Quyển 3 - Chương 89: Dịch thị
Văn Mặc
06/05/2013
Xế chiều ngày thứ hai, ở phía trước bọn họ là một vùng sương mù màu xám tràng giang được hình thành bởi âm sát nồng nặc và tử khí. Phía trong sương mù màu xám có ấn hiển kiến trúc cao cao, mơ hồ có thể thấy được một góc cung khuyết cổ xưa.
"Đến đi! Phía trước là khu vực tuyệt âm tử địa của ngọn chủ phong!" Lý Nguyên Tùng chỉ tay vào vụ khí màu tro ở xa xa rồi bảo.
Tử khí nồng đậm thật! Trong lòng Mạc Vấn chấn động. Mảng sương mù màu xám này làm cho người ta có cảm giác nản lòng cực kỳ mãnh liệt, không còn chút sinh cơ giống như một vùng âm phủ, tử vực vậy. Hơn nữa còn mơ hồ truyền ra từng trận, từng trận thanh âm khóc hờ thật bi ai, rung động tấm lòng. Thanh âm quanh quẩn không lái đi được. Linh thức, nguyên linh của linh kiếm sư không thể ngưng tụ mà ra, sợ rằng ý cảnh này mà xâm nhập tâm trí thì không chừng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Trong lúc bốn người bị cảnh tượng tuyệt địa phía trước thu hút thì có một thân ảnh từ trong sơn cốc không xa nhanh chóng lướt tới. Người nọ dừng cách bốn người khoảng mười trượng, cao giọng chất vấn:
"Các ngươi là người phương nào?"
Mạc Vấn đưa mắt đánh giá. Đối phương chỉ là một linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ, tuổi chừng ba mươi, tuổi đó đã đạt tu vi như thế thì nhất định là đệ tử tinh anh của đại kiếm môn.
"Vị kiếm hữu này mời, chúng ta chỉ theo lời triệu của Vô Vi thượng tông mà đến đây hội hợp để cùng thăm dò ngọn chủ phong." Vệ Lâm Phong trả lời với vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Thần sắc người nọ hơi trì hoãn rồi ôm quyền: "Ta là đệ tử Thanh kiếm môn nước Tấn, hiện tại được thượng tông ủy thác làm nhiệm tri khách sử tạm thời. Các ngươi đi theo ta."
Người kia đi phía trước, đưa bốn người vào trong sơn cốc. Ở cửa sơn cốc đã có một gã Linh kiếm sư Kiếm mạch trung kỳ đang đứng đợi sẵn bên ngoài, trong tay gã cầm một chiếc ngọc giản.
“Các ngươi mau khai báo ra thân phận, chúng ta muốn ghi lại thông tin của từng người.” Tên Linh kiếm sư đang canh giữ bên cửa sơn cốc lạnh lùng quát.
Sắc mặt ba người Vệ Lâm Phong trở nên khó chịu, Mạc Vấn híp hai mắt lại như đang suy nghĩ điều gì.
Tên Linh kiếm sư dẫn bọn hắn đến đây lập tức tiến lên giảng hòa: “Mấy vị, đây cũng là để đề phòng mọi chuyện mà thôi. Thử nghĩ xem vùng tuyệt địa ngọn chủ phong nguy hiểm như vậy, không ai tự nhận rằng mình chắc chắn sẽ bình yên vô sự. Nếu như phải chết ở trong đó, chúng ta cũng có thể đưa tin tức cho người thân các ngươi. Thượng tông đã có lời rằng, mọi người đã đến đây tức là muốn xuất lực, cho dù có thu hoạch hay không thì đều được biếu chút thù lao, nếu như chết rồi sẽ đưa thù lao này cho người thân, sư phụ.”
Vệ Lâm Phong nhìn thoáng qua Lý Nguyên Tùng cùng Tạ Thanh Trúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Tình hình người ta mạnh, bọn chúng chỉ là tán tu chứ đừng nói đến Tinh các Thượng tông, cho dù là một thế lực kiếm môn nhất lưu tại các quốc gia, bọn hắn không dám đắc tội. Nếu như bây giờ bọn họ dám từ chối, không chừng đối phương sẽ ra tay độc ác.
Tên Linh kiếm sư lại vỗ vai Vệ Lâm Phong khuyên nhủ: Đây là yêu cầu của Thượng tông, không chỉ tán tu các ngươi mà cho dù là đệ tử của danh môn chính phái cũng phải để lại thông tin.”
