Truyền Kiếm

Quyển 4 - Chương 237: Huyệt động

Văn Mặc

29/06/2013

Đạo ánh sáng kia không biết có thật sự là Bảo Quang hay không, từ khi xuất hiện đến giờ vẫn không biến mất, có lẽ ở ngoài ba ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Mạc Vấn đếm được mấy trăm tên thí luyện giả, ngay cả mấy chục người lúc trước Mạc Vấn đã gặp qua cũng ở trong số đó.

Mấy trăm người chia thành mấy đoàn thể phân biệt, đoàn lớn nhất có chừng hai trăm người. Không ngờ nhất chính là, cầm đầu nhóm người nọ lại là đệ tử Vô Vi Kiếm Tông! Hai thân ảnh quen thuộc đột nhiên hiện ra!

Chu Khánh Thư, Tịch Vân!

Chỉ có điều một Long một Hoàng của Vô Vi Kiếm Tông là La Như Phong cùng Nghê Thường Vân lại không có trong đó, không biết là do sai sót trong lúc truyền tống hay do bọn họ cố ý tách ra hành động.

“Là Mạc Thu! Không ngờ hắn cũng tới!”

“Tại sao chỉ có một mình hắn? Hắn hành động một mình sao?”

Mạc Vấn đến lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Hết cách rồi, đối với người hiểu rõ tin tức của Ảo Cảnh, thì Phục Ngưu Sơn Mạch tuyệt đối không có huyệt động thần bí nào.

“Mọi người đứng chờ như vậy cũng không phải biện pháp hay, vậy để chúng ta đi trước dò đường, thế nào?”

Cuối cùng đệ tử đứng đầu Hóa Đan Kiếm Tông cũng mở miệng, hắn là một thanh niên có tướng mạo tuấn lãng, tên gọi là Mộc Thanh Sơn. Cái tên rất bình thường, nhưng lại bài danh hạng 58 trong Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội, là một người trong top 100!

Thân thể Mộc Thanh Sơn khẽ động, gã giẫm lên một thanh phi kiếm rồi bay đến cửa động trên cao. Từ trong kiếm nang lấy ra một bình ngọc, gã đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc, sau đó trực tiếp ném nó vào bên trong huyệt động.

Bồng ——

Một đoàn sương mù màu xanh xuất hiện, chúng dần dần tràn sâu vào bên trong huyệt động.

Mộc Thanh Sơn nhắm mắt cảm ứng trong chốc lát, rồi gã mở to hai mắt cười nói: “Không có vấn đề gì, Hóa Đan Kiếm Tông chúng ta đi trước một bước.”



Nói xong hắn liền dẫn đầu bước vào trong màn sương mù màu xanh, phía sau gã là hơn một trăm thí luyện giả thuộc thế lực của Hóa Đan Kiếm Tông, tất cả nhao nhao theo sát phía sau đi vào.

Hóa Đan Kiếm Tông hành động, những người khác liền đứng ngồi không yên. Linh Dục Kiếm Tông tiến vào thứ hai, người cầm đầu bọn họ là Thân Đồ Báo đứng thứ 27 Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội, hắn chủ tu là Huyết Đồ Kiếm Đạo, một loại biến chủng của Sát Lục Kiếm Đạo. Hắn đã lĩnh ngộ sơ bộ Phù Đồ Kiếm Ý, có thể nói là một nhân vật rất gần với Cửu Long Thất Hoàng.

Tiếp theo Vô Vi Kiếm Tông cùng Huyền Trọng Kiếm Tông cũng lần lượt tiến vào, thoáng cái hơn một ngàn người liền giảm đi hơn phân nửa.

Còn lại năm đội ngũ, bọn họ nhìn nhau, không ai dám hành động, bởi vì Mạc Vấn vẫn còn đứng ở bên ngoài!

Tất cả các đại Kiếm Tông không nể mặt vị đứng đầu Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội này, nhưng bọn hắn thì lại không thể không nhìn! Bất kể là thân phận Thiên Trì Kiếm Tông hay là thân phận đứng đầu Luận Kiếm Đại Hội, cái nào bọn hắn cũng không thể đắc tội được.

“Các ngươi làm gì mà còn không đi vào? Bảo bối đều bị người ta cướp đi hết rồi!” Vân Linh Nhi ra vẻ như không nhìn ra vấn đề, không giải thích được, thanh âm thanh thúy của nàng vang dội, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Đám người kia lập tức rối loạn, cái bọn họ để ý chính là câu nói sau cùng của Vân Linh Nhi!

“Các ngươi không vào, vậy thì ta vào trước.” Vân Linh Nhi giẫm lên phi kiếm bay ra, thoáng cái nàng đã chui vào bên trong huyệt động.

Chỗ Vân Linh Nhi đứng chính là chỗ đội thí luyện giả kia, bọn họ cũng cắn răng mà xông vào huyệt động. Có người đi đầu, những đoàn đội khác cũng nhao nhao bay theo vào trong huyệt động. Rất nhanh bên ngoài chỉ còn lại một mình Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhìn qua huyệt động yên tĩnh, hắn nhíu mày, cái huyệt động này mang đến cho hắn một cảm giác xấu. Cửa động kia nhìn giống như cái miệng khổng lồ của một con yêu thú, nó đang tham lam cắn nuốt những người bị nó hấp dẫn.

Vào hay không vào? Mạc Vấn hơi do dự, lẽ ra chuyện quan trọng nhất của hắn là tìm đến chỗ đám đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông, sau đó bảo hộ bọn họ an toàn cho đến lúc chấm dứt thí luyện. Đây mới là nhiệm vụ của hắn, nhưng nếu cứ như vậy rời đi, hắn cảm thấy mình sẽ thật sự bỏ qua một số đồ vật quan trọng, loại cảm giác này chính là giác quan thứ bảy rất mơ hồ của Linh Kiếm sư.

Cuối cùng Mạc Vấn quyết định tin tưởng giác quan thứ bảy của mình, hắn đi vào huyệt động.

Thông đạo trong huyệt động rất rộng rãi, hơi hơi dốc xuống dưới một chút. Mạc Vấn cẩn thận đem kiếm thức tỏa ra dò xét sâu bên trong huyệt động, sau đó hắn không nhanh không chậm đi vào bên trong.

Không ai biết, ngay sau khi Mạc Vấn tiến vào không lâu, bùn đất xung quanh cửa động đột nhiên quay cuồng. Rất nhanh, cửa động đã bị che kín lại, hơn nữa còn có một thảm thực vật phủ lên trên, vốn chỗ đó là cửa động bỗng nhiên biến mất vô tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Truyền Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook