Truyền Kiếm

Quyển 3 - Chương 90: Xung đột.

Văn Mặc

06/05/2013

Không ngờ tại đây lại gặp được thạch kiếm hắc sắc thứ hai, không biết bên trong có khối tàn đồ nào còn lưu lại hay không.

" Chờ một chút." Mạc Vấn cất tiếng bảo ba người Vệ Lâm Phong rồi đi tới quầy hàng có bán thạch kiếm hắc sắc.

" Vật này bán thế nào?"

Chủ quán là một gã linh kiếm kiếm mạch trung kỳ khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi. Tư chất như thế ở đây chỉ thuộc loại trung đẳng. Hãy nhìn trang phục vẻ đại chúng trên người y xem, hẳn không phải là đệ tử kiếm môn mà là tán tu.

Gã linh kiếm sư này liếc nhìn Thạch kiếm hắc sắc mà Mạc Vấn vừa chỉ, y không ngẩng đầu lên mà chỉ nói gỏn lọn: "Hai mươi viên linh thạch."

Mạc Vấn không phản ứng, ba người Vệ Lâm Phong theo ở phía sau hít vào một hơi. Những linh kiếm sư xung quanh nghe nói vậy cũng quay lại nhìn, ánh mắt có chút khác thường. Giá vậy mà cũng dám hô!

Hai mươi viên linh thạch chỉ có đệ tử chân truyền hạch tâm của các đại kiếm môn mới có thể đưa ra, cũng chỉ là có thể có mà thôi.

Mạc Vấn trầm xuống, mặc dù hắn tiếp xúc giới linh kiếm sư không lâu nhưng giá trị hai mươi viên linh thạch đến thế nào thì hắn cũng biết. Hai mươi viên linh thạch có thể mua được một thanh linh kiếm trung phẩm nhất giai không tệ rồi.

"Ta cầm xem một chút được không?" Mạc Vấn hỏi.

" Xin cứ tự nhiên"

Người nọ vẫn cắm cúi thế nhưng ánh mắt lại lóe lên một cái. Vật này là y vô tình nhặt được, bên trong ngoài một bộ tàn đồ về tinh thần ấn ký ra thì không có chỗ nào đặc biệt cả, có giữ lại cũng chẳng được việc gì. Nhưng trực giác của y cho rằng thứ này tuyệt đối không đơn giản bởi vậy liền cho nó một cái giá cực cao để thử thời vận. Trước Mạc Vấn đã có rất nhiều vị linh kiếm sư cảm thấy hứng thú đối với Thạch kiếm hắc sắc này nhưng đều bị cái giá kia dọa cho bỏ chạy.

Ba người Vệ Lâm Phong hơi sốt ruột, rõ ràng đối phương sử dụng công phu sư tử ngoạm. Thứ này mà đáng giá hai mươi viên linh thạch sao? Y cứ làm như là khi phá tảng đá này ra dạ linh kiếm trung phẩm nhất giai không bằng.

" Văn huynh đệ, đừng để bị hắn lừa. Nếu vật này trị giá hai mươi linh thạch thì hắn có đem ra bán không? Lý Nguyên Tùng vội vàng khuyên can.

Mạc Vấn khẽ mỉm cười: "Không có việc gì, ta chỉ nhìn xem Thạch kiếm này có cái gì đặc biệt không thôi."

Ba người Vệ Lâm Phong đưa mắt nhìn nhau, xem bộ dạng của Mạc Vấn thì đúng dạ quyết tâm muốn mua. Càng để cho bọn họ khiếp sợ là Mạc Vấn lại có thể xuất ra hai mươi viên linh thạch.

Cầm lấy Thạch kiếm hắc sắc Mạc Vấn đưa kiếm thức thâm nhập vào trong thì có một bộ tàn đồ tinh thần minh khắc vào trong tâm thần. Mạc Vấn thu hồi kiếm thức, hắn có thể khẳng định hai bức bản đồ này có sự liên hệ với nhau, rất có thể là một phần của bộ bản đồ đầy đủ.

Bức bản đồ này rốt cuộc chỉ tới đâu? Còn có bao nhiêu Thạch kiếm hắc sắc như vậy? Trong lòng Mạc Vấn cực kỳ tò mò.

