệt Khung hiện lên đôi chút lo lắng, nói với giọng lạnh lẽo: "Cũng sắp đến rồi, chỉ còn ba mươi dặm nữa thôi. Lục thúc, đến đó rồi nhất định người phải giết tận phủ thành chủ đến chó gà không tha!"
Lục thúc khẽ lắc đầu: "Khung nhi, mọi việc Lục thúc đều nghe ngươi, nhưng chuyện này thì không được, thành chủ Phi Thạch Thành kia là con của người có công đương triều, Định Bắc Hầu cha hắn vừa qua đời không bao lâu, nếu như làm quá mức thì thể diện Hoàng thất cũng không còn gì, Thanh Thành ta mặc dù đang xưng hùng ở Thanh châu, nhưng còn xa mới bì được với Hoàng thất Triệu quốc. Lần này giết mấy người của bọn chúng cho hả giận, rồi bắt con gái của Định Bắc Hầu về Thanh Thành cho ngươi thành thân, sau này ngươi muốn dày vò thế nào cũng không có vấn đề gì cả."
Mặt Liễu Nguyệt Khung tỏ ra không cam lòng, nhưng sau đó cũng đành oán hận nói: "May cho bọn chúng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.