Người này nói xong liền đi ra, để lại mấy người Vệ Lâm Phong đang đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy trong lòng được an ủi rất nhiều. Ban đầu bọn họ cho rằng chỉ tán tu mới phải chịu sự đối xử này, không ngờ các đệ tử có tính khí cao ngạo của kiếm môn các nước cũng như vậy. Vô vi tông làm việc này cũng thật kinh khủng, thật đúng là muốn bắt nạt hết toàn bộ Linh kiếm sư của bốn nước Triệu, Yên, Tấn, Vệ.
Bốn người vội ghi lại thông tin, sau đó lại bị ngọc giản khắc lại tướng mạo bản thân. Tất nhiên Mạc Vấn cũng giả mạo thành Văn Mạc. Từ lúc chia tay chúng nữ đệ tử của Băng Nguyệt Cung, hắn bỏ mặt nạ ra để chân diện mục. Ba người nhóm Vệ Lâm Phong nhìn thấy chính là hình dạng chân thật. Nhưng hắn cũng không lo bị người ta nhận ra thân phận thật sự, ở chốn này chỉ có Nguyệt Ảnh là biết rõ hắn, thị cũng sẽ không rảnh hơi đi tiết lộ thân phận của hắn.
Sau khi để lại thông tin và hình ảnh, bốn người tiến vào trong sơn cốc. Bên trong đã có rất nhiều Linh kiếm sư hậu kỳ chờ sẵn, Mạc Vấn thầm đếm qua cũng đã hơn một trăm người.
Lần đầu tiên Mạc Vấn trông thấy nhiều Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ tụ lại lại một chỗ như vậy, thật đúng là kinh sợ một phen rồi. Thế giới Linh kiếm sư quả nhiên lớn hơn so với tưởng tượng của hắn. Đám Yến Dương, Thiên Phong, Thiên Tầm cũng chỉ là linh kiếm sư ở bốn quốc gia nhỏ bé mà thôi.
Hơn một trăm tên Linh kiếm sư tập trung lại, từng nhóm nghỉ ngơi hoặc nói chuyện hoặc ngồi xuống khổ tu. Họ chỉ thoáng nhìn qua nhóm người Mạc Vấn rồi cũng chẳng để ý tới.
Bốn người tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi nghỉ ngơi.Công việc thăm dò tuyệt địa trên ngọn chủ phong phải hai hôm nữa mới bắt đầu, bọn hắn sẽ phải chờ hai ngày nữa.
Lý Nguyên Tùng mang ra một cái nồi rồi rót nước ngọt vào trong, sau đó y dùng linh lực hành Hỏa của linh kiếm để đun sôi. Hành động đó khiến cho phần lớn các Linh kiếm sư liếc nhìn, cả bọn có chút sững sờ không nói nên lời: Mấy người mới tới quả là hết thuốc chữa, lại còn mang theo cả những đồ bếp núc!
Nước trong nồi rất nhanh chóng được sôi lên, Tạ Thanh Trúc lấy thịt khô ra thả vào nước sôi, rồi lại rắc thêm chút gia vị nữa, ngay lập tức một mùi thơm phức liền từ nồi canh thịt tỏa ra bốn phía.
Lúc này thì có vài Linh Kiếm sư đã cảm thấy đứng ngồi không yên, bọn họ phải gặm lương khô hàng ngày thì mấy người kia có tư cách gì mà lại được ăn canh thịt ? Con người đúng là một loài động vật kỳ lạ, nếu như chế độ đãi ngộ giống nhau thì dù có gian khổ tới mấy cũng không ai oán than một lời. Nhưng mà chỉ cần có người có chế độ tốt hơn thì lập tức sẽ xảy ra sự ganh tị.
Trong bốn người, ba huynh muội Vệ Lâm Phong đều là tu vi Kiếm mạch trung kỳ, riêng Mạc Vấn thì không ai nhìn ra tu vi của hắn, nhưng cái này cũng chả có gì lạ. Thế giới linh kiếm sư có rất nhiều bí pháp dùng để che dấu tu vi, một gã thiếu niên dưới hai mươi tuổi không được người ta để mắt tới là đương nhiên, cùng lắm là tới Kiếm mạch sơ kỳ. Tu vi như thế đối với bọn tán tu thì cũng có chút trọng lượng, nhưng mà đối với những anh tài của bốn nước đang tụ hội trong sơn cốc lúc này thì chỉ được xếp vào loại trung bình, thực lực không có chút nào nổi bật.