Đặt Thạch hắc sắc xuống, Mạc Vấn nói với y: "Hai mươi viên linh thạch thì ta không có, liệu có thể đổi bằng vật khác hay không?"

Linh kiếm sư nghe vậy ánh mắt sáng lên bèn ngẩng đầu lên đáp: "Cũng được, chỉ cần ngươi xuất ra vật phẩm giá trị hai mươi viên linh thạch thì thứ đó ngươi cứ việc lấy đi."

Mạc Vấn gật đầu. Hắn lấy ở trong kiếm nang một hộp ngọc rồi đưa đến trước mặt y: "Ngươi xem vật này có đủ hay không?"

" Linh dược hả?"

Linh kiếm nhíu nhíu mày, thần sắc trên mặt hơi vẻ xem thường. Chỉ một gốc linh dược mà muốn đổi Thạch kiếm hắc sắc, gã trẻ tuổi này hẳn là gà non mới vừa xuống núi nên giá thị trường giới linh kiếm sư cũng không biết.

Y thờ ơ cầm hộp ngọc rồi mở nắp thì một luồng dược hương nồng đậm khuếch tán ra xung quanh làm cho tất cả linh kiếm sư ở chợ đều bị chấn động cùng quay lại nhìn về phía y.

"Bộp!"

Linh kiếm sư đóng nắp hộp ngọc cực nhanh, y thở hổn hển, hai mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn: "Á, đây là một linh dược siêu phẩm."



Mạc Vấn gật đầu.

Lập tức y hít sâu một hơi, ôm thật chặt hộp ngọc. Trong mắt tỏ ra rất đấu tranh, cuối cùng y nhắm mắt lại. Sắc mặt của y như thể tiếc nuối lắm rồi đẩy hộp ngọc trở về trước mặt Mạc Vấn: "Linh dược cực phẩm nhất giai tuy rằng trân quý nhưng giá trị nhiều lắm cũng chỉ mười lăm viên linh thạch nhất giai. Nếu muốn Thạch kiếm hắc sắc của ta thì chưa đủ."

Biểu hiện của y chọc giận Lý Nguyên Tùng: "Ngươi đúng là cái đồ đã được món hời rồi mà vẫn còn muốn ra vẻ. Linh dược cực phẩm nhất giai có thể ngộ nhưng không thể cầu, ngươi thử bỏ ra mười lăm viên linh thạch xem có mua được cho ta không đi?"

Y chỉ nhắm chặt hai mắt mà không nói lời nào, quyết tâm nén đau để đòi giá cao. Có nhiều thứ chính là như vậy, để ở trong tay mình có thể không đáng giá một đồng nhưng đối với người khác là bảo vật vô giá. Tình huống trước mắt cũng tương tự như vậy.

Rất nhiều linh kiếm sư ở xung quanh đó cũng bị cuộc giao dịch làm cho tò mò. Chúng nhân đều dừng chân đứng xem nhưng vừa mới ngửi được dược hương nồng đậm như thế, trong tâm đều động đậy.

Mạc Vấn do dự một lúc, đối phương nổi tính tham lam có phải hắn không biết đâu? Nhưng nếu muốn Thạch kiếm chỉ có hai phương pháp. Một là thỏa mãn yêu cầu đối phương, cách này cứ ôn hòa giao dịch. Hai là cướp đoạt, cách này loại bỏ.

Linh quang bàn tay bừng sáng, hai bình ngọc xuất hiện ở: "Đây là hai chai Hồi Khí Đan, mỗi bình đáng giá mười viên."

Hồi Khí Đan, linh đan hạ phẩm nhất giai dùng để hồi phục kiếm khí linh kiếm sư đã tiêu hao. Đây là đan dược thường thấy nhất trong giới linh kiếm sư. Đối với kiếm môn mà nói thì đây là đan dược mà có đệ tử trong môn phái chế sẵn, hàng tháng có cung cấp theo định lượng. Nhưng nếu là tán tu thông thường thì đan dược này khá trọng yếu, bởi vì tán tu không có môn phái hậu thuẫn nên không có người chế thuốc hộ mình. Tán tu muốn có đan dược hoặc là tự luyện chế hoặc là giao dịch. Bởi vì loại đan dược này tiêu hao thật lớn nên trong giới tán tu cũng khan hiếm. Hai chai này theo giá thị trường trị giá năm viên linh thạch nhất giai.

