Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 392: Đây là nhà của em sao?
Trà Minh
08/05/2021
Mười lăm phút sau, chiếc taxi dừng lại ở cổng Dinh Thự Thịnh Vượng. Hai người đứng ở lối vào của khu phức hợp được trang hoàng lộng lẫy này, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Trong khu biệt thự này, nếu muốn biết nó sang trọng như thế nào chỉ cần nhìn từ bên ngoài là biết. Nhìn thoáng qua, chúng đều là những biệt thự nhỏ với khung cảnh vô cùng trang nhã.
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình lớn lên ở nước ngoài và hai người họ luôn tự hào mình là người hiểu biết. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy môi trường của Dinh Thự Thịnh Vượng thì họ vẫn không khỏi ngạc nhiên. Bọn họ ở nước ngoài nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy môi trường nào tốt như thế này.
Ngô Tân Bình thì thào nói: "Chị ơi, có phải ở đây không thể "Gia đình này sao có thể sống ở môi trường như thế này?"
Ngô Phi Điệp suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười. "Cũng không hẳn là sẽ sống ở đây. Có lẽ bọn họ ở gần đây. Nhưng nếu nói đến địa điểm khác thì có thể tài xế taxi không biết, cho nên mới nói địa điểm này."
Ngô Tân Bình lập tức gật đầu: "Có thể là như thế thật" Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có hai chiếc xe ô tô chạy về phía họ. Phía trước là một chiếc xe Maserati màu trắng và theo sau là chiếc Mercedes-Benz cỡ lớn.
Ánh mắt của Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình đột nhiên sáng "Oa, ở Việt Nam có những chiếc xe sang trọng như vậy lên. sao?" "Mau nhìn xem, chiếc xe Maserati kia thật đẹp" "Em thì thích chiếc Mercedes-Benz G ở phía sau, đây là chiếc xe mà đàn ông nên lái Chị có nhớ Kiệt Tuần trong lớp chúng ta không? Bố anh ta có một chiếc Mercedes-Benz G đẩy, ông ấy suốt ngày lại nó ra để khoe"
Trong niềm xúc động của hai người bọn họ thì hai chiếc xe từ từ chạy tới trước mặt họ. Cửa kính xe hạ xuống, Phương Như Nguyệt thò đầu ra ngoài và gọi: "Phi Điệp, Tân Bình, hai đứa vào trước đi. Xin lỗi, bác phải đợi tài xế nên bị chậm một lúc, khiển hai đứa đợi lâu rồi. Đi thôi, chúng ta máu vào thôi.". truyện xuyên nhanh
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình hoàn toàn bối rối. Hai người bọn họ không thể nghĩ tới người ngồi trên xe lại là Phương Như Nguyệt.
Lúc này, bảo vệ cũng tới chào hỏi. Sau khi Phương Như Nguyệt ra hiệu với các nhân viên bảo vệ thì ngay lập tức có một nhân viên bảo vệ chạy lại và lái một chiếc BMW qua. "Mời hai người lên xe, tôi sẽ đưa hai người vào
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình ngơ ngác ngồi trong xe, cả hai đều cảm thấy thắc mắc một chút. Nhân viên bảo vệ có thể lái chiếc BMW ư?
Khi xe chạy vào cộng đồng thì Ngô Tân Bình ghé vào tai Ngô Phi Điệp và nói nhỏ: "Chị, chúng ta đã đến cửa khu biệt thự, chắc không cần phải lái xe vào đâu nhỉ?" "Chúng tôi đi vào được không?"
Bác bảo vệ cười và nói: "Nhà ông Hứa ở ven hồ, nó là một căn biệt thự và cách cổng của khu biệt thự này khoảng tám trăm mét. Nếu có đi bộ vào thì nó vẫn còn khá xa."
Ngô Tân Bình trợn to mắt: "Tám trăm mét?"
Ngô Phi Điệp lại sửng sốt, ngay cả khi ở nước ngoài, cô cũng chưa từng thấy tình huống như vậy.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến biệt thự ven hồ. Nhân viên bảo vệ xuống xe và mau chóng giúp hai người mở cửa xe rồi cung kính nói: "Mời hai người xuống xe Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình đứng ở cửa biệt thự không ngừng sửng sốt. Hai người họ hoàn toàn bối rối. Trước đây khi ở nước ngoài, bọn họ đã từng nghe nói đến biệt thự và biết điều đó là không hề bình thường. Nhưng bây giờ, khi đứng trước một trong những biệt thự thì bọn họ mới biết nó xa hoa như thế nào. "Cái này. Đây thật sự là nhà của bác Như Nguyệt sao?" "Không phải là bà ta sống trong một tòa nhà cũ nát hơn rất nhiều sao?" Ngô Tân Bình lẩm bẩm.
Ngô Phi Điệp nhìn hai chiếc xe trong sân và nói: "Vậy chiếc xe này là xe vừa rồi bọn họ lái"
Lúc này Phương Như Nguyệt cũng mở cửa và cười nói: "Phi
Điệp, Tân Bình, hai đứa mau vào đi." "Thanh Tuyết, Thanh Mây, hai con mau pha trà giúp mẹ "Còn hai đứa nữa, đừng có đứng ngốc ở cửa nữa, màu vào trong nhà uống trà đi."
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình bước vào sân với vẻ mặt thất thần khi vừa bước vào thì họ đã nhìn thấy một cái bể bơi rất lớn ở trong sân.
Ngô Phi Điệp trực tiếp kêu lên: "Ở đây, ở đây có bể bơi sao?
Trời a, thực sự là bể bơi sao?"
Phương Như Nguyệt đóng cửa lại và cười nói: "Đúng thế, đây là bể bơi ngoài trời. Nếu thời tiết tốt thì bơi ở đây cũng không tệ lắm. Hai đứa cũng biết rằng bơi lội là cách tốt nhất để rèn luyện sức khỏe trong tất cả các môn thể thao đúng không.
Bác thường rất thích bởi ở đây." Hai mắt của Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình gần như nhìn chăm chăm vào bể bơi ấy. Biệt thự mà có hồ bơi thì thực sự rất hiếm kể cả là ở nước ngoài. Phải là một người giàu có như thế nào mới có thể sống trong biệt thự xa hoa như vậy.
Hai người họ thất thần bước vào nhà, lúc này sự xa hoa trong nhà không còn có thể khiến họ kinh ngạc. Chính xác mà nói, sau khi nhìn thấy bể bơi ở ngoài sân thì dù trang trí trong nhà này có sang trọng đến đâu thì họ cũng có thể tiếp nhận được.
Rốt cuộc, đây vẫn là tiêu chuẩn của người giàu. Phương
Như Linh và Ngô Trung Kiên đang ngồi trên ghế sofa và cả hai cũng đang vô cùng sửng sốt. “Như Nguyệt, nhà này thật sự là nhà của em sao?"
Hứa Thanh Máy nghe thấy những lời này liền nhanh chóng nói: "Đúng vậy. "Ngôi nhà này là của chồng cháu. Chồng cháu đã giúp một vài ông chủ đầu tư và kiếm được hàng trăm triệu. Nên họ đã mua căn nhà này với tư cách hợp danh và tặng cho chồng cháu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hứa Thanh Máy vốn dĩ không muốn khoe khoang, nhưng đêm nay những người này thay nhau chế nhạo Lâm Mạc Huy khiến cô không nhịn được. Vì bọn họ coi thường chồng cô, nên cô muốn cho bọn họ biết chồng cô có năng lực như thế nào. Phương Như Linh trợn to mắt rồi hỏi: "Cái gì. Đây là của chồng cháu ư?
Hứa Thanh Mây cười ngượng ngùng, cô nói: "Vâng, là của Lâm Mạc Huy. "Lâm Mạc Huy có hiếu với vợ chồng già của chúng em nên cậu ấy mới đặc biệt đưa chúng em về đây sống" "Lâm Mạc Huy còn muốn đăng ký giấy chứng nhận bất động sản dưới tên của chúng em Phương Như Linh sửng sốt hỏi: "Cậu ấy còn có thể làm đầu tư sao? Đầu tư kiểu gì?"
Hứa Thanh Tuyết hừ mũi coi thường: "Đầu tư cái gì, có mà mèo mù gặp cá rán thì có. Chẳng qua là may mắn thì mới có lãi, còn nếu không may mắn thì ước chừng người ta đã chìm xuống sông cho cá ăn rồi."
Hứa Thanh Mây lườm cô ta một cái rồi nói: "Em thì giỏi quả. Nếu không có Lâm Mạc Huy thì chúng ta bây giờ không biết đang lưu lạc nơi nào rồi."
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Chị nói cái gì cơ?"
Hứa Thanh Mây cũng không hề nhẫn nhịn, cô nói to: "Chị nói sai gì sao? Mấy ngày trước em bị bắt đi suýt chết. Là ai đã cứu em? Hai lỗ tại của Hoàng Kiến Đình còn chưa khỏi hắn mà em đã sớm quên như vậy rồi đ
Hứa Thanh Tuyết vô cùng tức giận nhưng không thể phản bác, cô ta chỉ có thể tức giận quay đầu nhìn sang hướng khác. Hứa Thanh Máy cười chế nhạo, tối nay cô không định lịch sự với những người này. Bất kì ai coi thường chồng cô, cô cũng sẽ không nề mặt.
Ngô Trung Kiên nhàn nhạt nói: "Trong chuyện này, đôi khi may mắn là một rất quan trọng. Người trẻ tuổi làm việc thì nên cẩn thận một chút. Lần này có thể may mắn phát tài nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy nữa.
Phương Như Linh gật đầu liên tục: "Đúng vậy. Chồng của dì đã ở nước ngoài nhiều năm rồi, về phương diện đầu tư thì chỉ có lãi mà không có lỗ. Người trẻ tuổi làm việc gì cũng phải bình tĩnh, cũng phải cân nhắc cho cẩn thận nếu không thì có thể dẫn đến việc phá sản, thậm chí là tan cửa nát nhà.
Lâm Mạc Huy bình tĩnh gật đầu: "Cám ơn lời khuyên của chú dì."
Ngô Trung Kiên bác bỏ, ông ta cho rằng Lâm Mạc Huy chắc chắn là do may mắn trong làm ăn nên nhà họ Hứa mới có điều kiện tốt như vậy.
Kiểu cuộc sống này không ổn định bởi vì Lâm Mạc Huy không thể lần nào cũng may mắn. Bởi vậy, ông ta bây giờ không ghen tị với nhà họ Hứa nữa mà thậm chí còn có một thái độ khinh thường. Kiểu hành vi cơ hội như thế, ông ta chưa bao giờ để ý đến
Trong khu biệt thự này, nếu muốn biết nó sang trọng như thế nào chỉ cần nhìn từ bên ngoài là biết. Nhìn thoáng qua, chúng đều là những biệt thự nhỏ với khung cảnh vô cùng trang nhã.
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình lớn lên ở nước ngoài và hai người họ luôn tự hào mình là người hiểu biết. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy môi trường của Dinh Thự Thịnh Vượng thì họ vẫn không khỏi ngạc nhiên. Bọn họ ở nước ngoài nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy môi trường nào tốt như thế này.
Ngô Tân Bình thì thào nói: "Chị ơi, có phải ở đây không thể "Gia đình này sao có thể sống ở môi trường như thế này?"
Ngô Phi Điệp suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười. "Cũng không hẳn là sẽ sống ở đây. Có lẽ bọn họ ở gần đây. Nhưng nếu nói đến địa điểm khác thì có thể tài xế taxi không biết, cho nên mới nói địa điểm này."
Ngô Tân Bình lập tức gật đầu: "Có thể là như thế thật" Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có hai chiếc xe ô tô chạy về phía họ. Phía trước là một chiếc xe Maserati màu trắng và theo sau là chiếc Mercedes-Benz cỡ lớn.
Ánh mắt của Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình đột nhiên sáng "Oa, ở Việt Nam có những chiếc xe sang trọng như vậy lên. sao?" "Mau nhìn xem, chiếc xe Maserati kia thật đẹp" "Em thì thích chiếc Mercedes-Benz G ở phía sau, đây là chiếc xe mà đàn ông nên lái Chị có nhớ Kiệt Tuần trong lớp chúng ta không? Bố anh ta có một chiếc Mercedes-Benz G đẩy, ông ấy suốt ngày lại nó ra để khoe"
Trong niềm xúc động của hai người bọn họ thì hai chiếc xe từ từ chạy tới trước mặt họ. Cửa kính xe hạ xuống, Phương Như Nguyệt thò đầu ra ngoài và gọi: "Phi Điệp, Tân Bình, hai đứa vào trước đi. Xin lỗi, bác phải đợi tài xế nên bị chậm một lúc, khiển hai đứa đợi lâu rồi. Đi thôi, chúng ta máu vào thôi.". truyện xuyên nhanh
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình hoàn toàn bối rối. Hai người bọn họ không thể nghĩ tới người ngồi trên xe lại là Phương Như Nguyệt.
