Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Chương 790: Lâm Chiêu xuất hiện
Trà Minh
03/06/2021
**********
Lâm Mạc Huy: “Vốn dĩ, các người cũng có chủ ý đến trại Ngô rồi!” “Nhưng mà, các người...các người làm sao để hạ độc?” “Đó chính là phòng của Lâm Chiêu, các người không thể nào lén vào hạ độc được chứ?”
Tổng Tuấn Phong cười tủm tỉm nói: “Lâm Mạc Huy, có phải cậu rất muốn biết, cuối cùng là ai giúp chúng tôi làm chuyện này phải không?” “Hahaha, hôm nay, tôi sẽ khiến cho cậu chết một cách rõ ràng!”
Ông ta quay đầu hồ lên một tiếng: “Cậu chủ Lâm Minh, còn trốn ở đó làm gì?” “Đã đến lúc này rồi, cũng nên lộ mặt ra đi thôi!”
Từ trong bóng tối, Lâm Minh chậm rãi đi ra.
Gương mặt anh ta âm hiểm, ánh mắt đầy oán độc. Lâm Mạc Huy chau mày: “Thì ra là anh!”
Sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng: “Không sai, chính là “Thế nào, không nghĩ ra phải không?”“Từ giây phút anh bắt đầu vũ nhục kia, anh nên nghĩ đến kết quả này!” “Tôi nói cho anh biết, không ai có thể vũ nhục Lâm Minh tôi. Vũ nhục tôi, phải trả giá bằng cả tính mạng!”
Lâm Mạc Huy cắn răng: “Lâm Chiêu đối đãi với anh không tệ...
Lâm Minh bỗng nhiên trở nên tức giận mắng: “Câm miệng!” “Đối đãi với tôi không tệ?” “Ha, nếu ông ta thật sự muốn đối đãi tốt với tôi, thì sẽ không để cho tôi mất mặt trước nhiều người như vậy!”
Lâm Mạc Huy lắc đầu thở dài, không nói thêm nữa.
Tổng Tuấn Phong cười lạnh một tiếng: “Sao, mới như vậy đã chấp nhận số phận à?” “Lâm Mạc Huy, xác định là không hề phản kháng một chút sao?” “Nếu không, lại tiếp tục giãy giụa vài cái đi?” “Ngẫm lại xem, nếu anh đã chết, người vợ xinh đẹp như hoa kia của anh, sẽ có cái kết quả gì đây?” “Chậc chậc chậc, ở thành phố Hải Tân này, có không ít người thèm muốn thân thể cô ấy đâu!” “Anh chắc chắn muốn cứ như vậy đi luôn sao?
Hahaha..."
Mọi người bốn phía cũng đều điên cuồng cười lên. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh lạnhbăng từ phía sau truyền tới: “Anh trước tiên vẫn là nên nghĩ, làm thế nào để giữ lại mạng sống chính mình đi!"
Lời vừa nói ra, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.
Đầu tiên Lâm Minh hoảng sợ xoay người, nhìn thân hình cao lớn đứng ở cửa kia, anh ta chỉ sợ tới mức cả người phát run: “Bố... bố bố nuôi!?”
Người đứng ở cửa kia, đúng thật là Lâm Chiêu.
Ông ta ngạo nghễ đứng đó, bộ dáng như không có chút nào trúng độc!
Thấy hết một màn như vậy, mọi người ở đây cũng đều sửng sốt. “Ông...ông tại sao lại không có việc gì?” Tổng Tuấn Phong kinh ngạc bật thất.
Lâm Chiêu cười lạnh một tiếng: “Tôi đương nhiên là không có việc gì!” “Bởi vì, sau khi tôi vào phòng, liền ăn thuốc giải Lâm Mạc Huy cho tôi!
Lúc ấy, Lâm Mạc Huy tiến đến bên cạnh Lâm Chiêu, nói cho ông ta biết một câu chính ông đã bị trúng độc, sau đó để cho ông ta diễn xuất, đem người phía sau bức màn dẫn dụ ra.