Bỗng nhiên có một đạo kiếm khí từ gần đó phóng tới, trong nháy mắt cái nồi canh thịt bị vỡ tan, nước canh bắn ra bốn phía. Ba người bọn Vệ Lâm Phong không kịp trở tay, bị nước canh bắn tung tóe dính vào người không ít thì nhiều. Chỉ có Mạc Vấn vốn có linh giác nhạy bén, trước đó hắn đã dùng kiếm khí Phần Thiên bao bọc cơ thể, nước canh bắn vào người hắn liền bị hóa thành hơi nước bốc lên cao.
“ Kẻ nào vậy ? “
Lý Nguyên Tùng đứng vụt dậy, y trợn mắt nhìn về phía xuất phát điểm của luồng kiếm khí vừa rồi.
Ở cách đó không xa, một gã Linh kiếm sư trung niên đang ngồi dựa vào một tảng đá cất tiếng cười lạnh lùng : “ Là lão tử nè, nhà ngươi làm gì được ta hả? “
“ Ngươi ! “ Thiếu chút nữa thì Lý Nguyên Tùng đã nổi điên lên, nhưng cuối cùng thì lý trí của y vẫn tỉnh táo, linh áp tỏa ra từ gã kia có cấp độ mạnh mẽ hơn hẳn bọn y một bậc. Đối phương chính là một gã Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ ! Y đành phải nén giận và hạ giọng xuống đáp: “ Bọn ta không hề đắc tội với kiếm hữu, tại sao kiếm hữu lại làm đổ nồi canh của bọn ta?”
Gã kia lườm Lý Nguyên Tùng một cái, trong mắt gã hiện lên một ý giễu cợt và khinh miệt: “Lão tử thấy khó chịu, lý do đó đã đủ chưa hả?"
Gã này vừa dứt lời thì bốn xung quanh liền vang lên những tràng cười to, dĩ nhiên những đối tượng bị cười nhạo chính là bọn Lý Nguyên Tùng. Mọi người đều nghĩ rằng mấy tên Linh kiếm sư Kiếm mạch trung kỳ không dám khiêu chiến Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ.
Đúng là bọn Vệ Lâm Phong không muốn kết thù oán với gã Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ. Đâu phải ai cũng kì dị như Mạc Vấn, có thể giết được kẻ có tu vi cao cấp hơn. Cả ba người bọn y liên thủ lại thì cũng chỉ có thể khiến đối phương mất chút hơi sức mà thôi. Như vậy nếu trở thành địch nhân của đối phương thì đúng là mất nhiều hơn được, Lý Nguyên Tùng đành phải nhịn nhục trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt của Vệ Lâm Phong và Tạ Thanh Trúc cũng nhăn nhó khó chịu. Đối phương đã làm mất mặt bọn họ một cách trắng trợn nhưng bọn họ chỉ còn nước bỏ qua thôi, cái thế giới Linh kiếm sư này vốn có bản chất là mạnh được yếu thua mà!
Hai mắt nheo mắt lại và liếc qua, Mạc Vấn đang đánh giá gã Linh kiếm sư hậu kỳ kia, hắn thấy gã có tướng mạo xấu xí, còn có một vết sẹo lớn kéo dài từ bên trái của trán xuống tận bên phải cằm, như là chia đôi khuôn mặt của gã ra. Có một cỗ sát khí nhàn nhạt ở xung quanh người gã, hẳn là hai bàn tay của gã này cũng đã từng vấy đầy máu.