Lúc này, bảo vệ cũng tới chào hỏi. Sau khi Phương Như Nguyệt ra hiệu với các nhân viên bảo vệ thì ngay lập tức có một nhân viên bảo vệ chạy lại và lái một chiếc BMW qua. "Mời hai người lên xe, tôi sẽ đưa hai người vào
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình ngơ ngác ngồi trong xe, cả hai đều cảm thấy thắc mắc một chút. Nhân viên bảo vệ có thể lái chiếc BMW ư?
Khi xe chạy vào cộng đồng thì Ngô Tân Bình ghé vào tai Ngô Phi Điệp và nói nhỏ: "Chị, chúng ta đã đến cửa khu biệt thự, chắc không cần phải lái xe vào đâu nhỉ?" "Chúng tôi đi vào được không?"
Bác bảo vệ cười và nói: "Nhà ông Hứa ở ven hồ, nó là một căn biệt thự và cách cổng của khu biệt thự này khoảng tám trăm mét. Nếu có đi bộ vào thì nó vẫn còn khá xa."
Ngô Tân Bình trợn to mắt: "Tám trăm mét?"
Ngô Phi Điệp lại sửng sốt, ngay cả khi ở nước ngoài, cô cũng chưa từng thấy tình huống như vậy.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến biệt thự ven hồ. Nhân viên bảo vệ xuống xe và mau chóng giúp hai người mở cửa xe rồi cung kính nói: "Mời hai người xuống xe Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình đứng ở cửa biệt thự không ngừng sửng sốt. Hai người họ hoàn toàn bối rối. Trước đây khi ở nước ngoài, bọn họ đã từng nghe nói đến biệt thự và biết điều đó là không hề bình thường. Nhưng bây giờ, khi đứng trước một trong những biệt thự thì bọn họ mới biết nó xa hoa như thế nào. "Cái này. Đây thật sự là nhà của bác Như Nguyệt sao?" "Không phải là bà ta sống trong một tòa nhà cũ nát hơn rất nhiều sao?" Ngô Tân Bình lẩm bẩm.
Ngô Phi Điệp nhìn hai chiếc xe trong sân và nói: "Vậy chiếc xe này là xe vừa rồi bọn họ lái"
Lúc này Phương Như Nguyệt cũng mở cửa và cười nói: "Phi
Điệp, Tân Bình, hai đứa mau vào đi." "Thanh Tuyết, Thanh Mây, hai con mau pha trà giúp mẹ "Còn hai đứa nữa, đừng có đứng ngốc ở cửa nữa, màu vào trong nhà uống trà đi."
Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình bước vào sân với vẻ mặt thất thần khi vừa bước vào thì họ đã nhìn thấy một cái bể bơi rất lớn ở trong sân.
Ngô Phi Điệp trực tiếp kêu lên: "Ở đây, ở đây có bể bơi sao?
Trời a, thực sự là bể bơi sao?"
Phương Như Nguyệt đóng cửa lại và cười nói: "Đúng thế, đây là bể bơi ngoài trời. Nếu thời tiết tốt thì bơi ở đây cũng không tệ lắm. Hai đứa cũng biết rằng bơi lội là cách tốt nhất để rèn luyện sức khỏe trong tất cả các môn thể thao đúng không.
Bác thường rất thích bởi ở đây." Hai mắt của Ngô Phi Điệp và Ngô Tân Bình gần như nhìn chăm chăm vào bể bơi ấy. Biệt thự mà có hồ bơi thì thực sự rất hiếm kể cả là ở nước ngoài. Phải là một người giàu có như thế nào mới có thể sống trong biệt thự xa hoa như vậy.
Hai người họ thất thần bước vào nhà, lúc này sự xa hoa trong nhà không còn có thể khiến họ kinh ngạc. Chính xác mà nói, sau khi nhìn thấy bể bơi ở ngoài sân thì dù trang trí trong nhà này có sang trọng đến đâu thì họ cũng có thể tiếp nhận được.
Rốt cuộc, đây vẫn là tiêu chuẩn của người giàu. Phương
Như Linh và Ngô Trung Kiên đang ngồi trên ghế sofa và cả hai cũng đang vô cùng sửng sốt. “Như Nguyệt, nhà này thật sự là nhà của em sao?"
Hứa Thanh Máy nghe thấy những lời này liền nhanh chóng nói: "Đúng vậy. "Ngôi nhà này là của chồng cháu. Chồng cháu đã giúp một vài ông chủ đầu tư và kiếm được hàng trăm triệu. Nên họ đã mua căn nhà này với tư cách hợp danh và tặng cho chồng cháu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hứa Thanh Máy vốn dĩ không muốn khoe khoang, nhưng đêm nay những người này thay nhau chế nhạo Lâm Mạc Huy khiến cô không nhịn được. Vì bọn họ coi thường chồng cô, nên cô muốn cho bọn họ biết chồng cô có năng lực như thế nào. Phương Như Linh trợn to mắt rồi hỏi: "Cái gì. Đây là của chồng cháu ư?
Hứa Thanh Mây cười ngượng ngùng, cô nói: "Vâng, là của Lâm Mạc Huy. "Lâm Mạc Huy có hiếu với vợ chồng già của chúng em nên cậu ấy mới đặc biệt đưa chúng em về đây sống" "Lâm Mạc Huy còn muốn đăng ký giấy chứng nhận bất động sản dưới tên của chúng em Phương Như Linh sửng sốt hỏi: "Cậu ấy còn có thể làm đầu tư sao? Đầu tư kiểu gì?"
Hứa Thanh Tuyết hừ mũi coi thường: "Đầu tư cái gì, có mà mèo mù gặp cá rán thì có. Chẳng qua là may mắn thì mới có lãi, còn nếu không may mắn thì ước chừng người ta đã chìm xuống sông cho cá ăn rồi."
Hứa Thanh Mây lườm cô ta một cái rồi nói: "Em thì giỏi quả. Nếu không có Lâm Mạc Huy thì chúng ta bây giờ không biết đang lưu lạc nơi nào rồi."
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Chị nói cái gì cơ?"
Hứa Thanh Mây cũng không hề nhẫn nhịn, cô nói to: "Chị nói sai gì sao? Mấy ngày trước em bị bắt đi suýt chết. Là ai đã cứu em? Hai lỗ tại của Hoàng Kiến Đình còn chưa khỏi hắn mà em đã sớm quên như vậy rồi đ
Hứa Thanh Tuyết vô cùng tức giận nhưng không thể phản bác, cô ta chỉ có thể tức giận quay đầu nhìn sang hướng khác. Hứa Thanh Máy cười chế nhạo, tối nay cô không định lịch sự với những người này. Bất kì ai coi thường chồng cô, cô cũng sẽ không nề mặt.
Ngô Trung Kiên nhàn nhạt nói: "Trong chuyện này, đôi khi may mắn là một rất quan trọng. Người trẻ tuổi làm việc thì nên cẩn thận một chút. Lần này có thể may mắn phát tài nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy nữa.
Phương Như Linh gật đầu liên tục: "Đúng vậy. Chồng của dì đã ở nước ngoài nhiều năm rồi, về phương diện đầu tư thì chỉ có lãi mà không có lỗ. Người trẻ tuổi làm việc gì cũng phải bình tĩnh, cũng phải cân nhắc cho cẩn thận nếu không thì có thể dẫn đến việc phá sản, thậm chí là tan cửa nát nhà.
Lâm Mạc Huy bình tĩnh gật đầu: "Cám ơn lời khuyên của chú dì."
Ngô Trung Kiên bác bỏ, ông ta cho rằng Lâm Mạc Huy chắc chắn là do may mắn trong làm ăn nên nhà họ Hứa mới có điều kiện tốt như vậy.
Kiểu cuộc sống này không ổn định bởi vì Lâm Mạc Huy không thể lần nào cũng may mắn. Bởi vậy, ông ta bây giờ không ghen tị với nhà họ Hứa nữa mà thậm chí còn có một thái độ khinh thường. Kiểu hành vi cơ hội như thế, ông ta chưa bao giờ để ý đến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.