Đồng thời, Lâm Mạc Huy còn cho ông ngậm một viên đạn dược.
Lâm Chiêu tương kế tựu kế, giả vờ trúng độc không thể nhúc nhích, để cho người đỡ xuống. Mà Lâm Mạc Huy vì phòng ngừa việc Lâm Chiêubị người ta ám sát, cố ý để cho Hạ Vũ Tuyết vẫn luôn theo sát ông ấy.
Sự thật đã chứng minh, Lâm Minh cũng rất là muốn thừa dịp hỗn loạn giết chết Lâm Chiêu.
Nhưng bởi vì Hạ Vũ Tuyết vẫn luôn đi theo sát bên cạnh, anh ta không dám có bất cứ cứ hành động gì lạ thường.
Rốt cuộc, người của trại Ngô, vẫn là tôn trọng gọi Hạ Vũ Tuyết một tiếng cô chủ.
Giết chết Lâm Chiêu, lại còn có thể nói Lâm Chiêu chết là do trúng độc.
Nhưng mà, giết Hạ Vũ Tuyết, thì phải nói như thế nào mới hợp lý?
Sau đó, đám người Tống Tuấn Phong cho rằng Lâm Chiêu đã hoàn toàn không thể hành động, liền chạy đến nơi địa lao này diễu võ dương oai.
Nhưng bọn họ lại không biết, những việc này, Lâm Chiêu đã biết hết tất cả một cách tinh tường.
Đám người Tống Tuấn Phong cũng không ngốc, nghe thấy lời nói của Lâm Chiêu, bọn họ đã biết chính mình bị trúng kể. "Lâm Mạc Huy, cậu đúng là tiểu nhân xảo trá!” “Giết chết tên đấy cho tôi!”
Lý Thành Đạt nổi giận gầm lên một tiếng.
Mấy người kia vừa mới chuẩn bị ra tay, ngay lúc này, những gông xiềng trên người Lâm Mạc Huy, lại đột nhiên tự động tháo gỡ. Sau đó Lâm Mạc Huy lập tức tung người nhảy lên,
Lâm Mạc Huy: “Vốn dĩ, các người cũng có chủ ý đến trại Ngô rồi!” “Nhưng mà, các người...các người làm sao để hạ độc?” “Đó chính là phòng của Lâm Chiêu, các người không thể nào lén vào hạ độc được chứ?”
Tổng Tuấn Phong cười tủm tỉm nói: “Lâm Mạc Huy, có phải cậu rất muốn biết, cuối cùng là ai giúp chúng tôi làm chuyện này phải không?” “Hahaha, hôm nay, tôi sẽ khiến cho cậu chết một cách rõ ràng!”
Ông ta quay đầu hồ lên một tiếng: “Cậu chủ Lâm Minh, còn trốn ở đó làm gì?” “Đã đến lúc này rồi, cũng nên lộ mặt ra đi thôi!”
Từ trong bóng tối, Lâm Minh chậm rãi đi ra.
Gương mặt anh ta âm hiểm, ánh mắt đầy oán độc. Lâm Mạc Huy chau mày: “Thì ra là anh!”
Sắc mặt Lâm Minh lạnh lùng: “Không sai, chính là “Thế nào, không nghĩ ra phải không?”“Từ giây phút anh bắt đầu vũ nhục kia, anh nên nghĩ đến kết quả này!” “Tôi nói cho anh biết, không ai có thể vũ nhục Lâm Minh tôi. Vũ nhục tôi, phải trả giá bằng cả tính mạng!”
Lâm Mạc Huy cắn răng: “Lâm Chiêu đối đãi với anh không tệ...
Lâm Minh bỗng nhiên trở nên tức giận mắng: “Câm miệng!” “Đối đãi với tôi không tệ?” “Ha, nếu ông ta thật sự muốn đối đãi tốt với tôi, thì sẽ không để cho tôi mất mặt trước nhiều người như vậy!”
Lâm Mạc Huy lắc đầu thở dài, không nói thêm nữa.
