Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 791: Hạ Vũ Tuyết bị bắt
Trà Minh
03/06/2021
Thấy hết một màn như vậy, mọi người tại hiện trường lại lần nữa ngơ ngác.
Lý Thành Đạt vội hét lên: “Cậu..gông xiềng của cậu..
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, chúng tôi làm như vậy đây gọi là tương kế tựu kế, cố ý dẫn các người ra đây.” “Ông thật sự cho rằng, tôi sẽ bị loại gông xiềng này trói buộc được sao?” “Thứ này đã sớm bị tôi mở ra, cố ý làm bộ như bị trói, chính là để dẫn các người ra đây!” Đám người Tống Tuấn Phong đều là phẫn nộ, bọn họ chợt phát hiện ra, lần này là thật sự đã bị lừa.
Lúc này, Lâm Chiêu vung tay lên, quát to: "Giết bọn họ cho tôi!”
Một đám người bên ngoài lập tức vọt vào, đúng là thủ vệ mà Lâm Chiêu tự mình huấn luyện ra.
Sắc mặt Lâm Minh kinh hoàng, giọng nói run rẩy: “Bố nuôi, chuyện này...chuyện này không liên quan gì đến con hết.”Lâm Chiều lạnh lùng nói: "Không liên quan đến anh?” “Hừ, anh cảm thấy tôi là kẻ điếc sao?” “Lời vừa rồi các anh nói, tôi đã nghe được toàn bộ!"
Lâm Minh thiếu chút nữa xụi lơ ngã trên mặt đất, anh ta biết, lần này mình đã xong đời rồi. “Giết
Làm Chiêu vung tay lên, những người bên cạnh ông lập tức vọt lên.
Sắc mặt đám người Tổng Tuấn Phong thay đổi.
Thực lực của bọn họ cũng không hề yếu, nhưng mà, muốn đối kháng với nhiều người của trại Ngô như vậy, chuyện này căn bản không có khả năng.
Bọn họ hiện tại đang bị vây quanh ở nhà lao này, đồng đảo cao thủ của trại Ngô cùng nhau vây lại đây, bọn họ hằn là phải chết cũng là điều không thể nghi ngờ!
Đám người Tổng Tuấn Phong tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một cái thanh âm lạnh lùng: “Lâm Chiêu, nếu không muốn lại có một cô con gái chết đi, lập tức thả bon ho!"
Lâm Chiều cùng với Lâm Mạc Huy nhìn ra ngoài, chỉ thấy lỗi vào địa lao này có hai người đứng, chính là Cổ Tôn và Hạ Vũ Tuyết.
Hạ Vũ Tuyết bị Cổ Tồn bóp cổ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.Lâm Chiêu thấy thế liền biến sắc: “Cổ Tôn, mau thả con gái của tôi ra!” “Bằng không, tôi cùng với ông không chết không ngừng!”
Cổ Tôn điên cuồng cười một tiếng: “Lâm Chiêu, loại uy hiếp này của ông, đối với tôi mà nói, không có bất luận cái ý nghĩa gì!” “Tôi chỉ cho ông một cơ hội!” “Thả bọn họ ra, bằng không, tôi coi như ông đồng ý, giết chết cô ta!”
Trong khi nói chuyện, trong tay ông ta tăng thêm vài phần lực.
Sắc mặt Hạ Vũ Tuyết lập tức căng đến mức đỏ bừng.
Lâm Mạc Huy nóng nảy: "Cổ Tôn, thả cô ấy ra!” “Chúng tôi sẽ thả những người này rời đi!”
Lâm Chiêu cũng chậm rãi gật đầu: "Cổ Tôn, chỉ cần ông thả con bé, Lâm Chiêu tôi dùng tánh mạng đảm bảo, tuyệt đối sẽ thả những người này!” Cổ Tôn cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần ông đảm bảo. “Ông chỉ cần thả bọn họ, vậy thì con gái ông liền có thể sống!”
Lâm Chiêu cùng với Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng, Lâm Chiêu vẫy vẫy tay.
Cho những người đó đi ra ngoài.
Đám người Tống Tuấn Phong vui mừng quá đỗi, nghênh ngang mà đi ra ngoài.“Đường đường là trại Ngô, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi sao!” “Hahaha, các vị, hẹn gặp lại!”
Tổng Tuấn Phong cười lớn nghênh ngang mà đi. Lâm Minh vội vàng muốn cùng đi ra ngoài, lại bị Lâm Chiêu một chân đá văng ra.
Anh ta vội vàng cầu cứu: “Gia chủ nhà họ Tống, mang theo tôi cùng nhau đi!”
Tổng Tuấn Phong liếc mắt nhìn anh ta: "Một phế vật mà thôi, mang anh theo làm gì?”
Lâm Minh ngây ngốc, anh ta không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại bị vứt bỏ như vậy.
Lâm Chiêu trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái: “Còn chưa nhìn ra được sao?” “Anh đã không có tác dụng, bọn họ không cần anh nữa!”
Lâm Minh hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta rốt cuộc cũng đã biết, lúc này đây chính mình rốt cuộc đã phạm sai lầm bao nhiêu.
Sau khi đám người Tổng Tuấn Phong rời đi, Lâm
Chiêu trầm giọng nói: “Cổ Tôn, hiện tại ông có thể thả
Vũ Tuyết ra rồi!”
Cổ Tôn cười lạnh một tiếng: “Ngại quá, con người của tôi, từ trước đến nay không tuân thủ bất kỳ hứa hẹn nào!” “Cô gái này còn có chút tác dụng, tôi mang đi trước nha!”