“Đó là một gã tán tu ở Vệ quốc, khi ra đời đã có tướng mạo xấu xí nên bị cha mẹ vứt bỏ. Gã được một người thợ săn độc thân nuôi dưỡng, nhưng cũng do tướng mạo khó coi của hắn nên luôn bị hàng xóm nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, lại thêm bị cha nuôi đánh đập hàng ngày, tâm tính của gã vốn dĩ đã ức chế thống khổ lại càng bị dồn nén thêm. Lúc gã mười tuổi đã dùng thuốc độc giết chết cha nuôi cùng với ba mươi bảy người hàng xóm, rồi băm vằm hết những xác chết bất kể là già trẻ lớn bé, sau đó trốn vào chốn rừng núi và biệt tích luôn. Mười hai năm sau, gã xuất hiện trở lại và đã biến thành một Linh kiếm sư Dưỡng kiếm Cửu giai. Gã tự xưng tên là Cô Quỷ, gã hành động tàn nhẫn không kiêng kỵ gì hết, lại rất thích hành hạ đối thủ đến chết mới thôi. Hiện nay gã khoảng bốn mươi tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Kiếm mạch hậu kỳ, các Linh kiếm sư đều không muốn động chạm vào gã. “
Vệ Lâm Phong nói nhỏ với Mạc Vấn, y nhìn thấy ánh mắt dò xét của Mạc Vấn nên mới chủ động giới thiệu như vậy.
Mạc Vấn gật nhẹ đầu, như vậy gã kia cũng là một kẻ đáng thương, nhưng bên cạnh sự đáng thương thì cũng có cái đáng trách, bắt người khác phải chịu nỗi thống khổ giống như bản thân gã, loại người này có chết cũng không đáng tiếc !
Vệ Lâm Phong không muốn bàn luận quá nhiều về những chuyện đời tư của Cô Quỷ, y chỉ sang một sườn núi ở phía xa: “Hình như ở chỗ kia đang có một cái chợ tạm, chúng ta cùng qua đó xem đi!"
Dịch thị là do một số linh kiếm sư có sư môn chống lưng trong giới linh kiếm sư tạo cho mọi người thị trường giao dịch, để trao đổi, liên hệ tựa như cái chợ ở thế tục vậy. Tại một khu vực ngoài trăm trượng trên sườn một ngọn núi có một dải đất khá bằng phẳng, mười mấy tên linh kiếm sư đang tụ tập với nhau tạo thành dịch thị quy mô nhỏ.
Mạc Vấn rất tò mò với Dịch thị của các linh kiếm sư nên cũng lẽo đẽo theo ba người đi lên sườn núi nọ.
Giao dịch giữa các linh kiếm sư khá là yên ả, không có những tiếng rao, tiếng quảng cáo hỗn loạn như trong chợ của thế tục. Mọi người cầm cái cần giao dịch ra phía trước người, linh kiếm sư nào thấy cần sẽ hỏi giá tiền rồi thì lấy linh thạch ra hoặc vật phẩm có giá trị tương đương tiến hành giao dịch. Chủ nhân vật phẩm vừa lòng thì giao dịch thành công, không hài lòng thì giao dịch đổ vỡ. Họ sẽ không nán lại to tiếng nhiều điều.
Những đồ vật chỗ này, hiện tại với con mắt của Mạc Vấn tất nhiên nhìn không hứng thú. Hắn lấy được từ đám Yến Vân Thiên nhiều kiếm nang như thế nên những thứ đồ ở đây có thể nói có một đống lớn nên chẳng chút hấp dẫn hắn chút nào.
Đương nhiên đối với ba người Vệ Lâm Phong cơ hội hiếm thấy, ba người đều giao dịch một số vật phẩm, phần lớn là lấy vật đổi vật hiếm lấy linh thạch để giao dịch. Dù sao linh kiếm sư kiếm mạch kỳ mới vừa có tư cách sử dụng linh thạch nhất giai để tu luyện nên mỗi người không có nhiều lắm. Hơn nữa tác dụng linh thạch cũng rất trọng yếu, nếu không quá cần thiết sẽ không ai lấy ra để giao dịch cả.
" Văn huynh đệ không có gì cần đổi à? Những thứ kiếm phù nhất giai có nhiều trợ giúp với linh kiếm sư kiếm mạch sơ kỳ đấy. Nó có thể dùng để bảo mệnh." Lý Nguyên Tùng chỉ vào mấy cái phù đạo hình kiếm bàn tán.
" Không cần." Mạc Vấn lắc đầu, trong lòng gượng cười. Xem ra đối phương thực sự coi hắn là linh kiếm sư kiếm mạch sơ kỳ rồi,, kỳ thật đó cũng không sai. Bản chất tu vi của bản thân hắn mới là dưỡng kiếm tầng chín đỉnh thôi.
Đang khi mọi người muốn bỏ đi, ánh mắt Mạc Vấn vô tình đảo qua một quầy hàng vắng vẻ. Một hắc thạch hình kiếm dài chừng một thước đập vào mắt hắn.
"Đến đi! Phía trước là khu vực tuyệt âm tử địa của ngọn chủ phong!" Lý Nguyên Tùng chỉ tay vào vụ khí màu tro ở xa xa rồi bảo.
Tử khí nồng đậm thật! Trong lòng Mạc Vấn chấn động. Mảng sương mù màu xám này làm cho người ta có cảm giác nản lòng cực kỳ mãnh liệt, không còn chút sinh cơ giống như một vùng âm phủ, tử vực vậy. Hơn nữa còn mơ hồ truyền ra từng trận, từng trận thanh âm khóc hờ thật bi ai, rung động tấm lòng. Thanh âm quanh quẩn không lái đi được. Linh thức, nguyên linh của linh kiếm sư không thể ngưng tụ mà ra, sợ rằng ý cảnh này mà xâm nhập tâm trí thì không chừng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Trong lúc bốn người bị cảnh tượng tuyệt địa phía trước thu hút thì có một thân ảnh từ trong sơn cốc không xa nhanh chóng lướt tới. Người nọ dừng cách bốn người khoảng mười trượng, cao giọng chất vấn:
"Các ngươi là người phương nào?"
Mạc Vấn đưa mắt đánh giá. Đối phương chỉ là một linh kiếm sư kiếm mạch trung kỳ, tuổi chừng ba mươi, tuổi đó đã đạt tu vi như thế thì nhất định là đệ tử tinh anh của đại kiếm môn.
"Vị kiếm hữu này mời, chúng ta chỉ theo lời triệu của Vô Vi thượng tông mà đến đây hội hợp để cùng thăm dò ngọn chủ phong." Vệ Lâm Phong trả lời với vẻ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Thần sắc người nọ hơi trì hoãn rồi ôm quyền: "Ta là đệ tử Thanh kiếm môn nước Tấn, hiện tại được thượng tông ủy thác làm nhiệm tri khách sử tạm thời. Các ngươi đi theo ta."
Người kia đi phía trước, đưa bốn người vào trong sơn cốc. Ở cửa sơn cốc đã có một gã Linh kiếm sư Kiếm mạch trung kỳ đang đứng đợi sẵn bên ngoài, trong tay gã cầm một chiếc ngọc giản.
“Các ngươi mau khai báo ra thân phận, chúng ta muốn ghi lại thông tin của từng người.” Tên Linh kiếm sư đang canh giữ bên cửa sơn cốc lạnh lùng quát.
Sắc mặt ba người Vệ Lâm Phong trở nên khó chịu, Mạc Vấn híp hai mắt lại như đang suy nghĩ điều gì.
Tên Linh kiếm sư dẫn bọn hắn đến đây lập tức tiến lên giảng hòa: “Mấy vị, đây cũng là để đề phòng mọi chuyện mà thôi. Thử nghĩ xem vùng tuyệt địa ngọn chủ phong nguy hiểm như vậy, không ai tự nhận rằng mình chắc chắn sẽ bình yên vô sự. Nếu như phải chết ở trong đó, chúng ta cũng có thể đưa tin tức cho người thân các ngươi. Thượng tông đã có lời rằng, mọi người đã đến đây tức là muốn xuất lực, cho dù có thu hoạch hay không thì đều được biếu chút thù lao, nếu như chết rồi sẽ đưa thù lao này cho người thân, sư phụ.”
Vệ Lâm Phong nhìn thoáng qua Lý Nguyên Tùng cùng Tạ Thanh Trúc, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Tình hình người ta mạnh, bọn chúng chỉ là tán tu chứ đừng nói đến Tinh các Thượng tông, cho dù là một thế lực kiếm môn nhất lưu tại các quốc gia, bọn hắn không dám đắc tội. Nếu như bây giờ bọn họ dám từ chối, không chừng đối phương sẽ ra tay độc ác.
Tên Linh kiếm sư lại vỗ vai Vệ Lâm Phong khuyên nhủ: Đây là yêu cầu của Thượng tông, không chỉ tán tu các ngươi mà cho dù là đệ tử của danh môn chính phái cũng phải để lại thông tin.”
Người này nói xong liền đi ra, để lại mấy người Vệ Lâm Phong đang đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy trong lòng được an ủi rất nhiều. Ban đầu bọn họ cho rằng chỉ tán tu mới phải chịu sự đối xử này, không ngờ các đệ tử có tính khí cao ngạo của kiếm môn các nước cũng như vậy. Vô vi tông làm việc này cũng thật kinh khủng, thật đúng là muốn bắt nạt hết toàn bộ Linh kiếm sư của bốn nước Triệu, Yên, Tấn, Vệ.
Bốn người vội ghi lại thông tin, sau đó lại bị ngọc giản khắc lại tướng mạo bản thân. Tất nhiên Mạc Vấn cũng giả mạo thành Văn Mạc. Từ lúc chia tay chúng nữ đệ tử của Băng Nguyệt Cung, hắn bỏ mặt nạ ra để chân diện mục. Ba người nhóm Vệ Lâm Phong nhìn thấy chính là hình dạng chân thật. Nhưng hắn cũng không lo bị người ta nhận ra thân phận thật sự, ở chốn này chỉ có Nguyệt Ảnh là biết rõ hắn, thị cũng sẽ không rảnh hơi đi tiết lộ thân phận của hắn.
Sau khi để lại thông tin và hình ảnh, bốn người tiến vào trong sơn cốc. Bên trong đã có rất nhiều Linh kiếm sư hậu kỳ chờ sẵn, Mạc Vấn thầm đếm qua cũng đã hơn một trăm người.
Lần đầu tiên Mạc Vấn trông thấy nhiều Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ tụ lại lại một chỗ như vậy, thật đúng là kinh sợ một phen rồi. Thế giới Linh kiếm sư quả nhiên lớn hơn so với tưởng tượng của hắn. Đám Yến Dương, Thiên Phong, Thiên Tầm cũng chỉ là linh kiếm sư ở bốn quốc gia nhỏ bé mà thôi.
Hơn một trăm tên Linh kiếm sư tập trung lại, từng nhóm nghỉ ngơi hoặc nói chuyện hoặc ngồi xuống khổ tu. Họ chỉ thoáng nhìn qua nhóm người Mạc Vấn rồi cũng chẳng để ý tới.
Bốn người tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi nghỉ ngơi.Công việc thăm dò tuyệt địa trên ngọn chủ phong phải hai hôm nữa mới bắt đầu, bọn hắn sẽ phải chờ hai ngày nữa.
Lý Nguyên Tùng mang ra một cái nồi rồi rót nước ngọt vào trong, sau đó y dùng linh lực hành Hỏa của linh kiếm để đun sôi. Hành động đó khiến cho phần lớn các Linh kiếm sư liếc nhìn, cả bọn có chút sững sờ không nói nên lời: Mấy người mới tới quả là hết thuốc chữa, lại còn mang theo cả những đồ bếp núc!
Nước trong nồi rất nhanh chóng được sôi lên, Tạ Thanh Trúc lấy thịt khô ra thả vào nước sôi, rồi lại rắc thêm chút gia vị nữa, ngay lập tức một mùi thơm phức liền từ nồi canh thịt tỏa ra bốn phía.
Lúc này thì có vài Linh Kiếm sư đã cảm thấy đứng ngồi không yên, bọn họ phải gặm lương khô hàng ngày thì mấy người kia có tư cách gì mà lại được ăn canh thịt ? Con người đúng là một loài động vật kỳ lạ, nếu như chế độ đãi ngộ giống nhau thì dù có gian khổ tới mấy cũng không ai oán than một lời. Nhưng mà chỉ cần có người có chế độ tốt hơn thì lập tức sẽ xảy ra sự ganh tị.
Trong bốn người, ba huynh muội Vệ Lâm Phong đều là tu vi Kiếm mạch trung kỳ, riêng Mạc Vấn thì không ai nhìn ra tu vi của hắn, nhưng cái này cũng chả có gì lạ. Thế giới linh kiếm sư có rất nhiều bí pháp dùng để che dấu tu vi, một gã thiếu niên dưới hai mươi tuổi không được người ta để mắt tới là đương nhiên, cùng lắm là tới Kiếm mạch sơ kỳ. Tu vi như thế đối với bọn tán tu thì cũng có chút trọng lượng, nhưng mà đối với những anh tài của bốn nước đang tụ hội trong sơn cốc lúc này thì chỉ được xếp vào loại trung bình, thực lực không có chút nào nổi bật.