Sắc mặt linh kiếm sắc mặt nhăn nhó, cuối cùng không cự lại được sự hấp dẫn, cổ họng ằng ặc hô vội: "Được, thành giao!"

" Chậm đã!"

Một thanh âm đột ngột từ nơi không xa truyền đến, thạch kiếm hắc sắc trước mặt Mạc Vấn bị một luồng hấp lực quỷ dị nhiếp bay ra ngoài.

Mạc Vấn nhíu nhíu mày, trong lòng áp chế vọng động. Hắn bèn quay người nhìn về phía Thạch kiếm bay tới.

Một gã linh kiếm sư trung niên trông khôi ngô từ từ đi tới. Trên tay của y là Thạch kiếm hắc sắc kia. Một luồng linh áp khổng lồ bao phủ bốn phía, linh kiếm sư xung quanh nhao nhao né tránh.

" Kiếm mạch Đại viên mãn!"

Đám linh kiếm sư bị linh áp bức lui sắc mặt tái nhợt, không có một người dám kháng nghị mà đều nhìn linh kiếm sư trung niên với vẻ kính sợ.

"Là thủ tịch đại đệ tử đời thứ ba của Trọng Kiếm Môn nước Vệ Vạn Trọng Nhất!" Có người nhận ra thân phận của người đến, ánh mắt lại càng kính sợ.

"Ta muốn thứ này."

Vạn Trọng Nhất thản nhiên nhìn lướt qua Mạc Vấn và chủ nhân Thạch kiếm hắc sắc. Từ ngón tay bắn ra một viên linh thạch màu vàng đất trong suốt óng ánh. Viên linh thạch dừng ở phía trước chủ nhân thạch kiếm nọ.

Sắc mặt tên linh kiếm sư kia lập tức trở nên vô cùng khó coi nhưng không dám biểu lộ bất cứ sự bất mãn gì. Y cúi đầu cầm linh thạch nhất giai thổ thuộc tính. Hành động đó đã chứng tỏ sự lựa chọn của y.

Mạc Vấn cau mày lẳng lặng nhìn về phía Vạn Trọng Nhất đột nhiên xuất hiện chặn ngang một cước.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Mạc Vấn, trên mặt Vạn Trọng Nhất hiện lên một tia khinh thường. Ngón tay y lại bắn ra một viên linh thạch nhất giai thổ thuộc tính, nó dừng ở dưới chân Mạc Vấn.

" Linh dược của ngươi, ta cũng muốn mua."

Nói xong tay trái tóm vào không trung, từ hổ khẩu phun ra một cỗ hấp lực quỷ dị, vậy mà bình thuốc phút chốc bay vào bàn tay kia.

Mạc Vấn ngơ ngẩn. Lăng không nhiếp vật là cảnh giới linh kiếm sư cô đọng cương khí đạt tới kiếm cương mới có thể có thần thông này. Người này chưa thể đạt tới cảnh giới kiếm cương. Nhưng đối phương làm như thế nào vậy?



Vạn Trọng Nhất cưỡng ép đối phương phải bán Thạch kiếm hắc sắc và linh dược xong cũng không dừng tay. Ánh mắt của y lạnh lùng nhìn Mạc Vấn một cách đe dọa. Linh áp kiếm mạch Đại viên mãn trên người từ từ áp tới.

"Ngươi có biết đây là vật gì?"

Vạn Trọng Nhất làm cho Thạch kiếm hắc sắc trong tay sáng ngời hơn một chút.

Mạc Vấn nghĩ một lúc bèn bình tĩnh đáp: "Không biết."

"Vậy tại sao ngươi muốn mua?" Hai mắt Vạn Trọng Nhất lóe lên tinh quang, toàn thân dường như hóa thành núi cao vạn trượng, khí thế kinh khủng áp lên Mạc Vấn.