Tổng Tuấn Phong cười lạnh một tiếng: “Sao, mới như vậy đã chấp nhận số phận à?” “Lâm Mạc Huy, xác định là không hề phản kháng một chút sao?” “Nếu không, lại tiếp tục giãy giụa vài cái đi?” “Ngẫm lại xem, nếu anh đã chết, người vợ xinh đẹp như hoa kia của anh, sẽ có cái kết quả gì đây?” “Chậc chậc chậc, ở thành phố Hải Tân này, có không ít người thèm muốn thân thể cô ấy đâu!” “Anh chắc chắn muốn cứ như vậy đi luôn sao?
Hahaha..."
Mọi người bốn phía cũng đều điên cuồng cười lên. Nhưng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh lạnhbăng từ phía sau truyền tới: “Anh trước tiên vẫn là nên nghĩ, làm thế nào để giữ lại mạng sống chính mình đi!"
Lời vừa nói ra, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.
Đầu tiên Lâm Minh hoảng sợ xoay người, nhìn thân hình cao lớn đứng ở cửa kia, anh ta chỉ sợ tới mức cả người phát run: “Bố... bố bố nuôi!?”
Người đứng ở cửa kia, đúng thật là Lâm Chiêu.
Ông ta ngạo nghễ đứng đó, bộ dáng như không có chút nào trúng độc!
Thấy hết một màn như vậy, mọi người ở đây cũng đều sửng sốt. “Ông...ông tại sao lại không có việc gì?” Tổng Tuấn Phong kinh ngạc bật thất.
Lâm Chiêu cười lạnh một tiếng: “Tôi đương nhiên là không có việc gì!” “Bởi vì, sau khi tôi vào phòng, liền ăn thuốc giải Lâm Mạc Huy cho tôi!
Lúc ấy, Lâm Mạc Huy tiến đến bên cạnh Lâm Chiêu, nói cho ông ta biết một câu chính ông đã bị trúng độc, sau đó để cho ông ta diễn xuất, đem người phía sau bức màn dẫn dụ ra.
Đồng thời, Lâm Mạc Huy còn cho ông ngậm một viên đạn dược.
Lâm Chiêu tương kế tựu kế, giả vờ trúng độc không thể nhúc nhích, để cho người đỡ xuống. Mà Lâm Mạc Huy vì phòng ngừa việc Lâm Chiêubị người ta ám sát, cố ý để cho Hạ Vũ Tuyết vẫn luôn theo sát ông ấy.
Sự thật đã chứng minh, Lâm Minh cũng rất là muốn thừa dịp hỗn loạn giết chết Lâm Chiêu.
Nhưng bởi vì Hạ Vũ Tuyết vẫn luôn đi theo sát bên cạnh, anh ta không dám có bất cứ cứ hành động gì lạ thường.
Rốt cuộc, người của trại Ngô, vẫn là tôn trọng gọi Hạ Vũ Tuyết một tiếng cô chủ.
Giết chết Lâm Chiêu, lại còn có thể nói Lâm Chiêu chết là do trúng độc.
Nhưng mà, giết Hạ Vũ Tuyết, thì phải nói như thế nào mới hợp lý?
Sau đó, đám người Tống Tuấn Phong cho rằng Lâm Chiêu đã hoàn toàn không thể hành động, liền chạy đến nơi địa lao này diễu võ dương oai.
Nhưng bọn họ lại không biết, những việc này, Lâm Chiêu đã biết hết tất cả một cách tinh tường.
Đám người Tống Tuấn Phong cũng không ngốc, nghe thấy lời nói của Lâm Chiêu, bọn họ đã biết chính mình bị trúng kể. "Lâm Mạc Huy, cậu đúng là tiểu nhân xảo trá!” “Giết chết tên đấy cho tôi!”
Lý Thành Đạt nổi giận gầm lên một tiếng.
Mấy người kia vừa mới chuẩn bị ra tay, ngay lúc này, những gông xiềng trên người Lâm Mạc Huy, lại đột nhiên tự động tháo gỡ. Sau đó Lâm Mạc Huy lập tức tung người nhảy lên,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.