Bỗng nhiên có một đạo kiếm khí từ gần đó phóng tới, trong nháy mắt cái nồi canh thịt bị vỡ tan, nước canh bắn ra bốn phía. Ba người bọn Vệ Lâm Phong không kịp trở tay, bị nước canh bắn tung tóe dính vào người không ít thì nhiều. Chỉ có Mạc Vấn vốn có linh giác nhạy bén, trước đó hắn đã dùng kiếm khí Phần Thiên bao bọc cơ thể, nước canh bắn vào người hắn liền bị hóa thành hơi nước bốc lên cao.
“ Kẻ nào vậy ? “
Lý Nguyên Tùng đứng vụt dậy, y trợn mắt nhìn về phía xuất phát điểm của luồng kiếm khí vừa rồi.
Ở cách đó không xa, một gã Linh kiếm sư trung niên đang ngồi dựa vào một tảng đá cất tiếng cười lạnh lùng : “ Là lão tử nè, nhà ngươi làm gì được ta hả? “
“ Ngươi ! “ Thiếu chút nữa thì Lý Nguyên Tùng đã nổi điên lên, nhưng cuối cùng thì lý trí của y vẫn tỉnh táo, linh áp tỏa ra từ gã kia có cấp độ mạnh mẽ hơn hẳn bọn y một bậc. Đối phương chính là một gã Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ ! Y đành phải nén giận và hạ giọng xuống đáp: “ Bọn ta không hề đắc tội với kiếm hữu, tại sao kiếm hữu lại làm đổ nồi canh của bọn ta?”
Gã kia lườm Lý Nguyên Tùng một cái, trong mắt gã hiện lên một ý giễu cợt và khinh miệt: “Lão tử thấy khó chịu, lý do đó đã đủ chưa hả?"
Gã này vừa dứt lời thì bốn xung quanh liền vang lên những tràng cười to, dĩ nhiên những đối tượng bị cười nhạo chính là bọn Lý Nguyên Tùng. Mọi người đều nghĩ rằng mấy tên Linh kiếm sư Kiếm mạch trung kỳ không dám khiêu chiến Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ.
Đúng là bọn Vệ Lâm Phong không muốn kết thù oán với gã Linh kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ. Đâu phải ai cũng kì dị như Mạc Vấn, có thể giết được kẻ có tu vi cao cấp hơn. Cả ba người bọn y liên thủ lại thì cũng chỉ có thể khiến đối phương mất chút hơi sức mà thôi. Như vậy nếu trở thành địch nhân của đối phương thì đúng là mất nhiều hơn được, Lý Nguyên Tùng đành phải nhịn nhục trở lại chỗ ngồi của mình, sắc mặt của Vệ Lâm Phong và Tạ Thanh Trúc cũng nhăn nhó khó chịu. Đối phương đã làm mất mặt bọn họ một cách trắng trợn nhưng bọn họ chỉ còn nước bỏ qua thôi, cái thế giới Linh kiếm sư này vốn có bản chất là mạnh được yếu thua mà!
Hai mắt nheo mắt lại và liếc qua, Mạc Vấn đang đánh giá gã Linh kiếm sư hậu kỳ kia, hắn thấy gã có tướng mạo xấu xí, còn có một vết sẹo lớn kéo dài từ bên trái của trán xuống tận bên phải cằm, như là chia đôi khuôn mặt của gã ra. Có một cỗ sát khí nhàn nhạt ở xung quanh người gã, hẳn là hai bàn tay của gã này cũng đã từng vấy đầy máu.
“Đó là một gã tán tu ở Vệ quốc, khi ra đời đã có tướng mạo xấu xí nên bị cha mẹ vứt bỏ. Gã được một người thợ săn độc thân nuôi dưỡng, nhưng cũng do tướng mạo khó coi của hắn nên luôn bị hàng xóm nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, lại thêm bị cha nuôi đánh đập hàng ngày, tâm tính của gã vốn dĩ đã ức chế thống khổ lại càng bị dồn nén thêm. Lúc gã mười tuổi đã dùng thuốc độc giết chết cha nuôi cùng với ba mươi bảy người hàng xóm, rồi băm vằm hết những xác chết bất kể là già trẻ lớn bé, sau đó trốn vào chốn rừng núi và biệt tích luôn. Mười hai năm sau, gã xuất hiện trở lại và đã biến thành một Linh kiếm sư Dưỡng kiếm Cửu giai. Gã tự xưng tên là Cô Quỷ, gã hành động tàn nhẫn không kiêng kỵ gì hết, lại rất thích hành hạ đối thủ đến chết mới thôi. Hiện nay gã khoảng bốn mươi tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Kiếm mạch hậu kỳ, các Linh kiếm sư đều không muốn động chạm vào gã. “
Vệ Lâm Phong nói nhỏ với Mạc Vấn, y nhìn thấy ánh mắt dò xét của Mạc Vấn nên mới chủ động giới thiệu như vậy.
Mạc Vấn gật nhẹ đầu, như vậy gã kia cũng là một kẻ đáng thương, nhưng bên cạnh sự đáng thương thì cũng có cái đáng trách, bắt người khác phải chịu nỗi thống khổ giống như bản thân gã, loại người này có chết cũng không đáng tiếc !
Vệ Lâm Phong không muốn bàn luận quá nhiều về những chuyện đời tư của Cô Quỷ, y chỉ sang một sườn núi ở phía xa: “Hình như ở chỗ kia đang có một cái chợ tạm, chúng ta cùng qua đó xem đi!"
Dịch thị là do một số linh kiếm sư có sư môn chống lưng trong giới linh kiếm sư tạo cho mọi người thị trường giao dịch, để trao đổi, liên hệ tựa như cái chợ ở thế tục vậy. Tại một khu vực ngoài trăm trượng trên sườn một ngọn núi có một dải đất khá bằng phẳng, mười mấy tên linh kiếm sư đang tụ tập với nhau tạo thành dịch thị quy mô nhỏ.
Mạc Vấn rất tò mò với Dịch thị của các linh kiếm sư nên cũng lẽo đẽo theo ba người đi lên sườn núi nọ.
Giao dịch giữa các linh kiếm sư khá là yên ả, không có những tiếng rao, tiếng quảng cáo hỗn loạn như trong chợ của thế tục. Mọi người cầm cái cần giao dịch ra phía trước người, linh kiếm sư nào thấy cần sẽ hỏi giá tiền rồi thì lấy linh thạch ra hoặc vật phẩm có giá trị tương đương tiến hành giao dịch. Chủ nhân vật phẩm vừa lòng thì giao dịch thành công, không hài lòng thì giao dịch đổ vỡ. Họ sẽ không nán lại to tiếng nhiều điều.
Những đồ vật chỗ này, hiện tại với con mắt của Mạc Vấn tất nhiên nhìn không hứng thú. Hắn lấy được từ đám Yến Vân Thiên nhiều kiếm nang như thế nên những thứ đồ ở đây có thể nói có một đống lớn nên chẳng chút hấp dẫn hắn chút nào.
Đương nhiên đối với ba người Vệ Lâm Phong cơ hội hiếm thấy, ba người đều giao dịch một số vật phẩm, phần lớn là lấy vật đổi vật hiếm lấy linh thạch để giao dịch. Dù sao linh kiếm sư kiếm mạch kỳ mới vừa có tư cách sử dụng linh thạch nhất giai để tu luyện nên mỗi người không có nhiều lắm. Hơn nữa tác dụng linh thạch cũng rất trọng yếu, nếu không quá cần thiết sẽ không ai lấy ra để giao dịch cả.
" Văn huynh đệ không có gì cần đổi à? Những thứ kiếm phù nhất giai có nhiều trợ giúp với linh kiếm sư kiếm mạch sơ kỳ đấy. Nó có thể dùng để bảo mệnh." Lý Nguyên Tùng chỉ vào mấy cái phù đạo hình kiếm bàn tán.
" Không cần." Mạc Vấn lắc đầu, trong lòng gượng cười. Xem ra đối phương thực sự coi hắn là linh kiếm sư kiếm mạch sơ kỳ rồi,, kỳ thật đó cũng không sai. Bản chất tu vi của bản thân hắn mới là dưỡng kiếm tầng chín đỉnh thôi.
Đang khi mọi người muốn bỏ đi, ánh mắt Mạc Vấn vô tình đảo qua một quầy hàng vắng vẻ. Một hắc thạch hình kiếm dài chừng một thước đập vào mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.