Thân là người trong cuộc nhưng Mạc Vấn lại không chịu ảnh hưởng gì bởi đã trải qua hai lần thiên kiếp nên uy áp như vậy gần như không đáng kể. Nhưng ba người Vệ Lâm Phong phía sau hắn lại bị ảnh hưởng, sắc mặt ba người trắng bệch, toàn thân nhanh chóng lui về sau, khóe miệng tràn ra máu tươi. Ba người bị uy áp làm cho nội thương mất rồi!

Mạc Vấn cố nén vọng động mà chỉ trầm giọng đáp: "Ta chỉ có cảm giác tò mò về chất liệu tạo nên vật này. Nó nước lửa bất xâm, hơn nữa bên trong có một bộ tàn đồ lưu lại, hẳn là bảo vật giá trị không rẻ."

Vạn Trọng Nhất chăm chú nhìn Mạc Vấn, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thủng cả người Mạc Vấn: "Ngươi đã từng nhìn thấy vật này sao?"

"Không."

Vạn Trọng Nhất cười lạnh: "Lấy kiếm nang của ngươi ra đây, bỏ tâm thần ấn ký."

Mạc Vấn biến sắc, sát khí trong lòng hiện lên. Người này khinh người quá đáng, hắn cố nhẫn mà đối phương cứ ép sát từng bước. Trong giới linh kiếm sư, cậy mạnh đòi khám kiếm nang đối phương không khác gì thù giết cha đoạt vợ, chỉ khi kẻ địch chết mới làm vậy, mặc dù sư tôn thụ nghiệp của mình cũng không làm cái việc cậy mạnh đòi khám kiếm nang.

"Các hạ yêu cầu dường như đã quá phận rồi đó." Mạc Vấn bực mình thốt lên.

Vạn Trọng Nhất khinh miệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không mở kiếm nang ra, ta làm thế nào biết được lời ngươi nói là thật hay giả?"

Trên mặt Mạc Vấn không có bất kỳ cảm xúc gì mà trong thức hải nguyên linh kim kiếm thình thịch rung động, lúc nào cũng muốn xông ra.

"Các hạ, ta có thể làm chứng, huynh đệ ta đây tuyệt đối không có kiếm hắc sắc kia." Vệ Lâm Phong khó khăn lắm mới chống được linh áp của Vạn Trọng Nhất bèn mở miệng nói chen vào.

"Ta cũng có thể làm chứng!"

"Ta cũng vậy, có thể làm chứng!"

Lý Nguyên Tùng và Tạ Thanh Trúc nói theo.

Trong lòng Mạc Vấn ấm lên, thật không ngờ chỉ bình thủy tương phùng mà ba vị dám mạo hiểm đắc tội với linh kiếm sư kiếm mạch Đại viên mãn giải vây cho mình. Phần ân tình này của ba huynh muội này đối với chuyện phải đề phòng khắp chốn thì hắn làm sao mà trả được?

"Các hạ, ngài xuất thân danh môn chính phái lại thân là linh kiếm sư Đại viên mãn, thật sự cần phải ... làm khó những tiểu nhân như chúng ta này sao?" Vệ Lâm Phong nói tiếp.

Nhưng lão vừa dứt lời, trên mặt Vạn Trọng Nhất hiện lên một tia dữ tợn: "Cút!"

Y vung tay lên, một luồng trọng lực kinh khủng đánh vào trên người ba vị. Ba người bị bay vọt ra ngoài, té rơi trên mặt đất.

"Lão tử đang hỏi chưa tới lượt các ngươi chen mồm vào!" Vạn Trọng Nhất nhìn ba người rơi xuống đất, giận dữ mắng.

Sát ý trong lòng Mạc Vấn lên đến đỉnh điểm, cái gì ẩn dấu thực lực, cái gì hạ mình để được việc đều bị vứt ra sau đầu. Hắn chỉ biết là nếu hắn lại không ra tay thì sẽ không đối mặt được với ba vị huynh muội Vệ Lâm Phong.

Kiếm thức trong thức hải quay cuồng, nguyên linh kim kiếm được giữ chặt ở khiếu huyệt mi tâm bay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook