Quyển 4 - Chương 236: Nghi ngờ
Văn Mặc
28/06/2013
Thái Thương Sơn Mạch, tuy độ nguy hiểm thấp hơn một bậc so với Thương Lang Nguyên, nhưng yêu thú lại nhiều và đa dạng hơn, có lẽ là do núi lớn thích hợp yêu thú sinh tồn hơn. Một ngày nữa trôi qua, hai người tiếp tục đi về phía trước không đến năm trăm dặm, đa số thời gian đều dùng để đối phó với yêu thú tập kích bất ngờ.
Không biết vì sao, yêu thú trong Ảo Cảnh dường như rất kì thị Nhân tộc, vừa nhìn thấy có người là liền nổi điên lên lao vào tấn công. Để tránh trở thành mục tiêu của toàn bộ yêu thú trong Thái Thương Sơn Mạch, Mạc Vấn không thể không hạ thấp độ cao, phi hành áp sát sườn núi. Cuối cùng Mạc Vấn quyết định đi bộ, thỉnh thoảng ứng phó với yêu thú đột nhiên nhảy ra, vài lần như vậy tốc độ tiến tới của Mạc Vấn đã chậm đi nhiều.
Thế nhưng Mạc Vấn thu hoạch cũng tương đối khá, các loại tài liệu da lông, nanh vuốt của yêu thú Nhị giai chất đầy kiếm nang bên hông Mạc Vấn, trừ phi là yêu thú Nhất giai siêu vị, còn lại thì không đáng để Mạc Vấn để mắt tới. Đương nhiên yêu đan thì hắn thu lại toàn bộ, đến bây giờ ngay cả Mạc Vấn cũng không biết trong kiếm nang của mình có bao nhiêu khỏa yêu đan. Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn chính là linh khí dồi dào trong Ảo Cảnh, hơn nữa còn ẩn chứa một tia linh khí tổ mạch, cho nên các loại Linh thảo, Linh Dược ở đây rất phong phú. Trên đường đi, Mạc Vấn gặp được không ít Linh thảo, Linh Dược quý hiếm mà bên ngoài không có, thậm chí còn có không ít Linh Dược Nhị giai.
Trong lòng Mạc Vấn hiểu ra một điều, bảo sao Linh Kiếm sư mỗi Tông môn đều như hổ đói đối với Ảo Cảnh thí luyện. Chỉ riêng việc Linh Dược trải khắp núi đồi như này đã khiến một kiếm môn đỉnh cấp phải đỏ mắt, ngay cả Kiếm Tông cũng phải động tâm.
Ba mươi năm Ảo Cảnh mới mở ra một lần, xem ra cũng có lí của nó, ít nhất cũng cho những linh căn Linh thảo này có thời gian thai nghén sinh ra. Tất cả những Linh Dược quý trọng này đều rất khó tìm thấy ở bên ngoài, trên cơ bản đều là mỗi Tông môn tự mình mở Dược Viên nuôi trồng lấy.
Lúc chạng vạng tối, xử lý xong một con yêu xà Nhị giai Hạ vị ẩn núp ở sâu trong một cái hồ nước trong Thái Thương Sơn Mạch, hai người Mạc Vấn liền dừng lại nghỉ ngơi lại bên bờ hồ.
Sau khi ăn hết đồ ăn mang theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh Nhi đột nhiên đỏ bừng, nàng xuất hiện trước mặt Mạc Vấn, nhăn nhó nói quanh co: “Cái kia, sư huynh, ta, cơ thể ta hơi bẩn, ta muốn, muốn… Huynh, huynh có thể hay không, cái kia…”
Lông mày Mạc Vấn hơi nhíu lại, hắn đứng dậy đi ra xa xa. Sau lưng Mạc Vấn lại truyền tới thanh âm hoảng loạn của Vân Linh Nhi: “Sư huynh! Ta sợ, ngươi đừng đi xa!”
Mạc Vấn lắc đầu, hắn ngồi lên một hòn đá màu xanh bên ngoài cách hồ nước trăm trượng, tay phải thò ra, một đoàn sương mù màu đen nhẹ nhàng hiện ra. Hai tay kết thành kiếm ấn, hắn tiếp tục tranh thủ thời gian tu luyện Diệt Sát Ngưng Đan Quyết.
Sau một lúc lâu, trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng la hét hoảng sợ.
Mạc Vấn mở to hai mắt, Sát Đan biến mất trong lòng bàn tay, chân điểm một cái hắn liền phóng đến chỗ hồ nước.
Trong nháy mắt, Mạc Vấn đã đuổi tới bên hồ nước, con ngươi Mạc Vấn co lại. Bởi vì bên trong lòng hồ không có một bóng người nào, chỉ có mặt nước gợn sóng lăn tăn.
“Vân Linh Nhi!”
Mạc Vấn hô lên một tiếng, âm thanh vang vọng, hồ nước vẫn yên lặng không có lời đáp lại. Mạc Vấn nhíu mày, hắn thả ra kiếm thức, trong phạm vi hai dặm xung quanh không có thân ảnh Vân Linh Nhi. Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn điều động kiếm thức xâm nhập sâu xuống lòng hồ thăm dò.
Bị nước ngăn cách, độ nhạy cảm của kiếm thức cũng bị hạn chế nhiều, hắn chỉ có thể xuống dưới chưa đến hai trăm trượng. Đây vẫn là do kiếm thức đặc thù của hắn, nếu là kiếm thức của Linh Kiếm sư bình thường thì có lẽ sẽ bị rút gọn lại còn một phần ba.
Diện tích hồ nước này không quá trăm trượng, ngoại trừ bờ hồ bên ngoài hơn mười trượng, trung tâm lòng hồ sâu hơn mười trượng, kiếm thức của Mạc Vấn thế mà không thể phát hiện được ngọn nguồn của nó.
Nhưng ngay khi kiếm thức vừa mới trải ra, sâu trong lòng hồ “Rầm Ào Ào” một tiếng, bọt nước bắn phá lên cao, một con Bạch Ngư chui ra, quanh thân con cá bao phủ một lớp hơi nước, nó trực tiếp lao đến chỗ Mạc Vấn.
Mạc Vấn vô thức bắn ra một đạo Canh Kim kiếm khí, nhưng kiếm thức của hắn đã xác định được hình dáng tướng mạo của con “Bạch Ngư” này rồi, cánh tay trái vừa nâng lên lại hạ xuống. Sau đó hắn bị “Bạch Ngư” lao đụng vào lồng ngực, sau đó nó như bạch tuộc quấn quanh người Mạc Vấn.
Thân thể Mạc Vấn cứng đờ, hắn vô thức muốn đẩy ra, nhưng tiếp đó “Bạch Ngư” nói ra mấy chữ đã làm cho hắn chần chờ một chút.
“Rắn, rắn lớn…”
Hơi thở Vân Linh Nhi mỏng manh, nhổ ra mấy chữ này xong đầu nàng nghiêng về một bên rồi hôn mê bất tỉnh.
Mạc Vấn hơi giật mình, mặt hồ yên tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ, lần này sóng nước bắn lên cao trọn vẹn mấy chục thước! Một con Cự Mãng màu mực nhảy ra khỏi mặt nước, cái miệng khổng lồ dữ tợn lao đến chỗ này cắn nuốt.
Con ngươi Mạc Vấn hơi co lại, chân điểm một cái hắn liền dẫn Vân Linh Nhi cùng mình lướt gấp về phía sau, bay ra ngoài.
Oanh!
Đầu rắn chụp vào khoảng không, cái đầu đâm vào bên cạnh bờ hồ, bùn đất bắn tung tóe đầy trời.
Ngang ——
Cự Mãng rút đầu ra khỏi mặt đất, con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn, một đoạn đuôi rắn từ trong hồ thò ra đập mạnh lên mặt nước. Một con sóng bắn ra từ đó, trên ngọn sóng ẩn chứa yêu lực khổng lồ, lực trùng kích so với kiếm khí của Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ lại không yếu hơn chút nào!
Sóng nước bắn đến chỗ Mạc Vấn, hừ lạnh một tiếng, hắn đã nhìn rõ thân hình con Cự Mãng này rồi. Không khác lắm với con đã giết lúc trước, chỉ lớn hơn một ít mà thôi, nó là một con Hắc Lân Giác Mãng Nhị giai Trung vị. Không ngờ con yêu xà này lại có thể nhịn được, lúc đồng bạn của mình bị giết cũng không lao tới, bây giờ thừa dịp Vân Linh Nhi tách ra mà tập kích bất ngờ.
Cánh tay trái Mạc Vấn trực tiếp vung lên bắn ra một đạo Canh Kim kiếm khí, kiếm quang màu trắng sắc bén đơn giản xé rách sóng nước. Mất đi sự ủng hộ của yêu lực, sóng nước sụp đổ tiêu tán thành hoa nước khắp nơi.
Mạc Vấn hạ xuống một cây đại thụ, hắn tiện tay thả Vân Linh Nhi xuống, mặc kệ lịch sự hay không lịch sự, hắn trực tiếp để nàng xuống chạc cây. Chân điểm một cái, Mạc Vấn bay vọt tới chỗ Hắc Lân Giác Mãng.
Đuôi Hắc Lân Giác Mãng liều mạng vung vẩy, từng cơn sóng nước bắn phá ra, mạnh mẽ công kích Mạc Vấn. Mạc Vấn không tránh né, hắn trực tiếp dùng thân thể chống đỡ tiến lên. Mạc Vấn giống như viên đá ngầm trong dòng nước chảy xiết, hắn phá vỡ ngàn vạn thủy lưu (dòng chảy). Cuối cùng cánh tay trái nâng lên bắn ra một đạo kiếm mang hỗn kim sáng chói về phía Hắc Lân Giác Mãng, đạo ánh sáng chợt lóe lên tại vị trí cổ yêu xà.
Động tác của Hắc Lân Giác Mãng bỗng dừng lại, một cái đầu rắn dữ tợn từ trên thân thể lăn xuống đập vào mặt nước trong hồ, cả hồ nước nhuộm màu máu đỏ tươi…
Mạc Vấn vớt đầu yêu xà cùng thân thể của nó lên, hắn thuần thục lấy ra yêu đan cùng túi mật rắn, tróc da rắn ra, nhổ răng. Làm hết tất cả những việc đó cũng hết đến nửa canh giờ, lúc này hắn mới đi đến bên dưới cây đại thụ, hờ hững nhìn lên Vân Linh Nhi đang ở trên nhánh cây. Thân thể tuyết trắng kia trong mắt Mạc Vấn so với hòn đá cũng không khác gì nhau, hoàn toàn không thể khiến cho ánh mắt hắn biến hóa chút nào.
“Ngươi còn muốn treo ở trên đó tới bao giờ?”
Thân thể trên cây bỗng nhẹ nhàng rung động, thế nhưng cuối cùng cũng không có tiếp tục hành động, dường như đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Mạc Vấn hừ nhẹ một tiếng rồi trực tiếp quay người đi khỏi: “Nếu muốn ngươi cứ tiếp tục ở trên đó đi.”
Lần này người trên cây cũng không thể giả chết được nữa, nàng liền vội giãy giụa tìm cách xuống. Nhưng không gian trên cây nhỏ hẹp, căn bản không có chỗ trống để cử động, nàng kêu lên một tiếng rồi rơi từ trên cây xuống đất.
Nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng ở phía sau, sắc mặt Mạc Vấn vẫn không thay đổi, bước chân cũng không dừng lại chút nào.
Phù phù!
Không ngoài ý muốn, Vân Linh Nhi ngã trên mặt đất, bước chân Mạc Vấn dừng lại một chút, hắn khôi phục vẻ bình thường, vẫn không quay đầu lại.
Vân Linh Nhi xoa xoa thân thể bị ngã đau, nàng hổn hển kêu lên sau lưng Mạc Vấn: “Sao ngươi có thể máu lạnh như vậy? Ta cũng đã ngã xuống rồi, thế mà ngươi cũng không đỡ ta một cái!”
Mạc Vấn bỗng quay người lại, liếc nhìn đánh giá thân thể thiếu nữ một chút, thanh âm lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên mặc quần áo vào đi.”
Vân Linh Nhi lơ đễnh, nàng vân vê tóc cười hì hì, đứng dậy, thân thể có vẻ thẳng hơn một chút, cơ thể đẹp đẽ bày ra hoàn toàn. Nàng nói với thanh âm mềm mại đặc biệt của thiếu nữ: “Ta có xinh không?”
Thần sắc Mạc Vấn vẫn bình tĩnh: “Ta không có hứng thú với người không rõ lai lịch.”
Thần sắc Vân Linh Nhi cứng đờ, tức khí dậm chân một cái: “Ngươi đúng là một khúc gỗ mục không biết phong tình!”
Linh quang lóe lên, một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu tím xuất hiện trong tay Vân Linh Nhi, nàng đang mặc quần áo ngay trước mặt Mạc Vấn.
Khóe mắt Mạc Vấn hơi nhăn lại, ánh mắt hắn chuyển hướng đến chỗ nàng, không chút dấu vết.
Vân Linh Nhi lại chú ý đến điểm mờ ám đó của Mạc Vấn, cảm giác như vừa thắng trận, nàng cố ý nâng bộ ngực lên cao, đắc ý nói: “Hừ hừ, ta biết ngay đàn ông các ngươi đều thuộc cùng một dạng, trải qua mấy ngàn mấy vạn năm cũng không thay đổi.”
Dưới ánh trăng, Mạc Vấn nghiêm túc nhìn Vân Linh Nhi đã ăn mặc chỉnh tề: “Cuối cùng thì ngươi là ai?”
“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta là Vân Linh Nhi đệ tử của Tử Hà Kiếm môn Vân Linh Châu!” Vân Linh Nhi nháy đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn tránh né ánh mắt của nàng, lãnh đạm nói: “Đệ tử của Tử Hà Kiếm môn có thể tránh được truy kích của Thanh Nhãn Bích Phúc Mãng sao? Có thể bình yên vô sự dưới cuộc tập kích của bầy Thương Lang sao? Có thể áp chế một con Hắc Lân Giác Mãng Nhị giai Trung vị sao?”
Vân Linh Nhi nhún vai: “Ngươi không tin, ta cũng không biết làm thế nào.”
Nói đến đây nàng dừng lại một chút, nháy đôi mắt to tròn với Mạc Vấn, nàng hứng thú nói: “Vậy thì ngươi nói xem ta là người như thế nào?”
Mạc Vấn nhíu mày: “Sau này ngươi không nên đi theo ta, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lông mày Vân Linh Nhi nhíu lại, nàng không yếu thế chút nào hỏi ngược lại.
Mạc Vấn hừ một tiếng, hắn quay người đi sang một bên, không để ý tới nàng nữa.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Mạc Vấn liền khống chế phi kiếm phóng lên trời, hắn chạy như bay với tốc độ nhị thuấn.
Vân Linh Nhi ngáp một cái rõ to, nhìn qua bóng lưng xa xa của Mạc Vấn, khóe miệng nàng hơi nhếch lên: “Muốn bỏ ta lại sao?”
Bay nhanh trong hai khắc, Mạc Vấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, không thấy Vân Linh Nhi bám theo, thở dài một hơi, hắn thật sự có một cảm giác sợ hãi trong đáy lòng đối với thiếu nữ không rõ lai lịch này. Từ lúc gặp nhau ở Thương Lang Nguyên hắn đã có cảm giác kỳ lạ rồi, ở giữa thảo nguyên mênh mông rộng lớn, tại sao hai người lại gặp nhau ở cùng một chỗ? Về sau bị bầy Thương Lang tập kích ban đêm, cuối cùng là Hắc Lân Giác Mãng ẩn núp sâu trong hồ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều rất kì lạ. Nhưng hắn không nghĩ ra lí do vì sao thiếu nữ tiếp cận hắn, thân phận thật sự của nàng là gì? Cái ấn ký Kiếm Lệnh Tiềm Long kia có thể là hàng giả không? Sự việc mình không nghĩ ra thì chỉ có cách tránh né mà thôi.
Bốn năm con yêu cầm từ trong đám mây bắn ra, chúng lao tới chộp xuống chỗ đầu Mạc Vấn.
Mạc Vấn hừ nhẹ một tiếng, vài đạo Canh Kim kiếm khí bắn phá ra…
Hai ngày sau, Mạc Vấn ra khỏi Thái Thương Sơn Mạch, hắn lấy la bàn ra nhìn thoáng qua. Lông mày Mạc Vấn hơi nhăn lại, bởi vì kim đồng hồ trên la bàn đã đổi hướng, chếch một chút về hướng nam. Hiển nhiên là đám Mộ Dung Hinh cũng không tử thủ tại chỗ mà đã có di chuyển hành động.
Hi vọng là không phải càng ngày càng xa, Mạc Vấn lại lấy địa đồ ra nhìn qua một chút. Hắn hơi buồn bực trong lòng, bởi vì trên lộ tuyến hắn cần phải đi có ít nhất 3 khu vực cực độ nguy hiểm, trong đó thậm chí còn có một chỗ là tuyệt địa! Nếu như thế, không biết lúc nào hắn mới có thể tụ họp với đám đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông.
Đúng lúc này, ở phía trước đột nhiên có một đạo hào quang sáng chói bắn phụt lên, lao thẳng về phía chân trời, giống như có linh vật nào đó xuất thế dẫn tới hào quang vậy.
Mạc Vấn trầm ngâm một chút, hắn bay về chỗ bắn ra hào quang. Không chỉ vì tò mò mà vốn chỗ kia cũng nằm trên đường hắn phải đi.
Rất nhanh, trước mặt Mạc Vấn xuất hiện một tòa sơn mạch khác, Thiên Ngưu Sơn Mạch, mức độ nguy hiểm giống với Thái Thương Sơn Mạch.
Không biết vì sao, yêu thú trong Ảo Cảnh dường như rất kì thị Nhân tộc, vừa nhìn thấy có người là liền nổi điên lên lao vào tấn công. Để tránh trở thành mục tiêu của toàn bộ yêu thú trong Thái Thương Sơn Mạch, Mạc Vấn không thể không hạ thấp độ cao, phi hành áp sát sườn núi. Cuối cùng Mạc Vấn quyết định đi bộ, thỉnh thoảng ứng phó với yêu thú đột nhiên nhảy ra, vài lần như vậy tốc độ tiến tới của Mạc Vấn đã chậm đi nhiều.
Thế nhưng Mạc Vấn thu hoạch cũng tương đối khá, các loại tài liệu da lông, nanh vuốt của yêu thú Nhị giai chất đầy kiếm nang bên hông Mạc Vấn, trừ phi là yêu thú Nhất giai siêu vị, còn lại thì không đáng để Mạc Vấn để mắt tới. Đương nhiên yêu đan thì hắn thu lại toàn bộ, đến bây giờ ngay cả Mạc Vấn cũng không biết trong kiếm nang của mình có bao nhiêu khỏa yêu đan. Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn chính là linh khí dồi dào trong Ảo Cảnh, hơn nữa còn ẩn chứa một tia linh khí tổ mạch, cho nên các loại Linh thảo, Linh Dược ở đây rất phong phú. Trên đường đi, Mạc Vấn gặp được không ít Linh thảo, Linh Dược quý hiếm mà bên ngoài không có, thậm chí còn có không ít Linh Dược Nhị giai.
Trong lòng Mạc Vấn hiểu ra một điều, bảo sao Linh Kiếm sư mỗi Tông môn đều như hổ đói đối với Ảo Cảnh thí luyện. Chỉ riêng việc Linh Dược trải khắp núi đồi như này đã khiến một kiếm môn đỉnh cấp phải đỏ mắt, ngay cả Kiếm Tông cũng phải động tâm.
Ba mươi năm Ảo Cảnh mới mở ra một lần, xem ra cũng có lí của nó, ít nhất cũng cho những linh căn Linh thảo này có thời gian thai nghén sinh ra. Tất cả những Linh Dược quý trọng này đều rất khó tìm thấy ở bên ngoài, trên cơ bản đều là mỗi Tông môn tự mình mở Dược Viên nuôi trồng lấy.
Lúc chạng vạng tối, xử lý xong một con yêu xà Nhị giai Hạ vị ẩn núp ở sâu trong một cái hồ nước trong Thái Thương Sơn Mạch, hai người Mạc Vấn liền dừng lại nghỉ ngơi lại bên bờ hồ.
Sau khi ăn hết đồ ăn mang theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh Nhi đột nhiên đỏ bừng, nàng xuất hiện trước mặt Mạc Vấn, nhăn nhó nói quanh co: “Cái kia, sư huynh, ta, cơ thể ta hơi bẩn, ta muốn, muốn… Huynh, huynh có thể hay không, cái kia…”
Lông mày Mạc Vấn hơi nhíu lại, hắn đứng dậy đi ra xa xa. Sau lưng Mạc Vấn lại truyền tới thanh âm hoảng loạn của Vân Linh Nhi: “Sư huynh! Ta sợ, ngươi đừng đi xa!”
Mạc Vấn lắc đầu, hắn ngồi lên một hòn đá màu xanh bên ngoài cách hồ nước trăm trượng, tay phải thò ra, một đoàn sương mù màu đen nhẹ nhàng hiện ra. Hai tay kết thành kiếm ấn, hắn tiếp tục tranh thủ thời gian tu luyện Diệt Sát Ngưng Đan Quyết.
Sau một lúc lâu, trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng la hét hoảng sợ.
Mạc Vấn mở to hai mắt, Sát Đan biến mất trong lòng bàn tay, chân điểm một cái hắn liền phóng đến chỗ hồ nước.
Trong nháy mắt, Mạc Vấn đã đuổi tới bên hồ nước, con ngươi Mạc Vấn co lại. Bởi vì bên trong lòng hồ không có một bóng người nào, chỉ có mặt nước gợn sóng lăn tăn.
“Vân Linh Nhi!”
Mạc Vấn hô lên một tiếng, âm thanh vang vọng, hồ nước vẫn yên lặng không có lời đáp lại. Mạc Vấn nhíu mày, hắn thả ra kiếm thức, trong phạm vi hai dặm xung quanh không có thân ảnh Vân Linh Nhi. Trầm ngâm một chút, Mạc Vấn điều động kiếm thức xâm nhập sâu xuống lòng hồ thăm dò.
Bị nước ngăn cách, độ nhạy cảm của kiếm thức cũng bị hạn chế nhiều, hắn chỉ có thể xuống dưới chưa đến hai trăm trượng. Đây vẫn là do kiếm thức đặc thù của hắn, nếu là kiếm thức của Linh Kiếm sư bình thường thì có lẽ sẽ bị rút gọn lại còn một phần ba.
Diện tích hồ nước này không quá trăm trượng, ngoại trừ bờ hồ bên ngoài hơn mười trượng, trung tâm lòng hồ sâu hơn mười trượng, kiếm thức của Mạc Vấn thế mà không thể phát hiện được ngọn nguồn của nó.
Nhưng ngay khi kiếm thức vừa mới trải ra, sâu trong lòng hồ “Rầm Ào Ào” một tiếng, bọt nước bắn phá lên cao, một con Bạch Ngư chui ra, quanh thân con cá bao phủ một lớp hơi nước, nó trực tiếp lao đến chỗ Mạc Vấn.
Mạc Vấn vô thức bắn ra một đạo Canh Kim kiếm khí, nhưng kiếm thức của hắn đã xác định được hình dáng tướng mạo của con “Bạch Ngư” này rồi, cánh tay trái vừa nâng lên lại hạ xuống. Sau đó hắn bị “Bạch Ngư” lao đụng vào lồng ngực, sau đó nó như bạch tuộc quấn quanh người Mạc Vấn.
Thân thể Mạc Vấn cứng đờ, hắn vô thức muốn đẩy ra, nhưng tiếp đó “Bạch Ngư” nói ra mấy chữ đã làm cho hắn chần chờ một chút.
“Rắn, rắn lớn…”
Hơi thở Vân Linh Nhi mỏng manh, nhổ ra mấy chữ này xong đầu nàng nghiêng về một bên rồi hôn mê bất tỉnh.
Mạc Vấn hơi giật mình, mặt hồ yên tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ, lần này sóng nước bắn lên cao trọn vẹn mấy chục thước! Một con Cự Mãng màu mực nhảy ra khỏi mặt nước, cái miệng khổng lồ dữ tợn lao đến chỗ này cắn nuốt.
Con ngươi Mạc Vấn hơi co lại, chân điểm một cái hắn liền dẫn Vân Linh Nhi cùng mình lướt gấp về phía sau, bay ra ngoài.
Oanh!
Đầu rắn chụp vào khoảng không, cái đầu đâm vào bên cạnh bờ hồ, bùn đất bắn tung tóe đầy trời.
Ngang ——
Cự Mãng rút đầu ra khỏi mặt đất, con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn, một đoạn đuôi rắn từ trong hồ thò ra đập mạnh lên mặt nước. Một con sóng bắn ra từ đó, trên ngọn sóng ẩn chứa yêu lực khổng lồ, lực trùng kích so với kiếm khí của Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ lại không yếu hơn chút nào!
Sóng nước bắn đến chỗ Mạc Vấn, hừ lạnh một tiếng, hắn đã nhìn rõ thân hình con Cự Mãng này rồi. Không khác lắm với con đã giết lúc trước, chỉ lớn hơn một ít mà thôi, nó là một con Hắc Lân Giác Mãng Nhị giai Trung vị. Không ngờ con yêu xà này lại có thể nhịn được, lúc đồng bạn của mình bị giết cũng không lao tới, bây giờ thừa dịp Vân Linh Nhi tách ra mà tập kích bất ngờ.
Cánh tay trái Mạc Vấn trực tiếp vung lên bắn ra một đạo Canh Kim kiếm khí, kiếm quang màu trắng sắc bén đơn giản xé rách sóng nước. Mất đi sự ủng hộ của yêu lực, sóng nước sụp đổ tiêu tán thành hoa nước khắp nơi.
Mạc Vấn hạ xuống một cây đại thụ, hắn tiện tay thả Vân Linh Nhi xuống, mặc kệ lịch sự hay không lịch sự, hắn trực tiếp để nàng xuống chạc cây. Chân điểm một cái, Mạc Vấn bay vọt tới chỗ Hắc Lân Giác Mãng.
Đuôi Hắc Lân Giác Mãng liều mạng vung vẩy, từng cơn sóng nước bắn phá ra, mạnh mẽ công kích Mạc Vấn. Mạc Vấn không tránh né, hắn trực tiếp dùng thân thể chống đỡ tiến lên. Mạc Vấn giống như viên đá ngầm trong dòng nước chảy xiết, hắn phá vỡ ngàn vạn thủy lưu (dòng chảy). Cuối cùng cánh tay trái nâng lên bắn ra một đạo kiếm mang hỗn kim sáng chói về phía Hắc Lân Giác Mãng, đạo ánh sáng chợt lóe lên tại vị trí cổ yêu xà.
Động tác của Hắc Lân Giác Mãng bỗng dừng lại, một cái đầu rắn dữ tợn từ trên thân thể lăn xuống đập vào mặt nước trong hồ, cả hồ nước nhuộm màu máu đỏ tươi…
Mạc Vấn vớt đầu yêu xà cùng thân thể của nó lên, hắn thuần thục lấy ra yêu đan cùng túi mật rắn, tróc da rắn ra, nhổ răng. Làm hết tất cả những việc đó cũng hết đến nửa canh giờ, lúc này hắn mới đi đến bên dưới cây đại thụ, hờ hững nhìn lên Vân Linh Nhi đang ở trên nhánh cây. Thân thể tuyết trắng kia trong mắt Mạc Vấn so với hòn đá cũng không khác gì nhau, hoàn toàn không thể khiến cho ánh mắt hắn biến hóa chút nào.
“Ngươi còn muốn treo ở trên đó tới bao giờ?”
Thân thể trên cây bỗng nhẹ nhàng rung động, thế nhưng cuối cùng cũng không có tiếp tục hành động, dường như đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Mạc Vấn hừ nhẹ một tiếng rồi trực tiếp quay người đi khỏi: “Nếu muốn ngươi cứ tiếp tục ở trên đó đi.”
Lần này người trên cây cũng không thể giả chết được nữa, nàng liền vội giãy giụa tìm cách xuống. Nhưng không gian trên cây nhỏ hẹp, căn bản không có chỗ trống để cử động, nàng kêu lên một tiếng rồi rơi từ trên cây xuống đất.
Nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng ở phía sau, sắc mặt Mạc Vấn vẫn không thay đổi, bước chân cũng không dừng lại chút nào.
Phù phù!
Không ngoài ý muốn, Vân Linh Nhi ngã trên mặt đất, bước chân Mạc Vấn dừng lại một chút, hắn khôi phục vẻ bình thường, vẫn không quay đầu lại.
Vân Linh Nhi xoa xoa thân thể bị ngã đau, nàng hổn hển kêu lên sau lưng Mạc Vấn: “Sao ngươi có thể máu lạnh như vậy? Ta cũng đã ngã xuống rồi, thế mà ngươi cũng không đỡ ta một cái!”
Mạc Vấn bỗng quay người lại, liếc nhìn đánh giá thân thể thiếu nữ một chút, thanh âm lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên mặc quần áo vào đi.”
Vân Linh Nhi lơ đễnh, nàng vân vê tóc cười hì hì, đứng dậy, thân thể có vẻ thẳng hơn một chút, cơ thể đẹp đẽ bày ra hoàn toàn. Nàng nói với thanh âm mềm mại đặc biệt của thiếu nữ: “Ta có xinh không?”
Thần sắc Mạc Vấn vẫn bình tĩnh: “Ta không có hứng thú với người không rõ lai lịch.”
Thần sắc Vân Linh Nhi cứng đờ, tức khí dậm chân một cái: “Ngươi đúng là một khúc gỗ mục không biết phong tình!”
Linh quang lóe lên, một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu tím xuất hiện trong tay Vân Linh Nhi, nàng đang mặc quần áo ngay trước mặt Mạc Vấn.
Khóe mắt Mạc Vấn hơi nhăn lại, ánh mắt hắn chuyển hướng đến chỗ nàng, không chút dấu vết.
Vân Linh Nhi lại chú ý đến điểm mờ ám đó của Mạc Vấn, cảm giác như vừa thắng trận, nàng cố ý nâng bộ ngực lên cao, đắc ý nói: “Hừ hừ, ta biết ngay đàn ông các ngươi đều thuộc cùng một dạng, trải qua mấy ngàn mấy vạn năm cũng không thay đổi.”
Dưới ánh trăng, Mạc Vấn nghiêm túc nhìn Vân Linh Nhi đã ăn mặc chỉnh tề: “Cuối cùng thì ngươi là ai?”
“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta là Vân Linh Nhi đệ tử của Tử Hà Kiếm môn Vân Linh Châu!” Vân Linh Nhi nháy đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội nhìn Mạc Vấn.
Mạc Vấn tránh né ánh mắt của nàng, lãnh đạm nói: “Đệ tử của Tử Hà Kiếm môn có thể tránh được truy kích của Thanh Nhãn Bích Phúc Mãng sao? Có thể bình yên vô sự dưới cuộc tập kích của bầy Thương Lang sao? Có thể áp chế một con Hắc Lân Giác Mãng Nhị giai Trung vị sao?”
Vân Linh Nhi nhún vai: “Ngươi không tin, ta cũng không biết làm thế nào.”
Nói đến đây nàng dừng lại một chút, nháy đôi mắt to tròn với Mạc Vấn, nàng hứng thú nói: “Vậy thì ngươi nói xem ta là người như thế nào?”
Mạc Vấn nhíu mày: “Sau này ngươi không nên đi theo ta, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lông mày Vân Linh Nhi nhíu lại, nàng không yếu thế chút nào hỏi ngược lại.
Mạc Vấn hừ một tiếng, hắn quay người đi sang một bên, không để ý tới nàng nữa.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Mạc Vấn liền khống chế phi kiếm phóng lên trời, hắn chạy như bay với tốc độ nhị thuấn.
Vân Linh Nhi ngáp một cái rõ to, nhìn qua bóng lưng xa xa của Mạc Vấn, khóe miệng nàng hơi nhếch lên: “Muốn bỏ ta lại sao?”
Bay nhanh trong hai khắc, Mạc Vấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, không thấy Vân Linh Nhi bám theo, thở dài một hơi, hắn thật sự có một cảm giác sợ hãi trong đáy lòng đối với thiếu nữ không rõ lai lịch này. Từ lúc gặp nhau ở Thương Lang Nguyên hắn đã có cảm giác kỳ lạ rồi, ở giữa thảo nguyên mênh mông rộng lớn, tại sao hai người lại gặp nhau ở cùng một chỗ? Về sau bị bầy Thương Lang tập kích ban đêm, cuối cùng là Hắc Lân Giác Mãng ẩn núp sâu trong hồ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều rất kì lạ. Nhưng hắn không nghĩ ra lí do vì sao thiếu nữ tiếp cận hắn, thân phận thật sự của nàng là gì? Cái ấn ký Kiếm Lệnh Tiềm Long kia có thể là hàng giả không? Sự việc mình không nghĩ ra thì chỉ có cách tránh né mà thôi.
Bốn năm con yêu cầm từ trong đám mây bắn ra, chúng lao tới chộp xuống chỗ đầu Mạc Vấn.
Mạc Vấn hừ nhẹ một tiếng, vài đạo Canh Kim kiếm khí bắn phá ra…
Hai ngày sau, Mạc Vấn ra khỏi Thái Thương Sơn Mạch, hắn lấy la bàn ra nhìn thoáng qua. Lông mày Mạc Vấn hơi nhăn lại, bởi vì kim đồng hồ trên la bàn đã đổi hướng, chếch một chút về hướng nam. Hiển nhiên là đám Mộ Dung Hinh cũng không tử thủ tại chỗ mà đã có di chuyển hành động.
Hi vọng là không phải càng ngày càng xa, Mạc Vấn lại lấy địa đồ ra nhìn qua một chút. Hắn hơi buồn bực trong lòng, bởi vì trên lộ tuyến hắn cần phải đi có ít nhất 3 khu vực cực độ nguy hiểm, trong đó thậm chí còn có một chỗ là tuyệt địa! Nếu như thế, không biết lúc nào hắn mới có thể tụ họp với đám đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông.
Đúng lúc này, ở phía trước đột nhiên có một đạo hào quang sáng chói bắn phụt lên, lao thẳng về phía chân trời, giống như có linh vật nào đó xuất thế dẫn tới hào quang vậy.
Mạc Vấn trầm ngâm một chút, hắn bay về chỗ bắn ra hào quang. Không chỉ vì tò mò mà vốn chỗ kia cũng nằm trên đường hắn phải đi.
Rất nhanh, trước mặt Mạc Vấn xuất hiện một tòa sơn mạch khác, Thiên Ngưu Sơn Mạch, mức độ nguy hiểm giống với Thái Thương Sơn Mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.