Nói xong, ông ta bắt lấy Hạ Vũ Tuyết, xoay người
Lý Thành Đạt vội hét lên: “Cậu..gông xiềng của cậu..
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “Tôi đã nói rồi, chúng tôi làm như vậy đây gọi là tương kế tựu kế, cố ý dẫn các người ra đây.” “Ông thật sự cho rằng, tôi sẽ bị loại gông xiềng này trói buộc được sao?” “Thứ này đã sớm bị tôi mở ra, cố ý làm bộ như bị trói, chính là để dẫn các người ra đây!” Đám người Tống Tuấn Phong đều là phẫn nộ, bọn họ chợt phát hiện ra, lần này là thật sự đã bị lừa.
Lúc này, Lâm Chiêu vung tay lên, quát to: "Giết bọn họ cho tôi!”
Một đám người bên ngoài lập tức vọt vào, đúng là thủ vệ mà Lâm Chiêu tự mình huấn luyện ra.
Sắc mặt Lâm Minh kinh hoàng, giọng nói run rẩy: “Bố nuôi, chuyện này...chuyện này không liên quan gì đến con hết.”Lâm Chiều lạnh lùng nói: "Không liên quan đến anh?” “Hừ, anh cảm thấy tôi là kẻ điếc sao?” “Lời vừa rồi các anh nói, tôi đã nghe được toàn bộ!"
Lâm Minh thiếu chút nữa xụi lơ ngã trên mặt đất, anh ta biết, lần này mình đã xong đời rồi. “Giết
Làm Chiêu vung tay lên, những người bên cạnh ông lập tức vọt lên.
Sắc mặt đám người Tổng Tuấn Phong thay đổi.
Thực lực của bọn họ cũng không hề yếu, nhưng mà, muốn đối kháng với nhiều người của trại Ngô như vậy, chuyện này căn bản không có khả năng.
Bọn họ hiện tại đang bị vây quanh ở nhà lao này, đồng đảo cao thủ của trại Ngô cùng nhau vây lại đây, bọn họ hằn là phải chết cũng là điều không thể nghi ngờ!
Đám người Tổng Tuấn Phong tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một cái thanh âm lạnh lùng: “Lâm Chiêu, nếu không muốn lại có một cô con gái chết đi, lập tức thả bon ho!"
Lâm Chiều cùng với Lâm Mạc Huy nhìn ra ngoài, chỉ thấy lỗi vào địa lao này có hai người đứng, chính là Cổ Tôn và Hạ Vũ Tuyết.
Hạ Vũ Tuyết bị Cổ Tồn bóp cổ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.Lâm Chiêu thấy thế liền biến sắc: “Cổ Tôn, mau thả con gái của tôi ra!” “Bằng không, tôi cùng với ông không chết không ngừng!”
Cổ Tôn điên cuồng cười một tiếng: “Lâm Chiêu, loại uy hiếp này của ông, đối với tôi mà nói, không có bất luận cái ý nghĩa gì!” “Tôi chỉ cho ông một cơ hội!” “Thả bọn họ ra, bằng không, tôi coi như ông đồng ý, giết chết cô ta!”
Trong khi nói chuyện, trong tay ông ta tăng thêm vài phần lực.
Sắc mặt Hạ Vũ Tuyết lập tức căng đến mức đỏ bừng.
Lâm Mạc Huy nóng nảy: "Cổ Tôn, thả cô ấy ra!” “Chúng tôi sẽ thả những người này rời đi!”
Lâm Chiêu cũng chậm rãi gật đầu: "Cổ Tôn, chỉ cần ông thả con bé, Lâm Chiêu tôi dùng tánh mạng đảm bảo, tuyệt đối sẽ thả những người này!” Cổ Tôn cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần ông đảm bảo. “Ông chỉ cần thả bọn họ, vậy thì con gái ông liền có thể sống!”
Lâm Chiêu cùng với Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng, Lâm Chiêu vẫy vẫy tay.
Cho những người đó đi ra ngoài.
Đám người Tống Tuấn Phong vui mừng quá đỗi, nghênh ngang mà đi ra ngoài.“Đường đường là trại Ngô, cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi sao!” “Hahaha, các vị, hẹn gặp lại!”
Tổng Tuấn Phong cười lớn nghênh ngang mà đi. Lâm Minh vội vàng muốn cùng đi ra ngoài, lại bị Lâm Chiêu một chân đá văng ra.
Anh ta vội vàng cầu cứu: “Gia chủ nhà họ Tống, mang theo tôi cùng nhau đi!”
Tổng Tuấn Phong liếc mắt nhìn anh ta: "Một phế vật mà thôi, mang anh theo làm gì?”
Lâm Minh ngây ngốc, anh ta không nghĩ tới, chính mình thế nhưng lại bị vứt bỏ như vậy.
Lâm Chiêu trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái: “Còn chưa nhìn ra được sao?” “Anh đã không có tác dụng, bọn họ không cần anh nữa!”
Lâm Minh hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta rốt cuộc cũng đã biết, lúc này đây chính mình rốt cuộc đã phạm sai lầm bao nhiêu.
Sau khi đám người Tổng Tuấn Phong rời đi, Lâm
Chiêu trầm giọng nói: “Cổ Tôn, hiện tại ông có thể thả
Vũ Tuyết ra rồi!”
Cổ Tôn cười lạnh một tiếng: “Ngại quá, con người của tôi, từ trước đến nay không tuân thủ bất kỳ hứa hẹn nào!” “Cô gái này còn có chút tác dụng, tôi mang đi trước nha!”
Nói xong, ông ta bắt lấy Hạ Vũ Tuyết, xoay người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.